39.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   

Chiếc điện thoại của Jisoo rung lên từng hồi vội vã, cô âu yếm lau vội những giọt nước mắt đang chực chờ để rơi ra từ đôi mắt long lanh của Jennie. Chắc là do xúc động quá. Bàn tay mảnh khảnh của cô xoa nhẹ mái tóc bồng bềnh của Jennie rồi với tay lấy chiếc điện thoại đang rung trên bàn.

- Em nghe nè Kang Gấu

Giọng Kang Seulgi bên kia đầu dây vang lớn, có phần hối thúc.

- Gấu cái đầu mi, sao hôm nay 2 đứa chưa về nữa vậy? Định ở bên đó luôn à? Gia hạn 8 tiếng nữa nhé, không có mặt là ta Po-sì!

- Hề hề, em với Jennie chuẩn bị ra sân bây đây này, Kang Gấu chưa gì hết đã hù doạ rồi. Ai dám chơi với Gấu nữa

- Ừ nhớ nghe, mai về tao đuổi cho biết thân nhaa. Gừ!!

- Thôi thôi được rồi, em chuẩn bị đồ ra sân bay đây này... Kang Gấu cứ gầm gừ mãi thế. Haha

- Gầm gừ cái đầu mày á, tao là Gấu chứ không phải là chó nha nha!!!

- Haha giỡn thoi, em cúp máy nho, xíu về liền.

*Tút....

Cứ y chư rằng mỗi lần Jisoo nói chuyện với Kang Seulgi đều có vẻ thí vị vì lần nào cũng trêu chọc cô chị của mình còn Kang Seulgi thì... Mỗi lần nói chuyện với Jisoo, Seulgi đều tức điên lên mà chẳng dám làm gì... Dù sau nó cũng em út, với lại mình sắp có vợ rồi, phải chỉnh đốn cho em út học hỏi=)) E hèm, ngầu lòi luôn :>>>

Jisoo cầm chiếc vali đã thu xếp gọn gàng bên góc nhà đi ra phía trước cửa thật nhanh chóng rồi quay lại chổ Jennie đang ngồi. Hai người đã chuẩn bị mọi thứ hầu như tươm tất để về Daejoen, chỉ còn một chút đồ lưu niệm trong suốt thời gian sống ở đây là còn để lại. Cô giơ cánh tay trái lên, chiếc đồng hồ da màu nâu đang từng nhịp nặng nề nhích cây kim giây chạy thành 1 vòng tròn hữu hạn.

- Sắp tới giờ rồi. Mình về thôi.

Jisoo chìa tay đón lấy tay nàng với ánh mắt nhìn mắt nàng đầy trìu mến, đôi môi thắm mỉm cười với nàng một cái thật tươi. Đôi mắt của kẻ si tình lúc nào cũng đầy ắp những nỗi niềm không thể bày giãi mà chỉ có những người yêu nhau mới có thể hiểu được những tiếng tha thiết cất lên từ nơi đáy mắt ấy.

- Soo à em đói không??

- Chị đói à?

- Không có, sợ NiNi đói...

- Soo ăn mới ăn

- Được, vậy mình vô kia ăn đi.

Hai bóng lưng mảnh khảnh tiến dần vào một quán ăn nhỏ gần sân bay. Đây là nơi hai người vẫn thường hay ăn mỗi khi đi đến trường.
Đồ ăn cũng có vẻ hợp khẩu vị và rất ngon nhưng đối với Jennie, chẳng có nơi đâu đồ ăn ngon bằng ở nhà, không có nơi nào thoải mái bằng ở trên chính quê hương nàng và chỉ có thể, ở gần Jisoo, Jennie mới có thể vơi đi nỗi nhớ thương về mùi đất Daejoen và những ngỏ ngách quen thuộc.

Jisoo ngấu nghiến nhai mấy miếng bánh mì nóng, cố gắng ăn thật nhanh để còn đi lên sân bay nữa. Vì lúc nào đi ăn mà Jisoo chẳng ăn xong sau Jennie. Lần này cũng không ngoại lệ, Jennie đã ăn xong từ lâu lắm rồi và con người kia vẫn còn đang ngấu nghiến mấy mẫu bánh mì lớn... Aii da, thật là trẻ con quá đi, nhưng mà NiNi thích nha, bất cứ ai động và đứa trẻ đó cũng làm NiNi rất chi là ghen và bực mình. Ai bảo NiNi đã thương Soo quá làm gì!? Dù sao cũng lỡ mang tiếng mắc nợ người ta rồi, thì thôi vậy, để cho cục nợ em bé đó theo cả đời luôn, rồi dù cho có trẻ trâu hay trẻ con gì cũng bằng lòng...

Đôi mắt ngây thơ kia vô tình ngước lên, bắt gặp ánh mắt đang trộm nhìn mình của Jennie thì ngượng ngùng...
- Ơ hay, nhìn người ta từ bao giờ vậy nhề??

Jisoo nhíu đôi mày, thầm trách Jennie

- Người yêu chị, chị không có quyền nhìn bé à?

Jennie nhướng mày. Phần ngượng ngùng không thể thắng nổi phần hạnh phúc trong lòng cô. Thế là ai kia cười rồi cắm cúi ăn tiếp.

Ăn xong, cô lấy ví và để lại dưới đĩa một tờ tiền với mệnh giá lớn rồi cặp đôi nhanh chóng rảo bước tới sân bay. Chuyến bay sắp cất cánh đồng nghĩa với việc họ sắp về nhà, sắp về Daejoen, rời xa London sa hoa này.

Sau khi ổn định chổ ngồi, hai người định bụng sẽ ngã lưng một chút vì cả ngày hôm qua và cũng cả tuần nay hai người thiếu ngủ rồi. Thôi kệ, cũng chả sao, dù sao ngủ vẫn có thể bù lại được còn việc học và thi cử thì tốn quá nhiều thời gian mới có thể hoàn thành bù lại được.
Hai ánh mắt nhìn nhau có chút mỏi mệt nhưng vẫn còn si mê lắm. Bàn tay Jennie nắm chặt tay cô, ngón tay lướt nhẹ trên nơi da mềm mại nhưng có thêm chút lồi lõm và đã gầy đi ít nhiều sau mấy tháng học hành cực nhọc. Tự dưng thấy người con gái này thật dễ thương, thật đáng để nàng yêu đến tận hơi thở cuối cùng.
Jisoo vẫn nằm yên cảm thụ, khoé miệng cong lên theo từng cử chỉ vuốt ve ngọt ngào mà người ta đang làm trên đôi bàn tay của mình, cổ họng bất giác nghẹn, không hiểu lí do.

Jennie gối đầu tựa nhẹ vào vai Jisoo, bao lâu nay bờ vai ấy vẫn rất chắc chắn đối với nàng, dù có nhỏ bé, có yếu ớt đến mấy. Đôi mi nhằm hờ đã chờ chực một giấc mộng nồng say tuyệt đẹp thì một mùi hương nước hoa phảng phất rất nặng, rất gần hai người khiến Jennie không chịu được mà tỉnh dậy vì vốn dĩ Jennie dị ứng mùi nước hoa nặng mà.
Ngước lên nhìn, một cô gái tướng người nhã nhặn, thanh thoát đang đứng kế bên dãy ghế của nàng và Jisoo. Trông tướng mạo cũng kha khá quyến rũ, trông rất ra vẻ một quý cô thanh lịch với một gương mặt trang điểm đậm... Cô ta mỉm cười một nụ cười tươi tắn, trông có vẻ được xem là đẹp, tay cầm chiếc túi cầm tay Gucci đắt đỏ, ghé xuống sát bên má Jisoo thì thầm:

- Chào em, chị có thể giúp gì được cho em không? Em cần nước không?

Không biết là vô tình hay cố ý, dù là nói chuyện với Jisoo nhưng cô ta vẫn cố liếc nhìn nàng.
Ai đó quay sang nhìn ánh mắt sắc như dao của vợ mình rồi thầm nuốt nước bọt, thôi toang rồi!! Bất giác trả lời lắp bắp

- Có cần... Ơ không... Không cần gì đâu...!

Nữ nhân kia vẫn lì lợm chưa chịu rời đi, chắc là muốn bắt chuyện tiếp. Cô ta tự giới thiệu:

- Chị là tiếp viên trưởng ở đây, tên là Jussy, rất vui được làm quen với em. Đây là danh thiếp. Mình có thể liên lạc sau... Được chứ?

Cô ra đưa cho Jisoo một tấm danh thiếp, nhưng cũng không rõ mấy dòng chữ và những con số trong đó là gì, Jisoo vội vàng trả lại và không dám nhìn đến.

- Thôi không cần đâu, tôi với chị có quen biết nhau đâu mà đưa danh thiếp làm gì???

Cô gái đó dúi tấm giấy cứng vào tay Jisoo, tiện thể còn xoa bàn tay đó một cái nhẹ nhàng với ánh mắt như muốn thôi miên người đối diện làm cho Jennie như muốn nổ tung. Sao mà tức quá vậy nè?????

Nụ cười của nữ nhân đó như xoáy sâu vào cái đáy của sự ghen tuông nơi Jennie.

Nhưng rồi cô ta vẫn chưa đi, lại thêm bàn tay với những ngón tay sơn đỏ bóng loáng đặt dưới cằm Jisoo, nâng gương mặt thanh tú đó lên mắt đối mắt với cô ta rồi lại thì thầm nhỏ:
- Tôi biết em cũng như những người khác ngoài kia thôi: Chẳng thể chối từ tôi đâu!

Mặt Jennie đỏ hừng hực như ngọn lửa trong lòng nàng. Có lẽ nhịn bao nhiêu đó đủ rồi. Nàng đứng phắt dậy, giựt tấm danh thiếp từ tay nằm hờ của Jisoo quăng xuống sàn máy bay, tay còn lại cũng nhanh chóng hất tay nữ nhân kia ra khỏi cơ thể Jisoo mặc cho những ánh nhìn của những người xung quanh:

- Tôi nói cho chị biết, tôi là vợ sắp cưới của em ấy, nếu muốn gì thì gặp ngay tôi nhá, bởi vì em ấy là của tôi. Cấm bất cứ ai động vào!

Nữ nhân kia vẫn còn đang hậm hực muốn chống trả lại thì Jennie đã nhanh chóng nắm tay Jisoo bước xuống khỏi máy bay. Vẫn may, còn gần hơn 10 phút. Nhưng với độ tức giận của Jennie, chắc hẳn không thể tiếp tục lên chuyến bay này nữa rồi... Jisoo lấy làm tiếc nên cứ nhìn mãi lại chiếc máy bay... Và tất nhiên không thể tránh khỏi sự bực dọc của ai đó..

- Nhìn gì, thích không? Lên đó mà nghe người ta dỗ ngọt tình tứ!

Nói rồi Jennie đi thẳng một mạch ra một quán nước gần đó không thèm để ý đến con người đang hất ha hất hải chạy phía sau để đuổi kịp nàng, vừa chạy mà trong lòng vừa trộm nghĩ: "Ôi trời chuyện quái quỷ gì lại xảy ra nữa đây??"







__________

Đôi lời của chui gửi đến mọi người

Rất xin lỗi mọi người vì sự chậm trễ này nhưng mà chuyện là Wattpad của tui bị lỗi kết nối đến giờ mới vào lại được để đăng chap mới nên mọi người thông cảm nhaaa. Rất mong mọi người ủng hộ tiếp á:3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro