Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"......."

Hiểu Xu nói xong câu đó, hai chúng tôi đều trầm mặc.

Nếu tùy theo tình huống, khi bạn của mình có một người chị, tôi đa phần cũng sẽ sốc một chút, nhưng tin tức lần này khiến tôi tuyệt đối không có nghĩ tới, trong nhất thời, tôi nghiễm nhiên ngớ người ra.

Chúng tôi cứ im lặng được nửa phút, tôi mới phản ứng lại Hiểu Xu đã nói cái gì:

"Ể ể ể———— !?!?!?"

Đậu xanh rau má nó!?!?!?

Hiểu Xu là chị của Thanh Nhượng!?!?!?

Chị?????

Phản ứng của tôi như đem di động làm cho nổ tung, Hiểu Xu bên kia đầu dây cũng giật mình không kém, cậu ấy trong điện thoại nguyền rủa:

"Vương Minh Giai cậu bị thần kinh à! Màng nhĩ tớ đều sắp thủng rồi đây này!!"

Tôi không đôi co với cậu ấy, lại hỏi một câu:

"Chị ruột?"

Trong điện thoại lại một trận trầm mặc, sau đó Hiểu Xu nhàn nhạt "Ừm" một tiếng.

.......

Tôi biết bây giờ biểu tình của tôi nhất định là rất kì quái, nếu có người ở đây chắc hẳn cũng khá ngỡ ngàng.....

Nhưng lần này chưa đợi tôi phản ứng, Hiểu Xu lại mở lời, ngữ khí cô ấy rõ ràng khẩn trương hơn trước:

"... Chuyện này không quan trọng! Sau này có cơ hội sẽ từ từ nói với cậu, bây giờ quan trọng là Thanh Nhượng, nó thật sự không có chỗ cậu sao?"

"Thật sự không có ở đây mà, tớ lừa cậu làm gì chứ!"

"Vậy thật không hay rồi....."

Tôi nghe ra nỗi lo lắng của Hiểu Xu bên kia, liền nghĩ đến bây giờ tối lắm rồi, Thanh Nhượng lại một mình không biết đang ở đâu, từng giờ từng phút, tâm tôi cũng nóng vội như lửa đốt.

Tôi hỏi Hiểu Xu:

"Thanh Nhượng trước đây cũng thường đi khỏi nhà sao?"

Trong ngữ khí của Hiểu Xu không nơi nương tựa:

"Cũng không phải thường xuyên, nhưng mà mỗi lần xảy ra chuyện lớn gì, như kì nghỉ hè năm ngoái nó lại bỏ nhà đi, một phân tiền cũng không mang theo, tớ tìm nó tới hai ngày, khi tìm ra, nó một mình ngủ dưới ván trượt trong công viên, sốt rất cao, khí lực để nói chuyện đều không có, nếu tớ trễ một giờ chỉ sợ......"

Nghe những lời như vậy, tôi một câu cũng không nói nên lời, đối với Thanh Nhượng cái người này, tôi sớm biết tính cách cổ quái lại thất thường của cô ấy, nhưng không nghĩ rằng cô ấy không quan tâm đến bản thân mình như vậy, tôi vừa đau lòng vừa tức giận, tôi hỏi Hiểu Xu:

"Di động Thanh Nhượng gọi được không?"

"Tớ..... Không biết số điện thoại của nó....."

"Hả!?"

"Ừm, chuyện này rất dài dòng, một lời nói không hết, sau này có cơ hội sẽ giải thích với cậu, lúc nó không ở đây, tớ cũng không có náo động lên, chỉ ra ngoài đi tìm!"

Nói rồi Hiểu Xu muốn tắt điện thoại, tôi đột nhiên nhớ đến trước đó, Thanh Nhượng có cho tôi số cô ấy, tôi khẩn trương nói với Hiểu Xu:

"Đợi đã! Tớ có số cô ấy!"

Nói rồi tôi từ túi quần móc ra mẫu giấy Thanh Nhượng đã đưa cho tôi, mở ra xem, cả người tôi ngẩn ra......

Thật là xui xẻo mà, mẩu giấy này rõ ràng là cô giáo Anh ngữ viết mail đưa cho tôi!!!

Trong nhất thời tôi liền hoảng lên, nhưng không có cách nào khác, không những thế, số điện thoại của Thanh Nhượng có lẽ đang ở trong tay Quản Huyền, nhưng tối thế này rồi, tôi cũng căn bản không có cách thức liên lạc với Quản Huyền, tôi thiết nghĩ hay là một chưởng đập chết mình đi:

"Thôi xong rồi, tớ cầm nhầm mẩu giấy rồi......"

Hiểu Xu vốn dĩ cũng không ôm hy vọng gì, tiếp một câu rồi muốn tắt điện thoại.

Tôi thực tế lo lắng không ngớt, chưa đợi cậu ấy tắt điện thoại, khẩn trương hỏi:

"Cậu bây giờ đang ở đâu? Tớ và cậu cùng đi tìm!"

Hiểu Xu cũng không khách khí, nói địa chỉ, rồi tắt điện thoại, tôi khẩn trương mặc áo khoát lên chuẩn bị ra ngoài.

Vừa mới mở cửa phòng, tôi đã đụng phải mẹ.

"Minh Giai? Tối thế này con còn tính đi đâu nữa?"

"Ây da, bây giờ con không có thời gian giải thích, bạn con bỏ nhà đi rồi, con phải ra ngoài giúp chị cô ấy đi tìm!"

Mẹ tôi nghe xong hai câu không nói gì, liền gọi bố tôi, sau đó cả nhà chúng tôi ba người chuẩn bị ra ngoài, lái xe qua tìm giúp.

Đẩy cửa ra tôi mới nhớ di động chưa mang theo, vừa muốn quay lại lấy, đột nhiên nhìn thấy, trên cầu thang trước cửa nhà chúng tôi, có một người đang ngồi.......

Tôi nhẹ nhàng đi xuống mấy bậc, ánh sáng hơi mờ, cẩn thận nhìn lấy......

Người đó, quả nhiên là Diệp Thanh Nhượng!!!

...................

Tôi có chút không dám tin vào mắt mình, nhìn liên tiếp hai lần, khẳng định bản thân không phải vì lo lắng quá mà phát sinh ảo giác, nhưng người đó khoát đồng phục trường chúng tôi, nhìn hình dáng mái tóc, khẳng định là Thanh Nhượng, không thể nhầm được......

Cô ấy ôm lấy đầu ngồi bất động trên cầu thang, hình như là đang ngủ......

Tôi thăm dò kêu lên một tiếng:

"Diệp, Diệp Thanh Nhượng?"

Thanh Nhượng đột nhiên ngẩng đầu lên, sau đó liền đứng dậy hướng lầu chạy xuống......

............

WTF!?!?!?!?!?!?

Phản ứng đầu tiên của tôi là đuổi theo, đuổi được mấy tầng, mới tóm lấy được áo cô ấy, thuận thế đem cô ấy ôm chặt lại.

Chưa đợi tôi nói gì, Thanh Nhượng liền cố gắng vung tay vung chân đẩy tôi ra, tôi bị cô ấy dọa đến sống dở chết dở, có chết cũng ôm chặt cô ấy, chỉ sợ cô ấy lại làm ra chuyện gì........

Bố mẹ tôi cũng xuất hiện, nhìn thấy như vậy, bọn họ cũng làm khuôn mặt ngơ ngẩn, nhưng bây giờ tình hình đang khẩn cấp, chúng tôi ai cũng đều không biết xảy ra chuyện gì, tôi và bố mẹ cùng nhau giữ cô ấy lại, cuối cùng cũng mang được Thanh Nhượng vào nhà.

Điện sáng lên, cả người tôi đứng trong sự kinh ngạc, nhìn người trước mặt, một câu cũng không nói nên lời, sốc, tức giận, đau lòng, cái gì cũng đều không đủ để hình dung ra tâm tình hiện tại của tôi.

Bây giờ đã cuối thu rồi, vậy mà Thanh Nhượng trước mặt, chỉ mặc mỗi chiếc áo ngắn tay, trên người sáng một chỗ tối một chỗ, miệng rách một chỗ, máu từ khóe miệng rỉ ra, đầu tóc thì rối bời, khuôn mặt thì bị thương, cả người như thể một bệnh nhân bị hành hạ tinh thần, ánh mắt thoái thác, cả người vì bị thương mà khiếp đảm run lên không ngừng.....

Bố mẹ tôi cũng kinh ngạc không kém, một lúc chúng tôi ai cũng đều không nói gì, cuối cùng vẫn là mẹ tôi phản ứng nhanh, khẩn trương rót một cốc nước ấm lại đây.

Tôi kéo Thanh Nhượng lại ghế sô pha ngồi xuống, cẩn thận đưa nước cho Thanh Nhượng, trước ánh mắt của cả nhà tôi, cô ấy chậm rãi uống hết cốc nước......

Nhìn Thanh Nhượng tựa hồ lãnh tỉnh đi nhiều, mẹ tôi lại mang một chiếc khăn nóng cho cô ấy lau mặt, tôi cẩn thận đưa thuốc cho cô ấy bôi lên miệng và trên cơ thể, bố tôi mang một chiếc áo ấm to cho cô ấy khoát lên, một loạt các công việc được làm xong, Thanh Nhượng cuối cùng mới ấm trở lại, cả người do tâm trạng thay đổi có chút run nhẹ, nhưng trạng thái tinh thần rõ ràng đã tốt lên rất nhiều.

Bố tôi lo lắng không thôi, thương lượng hay là đưa cô ấy đi bệnh viện xem sao, cả nhà lại lái xe đưa Thanh Nhượng đi bệnh viện, vẫn may kết quả kiểm tra cho thấy chỉ bị thương ngoài da, kê một số thuốc giảm đau sẽ bình thường trở lại.

Từ đầu đến cuối tôi luôn ôm lấy cô ấy, nhà tôi một câu cũng không nói gì, cũng không hỏi gì, bây giờ nhìn Thanh Nhượng lãnh tỉnh lại, câu nói đầu tiên của mẹ tôi cư nhiên là:

"Cô bé à, ăn cơm chưa con?"

Thanh Nhượng lắc lắc đầu, mẹ tôi thấy vậy liền nhanh chóng xoay người đi vào bếp làm cơm, bố tôi nháy mắt với tôi một cái, rồi trở về phòng, phòng khách chỉ còn lại tôi và Thanh Nhượng hai người......

Cơ thể Thanh Nhượng sao lại bị thương, làm sao lại ở trước cửa nhà tôi, thật ra là đã xảy ra chuyện gì......

Bụng tôi bao nhiêu là câu hỏi, nhưng lại không mở miệng được, nhìn Thanh Nhượng như thế, tôi vừa đau lòng vừa hồi hộp, sống mũi chợt cay, tôi nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy, không biết nên nói gì hơn......

Qua được một lúc, Thanh Nhượng đột nhiên nói:

"Minh Giai, xin lỗi cậu......"

Tôi bối rối, khuôn mặt hoài nghi nhìn cô ấy, Thanh Nhượng nói tiếp:

"Trước đó ở trường, tớ không phải cố ý không muốn giải thích với cậu."

Là cái gì với cái gì vậy, tôi sớm đã quên mất rồi, bản thân cơ thể đã bị thương còn rảnh rỗi nghĩ đến mấy chuyện kia, tôi hận không thể cho người trước mặt một chưởng:

"Lúc nào rồi cậu còn nhắc lại chuyện đó, cậu thành thực nói cho tớ biết, cậu đã xảy ra chuyện gì vậy......"

Nói xong tôi mới cảm thấy ngữ khí bản thân tựa hồ quá nặng nhọc, nhưng Thanh Nhượng thì ngược lại không có ý tránh né:

"Bố tớ đánh tớ."

Hả? Đầu tôi ù một tiếng, vốn cứ nghĩ cô ấy gặp phải người xấu hay là gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, tuyệt đối không ngờ, cư nhiên là bạo hành gia đình......

Một lúc tôi cảm thấy khí huyết lên đến não, có thể đem con gái của mình đánh thành ra như thế này, còn làm bố được hay không!?

Tôi đứng phắc dậy, bởi vì giận dữ khiến cả người rung lên, nhưng bình tĩnh nghĩ lại, bản thân cái gì cũng quản không được, chỉ có thể im lặng ngồi xuống.

Thanh Nhượng nghiêng đầu nhìn tôi cười lại cười:

"Cậu làm gì phải giận dữ như vậy chứ?"

"Ông ta dựa vào cái gì mà đánh cậu......"

Tôi nói câu đó, cư nhiên sống mũi bỗng cay, nước mắt vô thức rơi xuống, nghĩ đến cảnh tượng Thanh Nhượng bị đánh, nghĩ đến cô ấy vừa đói vừa lạnh chạy ra ngoài một mình, cực khổ là vậy mà không ai giúp đỡ, tôi thật sự hận một nỗi không thể giết người phóng hỏa......

"Thực ra đây cũng không phải lần đầu, tớ đều quen rồi......"

Ngữ khí Thanh Nhượng lạnh nhạt:

"Lần này là vì ông ấy đánh bạc thua, sau đó tớ về nhà không chào hỏi, ông ấy nổi giận, bắt đầu đánh tớ, vốn dĩ tớ muốn đánh lại, nhưng đến cuối cùng thực tế đánh không lại, nên chạy ra ngoài......"

Tôi một câu cũng không nói thành lời, cuộc sống như vậy tôi quả thật không dám nghĩ, tôi hoàn toàn không hiểu được, Thanh Nhượng làm thế nào có thể trải qua những chuyện như thế này.......

Nghĩ rồi lại nghĩ tôi nguyền rủa không xong lại cay xè sống mũi......

Chưa đợi nước mắt tôi rơi xuống, mẹ tôi đã mang thức ăn nóng hổi lên, tôi khẩn trương đem nước mắt thu trở lại......

Mẹ tôi cười tươi mang thức ăn đưa cho Thanh Nhượng:

"Nào nào nào, ăn cơm trước đi đã, ăn no rồi tối nay ở lại nhà cô ngủ một đêm đi~"

Thanh Nhượng không nói gì, im lặng tiếp lấy dĩa cơm, rồi bắt đầu ăn như hổ đói, hai chúng tôi nhìn cô ấy ăn, bỗng nhiên thấy nước mắt cô ấy rơi xuống tí tách, cô ấy vội vàng dùng tay chùi đi, nhưng càng chùi càng nhiều, cuối cùng biến thành nghẹn ngào......

Mẹ tôi bên cạnh vỗ về sau lưng, mạnh mẽ nói với cô ấy không có việc gì phải sợ, càng an ủi, Thanh Nhượng càng khóc lợi hại hơn, qua được một lúc, Thanh Nhượng cuối cùng mới ngừng khóc, mẹ nháy mắt với tôi một cái, chúng tôi rời khỏi phòng khách.

Ra đến ban công, mẹ tôi mới làm khuôn mặt hoài nghi hỏi tôi:

"Minh Giai, cô bạn này của con đã xảy ra chuyện gì vậy? Làm gì lại bị thương ra nông nổi này. Có cần mẹ ngày mai đi báo cảnh sát không?"

Tôi đem sự tình kể hết cho mẹ nghe, mẹ tôi cũng tức giận không kém, nhưng báo cảnh sát sẽ làm cho mọi chuyện phức tạp hơn, cho dù pháp quan ban lệnh bảo hộ, cũng khó mà bảo đảm bố Thanh Nhượng sẽ không tiếp tục động thủ với cô ấy nữa, hay là có phát sinh chuyện ngoài ý muốn không...... Thương lượng cuối cùng, vẫn là quyết định trước tiên để Thanh Nhương lưu lại nhà tôi, rồi xem xét thử quan hệ giữa cô ấy và gia đình cô ấy như thế nào.

Đợi chúng tôi về đến phòng khách, Thanh Nhượng đã ăn xong rồi, lúc cầm dĩa cơm, mắt cô ấy đã sưng hết lên, xem ra lại khóc lần nữa rồi, mẹ tôi đi qua cùng cô ấy nói đến nửa ngày, lại ôm cô ấy an ủi một lúc......

Rất nhanh Thanh Nhượng tắm rửa xong, tôi lại coi qua vết thương và vết thâm tím trên người cô ấy một chút, mẹ tôi đã dọn dẹp xong giường ngủ cho hai đứa, được lát nữa cả nhà tôi sẽ đóng cửa đi ngủ.

Tối nay hai chúng tôi cứ nằm trên giường trằn trọc, đồng hồ hiện đã điểm một giờ sáng.

Nhớ đến cảnh tượng cái lần ngủ chung với nhau ở kí túc xá, tôi lại cảm thấy hoảng sợ như sắp lìa đời, tôi đã từng vô số lần ước ao được cùng Thanh Nhượng ngủ chung tại phòng mình, tôi sẽ cùng cô ấy nói thật nhiều thật nhiều chuyện, cùng làm thật nhiều thật nhiều việc.......

Nhưng tuyệt đối không thể ngờ, cuối cùng nguyện vọng của tôi đã thành hiện thực, nhưng lại vì nguyên nhân này......

Sợ rằng Thanh Nhượng mãi mãi sẽ không thích tôi, nhưng tôi cũng không hy vọng cô ấy nhận lấy thống khổ và bất an thế này......

Tôi trông lên tấm lưng Thanh Nhượng bên cạnh, cô ấy mặc áo ngủ của tôi, cả người co lại bên giường, rất giống một đứa trẻ không nơi nương tựa..... Tôi giang tay ra, nhẹ nhàng từ phía sau ôm lấy cô ấy.

Cơ thể cô ấy ban đầu cứng đờ đi, sau đó từ từ mềm nhũn ra......

Tôi đem mặt chôn tại tóc cô ấy, hít vào hương thơm quen thuộc, nhẹ nhàng nói:

"Không phải sợ, cho dù xảy ra chuyện gì, tớ sẽ mãi mãi là người bạn tốt nhất của cậu....."

Người bạn tốt nhất... tốt nhất......

Rất muốn bảo vệ người ấy......

Kể cả sau này......

Tớ tuyệt đối sẽ không để cậu chịu tổn thương......

.......

Tôi có hơi mệt mỏi, mơ mơ hồ hồ, tôi vô thức càng ngày càng chìm sâu, ôm lấy Thanh Nhượng trong tay, chìm sâu vào cõi mộng......

—————————————————————————————————————————

.....

Trong giấc mơ của tôi, tôi đã lớn hơn rất nhiều, tôi mơ thấy tôi và Thanh Nhượng sống cùng nhau, cô ấy cười ngọt ngào với tôi......

Tôi cười rồi hôn lên môi cô ấy, chúng tôi đang nằm cạnh nhau trên giường, tôi chạm vào má cô ấy, nhẹ luồng các ngón tay vào mái tóc đen tuyền mềm mại của cô ấy, tôi ôm cô ấy nói rồi lại nói:

"Tớ thích cậu, Diệp Thanh Nhượng, tớ thích cậu rất lâu rồi......"

Khuôn mặt Thanh Nhượng có chút phiến hồng, mở miệng như muốn nói gì đó......

Tôi đột nhiên bị một thanh âm quen thuộc kêu dậy.

"Vương Minh Giai! Con thức dậy cho mẹ! Đã mấy giờ rồi! Bạn con đã thức dậy từ sáng sớm rồi! Con còn ngủ sao!"

Tôi thống khổ vô cùng, vạn phần không thể mở mắt ra được, quả nhiên, thủ phạm chính là mẹ tôi! Hơn nữa còn giật lấy cái chăn trên người tôi, đem xếp lại, vừa xếp vừa nói:

"Cô bạn của con lần đầu tiên đến nhà chúng ta, con cũng không nói gì với ba mẹ, chỉ biết ngủ thôi!"

Một chốc tôi đã bị lời nói đó làm cho bừng tỉnh, nghĩ đến Thanh Nhượng, tôi như con cá chép bật trở dậy, vội vàng hỏi mẹ:

"Thanh Nhượng đâu rồi mẹ?"

"Ai dô, bây giờ biết lo rồi sao, người ta sớm đã trở về nhà rồi~"

"A a a a a a???"

Đột nhiên tôi hoảng lên, không được đâu! Thanh Nhượng cậu không được về nhà!!!

Tôi vội vội vàng vàng nhảy xuống giường, vừa mới mở cửa phòng, đã ngay lập tức chạm phải Thanh Nhượng trong nhà......

Nhìn thấy khuôn mặt méo mó của cô ấy, tôi cũng không biết mình nên làm gì, khẩn trương làm biểu tình xin lỗi, tiện thể quay đầu trừng mẹ tôi một cái.....

Mẹ tôi khuôn mặt như đang nói thầm "Coi con lo lắng sẽ ra làm sao?", nở nụ cười khốn khổ, ôm lấy bức mền đi ra ngoài......

Còn lưu lại một câu:

"Sáng sớm nay nhìn hai đứa con ngủ thật ngọt ngào nha~"

Sau đó vang một tiếng, cửa đã đóng lại.

Nhớ đến tư thế tối qua, tôi đang ôm Thanh Nhượng ngủ, lại bị mẹ nhìn thấy, mặt tôi đột nhiên đỏ hết cả lên..... Thanh Nhượng khuôn mặt hoài nghi nhìn tôi, tôi nhìn Thanh Nhượng không biết giải thích làm sao, đột nhiên nghĩ đến một chuyện đáng sợ......

WTF......

Tối qua tôi..... quên gọi điện thoại cho Hiểu Xu, nói với cô ấy đã tìm thấy Thanh Nhượng rồi.....

Tôi khẩn trương lấy di động gọi cho Hiểu Xu, vẫn chưa kết nối, Thanh Nhượng cầm lấy di động trong tay tôi tắt đi, nhàn nhạt nói:

"Gọi cho chị Hiểu đúng không, không cần đâu, tối qua tớ đã gửi tin nhắn cho chị ấy rồi."

Nhìn khuôn mặt ngơ ngác của tôi, Thanh Nhượng lại bổ sung một câu:

"Cần đến di động của cậu ư, đồ con heo ốm yếu."

Cô ấy không đề cập đến chuyện này tôi còn không nhớ tới, bây giờ xem ra thật là bí ẩn. Trước tiên khoan nói đến chuyện Hiểu Xu và Thanh Nhượng vốn là chị em ruột đi. Thanh Nhượng thật ra làm sao tìm được đến nhà tôi?

Chưa đợi tôi hỏi, Thanh Nhượng nói tiếp:

"Ò, cậu không cần lo lắng, địa chỉ nhà cậu là bên thống kê của nhà trường, cả địa chỉ lẫn số điện thoại tớ đều xem qua hết rồi."

..... Cái này mà đem lừa người khác ai dám tin chứ, nhưng mà tôi cũng lười truy đến cùng, bây giờ điều quan trọng nhất đó là, Thanh Nhượng không sao, như vậy là tốt rồi, chuyện khác đều để sang một bên.

Nghĩ đến Thanh Nhượng như vậy tối qua, mày tôi lại bắt đầu cau lại, nghĩ đến chuyện, hết cuối tuần này, Thanh Nhượng sẽ về nhà, đến lúc đó có phát sinh chuyện như vậy nữa không......

Nghĩ lại nghĩ, Thanh Nhượng đột nhiên đi lại trước mặt tôi, ánh mắt cô ấy khiến tôi nhìn không ra biểu tình:

"Cậu không phải nói rồi sao, cậu là người bạn tốt nhất của tớ....."

Tôi cảm giác môi cô ấy dần dần biến mất khỏi trán tôi:

"Cảm ơn cậu, tớ sẽ không sợ hãi nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt