😨 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  XIN HÃY YÊN NGHỈ

#chap44

     Trước khi đi ba nàng thiêu găng tay, mò sang nhà lũ khốn để chuẩn bị chút việc : tịch thu điện thoại, hủy sim, riêng máy lão bố thì chỉ tắt nguồn bởi còn cần sử dụng. Bích bắt trước nét chữ cong quẹo của hắn viết một bức thư đại khái rằng xin lỗi hai em và cháu Hạnh, anh dại dột thiếu suy nghĩ nên hành động nông cạn ngu ngốc, mong tha thứ nọ kia, gia đình anh rất xấu hổ chẳng còn mặt mũi gặp ai nữa nên sẽ rời khỏi đây, Bích biết thằng bị cắt tiết không giỏi văn vẻ nên cô viết câu cú cũng nhát gừng thô kệch cho giống ngữ điệu, cuối thư có đề cập xin giao trả mảnh đất này cho chú Đạt, sau này có dịp sẽ gặp lại. Viết xong Bích vẩy vài giọt nước vô cho nhòe mực một số dòng coi như hắn vừa viết vừa khóc, hành động đó khiến Di bĩu môi bảo "Sến thế mày. Thằng chó mọi đấy làm gì có tình cảm mà biết khóc." Bích khẽ cười đáp "Chú Đạt rất coi trọng tình ruột thịt, thật thà và hơi tồ, tao tin bức thư lố bịch này đủ thuyết phục để chú ấy không làm lớn chuyện mà nhờ công an truy cứu, đến lúc đó dù ai tra hỏi gì thì chú Đạt vẫn nhất định bao che mọi lỗi lầm cho thằng anh trai, dần dần chả mấy mà sự việc cũng chìm." Nhi xoa đầu Bích, nói "Mọi người đang đợi nha tụi bay, nhanh nhanh coi nào." Để giống thật hơn Bích mở toang cửa tủ gỗ trong nhà, xáo chộn lung tung quần áo như kiểu gia đình lũ khốn vội vàng thu xếp hành lý cần thiết và lên đường gấp vậy, họ tìm thêm được gần 20 triệu tiền mặt, xin luôn làm "công quỹ từ thiện"

     Trên đường Bích có ghé qua quán điện thoại và bán ba con máy cùi cùng cái Huwei cũ (của thằng nhãi Tuân giết người) được thêm chút tiền đút túi (tất nhiên ba nàng sẽ luân phiên vào quán bán chứ không chơi trò một nàng bán cả bốn máy nhé)

     Về tới nhà thì cũng đã 11 giờ 15 phút. Ai nấy đều mang tâm trạng bất an, thấy ba nàng thì chú Bình cô Nụ mới thở phào yên tâm. Hạnh thì ngồi trên giường với Hà, cả hai khá là bình tĩnh.

     Chú Bình bảo "Thôi nào mọi người, ăn cơm thôi. Những việc khác để sau rồi tính.

     Rải chiếu ra giữa nền nhà, dọn đồ bắt đầu măm. Trong bữa cô Thúy cứ run run, gắp thức ăn mà tay lóng ngóng. Hạnh an ủi "Mẹ bình tĩnh nào, mọi chuyện cũng tạm ổn rồi." Cô Nụ nói "Phải đấy, em đừng quá lo rồi sinh bệnh. Còn có chính quyền mà, bọn chúng không thể độc ác ngang ngạnh mãi được đâu." Chú Bình bảo "Cô chú cứ ở tạm nhà tôi vài ngày cho chắc chắn, đợi tình hình lắng xuống hãy về." Chú Đạt cảm kích "Gia đình em làm phiền các bác quá!" Cô Thúy bảo chồng "Em vẫn sợ lắm anh ạ. Không lần này thì lần khác, xui rủi chúng nó giết hết cả nhà mình í, tốt nhất là báo luôn với chính quyền!" Bích nói "Cháu nghĩ chẳng cần thiết đâu cô chú ạ. Hôm nay mấy người thợ bỏ chạy kiểu gì chả hò hét rêu rao khắp làng, dù mình không báo thì tự khắc thông tin cũng lọt đến tai chính quyền, biết đâu chừng giờ này đang có vài vị cán bộ tìm tận nhà để điều tra í chứ, không quá lâu sẽ đến đây ngay bởi nhiều người trông thấy cả ba cùng vô nhà chú Bình mà. Về phần thằng anh ruột khốn nạn của chú có thể đang rất sợ hãi chốn chui chốn nhủi đâu đó rồi cũng nên, nó chẳng thể lộng hành mãi được." Di nói "Phải đấy cô chú ạ. Làm gì thì làm, sống cần luôn lạc quan. Những đứa côn đồ như thằng anh chó chết của chú sớm muộn gì cũng chịu quả báo thôi."  Nhi nói "Chú không cần bận lòng về mối quan hệ máu mủ đâu, cứ coi nó như thằng súc vật đáng chết là được rồi, việc xử tội nó hãy cứ để các cơ quan pháp lý trị."

     Hà gắp miếng thịt gà cho Bích, nói bóng nói gió "Em mong thế lực nào đó từng chém giết cái bọn côn đồ Yên Hùng Cuồng Lộ mà tivi đưa tin sẽ về đây để băm chết cả nhà bọn súc sinh đấy." Bích khẽ cười, đáp "Thế thì tốt quá, họ thật chính nghĩa và tài giỏi làm sao." Nhi - Di cũng nở nụ cười mỉm vì câu ấy.

     Hạnh nhìn ba cô gái bằng tuổi đều thản nhiên vui tươi thì lờ mờ đoán được sự việc kết thúc có lợi cho nhà mình nên yên tâm.

     ...

     Bữa cơm kết thúc, bầu tấu kiếm xung phong dọn dẹp cho Hà - Hạnh nghỉ ngơi, bốn người lớn thì ra bàn tiếp khách uống nước chè trò chuyện sự đời.

     Rửa xong xuôi, ba cô cùng đến ngồi trên giường với Hà, vô tuyến đang bật chuyên mục chăm sóc cây trồng, đang tình hình căng thẳng có tiếng ti vi cũng dịu bớt đôi chút mặc dù chả ai xem. Nhi - Di cặm cụi đánh cờ tướng.

     Hạnh ngập ngừng hỏi Bích "Vụ thằng bác mình...thế nào rồi cậu?" Bích bấm máy chơi game, trả lời tỉnh bơ "Cả nhà chúng nó sẽ không bao giờ làm hại được gia đình cậu nữa đâu." Hà vỗ vai bạn, nói "Chị Bích nói thì chỉ có đúng, yên tâm nhé!"

     Chương trình nông nghiệp vừa dứt thì có một tin thu hút chú ý của cả năm, đó là thông báo tìm người nhà và bức ảnh đứa con gái tóc ngắn nhuộm mầu vàng. Thông báo nói rõ tên là Ngô Hòa Nhã, đi khỏi nhà đã bốn hôm, mất liên lạc với người thân, ai biết tin tức gì hãy gọi cho số 03........, gia đình xin cảm ơn và hậu tạ. Điều đáng quan tâm nhất là đứa này lại là con gái của chủ tịch xã Ngô Bá Hoàng.

     Nhi cười cười chỉ tay vào màn hình, nói "Ây, con súc vật kìa. Trông mặt nó ngu nhỉ. Mất tích mấy ngày mà giờ mới đăng tìm à." Di bẹo má Nhi, bảo "Chắc thông báo lâu rồi, tại chúng mình ít coi tin tức thôi." Bích nói "Ôi dào, cái con vong phò thôi mà." Nhi hỏi "Ủa chứ thằng Học chó nó hộ khẩu ở thành phố mà lại là con ruột của chủ tịch xã này nhỉ?" Bích đáp "Có gì đâu. Kiểu như bố nó là gốc thành phố lấy vợ quê tại đây, sinh hai đứa con theo hộ khẩu phố luôn. Bố vợ chắc cũng làm to nên xin cho về vùng này rồi nâng đỡ dần dần mà thành chức vụ cao như bây giờ." Di nhếch môi nói "Bọn nó vô phúc nhỉ, hai đứa con mà hỏng cả hai." Nhi nói "Ê thế thì chúng mình sẽ đụng độ nó tại đây nhỉ, khỏi cần mất công." Di hí hửng đi nước cờ hiểm, bảo "Chết mày, chiếu tướng, không tập chung à!"

     Đúng như những gì Bích nói, khoảng nửa tiếng sau từ bên ngoài nhà có nhóm ba người đàn ông (trưởng thôn và hai công an) gọi cửa. Họ vì nghe một thợ xây bỏ chạy trình báo nên đến tận đây điều tra hư thực.

     Bố mẹ Hạnh bố mẹ Hà đều ra tiếp đón, qua loa mấy câu thì phía trưởng thôn mời Đạt - Thùy cùng quay về nhà xây đang bỏ dở để xác minh giải quyết tận gốc vấn đề. Bình - Nụ vì tình làng nghĩa xóm nên cũng quyết định theo, đông người dù sao vẫn yên tâm hơn. Trước khi đi còn căn dặn các con cháu nhớ khóa cửa cẩn thận.

     Mọi người rời khỏi thì Bích bảo Hà Hạnh ngủ trưa chút cho khỏe người rồi túm tay bầu với kiếm kéo ra vườn.

     ...

     Ba nàng ngồi quanh thân cây ổi, Bích lấy máy của thằng bị cắt tiết ra bấm vô danh bạ gọi cho chú Đạt. Đầu kia vừa bắt máy thì Bích nhại giọng luôn :

     - 📱Anh xin lỗi, anh biết mình sai, mình khốn nạn rồi. Nếu còn ở lại thì chẳng dám ngẩng mặt nhìn ai nữa, giờ gia đình anh sẽ đến nhà một người bạn để trú tạm, em đừng lo gì cả📱

     Không chờ "thằng em" trả lời gì hết, Bích tắt máy tắt nguồn luôn, thế là đủ chứng thực "thằng anh" còn sống và đang ở nơi nào đó rồi.

     Di nghịch tóc Bích, nói "Tao muốn giết thằng Học chó quá mày ạ😇" Bích khẽ cười nựng má Di, bảo "Mày thử hỏi chị mày về nhà chủ tịch Ngô Bá Hoàng nhé, tuy trên mạng đầy rẫy nhưng thông tin của thế giới ngầm luôn nhanh nhạy chính xác hơn. Tao nghĩ bọn nó cũng chẳng đơn giản chỉ là côn đồ bình thường, như việc nó cho quân mổ thịt bọn cơm phở là đủ hiểu, ít nhiều gì cũng phải có chút tai tiếng trong giang hồ chứ." Nhi đưa tay che miệng ngáp, nói "Mặc kệ bọn nó thế nào, chúng mình cũng xử bằng hết."

     Di lôi máy Oppo ra nhắn tin với chị gái "Gửi vào mes cho em thông tin về chủ tịch xã Ngô Bá Hoàng 😶" rồi cô mở 4G.

     Gần hai phút sau tin messenger vang lên mấy tiếng "Inh Inh." Người gửi là MY SISTER,  nội dung ngắn gọn như sau :

     - Ngô Bá Hoàng 54 tuổi, quê gốc ở thành phố. Cưới được con gái của cựu chủ tịch xã Lam Đồn, nhờ sự nâng đỡ ưu ái nên mới tiếp nhận vị trí của bố vợ nhanh chóng. Có 2 đứa con là Ngô Hòa Nhã - Ngô Bá Học. Bốn năm trước cả vợ lẫn bố vợ bị tai nạn chết.

     Thằng này cũng có chút thế lực, tập hợp lũ du côn ác ôn cùng đường trong xã hội, ngoài ra nó còn là chủ tịch hội đồng quản trị kiêm cả viện trưởng bệnh viện Hòa Thuận ngay tại xã Lam Đồn. Bề ngoài viện này cũng bình thường như các bệnh viện khác nhưng thực chất lại buôn bán nội tạng người trái phép, phía cảnh sát chỉ mới lơ mơ được chút tin ấy nhưng chưa có bằng chứng cụ thể.

     Muốn biết nhà nó hôm nay ăn cơm với gì không hả bé iu😘 Mà nó đắc tội gì với bé iu của chị hả😘

     (nhãn dán hai con thỏ tăng động cọ má vào nhau)

     - Tụi em có chút xích mích với thằng Học😶😶😶

     (nhãn dán Mymy & Neko, hình thỏ chăm sóc đút cháo cho mèo)

     - Cần chị phái đàn em giết chết cả nhà nó luôn bây giờ không😌

     - Thôi khỏi, để tụi em tự xử😶😶😶 vậy nha bye chị iu, em off.

     (nhãn dán chú mèo đa cảm nhẩy nhót)

     Di đưa hai bạn cùng coi nguyên văn cuộc trò chuyện. Nhìn cụm từ "buôn bán nội tạng người" là máu các nàng muốn sôi sục.

     ...

     Cùng lúc đó ở thành phố.

     Trụ sở cảnh sát hình sự trung ương.

     Phòng họp kín lúc này chỉ có mỗi hai nhân vật là Ngọc và người đàn ông trên 50 tuổi, mái tóc phần nhiều đã bạc nhưng thân xác vẫn rắn rỏi.

     Ngọc hỏi "Sếp muốn tôi về xã Lam Đồn điều tra Ngô Bá Hoàng?" Ông sếp gật đầu trả lời "Phải. Gần đây các cấp lãnh đạo có nghe phong phanh đồn thổi không hay về bệnh viện Hòa Thuận, những vụ mất tích xung quanh phạm vi nơi đó. Vấn đề này có thể gây ảnh hưởng xấu tới bộ máy nhà nước, nếu là sự thật nhân dân sẽ mất lòng tin vào chính quyền khi để kẻ xấu ngồi lên vị trí cao, chúng ta cần làm rõ mọi chuyện trước khi phơi bầy ra ánh sáng." Ngọc nói "Khoan đã, còn vụ băng đảng Mãnh Hổ Thiên Đường thì sao?" Ông sếp từ tốn đáp "Hiện tại hình cảnh quốc tế các nước đều đang liên hệ làm việc chặt chẽ với nhau, nguồn tin đáng tin cậy cho biết tạm thời lực lượng bọn chúng vẫn chưa quay về Việt Nam đâu. Thời gian này phe ta cũng xiết chặt rất cẩn thận mọi con đường liên thông với các nước khác nên tạm yên tâm, cô hãy tập chung vào vụ này trước tiên, xong sớm nhất có thể. Vốn dĩ để chống lại băng đảng hùng mạnh đấy cần tập chung rất đông tất cả những thành viên hình sự xuất sắc nhất, riêng một (cao thủ) như cô càng không thể thiếu." Ngọc nghe khen mà chả tỏ thái độ gì, hỏi "Vậy bao giờ xuất phát?" Ông sếp nói "Ngay lập tức. Cô hãy chọn càng ít người theo càng tốt, nhớ rằng tuyệt đối bí mật vì nó liên quan đến danh dự một lãnh đạo cỡ lớn, tôi chỉ hy vọng là Ngô Bá Hoàng trong sạch." Ngọc nói "Vâng, vậy tôi xin phép." rồi đứng dậy bước về phía cửa.

     Chợt ông sếp hỏi "Mà tôi thấy vụ án xác mất đầu kia cô có vẻ không mấy tích cực điều tra lắm nhỉ? Nếu không truy được hung thủ và cái xác thì buộc lòng chúng ta phải tìm kẻ tội phạm khác thế mạng mà trấn an dư luận thôi." Ngọc ngoái lại đáp "Mọi manh mối tuyệt tích thì tích cực từ đâu hả sếp. Sếp tin trên đời có ma quỷ không?" Ông sếp cau mày bảo "Đừng nói mấy chuyện nhảm nhí vô căn cứ với tôi, ma quỷ không hề tồn tại, tôi khẳng định với cô lần nữa cái xác đó chắc chắn do con người đem đi!" Ngọc khẽ nhếch môi, bâng quơ nói "Chắc vậy." Dứt lời cô rời khỏi phòng.
  ...










   (💀💀💀)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xhyn