😨 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  XIN HÃY YÊN NGHỈ

#chap48

     Nói gì thì nói, Ngọc vốn dĩ đã nghi ngờ ngay từ đầu rồi. Trong lúc nước sôi lửa bỏng băng đảng hùng mạnh sánh tầm quốc tế Mãnh Hổ Thiên Đường sắp trở về Việt Nam bất cứ lúc nào theo lênh triệu tập từ vị nữ đại ca khét tiếng Trần Phụng Hoàng Ngân hay còn gọi là Ngân "Say Huyết", thế mà lại điều động Ngọc về xã Lam Đồn để điều tra gã Ngô Bá Hoàng. Nếu so sánh thì dù chục gã chủ tịch xã cũng không đủ uy hiếp bằng một mệnh lệnh của Ngân "Say Huyết" Cả hình cảnh quốc tế còn phải đau đầu ngao ngán thì đủ hiểu độ nguy hiểm rồi.

     Tai tiếng của bệnh viện Hòa Thuận lẫn gã Ngô Bá Hoàng cũng phong phanh trước đây khá lâu mà chả điều tra, không sớm không muộn đẩy Ngọc về đây tiếp quản, cô còn nhận được tin có một số thành viên đặc vụ ưu tú khác cũng bị thuyên chuyển đi lo mấy vụ ở đău đâu, lỡ chẳng may băng Mãnh Hổ Thiên Đường mà về Việt Nam đúng thời điểm những chiến sĩ giỏi nhất phân tán khắp nơi xa xôi thì có phải gay go không, điều ấy càng khiến Ngọc sinh nghi liệu chăng là kế hoạch mưu mô ác độc, vừa lập bẫy trừ diệt những đặc vụ giỏi vừa đảm bảo an toàn cho viện Hòa Thuận, sâu xa hơn nữa là nhằm mục đích giúp mọi nhân lực đàn em của Ngân "Say Huyết" thuận tiện hành động, cứ thế suy rộng ra bệnh viện Hòa Thuận và chủ tịch xã cũng chỉ là con tép nhỏ trong nguồn nước lớn, kiểu như cung ứng thêm đồng ra đồng vào đảm bảo tài chính rủng rỉnh thường xuyên cho không ít thành phần chức quyền cấp cao biến chất tha hóa đạo đức. Thực sự Ngọc chưa bao giờ coi cái lão sếp chết tiệt hiện tại của cô là người lương thiện cả, nhìn bề ngoài lão nghiêm túc đứng đắn nhưng trực giác của Ngọc luôn mách bảo hắn chả tốt lành gì, nếu quả thực có sự liên hệ dây dưa sâu xa đó thì quy mô băng đảng Mãnh Hổ Thiên Đường quá khủng khiếp, hầu như trong nội các chính phủ quốc gia nào cũng đều có người của chúng cài vô.

     Giờ tạm hoãn vấn đề ấy, trước mắt cần triệt để loại bỏ Hòa Thuận và gã chủ tịch xã mất dậy đã. Ngọc bước ra khỏi viện, thong thả đi bộ trên vỉa hè, suy nghĩ mông lung "Chắc chắn ba em ấy cũng vì cái viện ác độc này mà tới. Trình độ của họ thật đáng kinh ngạc, bất cứ ai cũng đủ sức chơi một trận lớn với mình. Gia cảnh đều thuộc thành phần thượng lưu, bố mẹ ở nước ngoài hết, nhưng chỉ mỗi chị của Di là mình không thể điều tra ra được gì ngoài cái tên Lê Huyền Băng Tuyết. Che dấu được thông tin riêng tư cá nhân trước toàn thể kết nối trinh sát của Việt Nam thì một là cấp cực cao trong chính phủ nắm giữ bí mật quốc gia, hai là thuộc dạng bá chủ thế giới ngầm, dù là trường hợp nào cũng tuyệt đối đáng sợ, e rằng địa vị không thấp hơn Trần Phụng Hoàng Ngân đứng đầu băng đảng Mãnh Hổ Thiên Đường gây nhức nhối khó chịu cho hình cảnh quốc tế. Xét về giới xã hội đen hiện nay, những thế lực đủ khả năng triệt hạ Mãnh Hổ Thiên Đường là cực kỳ hiếm hoi, trừ phi..." Ngọc rùng mình dừng bước vì nghĩ tới một thế lực cực khủng khác, kẻ cầm đầu vô cùng thần bí luôn điều hành trong bóng tối, cả hai giới hắc đạo lẫn bạch đạo chưa ai từng gặp mặt. Cô lắc lắc đầu cố thoát khỏi phân tích xa xôi từ ý nghĩ, tự nói thầm "Đảm bảo ba em ấy nhận được tin tức rất chính xác từ ai đó nên hôm nay mới đến dò xét. Chẳng người bình thường nào vô viện mà đủ khả năng quan sát kỹ càng từng góc quay camera như Bích hết, các trinh sát viên giỏi lâu năm mới thực hiện nổi. Nếu sau này Bích
gia nhập tổ trinh sát thì quá tốt."

     Píp píp. Tiếng còi xe cất lên phía sau Ngọc, cô ngoái lại thì thấy một chiếc taxi cũ bình dân, tài xế là người đàn ông mập, chính là anh chàng Độ bảo vệ tại khu chung cư Nhi ở.

     Ngọc vờ vẫy ra hiệu cho taxi dừng, cô mở cửa ngồi ghế sau, đóng cửa. Ôtô phóng vọt đi.

     Ngồi bên trong, hình ảnh những xác chết thê thảm của đám Yên Hùng Cuồng Lộ nơi bến tầu hỏa ùa về tâm trí Ngọc, cô đăm chiêu suy nghĩ "Nhi, Di, Bích là muốn chính nghĩa trực tiếp, viện Hòa Thuận là mục tiêu tiếp theo, cơ hội tốt nhất cũng như mạo hiểm nhất chính là đêm nay. Đối với các em ấy tìm bằng chứng hay không không quan trọng, chủ yếu là dứt khoát loại trừ cái ác..."

     Độ hỏi "Tình hình sao rồi đội trưởng?"

     Ngọc thở dài, đáp "Viện này hết thuốc chữa rồi, nó không nên tiếp tục tồn tại." Độ vẫn lái, nói "Đúng là đội trưởng tài giỏi nhất. Tại sao chị lại nghi ngờ hai người đó ngay từ đầu vậy?" Ngọc trả lời "Tại vì họ luôn dẫn dắt hướng điều tra của ta. Cậu có thấy người trợ giúp nào am hiểu sự tình hơn cả người được phân công không, nhập viện cùng thời điểm lại được sắp xếp chung phòng ngay. Tôi còn thấy mấy gã bác sĩ tiếp cận với họ khá lâu, bề ngoài hỏi han tình hình sức khỏe bình thường nhưng hệt như chúng muốn đóng kịch cho tôi xem vậy, muốn tôi tin kế hoạch không bị nghi ngờ, chính xác là ba lần chúng nhìn tôi bằng ánh mắt căm ghét thù địch. Thậm chí hai ông lão bệnh nhân chung phòng vốn cũng chỉ là hai cái xác mới chết mà thôi, người thân chăm nom xung quanh đều là bác sĩ y tá giả dạng để đề phòng mọi nhất cử nhất động của tôi vì lo tôi sẽ bí mật gắn máy quay hoặc máy ghi âm ở bất kỳ chỗ nào trong phòng."

     Độ hỏi "Sao chị biết đấy là hai cái xác?" Ngọc khẽ cười "Chỉ có xác chết mới không cần hít thở thôi, phần ngực chẳng chút nhô lên hụp xuống, dù suy kiệt đến đâu đi nữa thì cũng chưa tới mức im lìm thế, cả mạch máu nơi cổ tay cũng bất động hoàn toàn. Lúc tôi rửa con dao bổ cam, thông qua sự phản chiếu từ vòi inox tuy hơi mờ và nhỏ nhưng khi ấy kẻ nào cũng săm soi tôi."

     Độ rùng mình, nói "Thật may đội trưởng không phải tội phạm, thế thì chúng em thành cảnh sát vô dụng hết mất." Ngọc mỉm cười, bảo "Cậu tin trên đời này có những người bản chất lương thiện nhưng chuyên săn giết tội ác không? Trí tuệ và thực lực của họ cũng chả thua tôi đâu." Độ nhăn trán, đáp "Vậy thì họ cũng đâu khác gì sát nhân? Dẫu kẻ gây tội man rợ thế nào thì cũng phải để luật pháp chung của xã hội phán quyết chứ không thể tùy tiện cho mình cái quyền trừ gian mà đứng ngoài pháp luật tối cao được, tội phạm cũng là tính mạng con người." Ngọc lắc đầu, nói "Cậu nghĩ không sai, họ cũng không sai. Vấn đề gì trong đời sống chẳng có hai mặt, mục tiêu cuối cùng giữa thiện và ác cũng là triệt hạ lẫn nhau thôi. Theo cậu một đứa chưa đủ tuổi thành niên mà dã man giết nhiều người, nhân đạo tha chết cho chúng là đúng hay sai?" Độ trả lời "Em thấy nên cho họ cơ hội làm lại từ đầu, đó vốn là quy định chung của quốc tế, tội phạm vị thành niên còn tương lai rất dài phía trước. Người chết thì đã chết rồi, đừng nên tước đoạt quyền được sống của một sinh mạng khác chỉ để thỏa mãn lòng căm phẫn của quần chúng." Ngọc nhíu mày nói "Vậy cậu nghĩ tội phạm vị thành niên là báu vật giúp quốc gia phát triển, còn nạn nhân xấu số là cỏ rác không đáng bận tâm ư? Cần hiểu rằng số người ấy sống thì mới đem lại lợi ích cho đất nước, bọn tội phạm vị thành niên được miễn tử hình có khác nào dung túng nuôi dưỡng mầm họa cho vô vàn những cá nhân tốt phải gánh hậu quả tồi, ai đảm bảo được một gia đình nào đấy sẽ không bị cướp bị thảm sát khi kẻ khốn nạn được ra tù. Tâm tư côn đồ thì vĩnh viễn là súc sinh thôi, nhân đạo với tội ác chính là cái tát cực mạnh vào lòng người khiến họ ai oán phẫn nộ, mất niềm tin vào chính nghĩa làm xã hội trì trệ khó phát triển nổi. Thời buổi này một đứa nhóc 6 tuổi cũng đã biết ôm hôn hoặc xem phim đen rồi, quan trọng là trái tim của nó lựa chọn con đường đời ra sao thôi."

     Độ gãi gãi đầu nói "Em thấy lý tưởng này xa xôi lắm khi mà mọi điều luật đã ăn sâu vào gốc rễ bộ máy chính quyền của cả thế giới, muốn thay đổi chí ít phải mất hàng ngàn năm nữa. Mà đội trưởng khẳng định lão xếp điều chúng ta về xã Lam Đồn cũng là người của phe bọn chúng?" Ngọc dựa lưng vào ghế đệm, nói "Cần tìm chứng cứ đã, tôi tin gã Ngô Bá Hoàng sẽ chẳng ngu dại mà tiêu hủy hết sổ sách chứng từ hay bất cứ thứ gì có liên quan đến lợi nhuận tội ác của bọn chúng với nhau đâu, nếu làm thế thì khi lộ ra sẽ phải tự mình gánh hết trách nhiệm, đồng phạm lại được tự do tự tại, trừ phi hắn bị tâm thần, mà kẻ tâm thần thì làm sao leo lên chức vụ chủ tịch xã được."

     Đúng rồi, từ xưa tới giờ làm gì có người tâm thần được ngồi vô chiếc ghế quyền lực, dẫu là chủ tịch thôn chủ tịch ấp cũng phải tỉnh táo minh mẫn.

     Độ cắn răng suy sét, nói "Vậy thì vụ này vỡ lở thì căng lắm đây!" Ngọc nhếch môi, nói "Có liên quan cả tới Mãnh Hổ Thiên Đường nữa kìa."

     Độ toát mồ hôi lạnh, cầm vô lăng mà đôi tay run run, bao lâu nay lời đồn đoán băng đảng lớn này được nhiều "tai to mặt lớn" trong chính phủ bảo kê, sự thực thì chưa ai biết ra sao. Mãnh Hổ Thiên Đường - cái tên làm người trong ngành hình sự hoặc người lăn lộn chém giết trong giới giang hồ máu me khi nghe đều phải thót tim.

     Ngọc khoanh tay nhắm mắt, nói "Đêm nay sẽ hành động, cậu chạy nhanh hơn về chỗ nhóm chúng ta đi, cần bàn bạc chi tiết chút."

     Độ "Vâng." rồi tăng tốc, taxi phóng bon bon tốc độ hơn hẳn lúc trước.

     ...

     Tối nay nhà Hà ăn cơm sớm, xong bữa lúc 19h thì chú Bình và cô Nụ lăn ra chiếu ngủ khì luôn. Nguyên nhân là do Bích đã mua thuốc ngủ hòa vào nước chè Thái Nguyên cho hai người uống để họ ngủ một mạch tới sáng mai, sẽ đỡ phải lo lắng thắc mắc về chuyện cô cháu họ sắp đi làm.

     Đỡ cô chú lên giường xong Nhi - Di - Bích lấy vũ khí của riêng họ ở trong tủ của Hà. Dao bầu thì cũng dễ giấu, kiếm Nhật với mã tấu thì cuốn lớp vải dầy bọc kín ôm vào lòng, Bích còn đeo một cái balô đựng cái laptop mà cô mới mua hồi buổi trưa nay.

     Hà hỏi "Các chị lại có việc ạ?" Bích cười nhẹ, trả lời "Mày ở nhà cứ ngủ trước đi, nhớ cài hết chốt cửa kỹ càng, không cần đợi bọn chị đâu." Hà gật đầu, nói "Các chị cẩn thận nhé."

     Nhi - Di - Bích cùng giơ một tay lên, đồng thanh chào "Bye."

     Trông theo bóng dáng của ba cô gái xinh đẹp đang độ tuổi mộng mơ, trẻ trung hấp dẫn, làm Hà ấm áp lạ thường. Thời buổi này thân ai nấy lo, liệu còn mấy người can đảm nghĩa hiệp dám ra tay giúp đời.

     ...

     Các nàng đi bộ một lúc ra khỏi đầu làng thì thấy ngay chiếc taxi chờ sẵn ven đường (lúc nẫy Bích gọi trước rồi)

     19h 40 phút bắt đầu xuất phát.

     Tài xế là người đàn ông trạc 50 tuổi cũng mau mồm trò chuyện hỏi han vô tư.

     Thông qua gương chiếu hậu thấy hai thứ dài dài quấn vải, ông tò mò hỏi "Các cháu mang theo cái cây que gì thế?"

     Di trả lời thành thật "Kiếm Nhật đấy chú ạ, mang theo phòng thân." Tài xế cười ha hả, nói "Cháu gái vui tính quá. Mà thời thế hiện giờ trộm cắp nhiều phết, mọi người đều cần cảnh giác. Hôm trước chú nghe tin có vụ cắt cổ tài xế taxi cướp tiền mà hãi quá, thật không thể hiểu nổi tại sao loại khốn nạn như thế lại được sống kia chứ?!"

     Nhi nói "Cháu thấy chú cũng nên cẩn thận, nếu gặp phải thành phần lấm lét láo liên đòi chở tới những địa chỉ xa xôi thì nên từ chối ạ."

     Tài xế gật gù "Ừ, chú hiểu. Mà thực ra ông già nghèo hom hem như chú cũng chả có gì để cho bọn cướp nhắm tới cả, sợ thì sợ nhưng vẫn phải làm vì cuộc sống. Chỉ mong luật pháp sớm ngày bắn bỏ hết cái lũ ác nhân rác rưởi để chúng ta được an tâm sinh sống."

     Ông ấy cứ thao thao bất tuyệt hết văn hóa thể thao rồi thời sự thời tiết, ba nàng nhà ta thì vâng dạ và thi thoảng góp vui vài câu cho chặng đường bớt chán.

     Mười lăm phút sau đã tới bệnh viện Hòa Thuận rồi, bên ngoài nơi đây vẫn còn không ít taxi khác với xe ôm neo đậu đón khách dẫu tối trời.

     Bích - Di nhét thứ dài dài cuốn vải vô trong lưng quần, áo rủ xuống che đi (quần áo rộng rộng nên giấu dễ) Tài xế thấy lạ bởi hành động đó nên ngơ ngác nhòm ngó. Nhi móc tiền ra trả.

     Lúc ba nàng đi vô cổng viện thì ông tài xế vẫn tò mò tăm tia, tự nói một mình "Chả lẽ là kiếm thật? Vớ vẩn. Không thể nào. Trông xinh đẹp hiền lành, rõ là dân có tiền có học thức..." Ở đời đầy sự kỳ lạ thú vị, ông tài xế điều khiển taxi chạy đi mất.

     Một chiếc ô tô mười sáu chỗ dừng đỗ cách viện khá xa, trong xe là Ngọc cùng tổ điều tra dưới quyền mình (năm nam một nữ, tính cả cô nữa là bẩy người)
  ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xhyn