chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bốn mắt, hai ánh tức giận, hai ánh bị sốc...nhìn nhau thật là lâu.

Thiếu Tư ngây ngô được một chút, ánh mắt diện lên sự lệ quang bi thương cùng khinh hỉ, ôm chầm lấy nàng yếu ớt thì thào " Mị Xuân, không phải cô đã chết rồi ư? Chết rồi sao còn không buông tha cho ta mà ngay cả trong mộng ảo của ta mà cô cũng ám! "

Lăng Mị Xuân cảm thấy gân xanh trên  trán của mình đều nổi lên hết rồi.

Tức giận bộc phát liền không kiên dè mà hét lên " Thiếu , xem ra ngươi thực sự chán sống rồi thì phải! " sau đó trực tiếp cho hắn một tát vào mặt " đau không, còn dám ăn đậu hủ của lão nương đây? "

Hắn ăn trọn vẹn cái tát, miệng cũng chảy ra một dòng chất lỏng màu đỏ.

" Lăng Mị Xuân, cô thật quá đáng ta còn muốn nhờ gương mặt cực kì soái của ta để kiếm ăn nữa đấy! "

Nàng làm ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, ngạc nhiên nói " ra là ngươi đi làm tiểu quan... "

Hắn trừng to mắt với nàng lấy tay chỉ đến bản thân mình " chính cô xem ta đang mặc cái gì? Là đồ cổ đại, đồ cổ đại A. "

Không biết nàng lấy đâu ra cái khăn tay, đưa lên che mặt làm ra vẻ ngại ngùng " ngượng ngùng, ta cũng vậy. "

Thiếu Tư "..."

Lăng Mị Xuân "..." nàng nói cái gì sai sao?

Cuối cùng hắn và nàng cũng im lặng mà liếc mắt với nhau.

Thiếu Tư "..." ngươi không phải đã chết rồi sao? Tại sao lại mặc đồ kì quái đi ra ngoài đường làm gì?

Lăng Mị Xuân "..." ta nói ta chết hồi nào? Không phải ngươi cũng mặc đồ cổ đại hay sao? Nhanh thu hồi lại ánh mắt nhìn người điên của ngươi đi.

Thiếu Tư "..." chuyện ngươi chết đừng nói cả ta biết mà cả thế giới đều biết hết đấy, bọn họ lấy ngày ngươi chết làm cả " ngày bảo vệ an ninh thế giới " thật vinh hạnh nha. Chính là ta đến làm đại soái ca minh tinh điện ảnh mặc như vậy có gì sai đây? Người sai chính là ngươi đi!

Lăng Mị Xuân "..." đúng là rất vinh hạnh đi. Nhưng cái là ta nghi ngờ nhan sắc của ngươi như thế mà lại đi làm minh tinh? Nếu ngươi là minh tinh chắc ta đây sẽ làm đạo diễn đi?

"..." ngươi chắc chứ?

"..." ngươi chính là vẫn nghi ngờ ta đi.

Hắn giơ tay phải lên che trước mặt nàng " stop, đây không phải là lúc bàn việc nghề nghiệp, giải thích một chút đây là đâu và tại sao ta lại ở đây, ngươi lại mặc chính y phục cổ đại làm gì? "

Nàng ngước mắt khinh thường " đúng là thiển năng ngươi nghĩ ngươi là ai mà ta phải đích thân trả lời. "

Khóe môi run rẩy mãnh liệt, vài trận hắc tuyến trải dài trên mặt hắn làm hắn gằn từng tiếng rít lên " LÃO ĐẠI, BỆNH TRUNG NHỊ CỦA NGƯỜI LẠI TÁI PHÁT HẢ, CẦN TA GỌI XE CẤP CỨU KHÔNG? "

Lại một cái ánh mắt kinh bỉ chiếu về hắn " Thiếu Tư ngươi có phải muốn đổi tên thành Thiểu Tư đúng không! Ngươi nghĩ thời này sẽ có xe cấp cứu được sao? "

Hắn quay qua nhìn thẳng mặt nàng, ngạc nhiên hỏi " ý ngươi là sao? "

Nàng cũng lười nhìn thế nên trực tiếp nhắm mắt lại sau đó ôm ngực quay lưng mắt khép hờ, bi thương quay đầu  nhìn hắn " đây chính là thời cổ đại ta chết, nàng ấy chết ngay cả ngươi cũng tử. "

Thế nhưng quay đầu nhìn hắn, hắn lại có vẻ mặt ngây thơ vô tội mà cười. Khóe môi run run " ngươi là sao không ngạc nhiên đây? "

Hắn vẫn ngây ngốc cười " ở đây cũng tốt mà, đồ ăn ngon, mĩ nữ khắp nơi, sự thanh bình thảnh thơi hiếm có. Càng không cần nhờ vào ngươi. "

Nhưng ngay sau đó hắn bị đánh sập ngay ý tưởng tốt đẹp của hắn chỉ bằng một câu " đây là nữ nhi quốc. "

Hắn ngồi sụp xuống đất ôm chân nàng " Đại tỷ ta sai rồi vẫn là thời hiện đại tốt hơn à không vẫn là đại tỷ tốt nhất, đại tỷ đừng bỏ ta, bảo bảo cầu bao nuôi. "

Nàng lại lần nữa quay lưng đi, lấy tay che trán chỉ tiếc rèn sắt không thành thép " Ta không nuôi nổi ngươi nữa rồi, ra lông ra cánh liền bỏ ta haizz... " sau đó đạp hắn ra, ung dung mà bước ra khỏi phòng, không nói lời nào trực tiếp khóa cửa vào rồi bỏ đi.

Đi được một đoạn liền nghe thấy tiếng hắn " Đại tỷ, đệ thật sự biết sai rồi mà tha cho đệ đi. " nhưng nàng lại cứ thế bỏ đi, dù sao cũng đâu phải chuyện của nàng, nàng cũng lười đụng.

Nhưng...có hắn ở đây cũng thật tốt, ít nhất cũng không cảm thấy cô đơn, lạc lỏng khi chỉ có bản thân là không phải người ở đây.

--------------•∆• ta cắt

Cắt là một niềm vui.
Thật sự ta viết chap này thật sự rất lâu.
Ta lại ra chap nhanh như thế cũng không phải chuyện dễ dàng gì, thật sự.

Cho nên các nàng thương ta đi •∆•😳
Bảo Bảo đang bán manh cầu vote trợ cấp.😳

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro