😨 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  XIN HÃY YÊN NGHỈ

#chap45

     Sự việc gia đình Hà như vậy cũng coi như đã giải quyết êm xuôi mà trở về nhà ngay, ai nấy đều thở phào an tâm nghĩ rằng gia đình thằng anh biết hối hận thật đáng mừng.

     ...

     20 giờ 10 phút buổi tối.

     Nhi - Di - Bích ngồi ngoài vườn hóng mát, thôn quê thì gió thông thoáng hơn ở thành phố, những luồng "phong" lướt qua làm lá cây xào xạc đung đưa, thi thoảng thổi tóc ba nàng phất phới rất dễ chịu.

     Lại ngồi gần thân cây ổi quen thuộc, mỗi nàng hái một quả măm tráng miệng, ròn ngon ghê😊.

     Máy Bích vang lên bản nhạc chuông "🎵Đành phải học cách bước đi không anh bên cạnh🎵..." báo hiệu cuộc gọi đến, là số của Hà :

     -📱A lô.

     -📱Bích ơi cảm ơn các cậu nhé, may nhờ mọi người không thì hôm nay thằng bác chó nó giết gia đình mình thật í.

     -📱Chuyện nhỏ thôi. Mà chỗ cậu có gì bất thường không?

     -📱Hử? Hồi chiều khi mới về bố mẹ mình thấy lạ là bao nhiêu dao thớt trong bếp đều sạch bong, cả xẻng cũng sạch, thậm chí cái nồi dùng nấu cám cũng tinh tươm luôn, chả hiểu ai lại đánh rửa tỉ mỉ mấy thứ đó nữa. Mà lúc mẹ mình nấu cám mang ra nhưng đàn lợn dửng dưng chẳng thiết tha tí nào, chạp chạp vài miếng thì bỏ, mãi sau mới biết cả đàn đã no căng bụng. Hay là các cậu trước khi rời đi vì tội nghiệp bọn nó sẽ đói nên đã cho ăn nhỉ?

     Ba nàng nhìn nhau cười khúc khích🤭 Bích trả lời :

      -📱Cứ cho là thế đi. Thế chỗ bếp củi có gì khác lạ không?

     -📱Mình chỉ thấy nhiều tro hơn bình thường, với cả có mấy miếng gì sần sùi bẩn bẩn í. Mà mình tò mò các cậu xử chúng nó kiểu gì thế? Liệu chúng nó có hiện hồn về dọa mình không?

     -📱Lo hão quá bạn tôi ơi. Cậu cứ ăn no ngủ kỹ đàng hoàng đi, người lương thiện sẽ luôn được phù hộ nha. Nếu có con ma nào hiện về thì cứ nhét cái băng vệ sinh Kotex vào mồm nó là nó sợ cút ngay😝

     Dường như đầu dây bên kia Hạnh đang ho sặc vì phì cười, bên này thì Nhi - Di cũng khoái chí cù ky "mụ tấu" Bích nói :

     - 📱Thôi nha, cậu ngủ sớm đi cho tinh thần thoải mái, bye.

     Tắt phone cất túi quần, Bích ngả nằm hẳn xuống bãi cỏ, gối đầu lên đùi Di. Nhi nói "Tụi mày định bao giờ đến bệnh viện Hòa Thuận đây?" Di hỏi Bích "Chắc là tầm sáng mai nhỉ?" Bích khẽ cắn môi, trả lời "Ừ. Tới đó quan sát trước địa hình cũng tốt, nhưng nhớ rằng thằng Học chó nó biết mặt bọn mình, nếu vô tình thấy thì phải tránh ngay đừng lộ diện vội, muốn đánh giết gì thì ban đêm vẫn là thuận tiện nhất."

     Nhi vỗ vỗ đùi Bích, bảo "Thôi vô nhà nghỉ đi tụi bay, dưỡng sức tí dù sao cả ngày hôm nay cũng vất vả rồi. Để tao xoa bóp vai cho hai đứa nhá🤗" Bích ngồi ngay dậy, háo hức nói "Ý hay nè, lâu rồi mày chưa phục vụ bọn chị đó." Di chọc chọc ngón tay trỏ vào má Nhi, cười nói "Thỉnh thoảng con bé này ngoan ghê Bích nhỉ, rồi tụi chị sẽ thưởng cho cưng."

     Ba nàng cùng đứng lên, vừa đi được mấy bước chân thì bất chợt cảm giác rờn rợn nổi da gà ùa tới bao phủ lấy họ, gió đang lặng mà đuôi tóc lại tung bay. Dừng bước và đồng loạt quay phắt lại.

     Ba nàng đều nhíu mày với cảnh tượng một bóng trắng mờ nhạt của con gái, đầu tóc cháy xém, hốc mắt thiếu con ngươi sâu hoắm rỉ máu, cô ta đang ngồi thu lu ôm chân dựa lưng thân cây ổi, bàn tay lẫn bàn chân đen nhẻm thịt tơi tả như nhau.

     Có phải do trời tối nên hoa mắt nhìn nhầm không? Tất nhiên là không rồi, đó là thật, từ bóng ma đó còn phát ra tiếng rên rỉ than van như kiểu đau đớn uất ức "Ơơơơơơơ...lũ giết ngườiiiii..." Toàn thân nó còn run run nữa.

     Nhi nhặt lấy một cục đá to dưới đất, chửi "Cái địt lồn mẹ mày!" rồi ném thẳng vào con ma nhưng cục đá xuyên qua va đập trúng thân cây ổi "Bụp"

     Đá rơi thì cũng là lúc con ma mất tăm hơi.

     Nhi xả cho một tràng "Địt cụ mày con vong phò! Vong đĩ! Vong mặt lồn! Sống là súc vật thì chết cũng là súc vật! Đứa nào cho mày cơ hội đầu thai kiếp người làm con chủ tịch xã này đúng là ngu như chó í! Tổ sư cha mày! Mày hiện ra đây, ôm mày bà xuất hồn ra bà đập chết cụ mày thêm lần nữa! Mau cút khỏi xã hội lương thiện này, đừng làm vấy bẩn cuộc đời! Mày chưa bao giờ từng là con người hết!" Im lặng, chỉ có gió thổi xào xạc lá cây hồi đáp lời Nhi thôi.

     Di chỉ tay phía cây ổi, chửi "Mả bố mả mẹ mả ông mả bà nhà mày! Dọa bọn tao á, bà vả cho lật mặt! Bản lĩnh hồi còn sống của ma đĩ mày đâu, lôi ra!" Bích khoanh tay, cũng góp vài câu chửi "Tổ sư con vong nứng lồn! Bắt được mày bà nhét cứt chó vào mồm! Vong là cái con cặc gì mà bọn bà phải sợ!"

     Im phăng phắc, chắc con vong bẩn nó hãi nhóm bầu tấu kiếm nên đếch dám hiện thân tiếp nhỉ.

     Chờ mãi cũng chỉ là bóng tối thinh lặng, Nhi bảo các bạn "Thôi vào ngủ chúng mày ơi. Ganh đua với thú được gì đâu."

      Ba nàng xinh đẹp cùng hiên ngang quay lưng bước đi, Nhi còn với tay vặt một quả ổi, đưa lên miệng cắn nhai rôm rốp, nói "Ma làm đéo gì có ổi mà ăn😇." rồi thích chí nhẩy tót lên lưng Di đòi cõng.

     Nàng tấu bí mật bóp mông nàng bầu và thản nhiên như vô tội khiến nàng kiếm bị nghi oan, Nhi cắn nhẹ vai Di. Di mắng "Con dở kia😣"

     (...người đừng lặng im đến thế🎵 vì lặng im sẽ giết chết con tim🎵...)

     Các nàng đánh răng xong đã rồi mới lên giường.

     ...

     Tại bệnh viện Hòa Thuận cách nơi ở của ba nàng mười sáu phút phóng xe máy nếu chạy nhanh. Gồm bẩy tầng, diện tích rộng thênh thang, dù là bệnh viện dưới xã nhưng nội thất kiến trúc chẳng thua gì so với các bệnh viện thành phố, có cả bãi đỗ xe cho ô tô.

     12h 11 phút khuya.

     Khắp mọi vị trí đều vắng lặng, phòng bảo vệ ngay sau cánh cửa cổng bằng sắt đã đóng im ỉm, có hai nhân viên trực ca đêm, mặt ai cũng bặm trợn rõ nét côn đồ. Vốn dĩ tất cả đội ngũ bảo vệ ở đây đều thuộc thành phần du đãng phá hoại xã hội, mang thân phận bảo vệ cũng dễ bề hành sự trợ giúp cho tội ác. Không chỉ thế, toàn bộ đội ngũ y tá bác sĩ ca đêm cũng đều thuộc dạng đồng phạm vô nhân tính chỉ quan tâm đến tiền bất kể ai sống ai chết.

     Tại một phòng ở tầng 1.

     Trong này có sáu giường nhưng chỉ có hai bệnh nhân nằm : một người đàn bà khá già tóc bạc và một người đàn ông tầm 40 tuổi, họ đang ngủ say như chết í.

     Cạnh giường người đàn ông là một phụ nữ trung niên đang lim dim ngồi trên ghế, cô là vợ người đàn ông kia. Chồng bị tai nạn giao thông lúc sáng may được người dân đưa đi cấp cứu kịp thời, giờ cô phải xin nghỉ làm vài hôm để chăm chồng.

     Cạch. Cánh cửa bật mở làm cô gái giật mình mở mắt, quay lại nhìn thì thấy là một bác sĩ trai và hai phụ tá nam đẩy theo chiếc giường vô.

    Cô kia dụi mắt tò mò hỏi "Có việc gì vậy ạ bác sĩ?" Bác sĩ trả lời "Chồng chị phải chuyển phòng gấp, chúng tôi cần xét nghiệm lại một số thứ." Cô lo lắng nói "Anh ấy bị gì ạ? Sáng nay bác sĩ đã bảo yên tâm vài hôm nữa là xuất viện được mà." Bác sĩ gật đầu bảo "Thủ tục xuất viện chúng tôi đã hoàn thành giúp cho anh chị rồi." Cô kia nhăn mày nói "Tôi không hiểu ý bác sĩ. Ự..."

     Một phụ tá đứng đằng sau dùng sợi dây thừng xiết cổ luôn khiến cô bị bất ngờ ngạt thở.

     Dù vùng vẫy nhưng sức phụ nữ bình thường như cô rất yếu ớt so với gã đang xiết dây, cô đưa đôi tay ra sau cố cào cấu mặt hắn nhưng vô dụng vì gã phụ tá còn lại đi tới giữ chặt đôi tay đó. Vô vọng tuyệt đối rồi, không khí chẳng vô được mũi mồm, khuôn mặt tím tái do máu huyết đột ngột ngưng trệ không lưu thông, mắt trợn trừng lồi to, mồm há hốc thè cả lưỡi. Ít lâu sau cô giẫy nẩy mấy đợt cuối cùng rồi toàn thân thả lỏng, chết ngay tức khắc.

     Gã bác sĩ nói "Nhanh lên." Hai tên kia liền mau chóng bê người vợ đặt lên giường, tiếp đó chúng bê luôn cả người chồng cho nằm đè lên xác vợ luôn (Vốn dĩ buổi đêm viện này hay tiêm thuốc mê cho tất cả bệnh nhân để đỡ phiền phức và dễ bề ra tay, chúng xem xét thể chất của ai khỏe mạnh thì sẽ bắt ngay để mổ xê. Bản thân đồng tiền không có khả năng giết ai nhưng nó lại đủ quyền lực sai khiến con người giết hại lẫn nhau. Một cục tiền rơi trên đường, người qua lại tranh đoạt đánh nhau vỡ đầu, nếu là một con chó hoặc đàn chó ngang qua thì chúng chả thèm ngó ngàng tới đâu, cái đó gọi là nhân cách chó, đếch màng của cải vật chất)

     Lấy tấm vải trắng lớn phủ lên che lấp đôi vợ chồng xấu số, ba thằng khốn đẩy giường rời khỏi phòng, đóng cửa lại.

     Bà già bệnh nhân thật may mắn vì thể trạng nội tạng kém chất lượng nên thoát nạn.

     Không chỉ nơi này, tại một số phòng khác cũng diễn ra tình trạng tương tự. Kẻ đẩy giường, kẻ đẩy xe lăn, chúng kéo các nạn nhân vào trong thang máy để xuống tầng hầm bí mật, nơi chuyên moi tim - gan - thận - óc - lòng - mề - ruột - phổi - tủy - tạng để kinh doanh.

     "Aaaaaaaa..." Tiếng la thảm thiết từ đâu vọng tới báo hiệu một ai đó đang bị mổ lúc vẫn sống và tỉnh táo.

     ...

     9 giờ sáng hôm sau.

     Bích lấy lý do dẫn bạn đi chơi, SH - Atila - Yamaha cùng rời khỏi nhà.
    🚲🚲🚲

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xhyn