Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10:

Từ sau khi Dương Nhược Thanh gọi Lâu Ngữ Tuyết một tiếng "nương tử" thì Lâu Ngữ Tuyết bắt đầu gọi Dương Nhược Thanh là "phu quân", hơn nữa nàng thích lén lút gọi Dương Nhược Thanh như vậy khi ở trong học viện.

Một ngày nào đó sau giờ ngọ, Dương Nhược Thanh đem ghế đặt dưới bóng cây, nàng cầm sách nằm trên ghế phơi nắng. Lâu Ngữ Tuyết thấy vậy nên rón rén đến gần, khi đến sau lưng Dương Nhược Thanh, nàng bất ngờ nhảy lên muốn dọa Dương Nhược Thanh hoảng sợ. Ai ngờ Dương Nhược Thanh vẫn trưng ra bộ dáng vân đạm phong kinh* như trước, hoàn toàn ko có một chút sợ hãi.

*Vân đạm phong kinh: gió nhẹ mây bay.

Lâu Ngữ Tuyết liền ngồi trên thành ghế nằm cùng đọc sách với Dương Nhược Thanh. Dương Nhược Thanh đang chăm chú đọc sách, nàng cảm thấy trên mặt hơi lạnh nên quay đầu nhìn lại liền thấy Lâu Ngữ Tuyết nhẹ nhàng thổi hơi vào mặt nàng. Lâu Ngữ Tuyết nhìn thấy Dương Nhược Thanh đang nhìn mình, nàng cười đáp lại Dương Nhược Thanh. Khi nàng cười lên trên má xuất hiện lún đồng tiền dưới ánh mặt trời ấm áp khiến Dương Nhược Thanh không thể rời mắt.

Lâu Ngữ Tuyết vén lại tóc mai của mình, sau đó rờ mặt Dương Nhược Thanh thì nàng mới từ trong mộng tỉnh lại. Nàng thoáng cười với Lâu Ngữ Tuyết rồi quay đầu tiếp tục đọc sách.

Lâu Ngữ Tuyết làm sao có thể chỉ vì một nụ cười mà đi khỏi được đây, nàng nhích gần tới mặt Dương Nhược Thanh. Nàng cũng không giận khi thấy Dương Nhược Thanh vẫn chăm chú đọc sách như trước, lại dừng ở nơi tiếp theo. Đến khi hai chân nàng đụng phải chân Dương Nhược Thanh thì Dương Nhược Thanh mới từ trong sách ngẩng đầu lên.

Dương Nhược Thanh thấy hai chân Lâu Ngữ Tuyết chạm vào chân mình, hai tay còn vịn thành ghế, nàng liền di chuyển lên phía trên của ghế nằm, ngồi quỳ trên ghế. Hành động này của nàng làm cho ghế nằm hơi nghiêng về phía trước, cũng khiến Dương Nhược Thanh nghiêng theo. Dương Nhược Thanh nhịn không được hỏi: "Nàng làm gì vậy?"

Lâu Ngữ Tuyết cười mà không nói, tiếp tục dựa sát Dương Nhược Thanh. Dương Nhược Thanh lui lại tránh né, ghế nằm liền nghiêng về phía sau, Lâu Ngữ Tuyết không hề chuẩn bị nên ngã xuống người Dương Nhược Thanh. Lúc này là nàng tự nguyện chịu thiệt cũng không muốn đứng dậy: "Phu quân, ta muốn ~"

"Nàng muốn gì" Dương Nhược Thanh sợ nàng té nên dùng hai tay vịn eo Lâu Ngữ Tuyết, cuốn sách nàng vừa mới xem hiện tại đang bị kẹp giữa thân thể hai người.

"Đương nhiên phu quân cho ta cái gì thì ta sẽ muốn cái đó."

Lâu Ngữ Tuyết cũng không có động tác quá phận, nàng chỉ nặng nề hô hấp bên tai Dương Nhược Thanh, muốn hấp dẫn lực chú ý của nàng. Dương Nhược Thanh muốn thò tay rút quyển sách kia, đương nhiên Lâu Ngữ Tuyết cũng hiểu hành động này của nàng: "Phu quân, cũng không cần phải cởi quần áo nha~"

Dương Nhược Thanh nghe vậy, làm gì còn dám thò tay lách vào chính giữa thân thể hai người nữa. Nàng vội vàng rút tay về, đảm bảo lại sự trong sạch.

Dương Nhược Thanh hiểu rõ tính cách Lâu Ngữ Tuyết, nàng cũng không muốn dây dưa quá lâu. Nhưng dù sao cũng đang ở trong sân, tuy nói hiện tại sẽ không có người tới nơi này, bất quá biết đâu bất ngờ a. Dương Nhược Thanh nghiêng đầu, lập tức tìm được môi Lâu Ngữ Tuyết.

Nụ hôn vừa mới chấm dứt, cả người Lâu Ngữ Tuyết đều dựa vào trên người Dương Nhược Thanh. Dương Nhược Thanh cũng lưu luyến cảm giác ôm mỹ nhân này trong ngực, nhưng nàng không thể không mở miệng: "Nàng đứng lên đi, để người khác nhìn thấy không tốt."

"Sợ gì, dù sao chúng ta cũng đã đính hôn rồi." Lâu Ngữ Tuyết hoàn toàn không có ý định muốn đứng dậy.

"Mặc dù như vậy, nhưng có thể có người bàn tán, tóm lại đối với thanh danh không tốt."

Dương Nhược Thanh ngược lại không lo lắng cho thanh danh của mình, từ trước đến nay nàng không hề quan tâm đến điều này, chỉ sống theo ý muốn của bản thân. Nhưng nếu có người thấy được tình cảnh hiện tại thì Lâu Ngữ Tuyết là người chịu thiệt nhiều hơn. Miệng lưỡi của những người kia nhất định sẽ không buông tha.

"Ta làm gì để ý cái thanh danh gì đó. Lúc trước có để ý nhưng từ khi gặp ngươi thì ta đã không còn để tâm đến rồi!"

Lâu Ngữ Tuyết thầm nghĩ nằm mãi trong lòng Dương Nhược Thanh phơi nắng khiến thân thể ấm áp, làm gì còn cảm giác lạnh lẽo của mùa đông.

"Nếu nàng thích như vậy thì đến khi nghỉ lễ chúng ta tiếp tục nằm trong sân!"

Ngụ ý trong lời Dương Nhược Thanh chính là bây giờ hai nàng còn đang ở trong học viện, lát nữa còn có tiết học nên trước tiên đứng dậy đã.

"Đêm nay ta muốn nằm ngủ như vậy." Lâu Ngữ Tuyết "được một tấc lại muốn tiến thêm một thước", Dương Nhược Thanh nghĩ đến thân thể gầy gò của Lâu Ngữ Tuyết, chính mình một phát liền bế lên được, cũng không nặng mấy nên gật đầu đồng ý. Lâu Ngữ Tuyết thấy nàng gật đầu, lại hôn phớt qua môi nàng một cái rồi mới đứng dậy. Tuy nàng nói đứng dậy liền đứng dậy, nhưng vẫn như cũ ngồi trên thành ghế nằm nói chuyện với Dương Nhược Thanh.

Đột nhiên Dương Nhược Thanh rút ra một phong thơ từ trong tay áo đưa cho Lâu Ngữ Tuyết. Lâu Ngữ Tuyết rõ ràng muốn lập tức mở ra xem nhưng lại làm bộ dạng giả vờ không quan tâm cất đi, nàng lại tìm cớ rời khỏi Dương Nhược Thanh. Chạy chưa được vài bước, Lâu Ngữ Tuyết nhịn không được mở bức thơ ra tinh tế thưởng thức.

Cái này nhất định là thơ tình Dương Nhược Thanh viết cho Lâu Ngữ Tuyết rồi.

Đêm xuống, quả nhiên Lâu Ngữ Tuyết thực hiện lời nàng nói vào ban ngày, nàng chuẩn bị nằm lên người Dương Nhược Thanh để ngủ.

Hiện tại ở cùng Dương Nhược Thanh hoàn toàn bất đồng. Ban ngày bởi vì nằm trên ghế và với lực tác động từ Lâu Ngữ nên thân thể hai người vô tình kề sát nhau. Mà ban đêm, ngay trên giường, nàng ăn mặc thiếu vải, cả người dán vào trên người Dương Nhược Thanh, thân thể hai người dán chặt nhau. Dương Nhược Thanh cảm thụ được sự mượt mà ở trước ngực đối phương nên có chút ngượng ngùng. Tuy nói cả hai ngủ chung giường đã nhiều ngày nhưng hai người luôn giữ khoảng cách, hôm nay lại dán chặt nhau khiến nàng có chút khó thở, trong chốc lát khuôn mặt liền nghẹn đỏ lên.

Lại vì ban ngày đã đáp ứng Lâu Ngữ Tuyết mà Dương Nhược Thanh lại không thích nuốt lời nên chỉ mạnh mẽ tự mình chịu đựng. Nhưng Lâu Ngữ Tuyết không phải là dạng người an phận, nàng cúi xuống nhẹ nhàng thổi hơi bên tai Dương Nhược Thanh. Khác với ban ngày, gương mặt nàng gần trong gan tấc, hô hấp chạm vào trên mặt Dương Nhược Thanh. Dương Nhược Thanh cảm thấy trên mặt vừa nóng lại vừa mát, lại không dám tùy ý nhúc nhích, nàng chỉ có thể giả bộ ngủ.

Lâu Ngữ Tuyết cũng không tức giận khi thấy bộ dạng giả bộ nhưng không có việc gì của nàng, ngược lại cảm thấy buồn cười. Nàng nhẹ nhàng cắn môi Dương Nhược Thanh, Dương Nhược Thanh thật sự nhịn không nỗi nữa: "Nàng còn tiếp tục cắn như vậy ngày mai môi sẽ sưng lên, bọn họ hỏi, ta biết trả lời như thế nào?"

"Vậy ngươi nói thật ra, trong nhà có kiều thê nên hằng đêm sanh ca." Lâu Ngữ Tuyết nói xong liền nhẹ nhàng mút môi dưới Dương Nhược Thanh. Dương Nhược Thanh không có trả lời, chỉ nghiêm túc hôn Lâu Ngữ Tuyết. Lần này Lâu Ngữ Tuyết cũng không thua kém Dương Nhược Thanh như thường ngày, nàng cùng Dương Nhược Thanh bắt đầu chơi trò truy đuổi, ngươi đuổi ta chạy, chơi vui đến bất diệc nhạc hồ*

* Bất diệc nhạc hồ: quên cả trời đất

Dương Nhược Thanh muốn dừng trò chơi này lại cũng dừng không được, nàng xoay người một cái đặt Lâu Ngữ Tuyết ở dưới thân. Như vậy Lâu Ngữ Tuyết muốn trốn cũng không được, chỉ đành phải thuận theo Dương Nhược Thanh. Nụ hôn dài chấm dứt, trên mặt hai người ửng hồng, ánh mắt Dương Nhược Thanh có chút mê ly: "Nàng cứ châm lửa như vậy thì ta thật sự sẽ nhịn không được."

"Ai bảo ngươi nhịn!"

Lâu Ngữ Tuyết nói xong liền muốn cởi áo lót Dương Nhược Thanh, Dương Nhược Thanh một tay đè lại đôi tay đang làm loạn của nàng: "Không gấp, lần đầu tiên vẫn nên chờ đã." Lâu Ngữ Tuyết cũng không ép buộc: "Nhanh nằm xuống, ta đã nói sẽ nằm ngủ trên người ngươi mà, ngươi cũng không được đổi ý."

Dương Nhược Thanh nghe vậy liền tranh thủ ngoan ngoãn nằm xuống, Lâu Ngữ Tuyết nằm lên nhưng lại sợ đè chết Dương Nhược Thanh: "Ta có rất nặng hay không?"

Đôi tay Dương Nhược Thanh ôm lấy eo Lâu Ngữ Tuyết, cau mày bày ra bộ dạng như rất chăm chú suy nghĩ, nhẹ nhàng gật đầu: "Thật sự có chút nặng.". Lâu Ngữ Tuyết vừa nhìn liền biết nàng đang nói dối, nàng hôn lên môi Dương Nhược Thanh một cái: "Nặng sao?"

Bộ dạng Dương Nhược Thanh rất thống khổ: "Nặng!" Lâu Ngữ Tuyết tiếp tục hôn: "Nặng sao?"

Dương Nhược Thanh từ từ nhắm lại hai mắt: "Nặng chết người rồi!" Lâu Ngữ Tuyết hôn phớt lên một Dương Nhược Thanh một cái: "Nằm thẳng!"

"Phu tử, ngươi chỉ có thể ôm ta như vậy!" Lâu Ngữ Tuyết xưng hô với Dương Nhược Thanh một tiếng "phu tử" này làm cho nội tâm nàng run rẩy, cảm giác mình phạm phải chuyện lớn, có chút quẫn bách: "Nàng trẻ như vậy nên đừng gọi ta là phu tử."

"Vì sao không được? Phu tử, phu tử, phu tử!" Ngược lại Lâu Ngữ Tuyết liền kêu lên ba tiếng liên tiếp.

"Cảm giác là lạ đấy!" Dương Nhược Thanh nhẫn nại giải thích, Lâu Ngữ Tuyết không nghe, chỉ lo lặp lại gọi: "Phu tử, phu tử, phu tử..."

"Nàng gọi như vậy, ta sẽ có cảm giác mình đang ôm hài tử nha."

Một câu này của Dương Nhược Thanh để cho Lâu Ngữ Tuyết lập tức im lặng. Nàng lo Dương Nhược Thanh xem nàng như hài tử, chiều chuộng nàng như hài tử và yêu nàng như hài tử, nàng mới không cần: "Ta cũng không còn nhỏ nữa, ta 17 tuổi rồi, cũng có thể làm mẹ nên ngươi tuyệt đối không thể xem ta như hài tử a!"

"Ta chỉ nói vậy thôi, nếu thật sự xem nàng như hài tử vậy còn làm những hành động như trên sao? Chẳng phải ta thật sự phát điên?" Dương Nhược Thanh cảm thấy Lâu Ngữ Tuyết lo lắng có chút dư thừa.

"Vậy ngươi còn không cùng phòng với ta sao?" Qủa thật Dương Nhược Thanh có nói ra sao đều có thể bị Lâu Ngữ Tuyết đáp trả. Nàng thật sự nói không nổi nữa nên đành phải quay đầu giả bộ ngủ. Lâu Ngữ Tuyết có chút bất mãn nhưng cũng ngoan ngoãn nằm xấp xuống, chỉ nhẹ nhàng cắn môi Dương Nhược Thanh một cái, sau đó cũng an phận ngủ.

Lời của editor: Bạn Tuyết nhi chính là dụ thụ trong truyền thuyết! Muahahaha!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro