Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nơi đây thiết kế theo phong cách Châu Âu, rất trang nhã sang trọng, mọi món đồ từ nhỏ đến lớn được bố trí trên thị trường đều không dưới năm con số.

Đây là một nhà hàng Pháp tên "DACFIA" dành cho giới thượng lưu cũng như những người giàu có, là nơi nổi tiếng nhất nhì Thượng Hải.

Kim Đa Hân đi đến bàn gần cửa sổ, hai người ngồi xuống yên vị, song đó một phục vụ đi tới bên hai người.

"Mời hai vị." Nam phục vụ cung kính khom người, đưa tay hướng về thực đơn trên bàn.

"Cậu muốn ăn gì thì cứ gọi." Đa Hân gật đầu cầm lên thực đơn đưa cho người đối diện.

"Không cần, cứ gọi giống cậu là được." Điền Tiểu Quyên mỉm cười, lắc đầu nói.

"Vậy cho hai phần cơm Tây, hai ly Remy Martin." Đa Hân nghe vậy, gật đầu để thực đơn xuống, ngẩng đầu nói với nam phục vụ.

"Vâng, vậy phiền hai vị xin chờ một chút." Hắn gật đầu một cái, khom người rời đi.

"Cậu định khi nào tiếp quản Kim Thị?" Tiểu Quyên cầm lên ly nước lọc vừa uống vừa hỏi, người này cứ bí bí ẩn ẩn làm gì không biết, nếu không phải mình và nàng quen biết từ nhỏ, chắc có lẽ sẽ không có ngày hôm nay.

"Sắp thôi." Kim Đa Hân thản nhiên đáp.

"Cậu biết tin gì chưa?"

Điền Tiểu Quyên đánh giá xung quanh một lúc, như nhớ tới việc gì, quay sang hứng thú nhìn nàng hỏi.

"Tin gì?"

"Diệp Gia sắp cùng Tôn Gia làm thông gia, tháng sau liền đính hôn trước." Tiểu Quyên vẻ mặt hứng thú trả lời.

Kim Đa Hân tay cầm ly nước lọc dừng ở không trung, híp mắt lại suy tư, sau đó để ly nước nhẹ xuống bàn, trong đầu liền hỏi một câu, tháng sau nữ nhân đó liền đính hôn sao?

"Là Diệp Viễn Phong cùng ai?" Đa Hân giả vờ như không biết hỏi người đối diện.

"Để mình nhớ... A là Nhị tiểu thư Tôn Gia Tôn Thái Anh." Tiểu Quyên nheo mắt lại suy nghĩ, sau đó a một tiếng nói.

Thì ra nàng tên Tôn Thái Anh!

Đa Hân nhìn nữ nhân trước mắt, lại cầm lên ly nước, nhấp môi mấy cái rồi cười hỏi, "Cậu có biết nữ nhân tối qua cùng mình là cô ta không?"

"...Thật sao?" Tiểu Quyên nghe đến thì kinh ngạc, nhớ tới hôm qua nữ nhân, thì ra nàng là Tổng Tài Tôn Thị, thảo nào dung mạo khí chất lại thượng thừa như vậy.

"Cô ta còn lấy Diệp Viễn Phong ra uy hiếp mình." Kim Đa Hân nói tới thì ánh mắt sắt bén lướt qua, từ nhỏ đến lớn có cô uy hiếp kẻ khác chứ chưa một ai dám uy hiếp cô, nhưng nữ nhân đó lại không biết trời cao đất dày là gì.

"Cậu hết cơ hội rồi." Điền Tiểu Quyên ánh mắt trêu đùa, chiêu khích tướng bây giờ sẽ hiệu quả cho xem.

Kim Đa Hân thu hồi suy tư, không thèm xem lời nói nàng ra gì, chỉ liếc nàng một cái, khóe môi cong lên cười nhẹ, tay mân mê ly nước nhẹ đáp: "Để xem."

"Nghe cậu nói, vậy sắp có kịch vui để xem rồi." Tiểu Quyên không nhìn cô, mà ngắm ly nước trong tay, khóe môi nhẹ nhếch lên, giọng nói thập phần chờ đợi.

Kim Đại tiểu thư sắp giành vợ cùng người khác...

Một lúc sau.

Hai phần thức ăn cũng vừa vặn đem lên, nam phục vụ chúc hai người ngon miệng rồi lui đi, hai người trong quá trình ăn cũng không có nói chuyện...

"Nơi này món ăn hương vị rất ngon, rất vừa ý mình." Tiểu Quyên dùng khăn giấy lâu miệng rồi đánh giá.

"Quả thật rất ngon." Đa Hân nhấp nháy ly rượu trong tay, gật đầu đồng ý.

"Sau này nên đến đây ăn thường xuyên, khỏi làm cơm cũng tốt." Tiểu Quyên nhìn cô nói.

Lúc này, tiếng chuông di động của Kim Đa Hân vang lên, cô móc ra từ trong túi xách, ấn vào nút kết nói.

"Thưa tiểu thư, tư liệu của nữ nhân đã gửi qua email của người." Bên kia một nam nhân cung kính thông báo.

"Tốt." Đa Hân nói một tiếng rồi tắt máy, nhìn đến người đối diện, "Chúng ta nên về thôi." Sau đó, tay móc ví ra vài tờ NDT đặt trên bàn.

Vừa xong, thì đứng lên đạp gót cất bước đi về phía cửa.

"Chờ mình với."

Tiểu Quyên lấy son ra tô lại phần bị trôi, xong thì vội cất đi chạy đuổi theo người phía trước, đi nhanh như vậy làm gì, không sợ dấp guốc té chết a, đây là trong lòng Điền Tiểu Quyên ai oán.

Vừa bước ra cửa, hai người lại thu hút thêm rất nhiều ánh mắt, Kim Đa Hân không quan tâm nhưng Điền Tiểu Quyên hết đá mi rồi quăng mị nhãn, nam nữ xung quanh đều chết đứng mà tim đập tai đỏ....

"Bớt hại dân chúng." Đa Hân liếc xéo nàng một cái.

"Mình thấy cậu nói mình thì đúng hơn, cậu cứ lạnh như băng, tâm cứng như đá mới làm dân chúng khổ a..." Tiểu Quyên không chịu liền phản bác, nàng có nhầm lẫn không? Không biết ai hại dân hại nước a?

Kim Đa Hân lười đôi co, đúng lúc chiếc CCXR Trevita chạy tới, nam nhân bảo vệ bước xuống.

Đa Hân đưa NDT cho anh ta rồi đạp chân ga chạy phóng đi, để lại bao nhiêu người hít khói phía sau.

"Cậu muốn đi đâu mình đưa cậu đi?" Đa Hân đang lái xe thì quay sang Tiểu Quyên đang soi gương hỏi.

"Về nhà đi, mình muốn ngủ." Tiểu Quyên cất đi gương vào ví, nhìn cô nói.

"Được."

Sau khi đưa Điền Tiểu Quyên về nhà, cô cũng trở về công ty, xe chạy vào đường hầm ngầm thiết kế riêng, sau đó đi ra bước vào thang máy có sẵn.

"Ting!" Bảy phút sau, cửa thang máy cũng mở, Kim Đa Hân đến phòng của mình mở cửa đi vào, cũng không vội xem tài liệu, cô rót cho mình một ly nước lọc rồi chậm rãi ngồi xuống, sau khi uống hết mới click vào tư liệu.

Tư liệu điều tra:

Tên: Tôn Thái Anh

Tuổi: 24

Thân thế: Nhị tiểu thư Tôn Gia

Nghề nghiệp: Tổng Tài Tôn Thị

..................

Cô mắt lướt qua một lượt từ đầu đến cuối.

Nghĩ một lát, cô nâng lên mi nhẹ gật đầu một cái, còn trẻ như vậy mà đã là Tổng Tài của một công ty lớn?

Cũng có bản lĩnh!

Nghiên cứu thêm một lát nữa, cô mới đóng đi lap, ngã người ra phía sau nhắm mắt dưỡng thần, cô cảm thấy đầu óc hay thân thể đều mệt, nên phải nghỉ ngơi một lát.

Tôn Thái Anh ngủ một giấc dài đến tối, khi nàng mở mắt ra bầu trời cũng đã đầy sao, nàng nhìn xuyên qua tấm kính trong căn phòng có thể thấy những tòa nhà chọc trời đang sáng đèn.

"Đã trễ như vậy rồi sao?" Thái Anh lẩm bẩm, cũng tại đêm qua quá kịch liệt nên mới mệt mỏi như vậy, nhớ tới nữ nhân kia, trong lòng nàng lại chửi rủa người kia nát bét.

Ôn Thần chết bầm!!

Ở dưới nàng còn đau... hông nữa... cả người đều đau, buổi sáng cố gượng lắm mới đi được lên đây, nếu để nhân viên thấy Tổng Tài của họ như người què chắc sẽ cười rụng răng quá.

Lười biếng ngáp một cái, nàng nằm lì trên giường không chịu xuống, không biết phải do quá mệt hay không, một chút nàng lại lâm vào ngủ sâu.

Nàng không biết Diệp Viễn Phong cứ đến tìm nàng nhưng đều bị Kim Nghệ Lâm nói nàng không có ở đây mà đuổi đi.

Một lần nữa mở mắt thì trời đã sáng, nhưng chỉ mới ló lên một chút, ngồi một lúc nhìn ngắm trời sao, ánh đèn phía dưới, đến khi tinh thần tỉnh táo thì mới xuống giường đi vào phòng tắm có sẵn.

Bên ngoài có thể nghe tiếng nước chảy ở bên trong, và có thể thấy bóng dáng hoàn mỹ mờ ảo sau tấm kính kia, nếu có người ở đây, không phun máu mũi chết mới lạ...

Nửa tiếng sau nàng bước ra với bộ đồ Nghệ Lâm mua hôm qua, áo sơmi cổ hơi cao vừa vặn che đi những vết tích đỏ nhạt kia....

Vừa rồi tắm nàng mới phát hiện hậu quả còn kinh khủng hơn nàng nghĩ... toàn thân đều lưu lại ấn ký đỏ tím... làm nàng tức giận đến run cả người, cô ta là không cho nàng gặp người sao?

Số nàng thật xui xẻo, lần đầu tiên lại gặp một tên đại biến thái nữ nhân...

Tức giận một hơi, nàng giậm chân một cái mở cửa ra khỏi phòng đến bàn làm việc ngồi xuống, nhìn đến hồ sơ chất đống nàng chưa ký, nên bây giờ phải xử lý thôi.

Cũng tại nữ nhân kia mới làm mình chậm trễ, thiệt là tình, đêm đó lỗ thật thảm hại, không có lợi gì cả, còn đem về cả thân mệt mỏi đau nhứt, thêm làm trễ nải công việc, tính ra cô ta là người lời nhất rồi, hôm qua cũng ma xui quỷ khiến mà cùng nữ nhân đó ngoạn điên cuồng, mà từ khi nào mình kinh doanh lại lỗ nhiều thế này?

Cốc cốc hai tiếng cửa bị gõ vang, khiến Thái Anh thu hồi tâm tình than lên than xuống của mình.

"Vào đi."

"Tôn tổng, đây là một bản hợp đồng khác bên Diệp Thị vừa mới gửi qua, ngài xem." Nghệ Lâm bước bào trong tay cầm một bản hợp đồng đưa tới nàng.

Thái Anh cầm lấy lật ra xem, điều khoản, lợi ích đều không tệ, song phương đều phải giữ đúng vai trò của mình, bên nào có sơ suất thì bên đó bồi thường gấp đôi... lướt qua đọc hết, mới đóng lại để qua một bên, tay ở trên bàn bàn gõ cộc cộc theo nhịp điệu.

"Tốt! Không có vấn đề gì." Thái Anh chăm chú nhìn kỹ qua từng con số, lật qua mấy trang gật đầu nói.

"Cốc." Cửa lại bị gõ vang, Thái Anh chuẩn bị đóng dấu thì nhíu mày, sáng sớm có người kiếm, không phải là hắn ta đi?

Nghệ Lâm nhìn Thái Anh một cái rồi đi đến mở cửa.

"Thái Anh."

Một nam nhân bước vào, một thân nho nhã lễ độ đi đến gần nàng, ôn nhu gọi một tiếng.

"Anh đến đây làm gì?" Thái Anh nhìn hắn thì nhứt cả đầu, ngày nào không ám mình anh ta ngủ không yên a?

Đúng là âm dương quái khí!

"Anh đến tìm em." Nam nhân bước đi lại gần, sau đó dừng ngay cái bàn làm việc ôn nhu trả lời, ánh mắt thủy chung nhìn nàng.

"Muốn mời em ăn sáng."

"Không cần, tôi rất bận." Thái Anh lắc đầu, ngữ điệu lạnh nhạt nói, nàng còn một đống tài liệu chưa xử lý, với lại nàng cũng không muốn nhìn mặt hắn.

Đồng dạng ngụy quân tử!

"Em không thể thay đổi thái độ với anh một chút sao? Tháng sau là chúng ta đã đính hôn, em cũng sắp là vợ của anh." Diệp Viễn Phong không lạnh không nhạt chậm rãi nói với nàng.

"Diệp Viễn Phong, anh nghe cho rõ, tôi không muốn lấy anh!" Thái Anh đề cao giọng nghiêm túc nhìn hắn, trên đời này còn có loại đàn ông không có tự trọng, mà thích đeo bám như vậy sao? Không biết phiền à?

"Dù thế nào em cũng không thể thay đổi được mối hôn nhân này." Diệp Viễn Phong cũng không giận, ngược lại lắc đầu cười nhẹ, khẳng định với nàng một câu.

"Em chỉ có thể là của anh."

"Anh tự tin quá rồi đấy." Thái Anh cười lạnh, nhìn hắn phun ra một câu.

Diệp Viễn Phong - Tổng Tài Diệp Thị công ty ngang tầm với Tôn Thị, ở Thượng Hải này hắn là tay chơi máu mặt, nữ nhân theo hắn đếm không xuể, dù là về ngoại hình dung mạo hay địa vị hắn đều cao hơn rất nhiều những nam nhân khác, không nói đến Kim Gia.

"Hôm trước em vào khách sạn làm gì?" Diệp Viễn Phong bỏ qua lời nàng, lại nhìn Thái Anh, giọng hơi có phần khó chịu, hỏi như chất vấn.

"Anh cho người theo dõi tôi?" Thái Anh nghe đến thì càng thêm chán ghét, lạnh lùng nhìn hắn.

"Chỉ là anh vô tình nhìn thấy." Hắn lắc đầu đáp.

"Tôi đến đó, thì có liên quan gì tới anh sao?" Thái Anh cười nhạt nhẽo, có kẻ ngu mới tin lời hắn.

"Em là vị hôn thê của anh, chuyện này anh có thể quản." Diệp Viễn Phong dù tu dưỡng đến đâu cũng không chịu nổi thái độ xem thường trong mắt nàng, hắn chọn mi trầm giọng nói.

"Anh quản được sao?" Thái Anh buồn cười nhìn hắn hỏi lại.

Muốn quản nàng, hắn còn chưa đủ tư cách!

"Anh không muốn có lần sau." Diệp Viễn Phong nhìn nàng một hồi lâu, mới phun ra một câu.

"Nực cười!" Thái Anh nghe hắn nói thì phì cười một tiếng.

"Anh đi đây." Diệp Viễn Phong tay siết lại, cố gắng thu liễm phẫn nộ, hít một hơi sâu, xoay người ly khai.

Thái Anh nhìn đến khi hắn đi mất rồi mới buông lỏng người, nàng xoa xoa huyệt thái dương, ngã người ra ghế thở dài, nàng thật không muốn lấy hắn, nàng không muốn đi vào cuộc hôn nhân chính trị này... nàng chỉ muốn tìm một người mình yêu và cũng yêu mình để gả cho... không biết người đó khi nào xuất hiện... hay là số nàng đời này đã như vậy bị định sẵn gả cho người mình không yêu?

Kim Đa Hân hôm nay phải đi Thành Đô công tác một tuần, cô đang ở sân bay cùng hai thư ký và Điền Tiểu Quyên.

"Hân Hân, một tuần này hảo." Tiểu Quyên nhìn cô nói.

"Tất nhiên." Đa Hân gật đầu đáp.

"Vậy thôi mình đi đây."

Đa Hân nói xong thì cùng hai thư ký bước vào khu vực lên máy bay.

Tiểu Quyên nhìn bóng lưng của nàng, có hai thư ký đi theo nàng cũng yên tâm việc ăn uống của tổ tông này.

Một tuần trôi qua không nhanh không chậm, Tôn Thái Anh trong tuần này bận tối mày tối mặt, vừa xử lý mấy công trình sắp khởi công vừa phải chuẩn bị quà sinh nhật cho bạn thân mình.

Hôm nay là sinh nhật bạn thân Tôn Thái Anh là Chu Tử Du, Chu Gia cũng là một tầm với Diệp Gia và Tôn Gia...

"Alo, Tiểu Anh? Tối nay cậu có đi cùng Diệp Viễn Phong không?" Bên kia đầu dây Chu Tử Du liền hỏi.

"Cậu não bị hư a?" Thái Anh cau mày nâng giọng.

"Thôi được, mình biết cậu không ưa gì hắn, trêu cậu chút thôi mà, nhớ tặng quà mình lớn một chút, vậy đi nha, mình bận làm đẹp rồi." Tử Du cười nói xong một mạch liền tắt máy.

Thái Anh trừng mắt vào điện thoại.

Quà lớn? Nằm mơ đi!

Nói vậy chứ nàng đã chuẩn bị quà cho nàng ta đã từ trước, chỉ chờ đến đó trao tận tay thôi.

Kim Đa Hân đã trở lại Thượng Hải từ hôm qua, hôm nay nàng có hẹn cùng Điền Tiểu Quyên đi dự sinh nhật ở Chu Gia.

Tiểu Quyên phóng con Lamborghini màu đỏ chói đi tới biệt thự Kim Gia, hôm nay nàng mặc một bộ váy cup ngực màu vàng ánh kim, trên đó được đính lên những viên đá quý lóng lánh, làm người ta không khỏi chói mắt.

Kim Đại tiểu thư vừa bước ra thì Tiểu Quyên cũng vừa chạy đến.

"Hân Hân, không ngại lên xe mình trở chứ." Tiểu Quyên hạ xuống kính xe, nhìn nàng cười hỏi.

"Vinh hạnh." Đa Hân gật đầu, mỉm cười bước về hướng phó lái.

"Đi thôi." Tiểu Quyên nói xong, lái xe vòng qua đài phun nước, một đường chạy ra khỏi Kim Gia rồi phóng thẳng.

Hôm nay Chu Gia ở Thượng Hải mở một bữa tiệc dành cho Đại Tiểu Thư Chu Tử Du, những người có địa vị, thì không tránh khỏi có được thiệp mời.

Kim Dĩ Hạo là Tổng Tài của Kim Thị tất nhiên cũng được mời đến, Diệp Viễn Phong cũng không ngoại lệ.

Chu Gia khuôn viên đồ ăn đồ uống đã được dọn lên, khách cũng tới gần như đầy đủ, tiếng nói cười vang lên không hồi kết...

"Chu Tử Du sinh nhật vui vẻ."

Thái Anh cười vui vẻ nói với người trước mặt, hôm nay nàng vận dạ hội một màu đỏ rực, một thân diễm lệ khí tỏa ra khiến nam nhân trố mắt mà nhìn.

"Cảm ơn Tiểu Anh thân ái của mình." Tử Du mỉm cười tiến đến ôm Thái Anh, nàng cũng vận dạ hội nhưng mà màu trắng, tỏa ra hương khí thanh khiết trong trẻo, làm người nhìn cảm thấy thoải mái.

"Chậc chậc, cậu nhìn xem bọn họ cứ nhìn cậu không rời mắt." Tử Du buông nàng ra vẻ mặt ghen tị chỉ xung quanh, Thái Anh xem như là đệ nhất mỹ nhân Thượng Hải, nam nhân theo đuổi có thể xếp hàng dài nha.

"Hôm nay cậu còn lộng lẫy hơn cả nhân vật chính mình a."

"Mình còn định cướp vị trí đó đây." Thái Anh nhướng mày cười nói.

Hai người cười nói vui vẻ thì cũng có vài người đi đến kính rượu, hai nàng cũng theo lễ mà cạn.

"Tử Du sinh nhật vui vẻ."

Diệp Viễn Phong đi đến đưa ly rượu vang lên lắc lắc chúc một câu, hôm nay hắn mặc một bộ vest đen tạo nên một cỗ tuấn tú oai phong chính trực.

"Cảm ơn Diệp Tổng." Tử Du nhìn hắn gật đầu.

"Thái Anh, anh mời em." Hắn đi đến phía trước lấy một ly rượu đỏ đưa cho Thái Anh.

"Cảm ơn." Thái Anh không nóng không lạnh nói cảm ơn, cầm lấy ly rượu đưa lên nhấp môi một cái rồi xong.

"Kim Tổng đến rồi!"

Một âm thanh lớn vang lên làm dời đi sự chú ý của ba người.

"Chu lão gia chào ngài." Kim Dĩ Hạo hướng người đang đi đến gật đầu, hắn bộ dáng tuấn mỹ bất phàm, khí chất tiêu sái ôn hòa khiến người khác cảm khái ghen tị.

"Kim Tổng quả thật là đệ nhất mỹ nam Thượng Hải." Chu Thịnh gật đầu chào hỏi, nhìn hắn cười khen ngợi một tiếng.

"Chu tiểu thư đâu?" Kim Dĩ Hạo nghe đến chỉ cười trừ, tay cầm ly rượu lắc lắc hỏi.

"Tiểu Du đằng kia." Chu Thịnh chỉ hướng ba người Thái Anh.

Kim Dĩ Hạo gật đầu với ông một cái rồi đi đến.

"Chu tiểu thư sinh nhật vui vẻ!"

"Cảm ơn Kim Tổng." Tử Du mỉm cười nói.

"Kim tổng, xin chào." Diệp Viễn Phong đưa tay ra làm quen.

"Chào." Kim Dĩ Hạo chỉ gật đầu, không để ý tới tay hắn đang ở không trung.

Diệp Viễn Phong xấu hổ vội rút tay về, cố cười che đi.

Thái Anh nhìn nam nhân phía trước trong mắt lóe lên kinh ngạc.

Rất giống nữ nhân kia!

Kim Dĩ Hạo cũng đánh giá lại Thái Anh, hắn cũng đã biết tất cả qua lời của Hiểu Thần tỷ tỷ.

Không tệ!

Có thể làm đại tẩu hắn được!

Diệp Viễn Phong thấy hắn nhìn Thái Anh, tưởng Kim Dĩ Hạo có ý với nàng, hắn liền nắm lấy tay nàng, hướng Kim Dĩ Hạo thị uy, "Kim Tổng, đây là vị hôn thê của tôi, Thái Anh."

"Vị hôn thê?" Kim Dĩ Hạo vô ý thức nhếch môi cười hỏi.

Người của đại tỷ ngươi cũng dám đánh dấu chủ quyền?

Chậc chậc!

"Tháng sau chúng tôi liền đính hôn." Diệp Viễn Phong cười nói, cố giữ tay Thái Anh không cho nàng giãy giụa thoát ra.

Kim Dĩ Hạo nhẹ gật đầu, trong lòng nổi lên vài sự mong chờ.

Đại tỷ sắp giành vợ với người khác a...

"Buông ra!"

Thái Anh thật sự tức giận mà gắt lên.

Mọi người có mặt đều giật mình, nhìn đến hướng phát ra âm thanh.

"Hân Hân, Hạo nhi đang ở bên kia, chúng ta qua xem." Điền Tiểu Quyên kéo Kim Đa Hân bên cạnh đi đến.

Hôm nay cô vận bộ váy đen cổ chữ V, một màu đen tuyền lóng lánh lộng lẫy, khiến mọi người một trận kinh diễm, kinh diễm ở đây không phải bộ váy mà dung mạo của nàng... thật đẹp!

"Anh là vị hôn phu của em, chỉ nắm tay em thôi, mà em phản ứng như vậy làm gì?" Diệp Viễn Phong không có buông còn nắm chặt, giọng kìm nén tức giận nói.

"Tôi chưa từng xem anh là vị hôn phu!" Thái Anh cau mày nhìn hắn hắng giọng.

"Cô nói gì!!" Một trung niên đi đến trầm giọng hỏi.

"Phụ thân." Diệp Viễn Phong nhìn đến ông thì gật đầu.

"Cô đối với chồng sắp cưới mình như vậy sao?" Diệp Minh nhíu mày nhìn nàng trách móc.

"Tôi sẽ không lấy anh ta." Thái Anh hất tay hắn ra lui tới bên cạnh Kim Dĩ Hạo, lạnh lùng nói một câu.

"Chuyện này không phải do cô quyết định!" Diệp Minh trầm âm nhìn nàng.

Thái Anh không nói gì nữa, nàng cũng không biết nói gì, Tử Du vỗ vai nàng rồi kéo nàng ra sau, bước ra đối mặt với Diệp Viễn Phong.

"Diệp Viễn Phong, nếu anh là đàn ông thì hãy buông tha cho Tiểu Anh, đừng cố chấp ép nàng về mối hôn nhân này!"

"Đây là hôn nhân đã định từ trước! Nàng cũng đã định trước là vợ tôi!" Diệp Viễn Phong nhìn đến Thái Anh phía sau rồi nhìn Tử Du, lạnh lùng nhấn mạnh từng chữ.

"Đã định từ trước là vợ anh?"

Thanh âm ở phía sau, mang theo vài phần lãnh khí vang lên.

************************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro