Chương 7: Tự làm bậy không thể sống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bên ngoài, không khí lạnh lẽo bao phủ bởi một tầng sương mờ ảo mang theo hơi thở âm u của buổi sớm mai.

Vệ Tư Ảnh tỉnh lại cũng là sáng hôm sau, nàng nhìn đồng hồ trên đầu giường, đã qua 7h rồi.

Tiểu Ảnh Tử bật người ngồi dậy, nhớ lại cảnh tượng tối qua, nữ vương một khi nổi giận thật sự rất đáng sợ a, bất giác tay sờ lên cổ, cảm giác không đau, kiểm tra thân thể mình vẫn không phát hiện được vết tích gì, trong phòng cũng không có thân ảnh của người kia, Vệ Tư Ảnh mới yên tâm bước xuống giường, mặc dù không hiểu cái người kia đêm qua đã làm gì nàng, nhưng chỉ cần còn sống là tốt rồi, trải qua ranh giới sinh tử một lần, chí ít nàng hiện tại cũng đã biết quý trọng sinh mạng của mình, tối qua nàng cứ tưởng là mình chết chắc rồi, cũng may nữ nhân kia vẫn còn chút lương tâm a.

Vệ Tư Ảnh chân vừa chạm xuống sàn nhà, hàn khí từ dưới sàn truyền lên khiến chân nàng lạnh run, cộng thêm việc tối qua phải ngủ trong tình trạng không mảnh vải che thân, cũng không có gì để đắp làm Tiểu Ảnh Nhi có dấu hiệu muốn bị cảm lạnh, nếu không nhờ có chiếc giường ấm áp kia, chắc có lẽ nàng đã thành cục nước đá rồi.

Trên người không mặc gì, Vệ Tư Ảnh cảm thấy không được tự nhiên, huống hồ là nàng còn đang ở nhà người ta, vì vậy nàng liền bước lại tủ quần áo lấy ra một bộ đồ mặc tạm.

Vệ Tư Ảnh mở cửa phòng ló đầu ra, nhìn phải nhìn trái không có bóng người, mới rón rén bước xuống lầu, mỗi bước đi đều không dùng lực, hầu như rất sợ bị người nào đó nghe được. Tiểu Tư Ảnh có cảm giác bản thân thật sự rất giống một tên trộm a, đến nổi bước xuống lầu thôi cũng phải nhón mũi chân nữa.

Biệt thự yên tĩnh, một tiếng động nhỏ cũng không có, Vệ Tư Ảnh không cảm nhận được khí tức của người kia, nghĩ có lẽ nàng đã đi ra ngoài, tâm tình vui sướng nhảy lên chiếc sofa hò hét

"Ố la la~ ôn thần kia không ở nhà, vậy hiện tại bá chủ nơi này thuộc về ta"

Vệ Tư Ảnh dùng sức giẫm đạp, sinh lực và tinh lực đều tập trung hết vào đó, cuối cùng không tiết chế được linh lực, thành ra nguyên hàng sofa quý giá của Kì nữ vương bị hư hại nặng nề, nào là lò xo trồi lên, nào là gòn, nào là miếng xốp...tất cả tung bay, văng tứ phía, rồi như một chiếc lá rơi rụng đầy nhà.

Đáng thương Tiểu Ảnh Nhi không biết rằng, mấy chiếc sofa yêu dấu của Kì nữ vương đều thuộc loại hàng hiệu đắc giá, dù nàng có làm cả đời cũng không đủ tiền trả, mà nếu nàng biết được thì thế nào? Còn không phải là núp ở một góc nào đó để trốn nợ sao?

Vệ Tư Ảnh sau một hồi quậy phá, rốt cuộc cái bụng của nàng cũng biểu tình đòi ăn, nàng bước vào phòng bếp, lấy ra thùng mì tôm, bên trong còn tổng cộng 10 gói mì, qua ngày mai là sẽ hết hạng, nàng tiện tay xé hết thảy 10 gói quăng vào cái thao lớn, nấu nước sôi châm vào, sau đó liếc sang cái tủ lạnh, mở tủ đem hết đống đồ ăn vặt còn lại ra xơi trước, tiêu hao gần hết linh lực, nàng cũng cần bổ sung lại chứ, huống hồ gì nàng cũng là có lòng tốt giúp nữ nhân kia xử lý hết đống đồ ăn sắp hết hạng, nữ nhân kia đáng lý phải biết ơn nàng mới đúng, thế mà không những không biết ơn, lại còn bạo lực với nàng nữa.

"..." Hừ~ ta ăn hết đồ ăn của ngươi cho bỏ ghét

Vệ Tư Ảnh xử lý xong hết đống đồ ăn vặt, cố ý đem nguyên một đống rác vứt giữa nhà, liền bưng thao mì lại bàn ăn ngồi ăn.

Sau khi lắp đầy cái bao tử trống rỗng của mình, Vệ Tư Ảnh mới đi kiếm giấy bút, nàng viết lại một hàng chữ xinh đẹp  "thân ái người đẹp, see you not again"

Tiểu Ảnh Nhi dán tờ giấy trước cửa nhà, mang theo tâm tình vui vẻ ly khai khỏi biệt thự trắng nguy nga, tráng lệ.

Sau khi rời khỏi căn biệt thự, Vệ Tư Ảnh mất khoảng 40 phút cuốc bộ, cuối cùng cũng tiến vào trung tâm thành phố, bởi vì biệt thự của Kì nữ vương cách trung tâm thành phố hơn 30 km, đã vậy còn nằm ở một nơi vắng vẻ, khó kiếm, nên Tiểu Tư Ảnh phải loay hoay một chút mới tìm được đường ra.

Lúc này đang là giờ cao điểm, hai bên giao lộ đông nghẹt người, các phương tiện cũng vì thế mà kẹt cứng, không thể đi tiếp, Vệ Tư Ảnh đi trên đường cái, chuẩn bị rẽ vào ngã tư, cảm giác có gì đó không thích hợp, sau lưng bỗng vang lên thanh âm chói tai, nàng quay người lại, một chiếc xe vận tải từ đâu đổ ập tới, Vệ Tư Ảnh nhanh chóng xoay người bỏ chạy, chợt nghe phía sau truyền đến "ầm" một tiếng mãnh liệt va đập, chiếc xe thể thao màu trắng bị kẹp ở giữa chiếc xe vận tải nhỏ và chiếc xe vận tải lớn, đầu xe vận tải nhỏ bị va chạm mạnh đến nát bét, xe thể thao cũng không hơn gì, lật ngang một bên nằm ở giữa đường cái.

Lúc Vệ Tư Ảnh quay đầu lại, tại đường cái, máu từ trong chiếc xe thể thao chảy ra ngoài, thấm ướt một mảnh đường, nàng cảm nhận được một trận oán khí, rất nặng sát khí, nàng biết người trong xe đã không còn, giờ nàng mới ý thức được vừa nãy nàng có cảm giác xấu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro