Chương 47: Phiền toái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước mắt bao người, Vân Lăng chậm rãi đứng lên. Ánh mắt âm lệ nhìn chằm chằm Tiêu Viêm.

- " Không biết Tiêu Viêm tiên sinh có nghe qua tin, mấy tháng trước, ngoại môn của Vân Lam tông, Mặc gia Mặc Thừa nghi trượng đã chết? ".

Lời này của Vân Lăng vừa nói ra. Trên quảng trường nhất thời vang lên một ít tiếng xầm. Mặc Thừa ở Vân Lam Tông vị trí cũng không thấp. Chấp pháp đội cũng đặc biệt đến Diêm Thành điều tra qua. Chỉ biết là xuất hiện hai thần bí nhân thực lực rất mạnh, sau đó đem Mặc Thừa đánh chết. Nhưng tin tức về hai thần bí nhân, Vân Lam Tông cũng không có nhiều.

Nhưng vào thời điểm này, Vân Lăng bỗng nhiên nhắc tới chuyện này, không thể nghi ngờ có chút ám chỉ bóng gió.

Vân Vận đang đỡ Nạp Lan Yên Nhiên, nghe được cũng nhìn về phía Vân Lăng.

Hàn Sở trong lòng thầm hô không ổn. Mọi chuyện bị thay đổi như vậy, Vân Vận lại về sớm. Thế mà không tránh được việc của Mặc Thừa.

Trong tay áo bào, bàn tay khẽ run lên. Tiêu Viêm trong lòng hít sâu một hơi, chậm rãi xoay người lại

- " Đúng rồi, ta nhớ ra rồi, lúc trước khi thần bí nhân kia đánh chết Mặc Thừa, từng thi triển một loại Bạch Sắc Hỏa Diễm cực kỳ khủng bố ". Bỗng nhiên Cát Diệp đỏ bừng mặt, hô lớn.

Nghe tiếng la của Cát Diệp, chợt đám người Gia Hình Thiên, Nạp Lan Kiệt sắc mặt đại biến. Bọn họ đột nhiên nhớ lại, khi ở luyện dược sư đại hội, Tiêu Viêm cũng từng vận dụng một loại Bạch Sắc Hỏa Diễm thần bí.

Giờ khắc này. Tiêu Viêm sắc mặt dần trở nên âm trầm

- " Tiểu tử kia chẳng lẽ đúng là kẻ thần bí lúc trước đánh chết Mặc Thừa? ". Gia Hình Thiên khuôn mặt luôn tươi cười lúc này cũng không tự chủ nghiêm trọng hẳn lại.

Ánh mắt chuyển hướng tới Tiêu Viêm. Hàn Sở chỉ biết bất đắc dĩ cười khổ.

Truyền âm đến Tiêu Khải: Ngươi cải trang một chút, đến lúc thích hợp đem Tiêu Viêm rời khỏi.

Không khí chết chóc bao phủ trên quảng trường, Tiêu Viêm trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên mạnh mẽ đạp từng bước đến trước, đấu khí như ẩn như hiện bắt đầu lượn lờ mà ra.

- " Thật có lỗi, ta cũng không biết Cát Hiệp nghi trượng đang nói về chuyện gì ".

- " Hừ, không biết? ". Nghe vậy, Vân Lăng khuôn mặt thoáng một nét cười lạnh, lớn tiếng quát:

- " Tiêu Viêm, lúc tham gia luyện dược sư đại hội này, ta có thể tìm ra không dưới mười người làm chứng, ngươi có thể nói gì đây? ".

- " Ở luyện dược sư đại hội ngươi từng sử dụng ra một loại Bạch Sắc Hỏa Diễm, hơn nữa uy lực rất lớn. Đấy là vô số người tận mắt nhìn thấy nói vậy cũng là giả sao chứ? ".

- " Trong thiên hạ người có thể sử dụng Bạch Sắc Hỏa Diễm nhiều như mây.Chẳng lẽ những người này đều là hung thủ giết Mặc Thừa sao? ". Tiêu Viêm bĩu môi cười lạnh nói.

Nháy mắt trở thành tâm điểm trên quảng trường. Từng đạo ánh mắt đọng ở trên người Tiêu Viêm.

Không khí đối chọi gay gắt giằng co giữa sân diễn ra được một lúc, Tiêu Viêm giương mắt nhìn Vân Lăng, phất tay áo âm thanh lạnh lùng nói:

- " Vân Lăng trưởng lão, ta cũng không muốn cùng ngươi đấu võ mồm, nếu như ngươi không có căn cứ chính xác mà vẫn kiên trì định tội cho ta, tuy rằng Vân Lam tông thế lực cường đại, nhưng việc này lan truyền ra ngoài, cũng không quá tốt, hơn nữa chân mọc trên người của ta, đi hay ở cũng không tới phiên ngươi thay ta làm chủ ".

Nói xong,Tiêu Viêm xoay người hướng tới thềm đá bên ngoài bước xuống.

- " Thật xin lỗi, khi nào chúng ta chưa điều tra rõ đến tột cùng là ai giết Mặc Thừa khi trước, Tiêu Viêm tiên sinh có lẽ nên tạm thời ở tại Vân Lam tông một thời gian ngắn vậy ". Vân Vận mở miệng nói.

Nghe được thanh âm quen thuộc, Hàn Sở xoay người khó hiểu nhìn Vân Vận. Như thế nào lại cướp thoại của Vân Lăng.

Mười đạo bóng kiếm bao vây Tiêu Viêm vào giữa.

Vân lam tông chấp pháp đội, là từ bên trong tông môn các trưởng lão theo thực lực mà tuyển lựa ra.

Nhìn bóng kiếm liên miên theo bốn phương tám hướng phô thiên cái địa đánh úp lại, Tiêu Viêm sắc mặt lạnh lùng, nháy mắt tốc độ xoay tròn tăng lên, huyền trọng xích mang theo một cỗ kình khí cường hãn khuếch tán mà ra.

Mười đạo bạch ảnh mạnh mẽ từ chỗ thủ bạo lui mà ra.

Một kích đánh lui hơn mười người chấp pháp đệ tử, Tiêu Viêm sắc mặt cũng dần dần âm trầm xuống, xoay người lạnh lùng nhìn chằm chằm Vân Vận

-" Vân Vận tông chủ, đây là ý gì chứ? ".

Tiêu Viêm trong mắt sát ý, đương nhiên Hàn Sở nhìn rõ. Cô quay đầu nhìn Vân Lăng nhíu mày.

Nhận thấy được Tiêu Viêm thân thể thả lỏng, Vân Lăng cũng lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng mà Tiêu Viêm chân bỗng nhiên dậm mạnh xuống mặt đất, đột nhiên hóa thành một đạo bóng đen, hướng quảng trường ở ngoài bắn đi.

- " Ngăn hắn lại ". Vân Lăng sắc mặt phát lạnh, lớn tiếng quát.

- " Tiêu Viêm, lưu lại cho ta ".

Nhìn Tiêu Viêm phóng lên cao, Vân Lăng quát một tiếng chói tai.

Trên không trung, ba vị lão giả áo bào trắng, sau lưng đấu khí hóa cánh chậm rãi phe phẩy, bởi vì lượng đấu khí khổng lồ tràn ngập mà khiến cho không gian chung quanh thoáng có chút hư ảo.

- " Thực lực ba vị Vân Lam tông đấu vương cường giả đích quả nhiên khủng bố ". Nhìn đối diện ba vị lão giả áo bào trắng đấu khí hóa cánh phía sau, Tiêu Viêm sắc mặt nhất thời có chút khó coi.

' Ngươi cũng biết sợ? '

Bỗng nhiên có một giọng nói vang lên trong đầu làm Tiêu Viêm hoảng hốt.

' Ngươi là ai? '

' Tông chủ lệnh ta bảo hộ ngươi. Tiểu tử, lát nữa, ta chặn bọn họ lại, ngươi tranh thủ chạy '

' Ân tình này, Tiêu Viêm nhớ kĩ '

- " Tiêu Viêm, ngươi nếu là không phải có tật giật mình, cần gì vội vả rời đi như vậy?". Vân lăng ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Tiêu Viêm.

Đám người Pháp Mã nhíu mày, nhìn nhau liếc mắt một cái, đều là tạm thời địa lựa chọn yên lặng theo dõi kỳ biến.

- " Bắt hắn ". Thấy không ai ngăn cản, Vân Lăng quát.

Theo thanh âm Vân Lăng hạ lệnh, ba vị lão giả áo bào trắng đang ngăn ở trước mặt Tiêu Viêm cả người khí thế đột nhiên đại tăng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro