😨 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  XIN HÃY YÊN NGHỈ

#chap46

     Dẫu là con đường thuộc huyện xã nhưng vẫn tấp nập không khác chi so với thành phố, ô tô - xe máy - xe tải đi lại tấp nập, khói bụi cũng tấp nập.

     Nhà dân hai bên vệ đường cũng đông đúc, có to có nhỏ xen lẫn nhau, phân hóa giầu nghèo rõ rệt.

     Tại một đoạn giao lộ ngã tư, ba nàng và mọi người dân lương thiện chấp hành luật giao thông, giảm tốc dừng đỗ khi đèn tín hiệu mầu đỏ. Từ đâu tòi ra một thằng lái xe đạp điện chở theo con bạn gái, trông hai đứa cũng chỉ tầm 16 tuổi thôi nhưng khuôn mặt vênh váo khệnh khạng lắm.

     Bất chấp 15 giây nữa mới tới đèn xanh, thằng ranh cứ thế vọt lên mặc kệ làn đường kia ai khó chịu thì khó chịu, mấy người phải phanh gấp tí đâm phải nó, ít tuổi mà chạy ẩu chạy láo lại còn ngang ngược như đường của riêng mình. Chợt một con xe tải kích thước tương đương xe buýt phóng vụt qua tông sầm trúng nửa thân trước của xe đạp điện khiến cả hai đứa đều ngã văng xuống đất. Đứa nữ ngã văng ra sau, may mắn chỉ bị xây xước ê ẩm,l. Thằng ngu kia thì bị bánh xe tải xẹt xẹt nghiền cho nát bét đầu, máu lẫn não như mưa phùn mầu đỏ văng tung tóe xung quanh phọt cả vô mặt vô mồm đứa bạn gái và vô tình phụt trúng quần áo vài người chạy xe máy gần đó, hộp sọ bẹp dúm thành một đống bầy nhầy dưới mặt đường, chút huyết thịt nát tương dính nhớp nháp ở lốp xe tải, chiếc đạp điện cũng hư hại cực nặng gẫy vỡ tùm lum.

     Xe tải phát hiện tai nạn nên phanh "Kíttttt..." chỉ tiếc đã quá muộn. Đứa con gái gào thét "Aaaaa....Anh ơi...aaaaa..." rồi xỉu ngay tại chỗ bởi thực trạng tàn khốc cùng thứ dư vị đắng ngòm tanh tưởi trong miệng.

     Nhất thời dân tình không ai di chuyển, mọi cặp mắt cứ đổ dồn vào hiện trường, chứng kiến mà bủn rủn tay chăn kinh hãi. Đâu đó có ít người lôi điện thoại để quay, người gọi cảnh sát giao thông, dần dà ùn tắc cả chặng đường dài.

     Trước đó xíu lúc mà tai nạn xẩy ra xong khoảng hai giây là tín hiệu cung đường bên này chuyển xanh, ba nàng của chúng ta nắm bắt chuẩn xác cơ hội mà chạy vù qua thoát được sự lộn xộn e rằng vài tiếng mới thông thoáng nổi.

     Thằng cặn bã kia chạy ẩu chạy láo chết là đáng lắm, nó không tử thì biết đâu chừng sẽ có người tốt bị nó tông í chứ.

     Vở kịch vui làm tâm trạng Nhi - Di - Bích thoải mái lắm, họ rồ ga cho chạy tốc độ nhanh hơn (vẫn trong phạm vi luật cho phép)

     Một lát sau đã tới nơi, bệnh viện Hòa Thuận trước mặt kia rồi. Đội ngũ taxi và xe ôm đậu bên ngoài không ít.

     Ba nàng tới gần cổng thi tắt máy, bước xuống dắt xe, gương mặt hiền lành. Gửi đúng bãi trông giữ, hòa nhập với dòng người đông đúc tiến vô cửa.

     Nhi - Di - Bích quan sát tỉ mỉ xung quanh nhưng rất bí mật không hề lộ liễu. Nói chung kết cấu nơi đây cũng giống giống kiểu các khu chung cư, mỗi tầng gồm nhiều phòng nhỏ, mỗi phòng từ 6 - 8 giường, trong các phòng đều có buồng vệ sinh để bệnh nhân thuận tiện ỉa đái. Các bác sĩ y tá cũng có nhà vệ sinh riêng to hơn sạch hơn nhiều. Hệ thống thang máy tốt và ổn định, ngoài ra chẳng thể thiếu cầu thang bộ nhưng phần lớn người đều chọn thang máy vì nhanh lại đỡ mỏi chân.

     Camera gắn ở rất nhiều nơi nhằm giám sát tình hình toàn bộ khu vực, vòng ngoài có biến cố thì vòng trong còn kịp tẩu thoát.

     Tầng 7 là nơi dành cho thành phần cấp cao, các bác sĩ giỏi nhất nghỉ ngơi họp hành, tuyệt không có bệnh nhân nào trên đó.

     Các nàng vô tư lượn lờ lên tuốt tận tầng 6, hầu như phòng nào cũng có bệnh nhân nhưng không phòng nào đủ số người nằm giường hết.

     Khi đã nắm bắt sơ lược tình hình địa phận, họ vô thang máy trở xuống tầng 1 để ra về. Đi một đoạn thì thấy phía trước ngay vị trí quầy thủ tục có một nam một nữ cỡ 16 hoặc 17 tuổi đang to tiếng với y tá trực, người nữ cầm cặp lồng.

     "Bố tôi hôm qua vẫn nằm viện, đêm mẹ tôi còn gọi điện dặn mai mua cháo tía tô cho bố, bà ấy không hề nói gì tới chuyện xuất viện hết."

     "Anh bình tĩnh. Ở đây chúng tôi có cả chữ ký xác nhận của mẹ anh và biên lai thanh toán viện phí đầy đủ, hai người xem đi. Tình hình bố anh bác sĩ cũng từng bảo không đáng lo, mẹ anh lúc sáng sớm nay nằng nặc đòi đưa chồng xuất viện, chúng tôi cũng đành chịu chứ biết sao."

     "Vô lý. Rõ ràng mẹ chúng tôi còn nhắn tin dặn mang thêm tiền đóng phí thuốc men thì lấy đâu ra mà đủ để thanh toán tất cả được. Rốt cuộc các người đã làm gì vậy hả?!"

     "Đề nghị anh chị nói năng cẩn thận. Bệnh viện chúng tôi uy tín chất lượng nhất nhì xã này, chưa bao giờ để ai phiền lòng về thái độ phục vụ người bệnh hết."

     Lát sau lại có thêm nhóm gần hai chục người (nam lẫn nữ) tiến tới khu quầy thủ tục, mặt ai cũng hầm hầm.

     Tranh cãi bắt đầu dâng cao.

     "Cái quái gì chứ! Bác của tôi vừa mổ dạ dầy hôm kia mà nay đã xuất viện luôn rồi à? Cả chị tôi trông bác í cũng chả thấy đâu, chị ấy không bao giờ ký xác nhận mà chưa được tôi đồng ý. Các người giấu bác tôi ở đâu?"

     "Đù má! Ông nội tao chỉ vừa nhập viện sáng hôm qua vì đau ruột thừa mà sáng nay đã xuất viện ngay lập tức rồi. Cả bố tao chăm ông cũng mất tích không liên lạc được, lũ chúng mày đang giở trò gì hả?!"

     "Địt mẹ cái viện chó này! Đêm qua anh tao còn gọi điện than đau mà giờ đã tự xuất viện được à? Anh tao không bao giờ tùy tiện kiểu đấy, rõ ràng viện phí còn thiếu bốn triệu rưỡi, hôm nay tao mới mang nốt đến, nhà anh í không còn một xu thì đào đâu ra mà thanh toán. Lũ chó chết! Có phải chúng mày thấy anh tao nghèo nên đuổi đi không?!"

     "Cô y tá ơi bố mẹ cháu đâu rồi? Huuuu...Cháu gọi 8 cuộc mà đều thuê bao...Huuu...Bố mẹ cháu mới về vùng này chơi đâu có biết đường xá gì chứ...sao tự nhiên lại rời viện mà không nói gì với cháy...huuuu..."

     Cuộc tranh luận khiến bao nhiêu người chú ý, càng lúc càng gay gắt.

     "Địt mẹ! Gọi công an đến giải quyết!"

     Bốn phút sau xuất hiện lực lượng gồm ba mươi bảo vệ mặt mày bặm trợn hung hăng xồng xộc tiến tới xô đẩy giải tán đám người tập chung tại quầy, gã đội trưởng quát tháo "Yêu cầu mọi người không gây rối mất trật tự ảnh hưởng các bệnh nhân khác tĩnh dưỡng. Về hết đi nếu không chúng tôi sẽ buộc phải bắt giữ giao nộp cho chính quyền địa phương."

     Có anh chàng chửi lại và phản kháng giữ giội thì bị hai bảo vệ đấm đá bẻ quặt tay khống chế, cũng đủ để anh ta khốn đốn.

     Vì phe bảo vệ làm căng quá nên phe kia đành chịu thất thủ rút lui dù trong lòng vẫn tức tưởi.

     Nhi - Di - Bích coi từ đầu đến cuối, họ biết số phận thân nhân của những người này đã chấm dứt chắc chắn rồi.

     Chợt lúc đó có một cô gái xinh đẹp xách theo túi cam từ bên ngoài cửa bước vô, cô ấy chính là Ngọc, nàng cảnh sát hình sự quen thuộc.

     Bốn nàng thấy nhau nhưng chẳng mấy bất ngờ. Ngọc không né tránh mà bình tĩnh bước lại gần, mỉm cười cất tiếng chào "Chúng ta lại gặp nhau rồi."

     Bích hỏi "Chị có mặt ở đây để làm nhiệm vụ gì phải không ạ?" Ngọc trả lời "Nhiệm vụ nào đâu em, chị về thăm người họ hàng thôi." Di nói "Chị tốt ghê, họ hàng xa mà vẫn lặn lội về tận xã này trong khi bản thân đang bận rộn với những vụ án nghiêm trọng, em cứ tưởng bệnh viện này có vấn đề gì í chứ."

     Ngọc khẽ cười đưa một tay lên chạm vai Di, bảo "Chị thì tò mò không biết ba cô gái xinh đẹp tại sao lại có mặt ở đây nè? Theo chị biết thì sau khi được nghỉ hè các em đã cùng nhau về xã Lam Đồn này ở tại nhà em họ của Bích là Hà, gia đình bạn bè em ấy cũng không có ai bị sao mà đưa vô viện Hòa Thuận, bất thường lắm nha."

     Bích vuốt tóc thản nhiên nói "Chị cũng biết nhiều nhỉ, mấy thông tin này dễ như ăn cháo thôi. Đơn giản là bọn em đi dạo, nơi đây mát mẻ thì vô chút. Lý do này không mấy thuyết phục ha."

     Di nhíu mày bởi thực chất Ngọc đang dùng sức đè vai của mình khiến cô hơi khụy chân xuống, chỉ là muốn khuất phục được Di thì khó lắm nha, đánh đến cùng may ra mới biết ai thuộc cửa trên. Di cũng vận sức hơi gồng chút, chân với lưng vai thẳng tắp luôn, bàn tay của Ngọc không ép Di khụy xuống được nữa. Di với Ngọc nhìn nhau đầy hứng thú hệt như kỳ phùng địch thủ, Di liếm môi nói "Chị khỏe thật nha. Liệu có tên tội phạm nào đủ trình một trọi một với chị không nhỉ?" Ngọc nháy mắt đáp "Quá khen nha cô bé, chỉ riêng em đây chị cũng chưa hẳn hạ được đâu, các em hợp lại thì chị thua chắc. Đúng không Nhi?"

     Nhi mím môi khoanh tay, nói "Em tin chắc chị chẳng hề có họ hàng nào vô viện này cả. Trừ phi là người nhà bị nạn chứ một cảnh sát hình sự thông thường đang trong giai đoạn bận rộn bởi những vụ án chết chóc thì sẽ không vì họ hàng quá xa mà tạm hoãn mọi công tác chống tội phạm đảm bảo an toàn cho nhân dân đâu, huống chi là cấp bậc đội trưởng. Trông nét mặt dáng vẻ không hề thể hiện cái gọi là lo lắng tình nghĩa. Trường hợp người bệnh nặng thì chị sẽ không thoải mái như này nha, trường hợp bệnh nhẹ thì càng không đủ trọng lượng để đội trưởng hình sự xin nghỉ phép. Chúng ta nên thẳng thắn với nhau cho thân thiết hơn chứ nhỉ." Ngọc nhếch môi, bàn tay đặt trên vai Di đột ngột thay đổi vị trí cực nhanh lướt tới chạm trúng má trái của Nhi, nếu là cầm vũ khí thì chuyện gì sẽ xẩy ra đây? Nhưng nàng bầu nào phải đơn giản, bàn tay phải của cô cũng chỉa đúng vị trí trái tim của Ngọc tự bao giờ, đánh thật thì lưỡng bại câu thương rồi.

     Ngọc nựng má Nhi, bảo "Chỉ có những ai cực kỳ tinh ý và từng trải qua sinh tử nhiều lần mới hình thành được sự quan sát nhạy bén từ nét mặt của cảnh sát hình sự thôi cô bé đáng mến ạ. Từ đôi mắt em tôi nhận ra cả ba em đều là những người đã nếm trải vô số nguy hiểm chết chóc trong cuộc đời." Nhi vô tư đáp "Chị vui tính ghê." Ngọc ngó xuống bàn tay của Nhi vẫn tư thế chĩa vào tim mình, tặc lưỡi nói "Đây là phản xạ tự nhiên của cao thủ giỏi sát sinh nè, nếu là một con dao bầu thì tôi phải nằm dưới đất rồi đó. Người như em hiếm lắm lắm." Nhi chu môi nói "Dao bầu gì cơ, em sợ máu lắm í, nhìn muốn ngất luôn."

     Bích giơ ngón tay lên môi "Suỵt.", tươi tỉnh nói "Chị tinh ranh quá nha. Vị trí đứng ở đây thì camera bệnh viện gắn trên góc phải màn hình tivi tuốt trên cao kia khó mà phát hiện chị vừa biểu hiện tốc độ ra đòn cực chuẩn cực nhanh." Ngọc rụt tay về, nhún vai đáp "Sức quan sát của em còn đáng sợ hơn, camera rất nhỏ cũng tìm ra được. Thôi, mọi người cứ hóng mát đi, chị vô thăm họ hàng đây." Dứt lời lướt qua luôn.

     Bích mỉm cười, nói với theo "Bệnh viện này nguy hiểm thật chị ơi."

     Ngọc không trả lời, chỉ giơ ngón tay cái lên, chả hiểu ý chi.
     ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xhyn