😨 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  XIN HÃY YÊN NGHỈ

  #chap47

     Rời khỏi viện, phóng xe tìm một quán giải khát vỉa hè ven đường gần hồ, ngồi vị trí vắng vẻ thông thoáng nhất ngắm cuộc đời trôi, dòng người hối hả bon chen mưu sinh.

     Ba cốc bự đựng coca cola đá đặt trên bàn, một đĩa hạt hướng dương đầy ụ, ngồi trên ghế nhựa bệt thấp tè tè. Bích nói "Tao nghĩ chắc chị Ngọc cũng vì vụ việc bệnh viện ác quỷ đó mà về vùng này thôi. Chị con Di cũng bảo phía cảnh sát lơ mơ chút tin tức nhưng chưa có bằng chứng mà, dường như chính cấp trên đã điều phái chị ấy, dù sao vụ này cũng liên quan tới chức vụ kha khá, to nhỏ gì thì chủ tịch xã vẫn là đứng đầu một phương trời thống trị hàng ngàn người. Xẩy ra vấn đề gì thì sẽ ảnh hưởng danh dự chính quyền ngay, nhất định phải loại bỏ ung nhọt gây nguy hại cho dân lành là trách nhiệm của cảnh sát hình sự, đáng tiếc là lũ súc vật cặn bã lại chỉ bị bỏ tù hoặc tử hình bằng cách nhẹ nhàng." Di uống một ngụm coca, chép miệng bảo "Có quyền lực thì cần phải mạnh tay trấn áp, triệt để tiêu diệt tận gốc rễ của tội ác. Tao thấy đáng ra nên có hình phạt đối với lũ côn đồ đầu đường xó chợ lẫn cả bọn láo lếu mất dậy trong trường học là xích cổ công khai quay cho toàn xã hội mỉm cười hả hê chứng kiến, cấm tiệt ăn uống, để cho nắng mưa mài mòn cái mạng rẻ rách của lũ chúng nó thì bạo lực xấu xa cùng bạo lực học đường sẽ chết hết sạch sẽ thôi, người lương thiện chẳng cần sống trong nơm nớp lo lắng sợ hãi bao năm tháng ròng rã nữa." Nhi cũng làm một hớp coca, nói "Được thế đã mừng. Mà cái vụ thằng chó ghẻ bị tao cắt đầu dường như vẫn dậm chân tại chỗ không chút tiến triển nhỉ."

     Bích cắn hướng dương (vỏ vứt gọn vô khay riêng chứ không bừa bãi), nói "Theo tao thì không phải không tiến triển, mà là được bưng bít che đậy thôi. Mày nghĩ với khả năng của dân hình sự lại không mò ra được đoạn camera ở quán bar quay lại cảnh bọn mình tiếp cận thằng Hùng hay sao, tuy chưa đủ để chứng minh kết tội nhưng cũng đủ để tạm giam thẩm vấn ba đứa mình. Một là đám hình sự giả vờ để mình lơ là và âm thầm điều tra thu thập thêm chứng cứ về chúng ta, hai là có ai đó ngấm ngầm che giấu không để đoạn clip xuất hiện." Di nói "Trường hợp một thì coi bộ loại trừ là cái chắc, xác thằng Hùng mất tích ngay trụ sở cảnh sát là điều có thể khẳng định vì nó bám theo con Nhi mà, vụ ấy tất nhiên họ không dám công khai thừa nhận đâu, chả lẽ lại kêu do xác không đầu tự hồi tỉnh đi mất à, báo chí lại cười méo mồm. Kể cả khi còn thi thể thì cũng không tìm được vật chứng gì xác thực đâu. Dấu bánh xe taxi từ hiện trường chôn thằng Hùng gần khu nghĩa trang trở ra trục đường chính thì tao đã lái đi rất ngoằn nghèo cho hòa lẫn với mọi dấu vết của các phương tiện khác, tao cũng đưa xe vô tiệm rửa sạch bong bụi đất cùng máu, đoạn camera ghi hình thời điểm đấy cũng được hủy rồi." Nhi hỏi "Bọn mày cũng nghĩ chính chị Ngọc giúp ta che giấu hả?" Bích - Di gật đầu.

     Di nói "Tao nhờ chị tao điều tra về chị Ngọc hết rồi. Nói chung chị ấy cũng có quan điểm khá tương đồng với ba đứa mình về chính nghĩa. Luôn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao chưa từng thất bại, hoa khôi số một của cánh hình sự, đệ nhất cao thủ thực chiến của tất cả các tổ trọng án. Từng có lần truy đuổi hơn năm chục đứa tàn dư của băng đảng buôn ma túy, chị ấy không chờ đồng nghiệp tiếp viện mà một mình liều lĩnh xâm nhập hang ổ,  chả ai biết chi tiết thế nào nhưng kết quả là chết sạch, vì chuyện ấy mà chị ta bị cấp trên khiển trách đình chỉ công tác hai tháng bởi tội tự vệ quá mức cần thiết, nghe ngu nhỉ, coi trọng mạng sống lũ súc vật rác rưởi mà xử phạt người hết mình bảo vệ lẽ phải."  Di tạm ngưng xíu, đôi tay chống má tựa trên đầu gối, mỉm cười nhìn Nhi, nói tiếp "Chị Ngọc và mày có đặc điểm chung đó là 2 L : Liều -  Lẹ, khác biệt duy nhất là chị ấy dễ thương láu lỉnh chứ không lì lợm như bé bầu🤗" Nhi làm bộ hờn, đáp "Vâng tôi lì😒" rồi lấy luôn cốc của Di còn phân nửa lượng coca, tu ực ực hết.

     Bích vẫn tóp tép hạt hướng dương, nói "Tất cả đám bị đuổi khỏi viện hiển nhiên sẽ có nhiều người cùng kéo tới đồn công an tố cáo. Kiểu gì tại đấy chả có tay trong của phe bệnh viện, họ sẽ cử nhân viên đến điều tra lấy lệ thôi rồi thông báo Hòa Thuận vô tội, ai còn ngoan cố làm to chuyện lên thì gặp họa sát thân ngay." Nhi hỏi "Trong một đêm mà cùng lúc nhiều bệnh nhân tự ý khăng khăng xin xuất viện thì quá trùng hợp, sao không đòi kiểm tra camera an ninh của Hòa Thuận nhỉ, sẽ thấy họ rời khỏi thật hay chưa?" Di véo má Nhi, nói "Lấy lý do tắt máy quay để sửa chữa hệ thống điện thì kiểm tra cái con khỉ gì, mà dù không tắt cũng còn những cách khác, chẳng hạn như cho đàn em cải trang đóng giả lướt qua, chỉnh tần số làm máy quay lỗi, đối với dân thường thì khó phân biệt lắm, thấy quen quen rồi tin sái cổ ngay í."

     Bích nói "Chốc nữa về cần mua một cái laptop xịn xịn, tao cần dùng nó để hack vào toàn bộ hệ thống camera bệnh viện. Tao định tối nay tầm muộn muộn tụi mình bắt taxi tới ẩn núp trà trộn mà hành động luôn." Di hỏi "Liệu có hơi sớm không? Hiện tại đang còn có sự tham gia từ phía cánh hình sự mà, nên nhớ là ba đứa tụi mình từng bị họ theo dõi đấy." Bích gật đầu trả lời "Đúng là vội vàng thật, nhưng cần thiết. Thứ nhất, tao không muốn thêm bất cứ nạn nhân nào nữa. Thứ hai, bọn mày có nghĩ rằng phía cảnh sát hình sự ngưng theo dõi chúng ta ngoài lý do bận sử lý vụ nghiêm trọng hơn thì phần nào cũng do sự sắp đặt của chị Ngọc không? Có thể chị ấy ngụy tạo thông tin giả này nọ xong báo lại thượng cấp rằng chúng ta vô can. Lúc mới đầu gặp chị ấy ở viện, dẫu thế nào tao cũng khẳng định trong vài giây ngắn ngủi nét mặt chị Ngọc đã bộc lộ biểu cảm lo lắng không muốn chúng mình dính líu sự việc này."

     Nhi - Di nhìn nhau, trao đổi ánh mắt, không hẹn mà cùng đồng thanh bảo Bích "Tin mày."

     Nàng tấu nói tiếp "Một điều nữa mà chúng mình cần làm gấp đó là vì chính sự an toàn của chị Ngọc. Tao dám chắc đêm nay chị ấy sẽ hành động, đột nhập vào Hòa Thuận tìm chứng cứ bởi nếu đêm qua lũ khốn mới bắt đầu mổ xẻ số nhiều người thì chúng sẽ chưa thể phi tang phần xương thịt và những bộ phận thừa ngay được đâu. Sáng sơm ngụy trang là đẩy người bệnh nặng nằm trên giường lên ô tô để chở đi chuyển tuyến viện chuyên môn hơn vẫn gây ra tò mò không cần thiết, dù có chặt nhỏ xác giấu cũng chả nên mạo hiểm lúc ban ngày. Chắc chắn chị Ngọc không triển khai một mình, bọn Hòa Thuận tồn tại nổi qua bao năm tháng hiển nhiên cũng được một số kẻ chức quyền biến chất bảo kê che chắn để luôn nằm ngoài luật pháp xã hội, dựa vào chủ tịch xã đơn độc thôi thì chưa đủ ém nhẹm mối làm ăn quy mô vô nhân tính này." Nhi nhíu mày, nói "Ý mày là trong chính nội bộ cấp cao cũng có đồng đảng với lão Ngô Bá Hoàng à? Chúng sẽ tuồn tin tức cảnh sát hình sự đang nhắm tới Hòa Thuận để mà lão chủ tịch xã kịp chuẩn bị đối phó." Di cắn hạt hướng dương, bảo "Tao cũng nghĩ như vậy. Hợp tác đôi bên cùng có lợi, tiền và quyền cần phải hỗ trợ nhau thì mới tạo nên thực lực to lớn được, chủ tịch xã có mà tuổi thằng Bờm, trình đéo gì ăn cả giấu tất."

     Bích khẽ cắn môi, nói tiếp "Vấn đề đáng lưu ý ở đây là tao nghĩ trong số những thành viên cùng chị Ngọc hành động sẽ có nội gián của bọn quan chức cấp cao cài vô, mục đích đại khái là chứng minh viện Hòa Thuận trong sạch, nữ đội trưởng hình sự hy sinh khi làm nhiệm vụ, hung thủ là kẻ xấu số nào đó bị tiêu diệt." Nhi - Di gật gù tán thành. Bích lại nói "Những gì bọn mình nghĩ ra được thì chị Ngọc cũng nghĩ được. Bản lĩnh của chị ấy lớn lắm, e rằng đã tính toán rành mạch trước cả bọn mình í chứ. Nói gì thì nói, đề phòng vạn nhất, bầu tấu kiếm vẫn nên trợ giúp." Nhi bảo "Nếu chị ấy và đồng nghiệp phát hiện sự thực về nhóm mình thì sao?" Di nhếch môi "Hứ." một tiếng, nói "Bắt được hay không mới quan trọng nhá cưng. Kiếm của chị mày đây tuyệt không lưu tình với kẻ cản trở Chính Nghĩa Ngầm đâu, dù là ai chăng nữa."

     Trò chuyện linh tinh thêm chút xíu cho tới khi họ ăn xong hết đĩa hướng dương, Bích nói "Thôi về đi, cũng sắp bữa trưa rồi, cô chú lại đợi."

     ...

     Cùng lúc nhóm bầu tấu kiếm mới vô quán giải khát, tại bệnh viện Hòa Thuận.

     Tầng 1.

     Phòng 13, gồm tám giường nhưng bệnh nhân chỉ có hai gái và hai ông già thôi, bốn giường để trống.

     Ngọc ngồi trên ghế cạnh giường bệnh, nằm trên đó là cô gái tóc ngắn đến cổ, nhan sắc thì tàm tạm. Giường kế bên là cô tóc dài quá vai, trông xinh hơn tí tẹo so với cô kia, họ đều là thành viên hình sự giỏi được cấp trên chỉ định theo trợ giúp cho Ngọc trong vụ này. Cả hai đều mới nhập viện hồi sáng với bệnh án hoàn toàn thuyết phục không gây nghi ngờ gì.

     Hai ông lão thì cũng có người nhà chăm sóc.

     Ngọc đang cầm con dao nhỏ bổ cam, vắt vào hai cái cốc để pha nước cho đồng nghiệp, cô nói "Tôi đồng ý tối nay chúng ta sẽ xâm nhập điều tra như ý kiến của các cô." Cô tóc ngắn đáp "Nên như vậy, đây là thời điểm tốt nhất để bắt quả tang bọn chúng, hiếm có cơ hội khác lắm." Cô tóc dài hỏi "Còn hệ thống máy quay an ninh, cô định xử lý thế nào?" Ngọc trả lời "Chúng tôi giải quyết được, chỉ cần các cô gắng sức ra tay thôi. Một khi khám phá được chân tướng tội ác thì đừng nương nhẹ với bất cứ kẻ nào, tôi không muốn có thêm người lương thiện phải chịu liên lụy nữa. Bắt được tên đầu xỏ về thẩm tra là được, đám còn lại cứ diệt trừ." Cô tóc ngắn nói đùa "Tôi thấy cô thích hợp làm xã hội đen hơn làm cảnh sát." Ngọc khẽ cười, nói "Đừng bao giờ nhân từ với kẻ tàn nhẫn, phản bội." Cô tóc dài hỏi "Cô đã nắm rõ tình hình nhân lực lẫn đường đi nước bước trong viện chưa?" Ngọc lấy thìa khoắng cho cốc nước cam đường hòa tan, gật đầu nói "Có tầng hầm kín ngay dưới tầng một này, thang máy chỉ xuống đó thông qua sự điều khiển từ phòng giám sát an ninh máy quay trên tầng bẩy. Để chắc chắn hơn tôi sẽ thông báo đề nghị điều thêm đội cơ động tới bao vây Hòa Thuận, hai cô hãy tranh thủ hạ gục được nhiều tên nhất có thể. Tôi cũng sẽ tiến vào sớm thôi. Uống nước đi nào hai nàng bệnh nhân." Hai người kia khẽ cười, gượng ngồi dậy, cầm cốc mà thưởng thức.

     Ngọc thu dọn vỏ cam vứt vô túi nilông buộc chặt, cầm con dao mang tới chỗ bồn rửa sạch sẽ. Xong xuôi cô xách túi rác, tạm biệt hai bạn và bước về phía cửa phòng.

     Cô tóc ngắn thay đổi thái độ hẳn, nhếch môi khinh thường nhìn đằng sau lưng Ngọc, lẩm bẩm rất nhỏ "Tối nay là ngày chết của cô." Cô tóc dài giơ bàn tay tạo hình giống khẩu súng tự chĩa vô thái dương mình, kêu be bé "Bùm." Hai ả nhìn nhau đầy đắc ý.

     Nhưng chúng đâu biết hành động của mình đều bị điện thoại của Ngọc thu lại hết, cô để máy ở sẵn trạng thái máy quay video trong túi quần, lúc vừa quay lưng đi là móc ra liền, khéo léo giữ ở vị trí thích hợp, camera xoay ngược thấy ả tóc ngắn lẩm bẩm, Ngọc nhìn khẩu âm mồm cũng đoán được ý. Gương mặt lạnh lùng, cất điện thoại, cô nghĩ thầm trong lòng "Địt con mẹ chúng mày!"

     ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xhyn