Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đêm trôi qua sau cái yến tiệc xui xẻo từ đầu đến cuối kia, phải đến xế trưa công chúa mới lại nói chuyện với nàng, tất nhiên không đơn giản mà bỏ qua như vậy....

Mạnh Khương bị giận chẳng vui vẻ tí nào, hay nói chẳng ai có thể nhởn nhơ đi dạo khắp phủ trong khi người bên cạnh một dạng thâm thù đại hận, lạnh băng đối với mình, một cái liếc mắt cũng không cho. Một người thần kinh thô như nàng nào biết làm thế nào để người ta hết giận, nàng cũng chẳng bao giờ nghĩ phải dỗ dành ai đó. Có điều... không làm thì chiều nay công chúa chắc chắn không cho nàng rời khỏi phủ như trước.

Đừng có mà hiểu lầm rằng nàng quan tâm đến tâm tình ai kia...

Vắt óc nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng vì một thị nhân lướt qua mà loé lên một ý tưởng. Ngồi bên cạnh công chúa nơi lương đình hóng mát, nhưng Thanh Ngọc như hồn lìa khỏi xác, mong lung nhìn vào hư không vô định. Cho đến khi có người lên tiếng đánh thức nàng trong bộn bề suy nghĩ.

- Công chúa, ta có điều thắc mắc?

- Chuyện gì?

Mạnh Khương đợi Thanh Ngọc chú ý đến mình liền chỉ tay vào đoàn người cách đó không xa. Tay trước tay sau, tay trước đặt ngay bụng tay sau che ở sau lưng. Hình ảnh quen thuộc mà bất kì ai từng xem phim, truyện về thời cổ đại đều bắt gặp được động tác này. Thân thuộc đến hiển nhiên nhưng ý nghĩa thì chẳng ai biết chính xác.

- Tại sao người nơi đây đều phải để tay trước tay sau đi đi lại lại?

- Phò mã nghĩ sao?

Thanh Ngọc biết dụng ý người này bắt chuyện với nàng là vì sao, nên nàng cũng không thật tâm suy nghĩ lời giải mà hững hờ hỏi ngược lại. Nhưng nếu cần câu trả lời thì ngay cả nàng cũng không biết, sinh ra đã thấy điệu bộ này nhìn cũng hay hay mà làm theo. Có nét khoan thai, đỉnh đạt, nhàn nhã tự tin, có lẽ là bởi vì thế đi.

- Ta? Có lẽ vừa biểu thị sự tự tin vừa cho thấy là người biết lường trước tính sau, nhưng cũng có thể là dụng tâm khác.

Mạnh Khương làm ra bộ dạng thần thần bí bí như mới phát hiện một bí mật động trời, hăng hái chia sẻ cho người nàng tin tưởng. Thanh Ngọc trong lòng cảm thấy mới lạ, thật sự nghiêm túc chờ đợi xem Mạnh Khương phát hiện ra điều gì hay ho.

- Dụng tâm gì?

- Ta nghĩ bọn hắn đi nhiều ắt sẽ đau lưng, tay đặt sau lưng thuận tiện dùng để đấm lưng, tay che trước bụng để chắn gió lùa vô khỏi đau bụng. Công chúa thấy ta nghĩ có đúng không?

Thanh Ngọc nghe ai đó ngờ nghệch dùng cách ngốc nghếch như vậy chọc vui nàng. Ngốc có cái tốt của ngốc nha, so với đám mồm năm miệng mười ngoài kia người thần kinh thô chân thiện tâm này vẫn là tốt nhất. Công chúa thay vì uể oải chống tay trên bàn chuyển sang gác trên vai Mạnh Khương, bàn tay nâng lên cưng nựng gò má của ai kia.

- Phò mã ~~~ sao lại có người nhạt nhẽo như ngươi trên đời này chứ, an ủi cũng dùng cách ấu trĩ như vậy. Có điều... rất ư là đáng yêu!

Lại đáng yêu? Mạnh Khương 26 năm trước nghe thấy hai chữ này còn không bằng một góc so với 26 ngày ở nơi đây, một từ vốn dĩ không dành cho một người nhất diện bất biến, tâm hồn cằn cõi này. Chẳng lẽ yêu vào thì ngay cả yêu tinh quỷ quái 6 cái đầu có tận 12 con mắt cũng trở thành tiên nữ?

Nhưng mà tiên nữ nhất định sẽ đẹp sao? Cái đó nàng không nắm chắc, có điều này nàng chắc chắn nhất là công chúa thật sự đẹp, người đẹp nên bộ dạng gì cũng đẹp. Giận đẹp, sầu đẹp, trêu chọc người cũng đẹp, vui cười lại càng đẹp. Bây giờ bộ dạng vô lại tựa đầu trên vai nàng cười cợt cũng không khiến người ta thấy khiếm nhã. Mà... trên đầu chữ sắc có con dao, dính vào là toi nên thôi... Ngắm nhìn còn được chứ mà chạm đến đứt tay chạy máu tính là chuyện nhỏ, khốn khổ trăm bề mới là chuyện lớn.

Tốt nhất nên là tên vô danh tiểu tốt vô công rỗi nghề, ăn rồi chờ chết là yên bình nhất. À, cũng không phải không làm gì, nàng hiện tại đảm nhiệm vai trò đầu bếp trứ danh trong phủ, bây giờ tất cả người trên kẻ dưới đều thích thức ăn nàng nấu. Từ những thứ bình thường ở thời hiện đại thành món độc nhất có tiền cũng không mua được. Và tất nhiên, đầu bếp có tâm có tầm lẫn năng suất cao như nàng vẫn không có lương. Đúng là chủ nghĩa tư bản, bốc lột là bản chất mà...

Mạnh Khương than thân bằng cái thở dài rồi đưa tay lấy một mẫu mứt dừa, không chỉ mềm dẻo mà vị cũng không quá ngọt, phải nói là mẻ tốt nhất nàng từng làm đưa đến trước mặt Thanh Ngọc. Đồ ngọt có thể khiến tâm trạng người ta vui hơn, phù hợp với công chúa hiện tại. Nhưng không thích hợp với những vận động viên như nàng, việc hạn chế ăn đường là chuyện đương nhiên trong chế độ tập luyện.

Xin nhắc lại lần nữa, đừng có mà hiểu lầm rằng nàng quan tâm đến tâm tình ai kia. Đây chỉ tiện tay làm mà trùng hợp với hoàn cảnh thôi, không liên quan đến công chúa...

Thanh Ngọc không đưa tay nhận lấy mà cắn đi một chút từ từ hưởng thức, Mạnh Khương nhìn mẫu mứt còn lại trên tay không thể vứt đi chỉ có thể đợi công chúa ăn xong rồi hi vọng nàng không tiếp tục đùa nữa. Ở cạnh công chúa mới thấy, nữ nhân khó hầu hạ cỡ nào thích làm khó người ta. Bất quá, so với sắc mặt ban nãy bây giờ tốt lên nhiều lắm, Mạnh Khương cũng thoải mái hơn để bắt chuyện với nàng.

- Công chúa... sao người không vui?

- Phò mã của ta bị người ta ghẹo rồi biểu ta không quạo?

Thanh Ngọc ngữ khí đương nhiên đưa tay chọc chọc chóp mũi của Mạnh Khương, chóp mũi ngày nào cũng bị người này sờ tới sờ lui không biết bao nhiêu lần mà cũng cao dữ hé. Có lẽ là con cháu Long Vương nên vừa có sắc vóc, có tài trí, còn được cái mạng lớn bao lần không chết, chỉ có cái đầu như đá ngầm nên hơi ngáo chút. Mà cái này không sao xem như chịu thiệt một ít, nàng chấp nhận được.

Mạnh Khương đối với vấn đề của công chúa từ chối cho ý kiến, chỉ không phục một điều người bị ghẹo là mình, người công chúa lạnh nhạt cũng lại là mình. Quả là khó hiểu, so với phạm trù triết học thì nàng thà ngồi suy nghĩ về chủ nghĩa duy tâm thì hơn.

- Hay là công chúa cùng ta ra ngoài đi dạo một chút khuây khoả tâm tình.

- Là khuây khoả cho ta hay là phò mã lại muốn xuất phủ đây?

- Nhất cử lưỡng tiện mà...

Phò mã đáng thương bị công chúa nháy mắt đã nhìn thấu, chỉ có thể nhỏ giọng chống chế. Haizzz... ai biểu ngươi dính vào nữ nhân, còn là nữ nhân thông minh thì tốt nhất nên cam chịu.

- Ăn cơm xong, chúng ta nghỉ trưa rồi đi. Nay phò mã nấu món gì a?

- Nay đầu bếp trong phủ chuẩn bị bữa, không phải ta.

Không phải nàng lười biếng bỏ việc đâu, mà món mứt dừa này nàng phải tốn cả buổi sáng mới là xong. Công đoạn chế biến, sơ chế không mất nhiều thời gian, cái khó là khâu chuẩn bị. Nàng phải đi tìm ra cây dừa rồi leo lên gõ từng buồng lựa ra buồng vừa cứng tới mà hái xuống. Với dân lần đầu leo dừa như nàng, trèo lên những cây dừa lão kia không té chết đã là kì tích.

Nguyên nhân là do ở đây không hái dừa bao giờ, họ chỉ đợi nó khô tự mình rụng xuống mới thu hoạch làm ra vài món cơ bản từ nước cốt. Nàng làm mứt mà lấy mấy trái dừa khô queo đó thì công chúa có nước nhai đến mòn răng cũng không xong.

Xin nhắc lần thứ 3, đừng có mà hiểu lầm rằng nàng quan tâm đến tâm tình ai kia. Đây chỉ tiện tay làm mà trùng hợp với hoàn cảnh thôi, không liên quan đến công chúa...

- Ồ...

Mạnh Khương nhìn công chúa mất hứng lần nữa chống tay lên bàn uể oải, đưa sang ly nước dừa hiếm hoi mà nàng cố tình giữ lại được từ đám người trong phủ. Nếu công chúa không phải là công chúa thì phần này sớm đã bị bọn họ lấy đi rồi.

Cũng như mọi người, Thanh Ngọc là lần đầu uống thứ nước trong lành mát ngọt như vậy. Có đồ ngon, lòng cũng được xoa dịu không ít, nhất là khi nghe đến ai kia lần nữa hạ giọng dụ dỗ nàng, bao nhiêu bực bội nháy mắt bay mất.

- Ngày mai đi, ta nấu canh khoai mỡ với tép lột ăn cùng với tép rang dừa. Có được không, công chúa?

Từ vị công chúa một bữa ăn có hơn 10 món tất cả đều là hàng thượng phẩm, bây giờ chỉ có 2 món đơn giản cũng vui vẻ đồng ý không chút so đo. Có lẽ đây là một trong những tính cách của Thanh Ngọc mà Mạnh Khương thích nhất, không có bệnh công chúa đỏng đa đỏng đảnh khó hầu hạ.

- Được, phò mã nấu gì ta cũng thích hết!

Mặc kệ Mạnh Khương đang xem nàng là tiểu muội mà săn sóc, nhường nhịn hay là tình cảm đặc biệt kia có khởi sắc. Chỉ cần tên đầu đá này có biểu hiện khả quan thì trong nàng đã đạt thành tựu to lớn rồi. Nàng tin tưởng không cần dùng hết 3 năm thì sẽ có người bỏ đi ý nghĩ ngu ngốc kia mà luyến tiếc bên cạnh nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro