Chap 3: Mắc bẫy rồi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Như thường lệ Dao Dao nhà ta luôn ăn trưa dưới gốc cây và đương nhiên là bị Phong Niên làm phiền. Không những vậy còn có thêm Hạ Nhiên và Cẩn Tử nữa. Dù rất là phiền phức nhưng cô vẫn cứ ăn vì đối với tâm hồn ăn uống như cô thì không gì cản trở được. Cô vẫn cứ ngồi ăn mặc kệ xung quanh náo nhiệt thế nào, cảm giác thế giới của cô rất tĩnh lặng cho đến khi Trịnh Mễ tới.

Cô vừa ăn xong thì Trịnh Mễ lôi cô đi. Phong Niên thấy thế hiện lên vẻ mặt giận dữ níu kéo lại nhưng không thành. Trịnh Mễ kéo Dao Dao đến thư viện của trường, một thư viện rộng lớn mà cô chưa bao giờ tới. Cô rất bận nên chẳng bao giờ có thời gian tiếp cận nơi này nhân tiện Dao Dao là người rất yêu sách, vừa thấy sách mắt cô sáng trưng lên chỉ chú ý đến sách không nghe Trịnh Mễ nói gì. Trịnh Mễ cảm thấy bị ăn bơ thì nói to

- TIỂU DAO!!! CẬU CÓ NGHE TÔI NÓI KHÔNG VẬY?

Dao Dao giận mình, quay sang nói

- Cậu làm gì thế tôi nghe mà.

- Nghe mà chỉ nhìn mấy đống sách thôi sao? Chắc cậu yêu sách lắm hả?

- Đúng vậy. Sách tuyệt vời như vậy mà, cậu có dân hiến cậu cho tới cũng không bằng đồng sách này. Tiếc là tôi không có tiền thôi.

Cảm giác bản thân mình vừa bị sỉ nhục, Trịnh Mễ móc ra một tấm thẻ vàng từ trong túi ra.

- Nhưng tôi thì có đấy.

Vừa nhìn thấy tấm thẻ vàng lấp lánh, cô trở mặt năn nỉ Trịnh Mễ

- Ôi Trịnh Mễ đẹp "trai" ơi, cậu có thể nào bỏ qua lời tớ nói mà mua cho tớ vài cuốn sách được không?

Dao Dao nhìn Trịnh Mễ bằng con mắt long lanh óng ánh của một chú cún dễ thương. Trịnh Mễ bất ngờ nhìn cô rồi nói

- Mơ hả? Tôi đưa cậu đến đây chỉ là giới thiệu cậu một công việc thôi. Sáng nay đi học thấy tờ giấy ghi chú dán trên bàn học của cậu là "mục tiên đầu kiếm được việc làm".

- Ể, Trịnh Mễ tốt đến thế ư

- Cậu nghe tôi nói hết này, cứ chen vào mồm tôi nói hoài. Nghe này: Ở đây đang tuyển thủ thư kiêm luôn việc lau dọn và lương hàng tháng ở đây rất cao. Không những vậy cậu còn có thể đọc sách thoải mái nữa. Quá lời cho cậu rồi đúng không.

Nghe thế, cô háo hứng vui mừng nhưng cô bất giác chợt nghi ngờ sao Trịnh Mễ lại có thể tốt đến thế "Ngày hôm qua còn "hấp diêm" mình mà, có lẽ nào... muốn lấy thân xác mình đền bù, thôi cứ tạm từ chối đã"

- Yêu cầu tốt đấy nhưng....

- Nhưng nhị cái gì? Cậu có làm không?

- Tôi cũng muốn lắm nhưng sao hôm nay cậu tốt vậy định âm mưu gì hả.

- Trời tôi không cần! Tôi chỉ muốn chuộc lỗi chuyện hôm qua thôi làm hay không là tuỳ cậu.

- Ơ..... ơ giận rồi à.

Trịnh Mễ quay lưng bước đi trong sự giận dữ còn Dao Dao thì ở lại không hiểu chuyện gì xảy ra.

"Mình có nên đồng ý không ta? Mà thôi kệ mai tính tiếp sắp vào học rồi. "

Renggggggggg .

Dao Dao lật đật chạy vào lớp. Đi vào lớp cô lại cảm thấy mệt mỏi. Phong Niên cứ làm phiền cô bằng những câu hỏi phiền phức.

- Trịnh Mễ đã dẫn cậu đi đây vậy? Cậu ta có làm gì cậu không? Cậu đã đi đâu vậy nói cho biết đi.

- Cậu phiền phức quá đi. Tránh ra, tớ đi đâu là chuyện tớ cậu không cần quan tâm.

Phong Niên nghe thế, cảm thấy hơi tổn thương nên cậu ta buồn rầu nói

- Vậy thôi. Tớ về chỗ đây.

- Tiểu Dao! Cậu tưởng cậu là nữ hoàng chắc. Tự nhiên quát vào mặt Phong Niên của tôi như thế hả.

Hạ Nhiên giận dữ quát vào Dao Dao nhưng Dao Dao chỉ cười và nói nhẹ nhàng.

- Còn đỡ hơn cậu. Đồ luỵ trai!!!

- Cậu..... Cậu quá lắm! Tôi sẽ cho biết tay.

Cậu con trai đứng đằng sau can cô nàng nóng nảy này lại.

- Ấy đừng, Hạ Nhiên bình tĩnh đi nào!

- Làm sao tớ bình tĩnh được chứ!!!

- Thôi thôi được rồi về chỗ nào.

Hạ Nhiên về chỗ ngồi và Dao Dao cũng vậy nhưng hai người vẫn đang lườm nhau tạo ra bầu không khí lạnh thấu tim gan.

Vừa lúc ấy, Trịnh Mễ bước vào không hiểu chuyện gì quay ra hỏi người bên cạnh.

- Thì ra là thế, tôi hiểu rồi.

Trịnh Mễ đã hiểu ra được chuyện gì vừa diễn ra, cô liền đi đến chỗ kế bên Dao Dao bắt chuyện.

- Này Dao Dao có gì vui không kể tớ nghe với.

- Cậu tránh ra. Đồ phiền phức!

- Hồ ha ha... Gan cậu chắc to lắm, dám lên mặt với tôi à.

- Đúng vậy thì sao???

- Thì sao à? Thì khỏi có sách nhé.

Dao Dao trưng mắt nhìn Trịnh Mễ.

- Sao? Cái gì? Cậu mua sách cho tôi á?

- Đúng rồi đấy. Muốn tôi mua sách thì kể chuyện cho tôi.

- Hừ không cần cậu lo cậu làm gì biết sách tôi yêu thích chứ!!!

- Cậu thích sách 7 Thói Quen và Thói Quen thứ 8 gì đó đúng không???

- Sao cậu biết?

- Tôi đoán thôi.

- Hai quyển sách đó mắc lắm đấy! Cậu mua được không?

- Trời! Mễ Ca đây thì đương nhiên làm được rồi nhưng cậu chỉ cần...

-Cần gì???

-Đứng đầu kì thi và ....

Dao Dao mặt đơ không hiểu thì Trịnh Mễ ghé sát tai nói

•Và..... Đồng......Ý...... Làm...... Việc....... Tại........ Thư Viện thôi.

- Tôi sẽ mua cho cậu.

Dao Dao dù không hiểu gì vẫn vui vẻ đồng ý hai thử thách. Nhưng cô không hề biết rằng cô đã lọt bẫy của một con hồ ly mạnh nhất bầy.

Dao Dao lại trở nên vui vẻ từ đó bầu không khí đáng sợ cũng biến mất dần nhưng có người vẫn không vui. Đó chính là Phong Niên ngồi kế bên cô với vẻ mặt căm thù kéo theo cả Hạ Nhiên.

Thời gian trôi qua tiết học kết thúc. Thầy giáo vừa ra khỏi lớp là Dao Dao liền bay xuống thư viện đăng kí.

17:35

Dao Dao đã đăng kí xong ngày mai cô bắt đầu làm. Cô vui mừng trở về kí túc xá với tâm trạng vui vẻ vì nghĩ mình một mũi tên trúng hai đích. Vừa có sách và vừa có tiền nhưng cô còn phải đứng đầu kì thi nữa nên coi quyết cố gắng phấn đấu.

Tới kí túc xá cô vui vẻ ngồi vào bàn học bài và đợi Trịnh Mễ tắm để khoe với Trịnh Mễ. Trịnh Mễ vừa bước từ nhà tắm ra cô liền bay tới ôm và vui mừng nói

- Tôi đã đăng ký làm việc tại thư viện sáng mai tôi sẽ nhận việc đó. Cậu lo mà chuẩn bị mua sách cho tôi đi.

- Ồ hừm. Lựa chọn khôn ngoan đấy mà cậu đang ôm tôi ư.

Xấu hổ Dao Dao lấy tay lại.

- Kệ tôi! Tôi hơi phấn khích. Cậu nhớ mà giữ lấy lời.

Nói một mạch Dao Dao chụp lấy cái khăn trên bàn chạy vào nhà tắm. Cô ngồi trong đó xấu hổ ôm mặt ngượng.

"Dao Dao, mày bị sao vậy? Tự nhiên ôm cậu ta cớ chứ! Mày điên thật rồi bình tĩnh nào. Hừm, nhưng tự nhiên mình lại có cảm giác lạ như thế này. Hồi nãy lúc mình ôm cậu ta, có phải cậu ta cho mình ôm không. "

.  .  .  .

"Cơ mà. . . . Cậu ta có phải là gái không vậy. Sao cơ thể săn chắc thế kia. Lưng của cậu ta ta tuy hơi ốm nhưng lại rất khoẻ cả tay nữa. Ngực cậu ta không nhỏ cũng không to nhưng rất là thoải mái... "

Vừa nghĩ xong mặt Dao Dao lại đỏ bừng, cô lấy lại tâm trí và tiếp tục tắm. Khuyên mình không để tâm tới Trịnh Mễ nữa. Riêng về phần Trịnh Mễ thì cô đang ngồi ở giường của mình. Cô ta cười mỉm.

"Tiểu Dao! Em đúng là chú cún đáng yêu đấy. Tôi sẽ không làm gì em vào hôm nay nhưng chắc chắn em sẽ bại dưới tay tôi."

"Cơ mà hừmmm. Cậu ta cũng dễ thương đấy chứ."

Suy nghĩ vừa chợt đến thì Trịnh Mễ liền lấy tay che mặt lại vì ngượng, nhìn mặt cô lúc này như mấy tên biến thái vậy.  Cô đi tới tủ quần áo của mình lấy đồ thì Dao Dao bước ra. Do chân Dao Dao từ trong nhà tắm đi ra nên hơi ướt, bất cẩn cô đã trượt té nhưng may làm sao Trịnh Mễ lại đỡ được cô. Dao Dao mở mắt ra thì thấy mình đang nằm trên người của Trịnh Mễ. Hai người lúng túng không biết nói gì chỉ nhìn nhau, Trịnh Mễ buông lỏng tay ra Dao Dao nhẹ nhàng đứng lên.

- Cảm ơn và xin lỗi.

- Đứng lại tóc cậu dính gì kìa.

- Đâu? Đâu?

- Để tớ lấy cho. Hết rồi đó.

- Cảm ơn nha.

Dao Dao nở một nụ cười đầy sự ngọt ngào hồn nhiên mà ai nhìn cũng rụng tim kể cả người lạnh lùng nhất thế giới này cũng đổ gục huống chi là Trịnh Mễ. Vừa nhìn thấy được nụ cười của Dao Dao Trịnh Mễ đơ người, cứ như hồn bay phách tán. Kỳ này cô nàng Trịnh Mễ ngổ ngáo đã dính thính của Dao Dao rồi.

Dao Dao bước về bàn của mình, cô lấy sách vở ra học bài cố gắng đứng top đầu để có được 2 quyển sách cô hằng mong ước. Còn Trịnh Mễ ngượng say thính Dao Dao nên lảo đảo đi về phía giường nằm. Thật ra là hồi nãy tóc Dao Dao không dính gì đâu mà do Trịnh Mễ muốn sờ tóc Dao Dao nên đã kiếm cớ. Mà không ngờ lại bị dính thính, quả là ác giả ác báo mà.

Một ngày thú vị lại trôi qua. Cả hai đều đã lên giường và đi ngủ

Sáng hôm sau.

6:47

Dao Dao dậy sớm để đi đến nhận việc ở thư viện. Trên tay cô là tớ giấy nhận việc, không hiểu sao cô cầm như thế nào mà có một cơn gió thổi mạnh từ phía nam thổi tờ giấy cô đang cầm bay đi. Dao Dao hốt hoảng chạy theo và cố gắng bắt lấy nó. Không để ý xung quanh, cô bất ngờ va phải Trịnh Mễ khi đang nhảy lên.

*********
13/2/2018

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro