Chương 106. Sẽ quay lại lần nữa (Một)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 106 – Sẽ quay trở về một lần nữa (Một)

Ý thức của Bạch Uyên rốt cục cũng trở lại. Ánh nắng xuyên thấu qua mi mắt rọi vào đồng tử. Hơi có chút chói chang.

Lông mi nàng run rẩy. Tiếp theo, chậm rãi mở mắt.

Ánh mắt Bạch Uyên thanh tỉnh mang theo đau khổ, lông mi như giống như quấn quanh muôn vàn u sầu rối rắm, môi bạc trầm mặc mím thành một đường. Tịch dương chiếu vào gương mặt tái nhợt càng có vẻ thê lương.

Thiên tiên sinh đứng bên cạnh hồ nước, hai tay cho vào bên trong ống tay áo, cúi đầu nhìn Bạch Uyên.

"Ngươi tỉnh.". Hắn nói.

Một lát sau, Bạch Uyên mới giống như giật mình lại, nàng phục hồi tinh thần, ngẩng đầu nhìn phía Thiên tiên sinh. Ánh mắt dao động.

"Là ngươi?". Thanh âm Bạch Uyên trong trẻo nhưng lạnh lùng, mày nhíu càng chặt.

"Đúng.". Thiên tiên sinh không chút giấu diếm gật đầu, "Ngươi cũng đã khôi phục trí nhớ, chắc sẽ không khó đoán ra ta là người của Phệ Huyết Lâu. Ta chính là thủ hạ của Linh Lam, Đường chủ của Thần Y Đường, Thiên Dật.".

Nghe được tên Linh Lam, thần sắc Bạch Uyên rõ ràng kích động, đáy mắt lại có đau đớn như sóng dữ cuồn cuộn. Nàng mím môi, sau đó mới mở miệng, thanh âm ra vẻ trấn định khẽ run: "Nàng...... sao rồi?".

"Hai ngày trước có tin tức từ Thần Y Đường truyền tới, nói là nàng vẫn chưa tỉnh.". Đôi mắt Thiên tiên sinh chặt chẽ tập trung nhìn về phía Bạch Uyên, thần sắc nghiêm túc giải thích: "Khi cùng ngươi đánh nhau ở Lãnh Trúc Đường, nguyên khí của nàng đã bị tổn thương, một kiếm bất ngờ trong rừng lại càng làm cho thương tích thêm trầm trọng. Khi ta nhìn thấy nàng ấy, một chân nàng đã bước vào cửa Diêm La. Miệng vết thương không ngừng chảy máu, ý thức mơ hồ, sốt cao liên tục. Bây giờ còn sợ là vẫn đang kề cận sinh tử, chỉ dựa vào một ít thảo dược quý của Thần Y Đường mà duy trỳ tính mạng thôi. Huống chi nàng đã có ý muốn chết, ý thức sinh tồn không mạnh. Nói thật, tình huống như vậy, mặc dù là ta, cũng không nắm chắc được mấy phần.".

Khi Bạch Uyên nghe Thiên tiên sinh nói chuyện, tay siết chặt, ngay cả hơi thở cũng rối loạn. Cho đến khi đối phương nói xong nàng mới hít một hơi thật sâu, ánh mắt có chút phức tạp: "Ngươi cố ý gạt thân phận đến khôi phục trí nhớ cho ta, chính là muốn ta trở lại Phệ Huyết Lâu?".

"Phải.". Thiên tiên sinh không e dè nói thẳng, ngữ khí lạnh nhạt: "Cho dù nàng có thể tỉnh lại hay không, ta nghĩ nàng vẫn hy vọng ngươi có thể ở cạnh nàng, chứ không phải đoạn tuyệt mà bỏ rơi nàng. Tuy rằng ta ghét ngươi đối xử nàng như vậy, nhưng thân vừa là thuộc hạ vừa là bằng hữu của nàng, vô luận như thế nào, ta đều muốn thành toàn tâm nguyện của nàng. Có lẽ cũng là một nguyện vọng cuối cùng cũng không chừng.". Dừng một chút, ánh mắt Thiên tiên sinh càng sắc bén, ngữ khí cũng trầm xuống, hắn nói, "Vậy ngươi có đi không?".

Ánh mắt Bạch Uyên có chút thống khổ.

Nàng biết, có lẽ nếu mình quyết định trở về, thì không bao giờ có thể dứt bỏ được lần nữa. Rốt cuộc nàng không thể thuyết phục bản thân bỏ mặc nàng ấy.

Khi bị thương, người săn sóc và làm bạn với nàng chính là Linh Lam. Người lựa chọn không uống Vong Xuyên Canh mà nhớ hết thảy là Linh Lam. Người vẫn trước sau yêu nàng như một cho dù nàng đã không còn nhớ gì cũng là Linh Lam. Nàng quả thực không dám tưởng tượng, những năm qua Linh Lam sống như thế nào, nàng ấy đã cô đơn thống khổ ra sao. Tất cả kỷ niệm đều chỉ có một mình ghi khắc, trên đời không có người thứ hai nhớ rõ. Thậm chí ngay cả khi đối mặt với sự thật, Linh Lam vẫn quyết định một mình nhận lấy tất cả bi thương. Những khi gặp nhau hết lần này đến lần khác, nàng lại lạnh lùng, kiên quyết, cầm kiếm không chút do dự đâm vào thân thể người nàng từng yêu nhất, để mặc cho máu tươi chảy đỏ toàn thân. Những chuyện này đối với hữu Linh Lam mà nói, là tra tấn tâm can đến mức nào.

Giờ phút này, nàng có thể nhớ lại rõ ràng những hình ảnh kia. Bây giờ, rốt cục nàng có thể hiểu được ánh mắt Linh Lam lúc đó.

Bởi vì hiểu được, cho nên đau lòng.

Đau, như là cánh hoa muốn vỡ vụn thành mảnh nhỏ.

Nàng hận chính mình. Không thể tha thứ chính mình. Nàng càng sợ Linh Lam hết lần này đến lần khác thống khổ mà...... thất vọng vì nàng.

Nhưng mà, rõ ràng ngay cả bản thân nàng cũng cảm thấy thất vọng về mình. Vì sao Linh Lam lại yêu nàng say đắm như vậy, trái lại những thứ nhận được tất cả đều là thương tổn. Cho đến khi toàn thân đầy thương tích. Sau đó ngã xuống trước mặt nàng.

Ngày hôm nay nhớ lại, nàng như vậy, tàn nhẫn không chịu nổi.

Trong đầu Bạch Uyên hiện ra câu nói cuối cùng của Linh Lam. Khóe môi nàng ấy còn cố sức cho mình một nụ cười. Nàng nói: "Bây giờ thì tốt rồi. Như vậy mới không ai nợ ai, vĩnh viễn không gặp lại.".

Những lời đó chính là những lời trước kia nàng từng nói, nay lại biến thành thanh chủy thủ sắc bén đâm vào thân thể của nàng. Làm cho máu tươi đầm đìa.

Nàng không muốn. Nàng không muốn cả hai không ai nhớ ai, vĩnh viễn không...... gặp lại.

Nàng không muốn Linh Lam chết. Để lại một mình nàng cô độc sống trên đời, nàng sẽ không còn được gặp lại gương mặt quen thuộc với má lúm đồng tiền kia nữa.

Tuy rằng gương mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng Thiên Dật đã có chút không yên. Hắn chú ý thần sắc của Bạch Uyên, thấy đối phương dường như đang tự dày vò, hắn cúi đầu mang theo chút bất đắc dĩ. Thiên Dật trầm mặc, đợi câu trả lời sau cùng.

Như vậy một lúc lâu, hắn rốt cục nhìn thấy Bạch Uyên ngẩng đầu lên, ánh mắt mang theo sự kiên quyết.

Hắn nghe được thanh âm mệt mỏi của Bạch Uyên vang lên: "Đưa ta tới Phệ Huyết Lâu đi. Ta muốn gặp nàng.".

---

Tô Trần Nhi rót một chén nước cho Hoa Dĩ Mạt đang ngồi trên giường, ánh mắt ôn nhu: "Đỡ hơn chưa?".

"Uhm.". Hoa Dĩ Mạt gật gật đầu, thở ra một hơi, sau đó ngẩng đầu nhìn Tô Trần Nhi, đem chén không trả về, bỗng nhiên mỉm cười: "Ba ngày không gặp, Trần Nhi có nhớ ta không?".

Tay Tô Trần Nhi cầm chén dừng một chút. Đang trầm ngâm thì một bàn tay Hoa Dĩ Mạt đã bao trùm lên bàn tay nàng, lời nói mang theo ý cười dừng bên tai.

"Ta rất nhớ Trần Nhi.".

Ánh mắt Tô Trần Nhi mềm mại hơn, vẫn chưa đáp lại cái gì, nàng chỉ lẳng lặng nhìn Hoa Dĩ Mạt, đôi mắt đen xinh đẹp phản chiếu gương mặt với lúm đồng tiền của Hoa Dĩ Mạt.

Hoa Dĩ Mạt hơi cuối người, tay trái xoa đuôi chân mày Tô Trần Nhi. Ngón tay tinh tế phát họa mi mắt nàng, dọc theo hai má mơn trớn xuống xuống dưới, cuối cùng dừng trên khóe môi Tô Trần Nhi.

Ngón tay hơi lạnh đảo qua môi bạc của đôi phương. Ánh mắt Hoa Dĩ Mạt thật sự chăm chú, nhẹ giọng mở miệng: "Trần Nhi, khi nhận được thư của Thiên tiên sinh ngoài rừng, nàng có biết vì sao ta lại quyết định giúp đỡ Bạch Uyên khôi phục trí nhớ không?.".

"Ừ.". Tô Trần Nhi nhẹ nhàng lên tiếng, "Ta biết.".

Khóe môi Hoa Dĩ Mạt cười có chút mềm mại, ánh mắt lạnh thấu xương hóa thành một vũng nước ao, mềm nhẹ phiêu đãng. Nàng nói: "Ta cũng như nàng, đoán được một ít chuyện của Bạch Uyên và Linh Lam. Nhất là chuyện uống canh Vong Xuyên. Trước đó Linh Lam có hành vi kỳ quái cũng đã giải thích rất nhiều chuyện. Về phần ý tưởng của Thiên tiên sinh, ta cũng đại khái hiểu biết một chút, ít nhất ta muốn làm cho hai người họ hòa hợp trở lại. Ta vốn tưởng rằng, chỉ có ta mới có thể tồn tại tâm tư như vậy. Tình yêu của bản thân, là chuyện giang hồ chính đạo khinh thường. Sau khi biết chuyện tình của hai người bọn họ, không biết sao, ta lại cảm thấy có chút an tâm.". Dừng một chút, khóe môi đang cười của Hoa Dĩ Mạt có chút nhạt dần, "Mặc dù bây giờ ảm đạm như vậy, nhưng ta tin tưởng, hai người bọn họ nhất định là đã trải qua đoạn tình yêu oanh oanh liệt liệt, làm người ta cực kỳ hâm mộ. Mà người đã trải qua như vậy, ta không tin vận mệnh có thể làm các nàng chia lìa.".

Tựa như ta không tin, vận mệnh có thể đem chúng ta chia lìa.

Hoa Dĩ Mạt xuất thần nhìn Tô Trần Nhi, cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ, nàng đem câu nói cuối cùng kia nuốt vào đáy lòng, vùi vào thân thể, trở thành một châm ngôn cho mình.

Tuy rằng thời gian trải qua không bao lâu nhưng nàng lại cảm thấy nữ tử trước mặt sớm đã khắc vào sâu trong xương tủy của mình, rốt cuộc không bỏ được. Nhẹ nhàng kéo ra cũng làm cho máu thịt đau đớn.

Tô Trần Nhi nhìn Hoa Dĩ Mạt trước mặt có chút hoảng hốt, ánh mắt thâm thúy, thần sắc an hòa.

Nàng đưa tay vén mái tóc đen tán loạn của đối phương ra phía sau.

Ánh mắt nàng dừng trên người Hoa Dĩ Mạt, sóng mắt lưu chuyển.

"Sẽ không chia lìa.". Nàng nói. Ngữ khí vẫn nhẹ như ngày thường, "Nhưng mà hai người bọ họ trải qua đến bây giờ, đau khổ như vậy, sao ngươi lại hâm mộ các nàng.".

Mắt Hoa Dĩ Mạt chớp chớp, dừng một lát, cuối cùng cũng không nói gì hết. Nàng chỉ lẳng lặng mỉm cười, sau đó lắc lắc đầu.

Ánh mắt Tô Trần Nhi nhìn Hoa Dĩ Mạt thật lâu, mang theo ánh sáng giống như đã hiểu hết suy nghĩ trong lòng của đối phương. Nàng cũng không hỏi nữa, trầm mặc một lát, thay đổi đề tài nói: "Bạch Uyên cũng đã khôi phục trí nhớ, chắc là cũng sắp đến lúc tới Phệ Huyết Lâu. Thân thể ngươi có ổn không?".

"Không ảnh hưởng gì, chỉ là tinh thần có chút không tốt thôi.". Hoa Dĩ Mạt nói xong, đột nhiên hỏi: "Trần Nhi khẳng định Bạch Uyên sẽ đáp ứng tới Phệ Huyết Lâu sao?".

"Ừ.". Tô Trần Nhi gật gật đầu, trầm ngâm nói: "Thiên tiên sinh cũng là người của Phệ Huyết Lâu, chuyện này rất quan trọng, hẳn là không chỉ một mình hắn bày ra kế hoạch này. Mặc dù chúng ta không biết hai người bọn họ trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì mới có thể ra nông nỗi này, nay đối phương thừa dịp Linh Lam trọng thương mà muốn làm Bạch Uyên mềm lòng. Chỉ có như thế, mới có thể chân chính cởi bỏ gúc mắc. Dù sao trong lúc đối mặt sinh tử, sợ hãi mất đi thứ quý trọng nhất càng lớn, lựa chọn cũng sẽ càng thêm đúng đắn. Nói như vậy, một khi Bạch Uyên tới Phệ Huyết Lâu, chính mắt nhìn thấy bộ dạng trọng thương của Linh Lam, khả năng nàng ấy ở lại đó sẽ càng lớn hơn nữa.".

Hoa Dĩ Mạt nghe vậy, đưa tay nâng má nói: "Linh Lam có được thuộc hạ như vậy quả nhiên là chuyện may mắn. Vinh Tuyết Cung cũng không dễ bỏ qua chuyện này. Nếu làm cho các nàng biết được Cung chủ nhà mình bị Lâu chủ Phệ Huyết Lâu bắt cóc, không biết sẽ như thế nào đây.".

"Tất nhiên không thể làm cho các nàng biết được.". Tô Trần Nhi nói xong, dừng một chút, nhìn Hoa Dĩ Mạt: "Ba ngày ngươi không ăn gì rồi, ta nấu vài thứ mang lên cho ngươi?".

Nói xong, liền muốn đứng dậy.

Hoa Dĩ Mạt thấy thế, thân thủ kéo lấy ống tay áo Tô Trần Nhi.

Tô Trần Nhi quay đầu lại, nhìn phía Hoa Dĩ Mạt, chờ nàng mở miệng.

"Trần Nhi không cần phiền phức như vậy.". Khóe môi Hoa Dĩ Mạt giương lên, "Đói bụng, có nhiều cách để no mà.".

Tô Trần Nhi nghe vậy liền giật mình.

Tay Hoa Dĩ Mạt giữ tay áo Tô Trần Nhi đã trượt xuống đến cổ tay nàng, nhẹ nhàng nắm chặt. Kéo xuống. Cả người Tô Trần Nhi liền thuận thế ngã xuống.

Tay trái Hoa Dĩ Mạt cực kỳ thành thạo ôm lấy thắt lưng Tô Trần Nhi.

Tô Trần Nhi giật mình, khi phản ứng lại thì đã nằm trong lòng Hoa Dĩ Mạt. Mùi dược hương thơm ngào ngạt nháy mắt đem nàng bao vây.

"Trần Nhi.". Thanh âm dịu dàng cúi xuống dừng bên tai Tô Trần Nhi.

Gương mặt quen thuộc bao trùm lấy nàng. Bờ môi hơi lạnh dừng trên môi nàng.

Hoa Dĩ Mạt nhẹ nhàng hôn môi Tô Trần Nhi, lực đạo ôn nhu, môi lưỡi quấn lấy nhau, giống như đang hưởng thụ chuyện hạnh phúc nhất trên đời. Nàng chậm rãi hút lấy hương thơm đối phương, đáy mắt tiết ra tình ý nồng nàn.

Ba ngày ngắn ngủi, lại giống như xa nghìn trùng, tưởng niệm cuốn lấy trong lòng, nhìn không thấy điểm cuối.

Ngực Hoa Dĩ Mạt tràn đầy tình cảm ấm áp, đem mất mát ban đầu cọ rửa hầu như không còn chút gì.

Trần Nhi, mặc dù ta đã ao ước có được nhiều thứ, nhưng lại không thể đạt được. Nhưng mà, có thể có nàng bên cạnh mình, mặc dù nàng không nói gì, ta cũng thực...... hạnh phúc.

Mắt Tô Trần Nhi chớp chớp, ánh mắt dịu dàng. Đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng cũng rút đi.

Thân thể của nàng dừng một chút, một lát sau, cánh tay thuận theo đặt lên vai Hoa Dĩ Mạt, nhắm mắt lại.

Ánh chiều tà rơi trên mặt đất, ánh sáng ấm áp nhu hòa.

---

Gần tối, Thiên tiên sinh liền tới tìm Hoa Dĩ Mạt cùng Tô Trần Nhi, mang đến một ít thảo dược có ít cho thân thể cấp Hoa Dĩ Mạt dùng, đồng thời cùng các nàng thương lượng chuyện ngày mai cùng nhau tới Phệ Huyết Lâu.

Tất nhiên Hoa Dĩ Mạt cố ý làm khó dễ một phen, sau đó mới chịu đáp ứng.

Hôm sau. Bốn người thức dậy từ sáng sớm, xuất phát rời khỏi U Mộng Cốc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro