Chương 3: Cuốn sổ tay in cánh phượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoa phượng là biểu trưng cho lứa tuổi học trò, thế nhưng thời điểm hoa nở rộ nhất lại là những tháng ngày ve kêu rả rích, sân trường vắng lặng không có lấy một bóng người. Lam ngồi ở ghế đá trên sân trường, trên tay cô là một cánh phượng đỏ thắm còn tươi mới, bên cạnh là một cuốn sổ tay màu nâu nhỏ bằng hai bàn tay úp lại. Sáng giờ cô vẫn ngồi ở đây nhặt hoa rồi ép vào sổ, cái việc mà biết bao cô thiếu nữ ở tuổi cô vẫn thường làm. Cô cũng như bao cô học trò khác, biết mơ mộng và theo đuổi thần tượng, có thói quen viết nhật ký và xếp hoa thành cánh bướm rồi đặt vào từng trang giấy phớt hồng. Thanh xuân là vậy, mấy ai chưa từng ngây ngô làm những việc mà người trưởng thành cho là ấu trĩ, nhưng có như vậy mới đúng lý hợp tình với lứa tuổi còn đang tươi trẻ như Lam.

Hôm nay là lịch trực ở trường của mẹ cô, vì buồn chán nên bà dắt theo cô con gái quý hoá của mình đi cùng cho vui. Với một "trạch nữ" (1) chính hiệu như Lam thì việc phải đi ra ngoài chính là một niềm vui đầy miễn cưỡng. Nhưng rồi nghĩ đến việc ở trường có mỗi mẹ thì lại thấy thương thương nên cô đành đồng ý đi theo.

- Lam ơi về thôi con!

- Dạ, con ra ngay đây ạ!

Lam vội bỏ mấy cuốn vở và vài thứ linh tinh vào cặp rồi nhanh chân chạy ra nhà xe. Dường như cô không nhận ra mình đã để quên thứ gì đó màu nâu ở trên ghế đá, cứ thế tung tăng nhảy chân sáo mà đi.

Ngồi sau chiếc xe SH của mẹ, Lam vừa ngắm phong cảnh yên bình bên đường, vừa say sưa ngâm nga trong miệng mấy câu hát tiếng Anh. Mẹ cô nghe thấy thì trêu chọc:

- Hát tiếng việt còn chẳng ăn ai, bày đặt tiếng anh tiếng em...

- Hự, mẹ hát không hay bằng con thì đừng có đố kị phủ nhận tài năng của con gái mẹ, sau này con sẽ là ca sĩ nổi tiếng cho mẹ xem.

Lam cao giọng ngạo nghễ đáp trả, mẹ cô thấy thế thì cười một trận rõ là khoái chí, tiếng cười ấy khiến Lam hiểu rằng: đang là ban ngày đó con gái. Cô không thèm để ý đến mẹ mình nữa mà lại tiếp tục hát to hơn mà không phải là lẩm bẩm như hồi nãy nữa, cô muốn tra tấn lỗ tai của mẹ. Thế là trên đoạn đường nào đó có một đôi mẹ con "kẻ hát người chê", nói cười rôm rả cho tới khi về tới nhà, đoạn đường cũng vì vậy mà trở nên ngắn hơn một chút.

- Sắp tới trường mình sẽ có một cô giáo thực tập sinh về dạy khoảng một năm, có lẽ sẽ phụ trách giảng dạy ở khối 12.

Bà Trang vừa rửa rau vừa nói với Lam đang ngồi gọt hoa quả ở bên cạnh.

- Thật hả mẹ? Dạy môn gì vậy ạ?

- Môn tiếng Anh...

- Oh...

Thấy vẻ mặt của Lam như vậy, bà Trang liền gõ nhẹ một cái lên đầu cô rồi bảo:

- Tỉ lệ để cô thoát khỏi ma trảo của tôi còn thấp lắm cô gái ạ!

Lam ăn đau liền không dám nói thẳng, mẹ cô thật đúng là có con mắt tinh tường, nhìn cái là biết ngay cô nghĩ gì. Cô ngọt giọng thủ thỉ:

- Đâu có, con là đang lo lỡ như không được mẹ phụ trách dạy nữa...

- Tôi biết tỏng cô đang nghĩ gì, lo làm xong nhiệm vụ của mình đi, ba cô sắp về rồi đó!

Khỏi phải nói độ sát thương của cô giáo Trang ở trường đối với các cô cậu học sinh có thể lên tới 98%, còn 2% còn lại là dựa vào mấy ngày cô giáo mát tính. Nhìn thấy Lam sợ mẹ mình còn hơn sợ cọp thì liền biết ngay bà "hiền" tới cỡ nào. Mỗi lần tới tiết tiếng Anh là đứa nào đứa nấy đổ mồ hôi ướt cả áo dù có khi mới chỉ vào tiết đầu. Cách trả bài mà bà yêu cầu đúng là có một không hai, ngày nào cũng phải "chơi" trò sắp xếp trật tự từ rồi đoán nghĩa, nếu đúng thì được cô tuyên dương, sai thì ăn trứng ngỗng (2).

Nếu mấy đứa lớp Lam mà biết sắp tới sẽ có giáo viên dạy tiếng Anh mới về trường, lại còn dạy khối 12, thể nào tụi nó cũng lập đàn cầu đổi giáo viên. Mặc dù năm nào cũng lập đàn cầu nguyện, xôi gà cũng cúng đủ mâm nhưng cố tình lại cứ là cô giáo Trang thì mới chịu.

- Mà mẹ biết gì về cô giáo mới không ạ?

Nghe Lam hỏi vậy thì bà Trang chỉ cười cười nhưng không nói gì cả, điệu bộ ấy càng khiến Lam thêm cảm giác dường như đây là một câu chuyện có nhiều uẩn khúc. Cô nghĩ nghĩ một chút nhưng lại cũng chẳng thể nghĩ ra cái không đúng nằm ở chỗ nào. Nhưng dù sao cũng chỉ dạy một năm, không lo... Cô cũng còn một năm thôi mà nhỉ???

Lam tạm gác vụ cô giáo mới sang một bên, hiện tại cái mà cô cần bận tâm chính là ngày mai là thứ bảy, thời gian đang qua thật vội vàng, mà cô thì chỉ muốn nó dừng ngay ở giây phút này. Tuy cô thích ngắm mấy chị gái xinh đẹp, An cũng có thể nằm trong danh sách gái xinh mà cô ngầm đánh giá, nhưng thật sự để mà có thể bình thản đối diện với An thì Lam thấy thật sự khó khăn, còn khó hơn cả bài toán lượng giác nữa.

- Con gái của ba sao mà ủ rũ ra thế? Lại bị mẹ mắng à?

Đang lúc lơ đãng thì ba cô về, ông vừa rót nước uống vừa hỏi vu vơ khi thấy Lam đang thẫn thờ nghĩ gì đó.

Lam thấy ba đang hỏi đểu mình thì liền vặn ngược:

- Thế nếu là vậy thì ba có mắng mẹ để bênh con không ạ?

- Ba con còn trẻ! - Ông nhìn Lam mà nói lớn một câu, không nhìn cũng biết có ánh mắt "thân thương" bên cạnh đang tia vào người ông khiến ông khẽ rùng mình một cái. Người ta đều nói con gái là người tình kiếp trước của ba, cho nên cái ông sợ thì con gái cũng sẽ sợ y chang. Điểm này thật khiến ông tự hào lấy làm niềm an ủi lớn khi bị người khác nói mình "sợ vợ".

Lam khẽ "xì" một tiếng, cô bĩu môi thở dài. Quả nhiên là cha nào con nấy!

- Mai là thứ bảy đó, chuẩn bị sang học với cái An thế nào rồi?

Bỗng dưng bị mẹ hỏi vậy khiến Lam giật mình không thôi, sao mẹ cô lại biết chuyện này? Nhưng nghĩ đến mẹ của Thảo là đồng nghiệp thân thiết với mẹ mình thì Lam cũng đoán được phần nào nguyên nhân rồi. Haizz... đúng là không giấu được mẹ chuyện gì cả.

- Dạ thì để mai con mang bài vở sang đó cùng cái Hoa và Thảo rồi mới biết ạ.

Bà Trang ngừng động tác nấu ăn trong tay, quay sang nghiêm túc dặn dò cô:

- Người ta đã giúp đỡ không công rồi thì học hành cho tử tế vào, ai chứ cái An dạy thì mẹ cũng yên tâm. Ngày xưa lúc mẹ dạy nó, lúc nào nó cũng đứng top đầu của khối, môn nào cũng học tốt...

Lam đang cố để bản thân mình chìm vào công việc cắt hoa quả để bỏ ngoài tai những lời mẹ mình đang nói. Lại nữa rồi...

***

Ở nhà bên, An đang ngắm nghía cuốn sổ tay màu nâu trên tay, hôm nay khi đến trường làm một số thủ tục cần thiết thì cô nhặt được nó, cô trầm ngâm nghĩ không biết có nên mở ra đọc không, biết đâu có thông tin của chủ nhân cuốn sổ này. Nhưng sau một hồi lưỡng lự thật lâu cô lại cầm lấy nó rồi bỏ vào ngăn kéo, nếu là vật quan trọng ắt người ta sẽ đăng tin tìm kiếm, và cô cũng sẽ không phải mang danh đọc trộm nhật ký của người khác.

Ánh mắt cô vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn của căn phòng kia bỗng chốc tắt đi, cô thầm lẩm bẩm trong miệng: ngủ ngoan!

----------------------
Chú thích:

(1) Trạch nữ: Trạch nữ là một cụm từ có xuất thân từ nguồn gốc Hán Việt. Trạch nữ thường được dùng để miêu tả những cô gái chỉ luôn thích ở trong nhà, lẩn trốn mọi hoạt động bên ngoài (trạch có nghĩa là lẩn trốn).

(2) Trứng ngỗng: cách mà học sinh gọi điểm số 0.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt