Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương này do một bạn dấu tên edit nha các nàng :3 Beta: Mèo Sama

Thời tiết chuyển lạnh, tất cả mọi người đều mặc thật dày. Dương Nhược Thanh mặc áo lông dê rất là ấm áp, nhìn qua lại có chút phong phanh, vừa mới đi vào phòng học, Lâu Ngữ Tuyết liền đi lại hỏi "Ngươi không lạnh sao?" Dương Nhược Thanh lắc lắc đầu, lại nhìn nhìn Lâu Ngữ Tuyết, ăn mặc thật dày.

Bài học vừa chấm dứt, Dương Nhược Thanh ngồi ở ghế trên nghỉ ngơi, Lâu Ngữ Tuyết đứng ở bên cạnh lảm nhảm cái gì đó, đơn giản chỉ là nói mọi người trong lớp như thế nào. Ngô Lâm đến gần: "Phu tử, ngươi không lạnh sao?"

Từ Sáng tới giờ cũng có không ít người hỏi nàng như vậy, nàng cảm nhận kỹ càng lại, xác thực không có lạnh, chẳng lẽ mình mặc rất ít sao? Vì để chứng minh bản thân thật sự không lạnh, Dương Nhược Thanh vương tay ra "Không lạnh a, ngươi sờ thử xem."

Ngô Lâm mới vươn tay thì bàn tay Dương Nhược Thanh đã bị Lâu Ngữ Tuyết mạnh mẽ bắt lấy, đôi tay Lâu Ngữ Tuyết đúng thật rất là lạnh, Dương Nhược Thanh không có rút tay về, tùy ý để Lâu Ngữ Tuyết cầm lấy "Ngươi rất gầy, tay cũng lạnh như vậy, cẩn thận coi chừng nứt da."

"Khi mùa động đến, tay của ta đều lạnh như vậy." Lâu Ngữ Tuyết cũng không vì cảm thấy ấm áp mà buông tay, không nỡ rời tay Dương Nhược Thanh ra, không phải vì ấm áp, mà vì đó chính là tay của Dương Nhược Thanh. Nàng mặc kệ Ngô Lâm đang ở bên cạnh nhưng Dương Nhược Thanh lại có chút lo lắng, dù sao bên người cũng có không ít học trò đứng vây quanh, quá mức thân mật như vậy cũng không tốt nên liền rút tay ra, cũng may Lâu Ngữ Tuyết cũng không có mất hứng.

Chờ học trò bên người tản ra hết, Dương Nhược Thanh muốn sưởi ấm Lâu Ngữ Tuyết một chút, nghĩ đến tay nàng lạnh như thế, liền để tay đặt ở trên mặt của nàng, Lâu Ngữ Tuyết không có lường trước được nên không có trốn tránh, tùy ý cho nàng để tay lên. Rất nhanh, Dương Nhược Thanh liền phát hiện trên mặt Lâu Ngữ Tuyết cũng rất lạnh.

Giống như thông thường phải có qua có lại mới toại lòng nhau.Lúc Dương Nhược Thanh thu tay về, Lâu Ngữ Tuyết cũng đặt tay nàng lên mặt Dương Nhược Thanh, một loại cảm giác lạnh lẽo xuyên qua xương tủy. Dương Nhược Thanh vội vàng đem tay Lâu Ngữ Tuyết kéo xuống, bao ở trong lòng bàn tay mà chà xát.

Dương Nhược Thanh buông tay xuống, Lâu Ngữ Tuyết nắm lấy như cũ, hai người mặt đối mặt, hai bàn tay đan vào nhau. Lâu Ngữ Tuyết nhịn không được cười toe toét. Bản thân cũng không hiểu vì lý do gì, Dương Nhược Thanh không dám nhìn thẳng vào mắt Lâu Ngữ Tuyết, có chút chột dạ hỏi han: "Ngươi cười cái gì?" Lâu Ngữ Tuyết tất nhiên cũng không nói cái gì, chỉ là không ngừng cười lên.

Cũng là bắt đầu từ đây, một ngày này, Lâu Ngữ Tuyết rãnh rỗi không có làm gì liền nắm lấy tay Dương Nhược Thanh, thường thường cầm tay nàng lắc vài cái, rất là ngọt ngào. Đến khi hết giờ học vẫn không chịu buông ra, Dương Nhược Thanh nhìn nàng lôi kéo bản thân như thế có chút không ổn, đồ đạc còn chưa thu dọn, tuy có chút không đành lòng, nhưng vẫn rút tay ra như cũ.

Trong lúc Dương Nhược Thanh đang thu dọn đồ đạc, Lâu Ngữ Tuyết liền đi theo đồng học ra khỏi học viện. Ra khỏi của học viện, nàng chào tạm biệt các đồng học, sau đó đứng ở dưới bóng cây chờ Dương Nhược Thanh.

Vừa thấy Dương Nhược Thanh đi ra, Lâu Ngữ Tuyết liền nhanh chóng nghênh đón, "Ta chờ ngươi lâu rồi!" Dương Nhược Thanh không nói gì, chỉ kéo tay Lâu Ngữ Tuyết chậm rãi đi về phía trước.

Lâu Ngữ Tuyết theo sát bên cạnh: "Rõ ràng là ngươi nói theo đuổi ta, nhưng sao lại biến thành ta chủ động rồi?" Lâu Ngữ Tuyết có chút bất mãn, ngược lại Dương Nhược Thanh cũng không có ý kiến gì, "Chỉ có thể do ngươi thiếu kiên nhẫn nha, ngươi phải kiên nhẫn thì ta mới có thể chủ động được chứ!"

"Ta kiên nhẫn để cho ngươi chạy theo người khác sao? " Lâu Ngữ Tuyết mới không tin Dương Nhược Thanh.

"Làm gì có chuyện như vậy nha, ta còn có thể chạy theo ai đây? Trong lòng và trong đầu ta đều là ngươi, người khác lôi ta, kéo ta, ta đều không chạy. Chỉ có thể chạy theo ngươi thôi!" Dương Nhược Thanh biết Lâu Ngữ Tuyết cần những lời này của chính mình để xác định tâm ý của bản thân thì nàng mới có thể yên tâm.

"Hừ, hiện tại ngươi nói rất hay, nếu ngày nào đó người khác chiếm vị trí của ta thì những lời này ngươi cũng nói cho người khác nghe được rồi." Lâu Ngữ Tuyết vốn là người hào phóng, nàng chẳng biết tại sao lại rất thích cùng Dương Nhược Thanh tính toán chi li.

"Ta từ một người lương thiện tại sao lại biến thành loại người như vậy rồi?" Dương Nhược Thanh cảm thấy mình không tính là sinh tình, cũng được xem như chung thủy. Nhiều năm qua, nàng đều chưa từng động tâm nên đương nhiên không dễ dàng thay lòng đổi dạ như vậy. Lâu này không phải Lâu Ngữ Tuyết tràn đầy tự tin sao? Như thế nào đã đến bước này rồi lại không tự tin như thế.

"Khó nói? Nếu như có một quan lớn nào đó bắt ngươi phải cưới con gái hắn, có lẽ ngươi cũng đáp ứng." Không ngờ Dương Nhược Thanh lại không so đo, bản thân Lâu Ngữ Tuyết lại bắt đầu tính toán.

"Ta có thể đáp ứng cùng ngươi đính hôn, nguyên nhân không phải vì cha nương ngươi. Nếu không phải thật thích ngươi, cho dù lấy đao gác lên cổ ta cũng không đồng ý." Dương Nhược Thanh rất hiểu chuyện mình đang làm xuất phát từ ý gì, nàng muốn làm cái gì đều trải qua suy nghĩ cặn kẽ rồi mới quyết định, không phải người dễ bị kích động. Nếu không, khi ở cùng Lâu Ngữ Tuyết, chỉ sợ nàng đã sớm làm chuyện quá phận rồi.

"Nói chuyện vô căn cứ." Lâu Ngữ Tuyết dửng dương trước lời thổ lộ của Dương Nhược Thanh.

"Vậy ngươi phải như thế nào?" Dương Nhược Thanh không biết Lâu Ngữ Tuyết lại muốn như thế nào.

"Ngươi biết ăn nói như thế, vậy ngươi viết cho ta một trăm bài thơ tình, coi như không uổng những gì ngươi đã đọc." Lâu Ngữ Tuyết không cần phải nghĩ ngợi gì mà nói ra, giống như là mưu đồ từ rất lâu. Dương Nhược Thanh nhìn thấy nàng nói ra điều kiện một cách trôi chảy như thế này cũng có chút ngây người, "Nếu ngươi muốn thơ tình thì nói thẳng ra là được, đâu cần quanh co lòng vòng như vậy."

"Ai quanh co lòng vòng? chuyện này vốn là ngươi nên làm. Người khác theo đuổi nữ tử, nếu hiểu biết chữ nghĩa thì đều viết lên một lượng thơ tình như vậy. Ngươi chính là tiến sĩ, là phu tử đích thân nữ đế ban thưởng , không phải cũng nên viết cho ta sao? ưu thế tốt như vậy nào có thể để lãng phí?" Lâu Ngữ Tuyết nói rõ ràng mạch lạc, nàng cũng là kỳ quái, nếu nhận được thơ tình của người khác viết, đừng nói là hưng trí, nhìn thấy cũng đã cảm thấy phiền chán, hiện giờ rất muốn chứng kiến Dương Nhược Thanh viết cho mình, nhưng lại không có người nào ám chỉ cho chính mình làm như thế nào, cũng không biết vẻ mặt bộ dáng ra sao, còn muốn chính mình nói rõ.

"Tuyết Nhi nói đúng. Ta sẽ dành hết khả năng, đem tình cảm của ta ký thác vào trong thơ. Không cầu vang danh xa vời, chỉ cầu khi già có thể lấy ra trêu đùa lẫn nhau." Nói nàng biết ăn nói, Dương Nhược Thanh quả thật rất biết ăn nói, dường như miệng được lau bằng mật, Lâu Ngữ Tuyết ngoài miệng nói không hài lòng nhưng trong lòng thật sự rất ngọt.

Dương Nhược Thanh đưa Lâu Ngữ Tuyết tới trước cửa Lâu phủ liền muốn rời đi, ai ngờ bị Lâu Cẩm Thiêm vừa vặn bắt gặp, liên tục mời nàng đi vào trong phủ, "Nhược Thanh mau mau đi vào, lão phu đang có chuyện vui cần báo cho hai người các ngươi."

Dương Nhược Thanh cũng nhăn nhó từ chối, hào phóng đi vào. Vừa ngồi xuống, Lâu Cẩm Thêm không kịp pha trà, liền khẩn trưởng nói tin vui, nào có bộ dáng của đại phú thương, "Hôm nay phí ngoại bang Hoàng thị đã cho ta câu trả lời thuyết phục, hắn đã cùng ta hướng Nữ Đế nói về chuyện cưới gả, Nữ Đế mặc dù chưa từng hạ lệnh có thể cho nữ tử cùng nữ tử lập gia đình, nhưng chắc là sẽ không có định tộicho ngươi. Cho nên các ngươi yên tâm đi."

Bây giờ Dương Nhược Thanh mới kịp nhận thức được sự việc liên quan đến hôn sự. Nàng nghe Lâu Cẩm Thiêm nói xong liền nhanh chóng đứng dậy cúi chào, "Đã làm phiền bá phụ nhọc công lo lắng cho chúng ta rồi."

"Nói lời khách sáo làm gì, ta Lâu Cẩm Thêm chỉ có duy nhất nữ nhi này, tất nhiên là mọi cách yêu thương. Ta làm như vậy cũng chỉ vì muốn ngươi có thể yêu thương nàng giống như ta thôi." Lâu Cẩm Thêm thật sự rất vừa lòng Dương Nhược Thanh, thấy hạ nhân bưng trà lên, lại phân phó làm thêm vài món điểm tâm tinh xảo, quay đầu hướng Dương Nhược Thanh nói, "Ngươi nếm thử điểm tâm ở ngoại ban đi, Tuyết Nhi rất thích ăn món này a."

"Ta tự mình sẽ cố gắng hết khả năng. Chỉ sợ dù ta có cố gắng thế nào, cũng không thể sánh bằng một phần vạn của bá phụ." Dương Nhược Thanh nhịn không được cảm thán.

"Ai, không thể nói như thế, chuyện tình cảm sao có thể đem ra so sánh được. Chỉ sợ là ngươi chỉ làm một chút chuyện nhỏ, cũng có thể so với người làm cha như ta làm được một trăm việc tốt."

Dương Nhược Thanh còn chưa kịp đáp lời, Lâu Ngữ Tuyết xấu hổ ngẩng đầu lên đánh nhẹ tay Lâu Cẩm Thiêm, "Cha ~" Lâu Cẩm Thiêm thoải mái cười to, Dương Nhược Thanh tất nhiên là cũng không nói cái gì nữa.

Quả nhiên, điểm tâm vừa lên, Lâu Ngữ Tuyết liền vội vàng gắp cho Dương Nhược Thanh nếm thử các loại khẩu vị, một bên giới thiệu, một bên chọn điểm tâm đút cho Dương Nhược Thanh ăn, còn có chỗ nào lo lắng cha mẹ ngồi ở một bên. Dương Nhược Thanh xấu hổ đến mức cổ cũng đỏ.

"Nhược Thanh, còn có một việc, muốn cùng ngươi thương lượng một phen." Lâu Cẩm Thiêm thật không đành lòng phá vỡ khoảnh khắc ngọt ngào của vợ chồng son.

"Bá phụ có gì căn dặn?" Dương Nhược Thanh thái độ khiêm tốn, không có chút kiêu ngạo của người trẻ tuổi, Lâu Cẩm Thiêm nhìn vợ chồng son càng xem càng vui mừng, trong lòng hơi khen ngợi ánh mắt nữ nhi của mình.

"Ngươi cũng biết tài sản nhà họ Lâu chúng ta cũng không ít, đích thật là cần một người kế thừa, vốn nghĩ truyền cho vị hôn phu của Tuyết Nhi. Hiện giờ, các ngươi như thế, việc này cũng phải hảo hảo thương lượng lại một phen." Lâu Cẩm Thiêm không thể không tính toán tương lai của nữ nhi.

"Cha, nàng bình sinh chính là muốn làm phu tử, thật vất vả mới được như ý nguyện, nào có thể dễ dàng buông bỏ. Còn chuyện kinh doanh, nàng cũng không thích hợp, không quen thuộc bằng ta vì vậy người kiên nhẫn dạy dỗ ta đi, giao cho ta đi."

Còn không đợi Dương Nhược Thanh mở miệng, Lâu Ngữ Tuyết liền gánh vác chuyện này thay nàng . Nàng biết Dương Nhược Thanh một lòng đều ở trong sách, như thế nào lại vì tiền tài mà bỏ xuống, nàng cũng ưa thích Dương Nhược Thanh như vậy, nếu là vì tiền tài mà bôn ba mệt mỏi, như vậy liền không phải là Dương Nhược Thanh. Nàng tất nhiên luôn luôn đứng bên người Dương Nhược Thanh, nhưng chuyện này phải có người chịu trách nhiệm, hoàn hảo là chính mình cũng không ghét việc này, cũng không có gì đặc biệt muốn làm, như vậy cũng không tính là bị ủy khuất.

Lâu Cẩm Thiêm thấy Lâu Ngữ Tuyết như thế, tuy nói có chút đau lòng, nhưng cũng là vừa lòng, như vậy ông có thể yên tâm rồi .

Dương Nhược Thanh nhìn Lâu Ngữ Tuyết, nàng không có miễn cưỡng tiếp nhận sự nghiệp. Nàng cũng biết, nhưng lần này giao gia sản cho Lâu Ngữ Tuyết là thích hợp nhất, tuy nói có chút vất vả, chính mình giúp đỡ một chút cũng được. Nàng tất nhiên cũng biết Lâu Ngữ Tuyết làm như vậy có dụng ý gì, trong lòng tự nhiên là cảm động, cũng khó trách Lâu Ngữ Tuyết luôn không tự tin, nàng đối với chính mình tốt như vậy, chính mình đối xử với nàng bình thản như nước, có chút hoài nghi là chuyện đương nhiên. Cũng may năm tháng còn dài, mình có thể chậm rãi để nàng cảm nhận được tâm ý của bản thân, cũng là cùng nàng...

Trước khi Dương Nhược Thanh rời khỏi, Lâu Ngữ Tuyết còn phân phó phòng bếp làm một phần điểm tâm cho nàng mang về, "cái này ngươi mang về cho bá phụ bá mẫu cùng nhau ăn đi. Nếu thích liền nói với ta, ta cho ngươi mang đến."

"Ân, ta biết, ta cũng không phải là tiểu hài tử ." Dương Nhược Thanh cảm thấy hai người hình như có chút đổi chỗ, giống như Lâu Ngữ Tuyết so với nàng lớn hơn mấy tuổi.

"Làm sao không phải là tiểu hài tử, mấy ngày trước đây ngươi còn có thể đọc sách đến mê mẩn quên cả ăn uống mà!"

Hai người vẫn không tách nhau ra. Ngày ấy sáng sớm, Dương Nhược Thanh tới thư viện sớm một chút, liền muốn đọc sách một chút, kết quả là có một học sinh hỏi nàng ý nghĩa của vài câu thơ, nói đến hăng say, đúng là đã quên canh giờ nên lỡ giờ cơm của phu tử trong thư viện đã một canh giờ.

Cố tình Dương Nhược Thanh chưa từng chuẩn bị cho bản thân thức ăn nào khác, ngày đó nàng lên lớp giảng bài cảm thấy không còn chút sức lực nào,giống như có thể té xỉu bất kỳ lúc nào vậy. Những chuyện này đều bị Lâu Ngữ Tuyết để ý, cũng không biết nàng làm sao có được trái cây, hết giờ học thì liền cầm đưa cho Dương Nhược Thanh ăn. Dương Nhược Thanh cũng chẳng quan tâm khách khí, nói đa tạ liền tiếp ăn.

Trái cây kia vì sao vẫn còn nóng? Dương Nhược Thanh thoáng tưởng tượng xa xôi rồi .Là do Lâu Ngữ Tuyết sớm đã đem trái cây đặt ở trong lòng bàn tay, muốn đưa cho nàng ăn. Qua một tiết học, trái cây đều nắm đến nóng.

Dương Nhược Thanh nhớ tới chuyện này, mặt lại hồng vài phần. Như vậy xem ra, Lâu Ngữ Tuyết thật sự chiếu cố mình không ít.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro