Chương 12: Quỷ Ảnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Bóng đêm dần phủ xuống thành phố, bước chân nhỏ cô đơn bước chậm trên nền đất, hôm nay trời vào đông, cảnh vật xung quanh dần mất đi sắc màu của mùa thu, cô gái lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế dài nơi công viên, gió thổi nhẹ nhàng mang theo vị lạnh lẽo khác thường.

" kekekeke~"

Tiếng cười man rợ vang lên quanh quẩn bên tai, cô gái nhỏ hoảng sợ bưng kín lấy đôi tai của mình.

" chấp nhận đi, ngươi là của ta, chấp nhận ta đi, ta và ngươi vốn dĩ là một thể, đến đây với ta nào kekekeke~"

Âm thanh càng lúc càng càng rõ, ánh nhìn của cô gái dần mất đi tiêu cự vốn có, đôi đồng tử dần biến thành khoảng không trống rỗng, vô thức bước đi trong sự chỉ dẫn ma quái của tên ác quỷ.

*******

"Hôm nay chúng ta sẽ đến suối nước nóng ở ngoại ô " Kì Á Na nói với Vệ Tư Ảnh khi nàng vừa tỉnh lại sau cơn mê mang. Ánh nhìn mơ hồ của Tiểu Ảnh Nhi làm cho Kì nữ vương rất thích. Hừ đáng đời ngươi dám trái lệnh của ta, lần này chỉ trừng phạt nhẹ thôi, lần sau thì... nói không được đâu.

" Vệ Tư Ảnh, ngươi hãy nhớ cho kĩ, ngươi, chính là nô lệ của ta, nô lệ dám chạy trốn khỏi chủ nhân. Hậu quả chỉ có một mà thôi. Sự đau đớn lúc đó chắc hẳn ngươi còn nhớ đi." Kì Á Na đến gần bên giường kề sát môi vào tai của Vệ Tư Ảnh mà nói.

Thân hình Vệ Tư Ảnh hơi run rẩy, khí tức của Kì Á Na quá mạnh mẽ, quá kì lạ, nó bao trùm toàn bộ cơ thể của nàng, từng lỗ chân lông đều đang kêu gào thác loạn, chúng đang khát vọng hay sợ hãi thứ gì???

Kì Á Na thấy Vệ Tư Ảnh run rẩy khóe miệng khẽ nhếch lên, cố tình đưa mũi ngửi lấy mùi hương thoang thoảng trên cổ nàng. Nàng dường như có chút nghiện hương vị này rồi thì phải...

"Chuẩn bị đồ đạc đi, chúng ta hiện tại liền xuất phát" Kì nữ vương nói xong liền ngoảnh mông bỏ ra ngoài phòng khách, hành động đó dường như gợi nhớ điều gì.

Vệ Tư Ảnh ôm lấy thân mình trơn bóng của mình lặng lẽ chui vào phòng tắm. Dòng kí ức ngày hôm qua từng chút một chạy trở về não của nàng. Vệ Tư Ảnh càng nhớ thì càng muốn tự sát. Đến cuối cùng khi nhớ lại cái tên Ôn Thần kia, ngày hôm qua nàng cũng dùng dáng vẻ hiệu lệnh thiên hạ đó bảo chính mình "tự giải quyết đi".

Cái gì chứ ai hiếm lạ nàng giúp đỡ chứ, bản thân mình hôm qua là trúng tà mới bày ra bộ dáng dục cầu bất mãng đó, nhìn thụ như vậy làm sao là mình được chứ, nếu muốn làm thì mình cũng là công quân, làm sao lại nhu nhược không xương mị thái tràn đầy như vậy chứ.

Khoan đã.... mình đang nghĩ cái gì vậy a~, bản thân mình là thẳng mà làm sao lại có chuyện công thụ ở đây . Rõ ràng là trúng tà rồi. Ta đang nằm mơ có phải hay không? Trả lời ta đi Diêm Vương đại nhân, mau đem nhân viên đáng thương có lòng cầu tiến, lại nỗ lực chăm chỉ này của ngài cứu khỏi giấc mộng đáng sợ này đi!!!!

Vệ Tư Ảnh ở trong nhà tắm thổ tào, vừa đáng thương khẩn cầu Diêm Vương đem nàng cứu đi. Đáng tiếc, vị Diêm Vương anh minh thần võ của nàng hiện tại đang cùng Phán Quan đại nhân tình chàng ý thiếp đi xem phim, hưởng thụ những ngày đầu đông ấm cúng bên nhau rồi còn đâu :))

"Tắm mà tâm trạng cũng phập phồng như vậy sao? Đúng là lòng dạ nữ nhân như kim đáy biển mà " Kì Á Na nằm trên sofa yên lặng ăn khô bò vừa lặng lẽ theo dõi tâm tình biến dạng của ai kia trong nhà tắm.

Ở một nơi khác

"Thúc thúc, chú có muốn cảm nhận ấm áp không? " một cô gái chừng 16 17 níu lấy tay áo của một chàng trai tầm trung niên, ánh mắt cô gái híp lại như vầng trăng, hai má lúm đồng tiền lộ rõ, khuôn mặt phấn hồng hơi đỏ lên , như bị lạnh lại như thẹn thùng.

"Được ... được" tên đàn ông thấy mỹ nữ trẻ tuổi lại xinh đẹp đáng yêu như vậy, tâm trí đã sớm bay đi, bằng vào bản năng mà đáp lời, sau đó bị cô gái dẫn đi vào con hẽm tối.

Ở nơi phồn hoa thành thị này, bóng đêm trải dài từng ngõ ngách của thành phố, nơi con hẽm tối tăm vắng lặng, tội ác đã diễn ra, kéo theo tâm linh đáng thương đang dần vấy bẩn...

"Khặc khặc, hương vị thật không tệ, không ngờ cách này lại hữu hiệu như vậy, quả là quyết định đúng đắn khi lựa chọn ẩn náu trong cơ thể con người mà"

Cô gái nhỏ đứng ở con hẻm tối, đôi mắt trống rỗng nhìn phía trước, nơi đó có một bộ quần áo cùng với một lớp bụi dày, gió lạnh thổi qua, lớp tro bụi cũng bị cuốn đi. Để lại đó là người con gái với cái bóng lớn dập dờn trong ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn đường cũ kỹ. Mọi cảnh vật yên tĩnh chỉ có chiếc bóng lớn điên cuồng cười đùa....

"Này,.. ngươi có ngửi được mùi gì không?..." Vệ Tư Ảnh mất tự nhiên hỏi nhỏ.

Kì Á Na khẽ liếc nàng một cái, hơi nhíu mày nhưng cũng không trả lời, lúc này, gió lại thổi qua phất vào mặt của nữ vương đại nhân. Kì Á Na trợn to mắt, hơi tức giận dừng xe.

"Quái lạ, mùi vị của ác quỷ không có vì sao lại có oán niệm của nhân loại cùng tử khí khi vừa chết đi" Vệ Tư Ảnh thấy Kì Á Na xuống xe liền vội vàng xuống theo, nàng hít mạnh một ngụm không khí, lại thì thầm vài câu.

Kì Á Na nghe Vệ Tư Ảnh nói như vậy, chân mày càng cau lại khó coi hơn, nàng hơi suy tư một lát, sau đó quay sang nhìn Vệ Tư Ảnh, ánh mắt đỏ sáng quắc nhìn chằm chằm nàng, gằn lên.

"Quỷ Ảnh"

Vệ Tư Ảnh sửng sốt, tim như lệch nửa nhịp khi thấy vẻ mặt nghiêm túc của Kì Á Na, không khỏi cảm thán, người này đúng là trời sinh sắc đẹp tận trời mà, lúc bình thương đã đẹp rồi, cười lên thì giống yêu tinh, đến ngay cả lúc nghiêm túc cũng lộ vẻ mị hoặc chúng sinh nữa...

Kì Á Na thấy Vệ Tư Ảnh nhìn mình chằm chằm không nói lời nào, lại còn lộ vẻ say mê nhìn mình. Đôi chân mày cau có co lại, khẽ xích một tiếng, làm cho nàng xấu hổ ho khan hai tiếng.

"Ta có bảo vật của Diêm Vương đại nhân ban tặng, dùng nó có thể xác định vị trí của quỷ khí dù là yếu ớt nhất" Vì để tránh đi chủ đề mất mặt lúc nãy, Vệ Tư Ảnh nhanh chóng lấy trong không gian nhẫn ra một cái la bàn, cái không gian nhẫn này là đồ mà nàng phải đi ăn xin ăn vạ uy hiếp lợi hại hai vị Hắc Bạch đại nhân keo kiệt kia, vượt trăm đắng ngàn cay vất vả lắm mới xin được.

"Hỗn đỗn tại thượng, thiên địa tại hạ, vô danh chi khí quy về bổn nguyên, bản thể tụ hợp khí thể trung hòa, ngũ hành tương sinh tương khắc, hắc ám cùng quang minh sinh vạn vật, hiện tại ta Vệ Tư Ảnh thông qua Chân Linh La Bàn ra lệnh cho thiên địa vạn khí, mau chóng chỉ rõ ngoại lai chi khí ở nơi nào. Chân linh ma pháp đại trận, mở."

Tiếng nói vừa dứt, toàn bộ bầu trời của thành phố liền biến động, từng trận gió gào thét mà nhào đến chổ hai người, Vệ Tư Ảnh không chút hoang mang nâng Chân Linh La Bàn lên, gió từ bốn phương tám hướng tự lại bao bọc lấy cả hai vào bên trong, qua một lúc liền biến mất, vị trí mà Vệ Tư Ảnh và Kì Á Na đứng lúc nãy cũng không còn ai....

" Quái lạ, rõ ràng Chân Linh La Bàn chỉ ở đây, vì sao lại không tìm được tên ác quỷ đó chứ??" Vệ Tư Ảnh đi lòng vòng vừa đi vừa oán giận.

Kì Á Na nhìn cảnh vật xung quanh, nơi ngõ hẻm tối tăm này chỉ có một bộ y phục, không có vết tích của đánh nhau hay vết máu nào, điều đó chứng minh cho việc con quỷ này là dạng ẩn dấu.

" Này, ngu ngốc, mau lại đây" Kì Á Na đưa mắt liếc nhìn kẻ đang đi loanh quanh vò đầu bức tóc kia, hơi mang theo ý cười lên tiếng gọi.

Vệ Tư Ảnh nghe được, nghi ngờ nhìn nàng, tên ôn thần này lên cơn? Hay quên uống thuốc, tự nhiên gọi ôn nhu như vậy làm chi??

Bất quá nàng cũng ngoan ngoãn mà đến gần Kì Á Na, Kì nữ vương thấy nàng nghe lời ý cười càng mạnh hơn, nhẹ nhàng đưa tay ra nằm cằm nhỏ của nàng, mặt kề sát lại gần, Vệ Tư Ảnh như nai con loạn choàng kinh hoảng nhanh nhắm mắt lại, làn mi run run vừa sợ hãi lại vừa chờ mong...

Sau đó.... không có sau đó, vì ngay lúc Vệ Tư Ảnh mong chờ nụ hôn nào đó thì Kì nữ vương không nhanh không chậm giúp nàng thay đồ, diện lên một bộ váy trắng, tóc bị nàng buộc lên kiểu đuôi ngựa, trên chân là đôi giày cao gót đen 3cm. Nhìn cả người ngơ ngác tỏa ra khí tức ngây thơ dễ dụ kia. Kì Á Na hài lòng đạp Vệ Tư Ảnh ra ngoài phố.

Vệ Tư Ảnh ngẩn ngơ mấy phút, mới nhận ra thảm kịch là bản thân nàng dĩ nhiên bị Kì Á Na đem đi làm mồi nhữ, bi phẫn hết sức Tiểu Ảnh Nhi quyết định đi tìm Kì Á Na chất vấn. Ngay lúc nàng vừa bước ra bước đầu tiên thì hơi thở tử khí ập vào mặt.

Vệ Tư Ảnh hơi choáng váng, theo sau liền bị cánh tay nhỏ bé của một nữ sinh nắm lấy, người kia nhỏ giọng nói.

"Tỷ tỷ, ngươi có muốn cảm nhận ấm áp hay không? " Vệ Tư Ảnh tâm lí hơi hơi dao động, mị âm kia đánh vào tâm trí đang phẫn nộ của nàng, Vệ Tư Ảnh nhanh chóng sa vào ma trận của ác quỷ.

"Khặc khặc khặc, hôm nay thu hoạch không tồi thế nhưng có thể dụ được một kẻ có linh lực lớn thế này, vết thương của ta chắc chắn sẽ khỏi thôi khặc khặc khặc" tên quỷ hồn từ trong cơ thể của cô gái bay ra ngoài, vươn lấy đôi tay bẩn thủi đen kịch nhơ nhuốc, nó muốn nuốt Vệ Tư Ảnh, muốn Vệ Tư Ảnh làm cơ thể cho nó. Như vậy nó sẽ có thể thoát khỏi sự truy lùng của âm giới, có thể đạt được tự do mà nó muốn.

Với suy nghĩ và ham muốn sắp đạt được ngay trước mắt, tên ác quỷ bỏ qua sự nghi ngờ vì sao lại may mắn như vậy, nó tiến tới chạm vào Vệ Tư Ảnh, nhưng lúc này Vệ Tư Ảnh đáng lẽ nên ngây ngốc để nó ăn lại cười khẽ, sau đó chỉ thấy tay nàng vung lên, đầy trời Phong chi khí thể điên cuồng cuốn lấy tên yêu ma.

Chân Linh La Bàn lần nữa hiện tại nơi tay, ánh mắt Vệ Tư Ảnh sớm đã khôi phục thanh tỉnh, đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cơ thể đen kịch mờ mờ ảo ảo của nó. Đột nhiên nàng vươn tay ra, ý đồ lấy viên tinh thể màu xanh lam trong người nó ra, nhưng có cố gắng thế nào cũng lấy không được.

" ngu ngốc, đúng là ngu ngốc mà, ta đã sớm ăn linh hồn cô ta, mi muốn cứu cô ta sao, vậy thì mau thả ta ra ahahahaha, thả ta ta sẽ giao nó cho ngươi ahahahaha" tên ác quỷ cuồng tiếu, vẻ mặt dữ tợn của nó chập chờn chớp động liên hồi.

" kẻ ngu ngốc chính là ngươi." Kì Á Na từ hư không đột nhiên xuất hiện. Tay mang theo màn lửa đỏ chợp lấy viên tinh thể màu đen bóp nát, cùng lúc đó, Phong chi khí thể nhanh chóng bọc lấy tinh thể màu lam bảo vệ lại.

" không... không thể nào ... aaaaaaa" tên ác quỷ la hét nhưng rất nhanh nó liền bị Chân linh La Bàn hút vào, tử khí vừa vào la bàn liền xoay tròn liên tục, lúc sau từ giữa trung tâm la bàn bắn lên một quả trứng màu đen tuyền.

Kì Á Na nắm lấy quả trứng kia, ưu nhãn cắn ăn, như ăn trái cây, ăn xong còn chép miệng chê mùi vị không thơm ngon....

Vệ Tư Ảnh nhìn Kì Á Na như vậy hết chổ nói rồi, rõ ràng quả trứng tội ác đó là của Địa ngục, đó là công lao của nàng, người kia lại ung dung lấy ăn. Như thể vốn dĩ nó nên là của nàng là ý gì đây...

Vệ Tư Ảnh hơi thở đai, thôi quên đi, so đo với tên ôn thần này làm gì, về báo với Diêm Vương là tên ôn thần này ăn cướp của công, ăn xén ăn hết năng nguyên của địa ngục là được rồi. Vệ Tư Ảnh nâng viên tinh thạch màu lam lên, tập trung linh lực đem linh hồn kia biến lại hình người, sau đó mở ra cánh cửa địa ngục, dẫn người kia vào luân hồi.

Kì Á Na dõi mắt nhìn theo thân ảnh Vệ Tư Ảnh biến mất sau cánh cửa địa ngục, đôi mắt đỏ thâm thúy hơi nhiễm chút ý vị sâu xa....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro