Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Có thể người tuy nhiều nhưng ta lại chỉ nhìn trúng ngươi!"

Lâu Ngữ Tuyết nói xong liền nhìn chằm chằm Dương Nhược Thanh. Dương Nhược Thanh không biết nghĩ gì mà chỉ nhìn phía xa, một lát sau mới nói: "Nên xuống núi rồi!"

Lâu Ngữ Tuyết vốn nghĩ qua lời thổ lộ này thì Dương Nhược Thanh sẽ không tiếp tục cõng nàng xuống núi. Thấy Dương Nhược Thanh ngồi xổm xuống trước mặt mình, nàng hiểu được bản thân đã nghĩ sai rồi. Lâu Ngữ Tuyết giống như sợ Dương Nhược Thanh sẽ hối hận nên rất nhanh đứng dậy dựa vào lưng Dương Nhược Thanh.

Dương Nhược Thanh không nói gì, chỉ lo đi về phía trước. Lâu Ngữ Tuyết tựa đầu lên vai nàng, dĩ nhiên da thịt tiếp xúc, Dương Nhược Thanh nghiêng đầu muốn trách đi loại tiếp xúc như vậy. Lâu Ngữ Tuyết thấy thế lại dứt khoát nghiêng đầu hôn lên mặt nàng. Dương Nhược Thanh làm sao dám trốn, đành phải để nàng tùy ý hôn.

"Sau này ngươi không được ôm hay cõng người khác, cho dù là nữ tử cũng không thể. Không được thân mật cùng người khác, Ngô Lâm cũng không được!" Lâu Ngữ Tuyết mặc kệ Dương Nhược Thanh trầm mặc mà tuyên bố.

"Vì sao?"

Điều này làm Dương Nhược Thanh không thể không lên tiếng được, nếu không lên tiếng chẳng phải là chấp nhận sao?

"Bởi vì ngươi là của ta!"

Lời này của Lâu Ngữ Tuyết khí thế mười phần, giống như đang nói một việc mà ai ai cũng biết.

"Khi nào thì..."

Dương Nhược Thanh còn chưa nói xong đã bị Lâu Ngữ Tuyết lấy tay giữ lại, dùng đôi môi chặn lại lời nàng. Dương Nhược Thanh muốn trốn thì tay Lâu Ngữ Tuyết lại dùng lực không cho nàng cử động nhưng ngược lại nụ hôn không có thô bạo như vậy, rất ôn nhu để cho Dương Nhược Thanh dần sa vào.

Mãi cho đến khi môi hai người tách ra, giọng Lâu Ngữ Tuyết có chút khó khăn nhưng vẫn không quên trả lời câu hỏi của Dương Nhược Thanh: "Hiện tại!"

Cho dù lúc hôn môi Dương Nhược Thanh cũng có đáp lại nhưng Lâu Ngữ Tuyết vẫn sợ Dương Nhược Thanh vẫn cự tuyệt mình như trước. Nàng dùng tay vuốt nhẹ khuôn mặt Dương Nhược Thanh, nàng lo sau này Dương Nhược Thanh sẽ trốn tránh mình, có lẽ cũng không còn cơ hội như vậy.

Dương Nhược Thanh trầm mặc làm Lâu Ngữ Tuyết càng sợ hãi, cho dù lời nói cùng hành động của mình có hơi lớn mật, giống như không sợ Dương Nhược Thanh cự tuyệt, nhưng những điều đó chỉ là do nàng cậy mạnh. Nàng biết hành động lần này của mình khiến quan hệ giữa hai người sẽ không còn như trước. Nàng không muốn từ nay về sau phải lạnh nhạt rồi mới từng bước tiến đến, hành động lần này giống như đã dùng hết sức lực của bản thân.

Lâu Ngữ Tuyết không dám nhìn vào mắt Dương Nhược Thanh, chỉ nhìn chằm chằm vào môi của nàng, chỉ thấy đôi môi kia đột nhiên tới gần bản thân. Dương Nhược Thanh hôn lên môi Lâu Ngữ Tuyết rồi quay đầu tiếp tục đi đường, lại tiếp tục không nói gì như trước. Lâu Ngữ Tuyết cảm thấy điều này còn tốt hơn so với câu trả lời nào, hai tay nàng nắm chặc thêm một chút, đem mặt chôn ở cổ Dương Nhược Thanh, khóe miệng lộ ra nụ cười ngọt ngào.

Lâu Ngữ Tuyết cười như vậy suốt đoạn đường đi, cho đến khi vào Lâu phủ vẫn còn đắm chìm trong mật ngọt. Lâu Cẩm Thiêm ở trong phòng chờ nàng đã lâu, nhìn thấy bộ dạng này của nàng: "Ồ! Đã lâu không gặp, Tuyết nhi thế nhưng đã có người trong lòng rồi sao?"

Lâu Ngữ Tuyết mới từ trong say mê của bản thân tỉnh lại, nhìn thấy Lâu Cẩm Thiêm, tranh thủ khoác tay ông, đỏ mặt: "Phụ thân người trở về khi nào vậy? Sao vừa về lại trêu chọc nữ nhi rồi!"

"Cũng lâu rồi chưa trở về, nếu tiếp tục không về thì Tuyết nhi chắc cũng đã làm vợ người ta rồi!"

Lâu Cẩm Thiêm nhìn nữ nhi của mình duyên dáng yêu kiều thẹn thùng, nội tâm ông rất vui vẻ. Trong nhà có nữ nhi sắp trưởng thành, có thể làm cho Tuyết nhi vừa ý thì chắc chắn là nhân tài kiệt xuất.

"Phụ thân người nói bậy bạ cái gì vậy! Mẫu thân đâu rồi?"

Lâu Ngữ Tuyết vừa dứt lời, Lâu phu nhân liền từ trong nội đường đi ra: "Tuyết nhi đã về rồi! Nhanh đến đây để mẹ nhìn xem nào!"

Lâu phu nhân đang nhìn Lâu Ngữ Tuyết, Lâu Cẩm Thiêm trêu chọc nhắc tới: "Phu nhân nàng không biết đâu, Tuyết nhi của chúng ta thế nhưng lại có người trong lòng rồi!"

"Hả? Là công tử nhà nào có vinh hạnh được Tuyết nhi yêu mến đây?"

Hiển nhiên Lâu phu nhân cũng tràn đầy thích thú đối với người trong lòng Lâu Ngữ Tuyết.

"Không phải là công tử nhà nào hết."

Lâu Ngữ Tuyết không muốn gạt, một lòng muốn chia sẻ ngọt ngào của mình cho cha mẹ đã lâu không trở về, nhưng lại có chút lo cha mẹ sẽ tức giận rồi không đồng ý.

"Con cũng biết mong muốn của cha mẹ, chỉ cần là người Tuyết nhi yêu thích thì thân phận hay địa vị ra sao cũng được."

Vợ chồng Lâu Cẩm Thiêm sống ở bên ngoài đã lâu, tư tưởng tiến bộ hơn con dân Triều Tấn rất nhiều, căn bản không quan tâm đến những loại lễ giáo phong kiến như vậy. Nhìn tới việc hai người chỉ sinh một đứa con liền hiểu rõ rồi.

"Thân phận hay địa vị đều không thấp, là phu tử do đích thân hoàng thượng khâm thưởng. Chỉ sợ chúng ta không xứng với người ta thôi!"

Khi Lâu Ngữ Tuyết nhắc đến Dương Nhược Thanh mặt mũi liền tràn đầy tình ý, rơi vào trong mắt vợ chồng Lâu thị dĩ nhiên là điềm vui: "Tuyết nhi có chỗ nào không xứng với người ta? Nhưng là phu tử học viện Đông Huy?"

Lâu phu nhân nhìn bộ dáng ấp úng không nói của nàng, còn bận tâm đến thân phận thầy trò này. Thấy Lâu Ngữ Tuyết gật nhẹ đầu: "Phu tử thì là phu tử thôi, chờ ngươi rời khỏi học viện thì hai người cũng không còn là quan hệ thầy trò nữa, cái này có làm sao đâu! Bạo dạng nói ra cũng được, cha mẹ cũng rất vui vẻ nha!"

"Không phải vậy! nàng...."

Lâu Ngữ Tuyết thấy mẹ mình hiểu nhầm, liền muốn giải thích. Nhưng rồi lại không dám nói ra thân phận nữ tử của Dương Nhược Thanh, nhất thời do dự."

"Hắn thế nhưng lại không thích con?"

Lâu Cẩm Thiêm thấy bộ dạng do dự của Lâu Ngữ Tuyết, ông còn tưởng con gái nhà mình tự mình đa tình.

"Không phải vậy! Trong lòng nàng cũng có con." Lâu Ngữ Tuyết phản bác lại: "Chỉ là...Nàng là nữ."

Do dự hồi lâu, Lâu Ngữ Tuyết nói ra.

Nhất thời, vợ chồng Lâu thị im lặng nhìn nhau. Vẫn là Lâu Cẩm Thiêm lên tiếng trước: "Nữ tử thì nữ tử thôi. Chỉ cần Tuyết nhi yêu thích thì phụ thân nhất định giúp con!" Lâu Cẩm Thiêm sống tại ngoài thành đã lâu nên rất nhanh liền chấp nhận, ông cực kỳ thương yêu con gái nên làm gì dám cam lòng tổn thương con, nàng muốn gì thì ông cũng cho.

"Ta cũng giống cha con. Chỉ cần người con yêu thương là được. Ở ngoài thành, nữ tử cũng có thể lập gia đình với nữ tử." Lâu phu nhân rất nhanh cũng biểu lộ thái độ của mình.

Những lời như vậy khiến Lâu Ngữ Tuyết buông xuống tảng đá lớn trong lòng. Ngay tại bây giờ nàng muốn lập tức báo việc này cho Dương Nhược Thanh biết để nàng ấy yên tâm. Với bộ dáng vội vã như vậy của nàng, với tư cách là người từng trải như vợ chồng Lâu thị tự nhiên cũng hiểu được: "Tuyết nhi nói cho cha mẹ nghe, rốt cuộc người trong lòng con là thần thánh phương nào vậy?"

Lâu Ngữ Tuyết liền kể lại mọi việc từ khi Dương Nhược Thanh quen biết nàng. Nhìn dáng vẻ như vậy của nữ nhi làm cho Lâu Cẩm Thiêm càng thêm không nói nên lời, người tên Dương Nhược Thanh này cũng coi như có chút bản lĩnh mới có thể đem tiểu lão hổ nhà ông biến thành bộ dạng như vậy.

"Khi đến lễ Mộc Hưu có thể mang cha mẹ đi gặp nàng được không?"

Lâu phu nhân nghe Lâu Ngữ Tuyết nói vậy càng muốn hiểu thêm về Dương Nhược Thanh. Lâu Ngữ Tuyết tất nhiên vui vẻ đồng ý.

Lâu Ngữ Tuyết yêu thích Dương Nhược Thanh là chuyện rõ như ban ngày, sau khi nàng rời khỏi, hai vợ chồng Lâu thị liền mời quản gia đến, lại hiểu thêm về Dương Nhược Thanh. Nhìn cũng giống người đáng tin tưởng, hai người thảo luận một hồi, quyết định bất luận cái gì cũng phải giúp nữ nhi của mình.

Lễ Hưu Mộc, Lâu Ngữ Tuyết để Dương Nhược Thanh đến Lâu phủ tìm nàng, cũng không nói cho nàng ấy biết cha mẹ mình cũng ở trong nhà muốn gặp nàng ấy. Nàng sợ Dương Nhược Thanh biết được sẽ không chịu đến. Vừa vào phòng liền thấy vợ chồng Lâu thị ngồi đó cũng thấy được Dương Nhược Thanh như ý muốn.

Dương Nhược Thanh đang đắn đo nên mở miệng như thế nào, Lâu Cẩm Thiêm tùy ý phất tay áo: "Hiền tế nhanh ngồi xuống đi!" Dương Nhược Thanh vừa ngồi xuống ghế lập tức sợ hãi đứng dậy. "Phải chăng Lâu lão gia hiểu lầm rồi?"

"Không sai không sai. Hiền tế ngươi mới không đúng, tại sao còn xưng hô xa lạ như vậy được? Tuyết nhi đã nói hết cho bọn ta nghe rồi."

Lâu phu nhân cũng phi thường nhiệt tình, không nói đến Dương Nhược Thanh, Lâu Ngữ Tuyết cũng không ngờ sẽ có tình cảnh như vậy, giật mình đứng ở đằng kia không biết phải phản ứng như thế nào.

Dương Nhược Thanh làm sao dám ngồi xuống, thở cũng không dám thở mạnh. Với tình huốn hiện tại cho dù mở miệng thì nói gì cũng sai, vì vậy dứt khoát không nói. Nàng liếc nhìn Lâu Ngữ Tuyết, quan hệ giữa hai người mới vừa xác định mà đã gặp gia trưởng rồi sao? Không ngờ vẻ mặt Lâu Ngữ Tuyết cũng ngỡ ngàng, nàng vốn nghĩ rằng cha mẹ mình nhiều nhất cũng chỉ nói vài câu bóng gió thôi chứ!

Nhưng hai nhân vật to lớn đằng kia lại không nghĩ đơn giản như hai người trẻ tuổi này,thấy hai nàng không có động tĩnh gì, cũng không xấu hổ nói: "Hai con không muốn ngồi thì hai người chúng ta liền đi ra ngoài một lát a. Nhược Thanh, cha mẹ con có ở nhà không?"

Dương Nhược Thanh thấy bộ dạng vợ chồng Lâu thị muốn đến nhà nàng, trên trán nhịn không được đổ một tầng mồ hôi: "Hiện tại có ở nhà, nhưng mà..."

"Làm gì cần phải nhưng nhị nhiều làm chi, chẳng qua là gặp thông gia thôi, con không cần phải lo lắng." Lâu phu nhân nói xong liền đi ra ngoài, Dương Nhược Thanh nhanh ngăn cản: "Lâu phu nhân, quan hệ giữa ta và Lâu Ngữ Tuyết không giống như hai người nghĩ."

"Sao lại như vậy! Tuyết nhi đã nói rõ ràng. Lời này của ngươi ý muốn nói là Lâu gia nhà chúng ta tự mình đa tình phải không?" Lâu Cẩm Thiêm lập tức xụ mặt xuống, bị trưởng bối uy hiếp khiến Dương Nhược Thanh nuốt một ngụm nước bọt, nói: "Không, không phải, tình cảm phát sinh giữa Ngữ Tuyết với ta là thật, chỉ là..."

"Chẳng lẽ ngươi chỉ muốn đùa giỡn Tuyết nhi cũng không muốn cùng nàng sống bên nhau đến già?

"Không phải, chỉ là ta nghĩ thời gian này vẫn còn quá sớm cũng không cần thiết phải đến tình trạng như vậy." Dương Nhược Thanh vội vàng giải thích, ban đầu nàng muốn cùng Lâu Ngữ Tuyết ngăn cản vợ chồng Lâu Cẩm Thiêm, nghe vậy, lại hi vọng cha mẹ có thể vì mình quyết định việc này.

Lâu Cẩm Thiêm thấy bộ dáng Lâu Ngữ Tuyết, lại không chút do dự: "Vậy nên đợi tới khi nào? Trên đời có biết bao người chưa thấy mặt đối phương trước khi thành thân, các ngươi đôi bên đều có ý với nhau nên nắm chắc cơ hội, sao có thể một lòng chờ đợi sau này? Chẳng lẽ phải đợi đến khi Tuyết nhi chết tâm khi nhìn ngươi thành thân với người khác sao?"

"Ý của ta không phải như vậy. Chỉ là cha mẹ của ta chưa hẳn có thể tiếp nhận việc này, đến lúc đó sẽ có thêm nhiều cản trở, chẳng phải mất nhiều hơn được sao"

"Hầy! Ngươi không cần lo lắng. Thì ra nguyên nhân là vậy, khi hai vợ chồng ta vẫn còn ở triều Tấn liền định ra việc này, bằng không thì ai nâng đỡ hai ngươi a." Lâu Cẩm Thiêm không hề cho Dương Nhược Thanh có cơ hội lên tiếng, ông cùng Lâu phu nhân trực tiếp đi đến Dương gia. Dương Nhược Thanh kinh sợ theo sát, ra hiệu Lâu Ngữ Tuyết khuyên nhủ cha nàng, nhưng Lâu Ngữ Tuyết lại coi như không nhìn thấy gì.

Cho đến khi hai nhà Dương Lâu định ra việc thành thân thì Dương Nhược Thanh cũng còn chưa kịp phản ứng.

Nhắc tới việc thành thân có thể quyết định nhanh như vậy cũng là nhờ vợ chồng Lâu Cẩm Thiêm hùng hổ dọa người, trực tiếp làm cho vợ chồng Dương gia cảm thấy choáng váng. Ban đầu Lâu gia chính là nhà đại phú, Dương gia chỉ buôn bán nhỏ, tuy nói có nữ nhi làm phu tử, nhưng cuộc sống luôn luôn có chút thiếu hụt. Vợ chồng Lâu gia có kiến thức rộng rãi lại làm ăn buôn bán khắp mọi nơi, khí thế bức người khiến vợ chồng Dương gia chống đỡ không lại.

"Khó thấy được hai người chung tình, cái này ở ngoại bang cũng không coi trọng. Ngày này Nữ đế lên ngôi, triều đình và dân ta cũng đều đổi mới, có lẽ nhị vị cũng không phải là loại người cổ hủ, bằng không thì sao có thể sinh ra được đứa con gái tài giỏi như Nhược Thanh? Hai người cũng không cần lo cho hai đứa nó, có lẽ ngoại trừ việc nữ tử có thể làm quan thì Nữ đế cũng còn muốn thay đổi lại một phen, Lâu Cẩm Thiêm ta coi như cũng có quen biết với hoàng tộc ngoại bang, đến lúc đó chắp cánh cho đoạn nhân duyên này thì triều Tấn ta cũng có thể giống như ngoại bang vậy."

Dương phu nhân sợ Lâu Cẩm Thiêm thật sự đi đến trước mặt Nữ đế kể lể, nói thẳng: "Không gấp! không gấp!" Dương phu nhân vốn là người tiến bộ, còn bị vợ chồng Lâu Cẩm Thiêm khuyên bảo nên đã sớm nói chuyện nhẹ nhàng hơn nhiều. Nhưng Dương lão gia lại không rõ cái tình huống này như trước, thật sự vì ba người bọn họ nói chuyện vui vẻ với nhau nên vội vàng gật đầu đồng ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro