Chương 4: Tới nhà chị An

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thứ bảy, tại nhà của Hà An.

Giờ phút này Lam đang rơi vào thế bí không chịu nổi, cô thật muốn chửi thề một câu cho nhẹ cái lòng. Ngồi bên cạnh cô lúc này không phải mấy đứa bạn thân của cô mà là An - cô gia sư mà cô sợ phải tiếp xúc nhất. Vừa rồi chị cho mấy đứa Lam một vài bài tập để làm, gặp câu khó thì Lam theo thói quen sẽ hỏi Hoa. Nhưng vì đang có An ở đây nên Lam chỉ khẽ hỏi nhỏ, thế mà lại bị cái tật nói to, miệng nhanh hơn não của nó hại thảm. Khi ấy Hoa không thèm ngẩng đầu mà lớn giọng nói:

"Nói chị An bày cho, tao đang giải sắp xong bài này rồi."

Nãy giờ An giảng cái gì Lam nào có nghe vào tai, trong đầu cô vẫn còn ong ong không biết làm sao. Đã vậy An còn ngồi rất gần cô, gần như muốn dính vào nhau luôn rồi. Mà kì lạ là mỗi lần Lam yên lặng nhích cái mông sang một bên thì quay qua quay lại vẫn thấy khoảng cách giữa hai người vẫn "u như kĩ" (1).

- Em hiểu chưa?

Sau khi giảng xong bài toán kia thì An ngẩng đầu lên hỏi Lam thì bắt gặp cô nàng đang ngơ ngác bay ngược lên chín tầng mây từ khi nào. Bất giác đôi mày liễu của cô nhíu lại, vỗ một cái thật kêu lên tay Lam, cô nàng cũng vì đau mà ngay lập tức trở về với thực tại.

- A đau, đậu xanh rau muống, đứa nào dám đánh tao...

Lam ôm cái tay bị đánh cho đỏ lừ một mảng nhìn An, người đang nhìn chằm chằm cô bằng đôi mắt nóng hôi hổi, Lam cảm giác bão đang tới gần, chuẩn bị ập vào người cô rồi.

- Tôi đấy! _ An lạnh nhạt nói.

- Chị... Chị có chuyện gì không thể nói nhẹ nhàng được sao? _ Lam chỉ dám lầu bầu trong miệng, tưởng chỉ đủ để tâm hồn bé nhỏ đang bị tổn thương của cô nghe ai dè lại lọt hết vào tai An.

- Lúc tôi giảng bài thì nhớ chú tâm nghe, không là ăn đòn đó.

Nói xong An lại đưa bài mình vừa giải ra trước mặt Lam, sau đó đi ra khỏi phòng sách. Không gian lúc này chỉ còn lại mấy đứa tụi Lam, mà cô thì đang mếu máo nhìn bài tập trước mặt.

"Bỏ chạy!"

Đây chính là ý nghĩ đang nảy ra trong đầu Lam, nó gần như đã chiếm toàn bộ trí não cô lúc này. Lừa đảo! Đúng là lừa đảo! Chị ta đâu phải gái ngoan, hiền lành như mẹ nói? Hung dữ muốn chết! Chị ta đâu có ngọt ngào, dịu dàng như cái Thảo vẫn thường ca tụng? Lạnh nhạt đến nỗi cô muốn đóng băng luôn rồi.

Lam thầm khóc ròng trong lòng, lúc này cô nào cảm nhận được ánh mắt thương hại đến từ mấy đứa bạn, nhất là Thảo.

- Tao quên nói với mày, khi dạy học thì chị An sẽ biến thành một con người khác, có khi còn hơn cả mẹ của mày nữa.

Lời của Thảo đối với Lam mà nói tựa như sét đánh ngang tai, bởi chỉ có cô rõ nhất độ hung dữ của mẹ cô như thế nào, vậy mà chị gia sư của cô còn hung bạo hơn mẹ nữa. Lam cảm giác bản thân vừa thoát khỏi một hang sói thì lại lạc vào hang hổ, mà cô cũng sắp bị con hổ kia doạ cho mất hết tinh thần rồi.

Buổi học đầu tiên kết thúc trong vô vàn thấp thỏm của Lam, tới những hôm sau cô liền ngoan ngoãn chú tâm học bài, không còn dám lơ đãng nữa. Mỗi lần sau khi đi học về cô đều xoa xoa đôi tay bé nhỏ của mình, không hiểu sao cô ngoan rồi còn chưa đủ, giải đề mà không được trên 8 điểm là chị An lại phết vào tay cô vài cái. Tuy ấm ức lắm nhưng Lam vẫn không dám hé răng cãi nửa lời. Thế là những lần sau đó cô lại cố gắng ngoan ngoãn, làm nhiều bài tập hơn để cải thiện kiến thức. Có hôm không bị đánh cái nào thật khiến Lam vui tới nỗi đi ngủ mà miệng vẫn còn ngoác ra mà cười.

Cô cũng thắng chị An được một lần chứ nhỉ!

Ngay cả bà Trang cũng kinh ngạc khi thấy Lam chăm chỉ như vậy, bình thường dù có sóng to gió lớn thế nào thì cô cũng phải xem mấy tập phim hoạt hình rồi mới đi ngủ. Mấy hôm nay sau khi ăn xong liền chạy về phòng học bài, siêng năng khiến bà lo lắng con mình học nhiều mà ấm đầu.

Thế nhưng chỉ có Lam mới biết cô đang làm gì. Không phải An xem thường cô học không giỏi bằng mình sao, đã vậy cô sẽ vượt mặt chị ta vào một ngày không xa. Và cô biết rằng chỉ có chăm chỉ thì mới có tiến bộ, cô không hề quên bộ phim hoạt hình yêu thích xem đi xem lại không chán của mình, nhưng cô sẽ tạm gác nó sang một bên để làm chuyện lớn.

Hôm nay sau khi làm xong bài tập, Lam liền lên trang diễn đàn của trường để xem lại bài đăng của mình. Từ ngày mất cuốn sổ tay tới nay đã gần nửa tháng, khi cô quay lại trường để tìm thì không thấy đâu nên đành đăng bài lên đây để mong có ai đọc được thì trả cho mình. Thế nhưng chẳng có bình luận nào mang thông tin mà cô đang cần. Lam buồn rầu tắt máy tính, ngã ra giường mà lăn mấy vòng, ảo não không thôi.

Nếu chỉ là cuốn sổ bình thường thì cô cũng chẳng cần tốn công tìm lại như thế. Nhưng đó là nơi cô gửi gắm tâm tư từ khi cô biết nắng mưa thất thường, bao vui buồn đều viết lại trong đó. Cũng may không để lại họ tên trong đó, lỡ bị ai đọc được thì cũng không nhận ra là cô. Có lần bị mẹ chửi mà Lam đã lôi cả chị hàng xóm vào nhật ký của mình, chỉ mong trời còn chút tình thương đối với cô mà đừng cho cuốn sổ rơi vào tay An.

-------------------
Chú thích:

(1) U như kĩ: cách nói lái quen thuộc của người miền Bắc, ý chỉ "i như cũ".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt