Chương 107. Sẽ quay lại lần nữa (Hai)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 107 – Sẽ quay lại lần nữa (Hai)

Bốn người được Thiên tiên sinh dẫn đường, đi tới cửa sơn cốc. Hắn lấy từ trong lòng ra một chiếc bình sứ, đổ ra mấy viên thuốc quen thuộc màu lam tím.

Ánh mắt Bạch Uyên bâng quơ, đợi đến khi Thiên tiên sinh đem thuốc đưa cho các nàng, nàng mới trầm mặc không lên tiếng nhận lấy, tầm mắt thản nhiên đảo qua Hoa Dĩ Mạt đứng bên cạnh.

Hoa Dĩ Mạt làm bộ cười: "Bất quá ta cũng được người khác nhờ vả. Ngươi đừng nhìn ta như vậy.".

Thiên tiên sinh một bên liền nói: "Chuyện này cũng không hẳn là giấu diếm gì. Thiên Hương Hoàn này chính là do ta đưa cho Hoa cô nương lúc ngươi còn bất tỉnh ngoài khu rừng. Lúc trước ta nhờ Hoa cô nương dẫn Bạch cô nương lại U Mộng Cốc khôi phục trí nhớ, cũng phải cảm ơn nàng ấy đã ra tay mới đạt thành mong muốn như hôm nay. Nếu Bạch cô nương nếu muốn tức giận, mong rằng trách tội mình ta là được rồi.".

Sắc mặt Bạch Uyên vẫn không có huyết sắc như trước, trong mắt có tơ máu hiện lên, nàng nghe vậy chỉ lắc lắc đầu, nói: "Ta không có trách ai." Dừng một chút, "Đi đi.".

Nói xong, liền đem viên thuốc nuốt vào trong miệng, dẫn đầu đi về phía trước.

Xuyên qua biển hoa U Mộng. Biển hoa màu lam tím đung đưa trong gió đẹp đến kinh tâm động phách, hương thơm ngào ngạt tràn ngập thấm vào trong mũi. Phiến hoa nhu nhược ngã xuống lướt qua tay áo mọi người, giống như mùa hạ nổi lên cơn mưa màu lam tím, rơi xuống bước chân họ.

Một lát sau, bốn người đã đứng bên ngoài biển hoa U Mộng.

Mọi người không hề chậm trễ, vừa ra khỏi biển hoa U Mộng liền hướng về phía Phệ Huyết Lâu.

Nhưng mà biến cố liền phát sinh trong nháy mắt.

Dường như là vừa lúc bốn người bước ra ngoài thì vài tiếng động đã vang lên bên tai.

Bước chân mọi người bị kiềm hãm, trước mắt liền có hai thân ảnh bạch y xuất hiện.

Mũi kiếm sắc bén lóe ra ánh sáng, mang theo sự tấn công chưa từng có liên tục hướng về phía Thiên tiên sinh và Hoa Dĩ Mạt!

Hai mắt Thiên Dật hơi nheo lại, bàn ta giấu trong ống tay áo cũng chuyển động, đang muốn đưa tay ra thì một thanh kiếm đã sắp đâm tới.

Bên kia, Hoa Dĩ Mạt đang bảo vệ Tô Trần Nhi, thấy thế cước bộ cũng lui về sau, tránh đi phương hướng của mũi kiếm.

"Dừng tay!". Bạch Uyên quát một tiếng. Nàng lạnh lùng nhìn phía hai người xông vào, chất vấn nói: "Các ngươi tới làm gì?".

Xuất hiện chính là Lạc Khuê sứ giả cùng Quỷ Phán sứ giả Vinh Tuyết Cung.

Lạc Khuê cùng Quỷ Phán thấy Bạch Uyên ra tay bảo vệ những người đó, lúc này lại lên tiếng quát bảo ngưng lại, họ vội vàng thu hồi kiếm, quỳ một gối xuống, tay phải cầm kiếm mang theo vỏ kiếm đứng thẳng trên mặt đất, cùng cúi đầu hướng Bạch Uyên gọi: "Cung chủ!".

Ngẩng đầu giải thích là Lạc Khuê, ánh mắt của nàng có chút phức tạp, nhìn Bạch Uyên không còn mang mặt nạ, cân nhắc kỹ rồi mới mở miệng: "Thuộc hạ ở khách điếm đợi lâu mà chưa thấy Cung chủ đến, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn cho nên mới đuổi theo tới đây, nghe thấy Cung chủ bị Quỷ Y đưa vào U Mộng Cốc, xui xẻo là thuộc hạ không thể tiến vào, chỉ có thể chờ bên ngoài.".

Bạch Uyên nghe vậy, sắc mặt hơi đổi, lập tức trầm xuống: "Hoa cô nương cùng với ta cũng là người quen biết, không phải kẻ thù, vị này cũng là đại phu. Các ngươi lần sau chớ nên cái gì cũng không hỏi rõ ràng thì đã động thủ.".

"Dạ.". Lạc Khuê gật đầu, trên mặt rõ ràng hiện lên chần chừ, dừng một chút mới nói: "Cung chủ muốn chuẩn bị hồi cung?".

Ánh mắt Bạch Uyên chợt lóe, mím môi, sau đó mới nói: "Ta còn có việc muốn làm, các ngươi quay về Vinh Tuyết Cung trước đi.".

Tiếng nói Bạch Uyên vừa dứt, Lạc Khuê cùng Quỷ Phán trao đổi ánh mắt với nhau. Lúc này đây, Quỷ Phán vẫn trầm mặc cũng mở miệng. Thanh âm của nàng thoáng trầm thấp: "Không biết Cung chủ muốn làm chuyện gì? Cung chủ đã lâu chưa về Vinh Tuyết Cung, nay trong cung bộn bề nhiều việc, khẩn cầu Cung chủ có thể trở về xử lý trước.".

Nghe vậy, tay Bạch Uyên giấu trong ống tay áo hơi nắm chặt, đáy mắt hiện lên một tia đấu tranh.

Thiên Dật đứng một bên bỗng nhiên mở miệng nói: "Thì ra ở Vinh Tuyết Cung, cung Chủ muốn làm chuyện gì, thủ hạ cũng phải nhúng tay vào.".

Sắc mặt Lạc Khuê hiện lên một tia tức giận, đang định lên tiếng thì bị Quỷ Phán bên cạnh ngăn lại. Quỷ Phán ngẩng đầu lên, nhìn phía Thiên Dật, thản nhiên nói: "Người của Phệ Huyết Lâu các ngươi, khi nào thì lại dám nhúng tay vào chuyện của Vinh Tuyết Cung bọn ta ?".

Tiếng nói Quỷ Phán vừa dứt, những người ở đó liền thay đổi sắc mặt.

"Tại sao ngươi biết ta là người của Phệ Huyết Lâu ?". Thiên Dật nhịn không được lên tiếng hỏi.

Cũng khó trách mọi người kinh ngạc. Khi người của Phệ Huyết Lâu chấp hành nhiệm vụ, bình thường đều mang theo mặt nạ, người giang hồ biết được rất ít. Huống chi Thiên Dật chỉ ở U Mộng Cốc, số lần xuất hiện trên giang hồ lại ít ỏi không có bao nhiêu, lần này nghe được Quỷ Phán vạch trần thân phận của mình, nói không kinh ngạc là không có khả năng.

Quỷ Phán lại không trả lời hắn, trái lại hướng Bạch Uyên cúi đầu, nói: "Cung chủ. Thỉnh Cung chủ quay về cùng thuộc hạ.".

Sắc mặt Bạch Uyên có chút tái nhợt, lúc này nghe được Quỷ Phán nói, nhất thời trầm mặc im lặng.

Trong lòng Thiên Dật âm thầm kêu không xong, không ngờ rằng người của Vinh Tuyết Cung lại sớm mai phục ở bên ngoài. Lúc này quay đầu nhìn thần sắc Bạch Uyên, thấy đối phương cúi đầu, nhất thời cũng không biết Bạch Uyên có thể bị khuyên trở về hay không. Nếu thật sự là như thế, vậy thì cố gắng trước đó của hắn thật sự chỉ như nước chảy về biển.

Im lặng một lúc như vậy, khi Bạch Uyên ngẩng đầu lên, ánh mắt đã mang theo kiên quyết, khẩu khí nàng nghiêm túc nói: "Quỷ Phán, ngươi cùng Lạc Khuê đi về trước đi. Ta còn có chuyện quan trọng phải làm, tạm thời không thể hồi cung với các ngươi.".

Hai người quỳ gối trước mặt Bạch Uyên lại không nhúc nhích.

Thần sắc Bạch Uyên chuyên chú: "Sao vậy, các ngươi định cãi lệnh?".

"Thuộc hạ không dám.". Hai người đồng thời cúi đầu nói.

"Vậy tại sao còn chưa tránh ra?". Thanh âm Bạch Uyên có chút lạnh đi.

Người nhẫn nại không được là Lạc Khuê. Nàng cắn chặt răng, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt đã mang theo sự cầu xin: "Cung chủ! Xin ngươi cân nhắc! Tha thứ ta cùng với Quỷ Phán...... Lần này không thể đáp ứng.".

Lần này, thân thề Bạch Uyên có chút run rẩy.

Trầm mặc một lúc, Bạch Uyên mở miệng vẫn bình tĩnh như trước: "Các ngươi...... Rốt cuộc đã biết cái gì?". Nếu đầu ngón tay không rung động, người ta sẽ hoàn toàn không phát hiện ra nội tâm đang khiếp sợ của nàng.

Người mở miệng trả lời là Quỷ Phán. Nàng cúi đầu thật sâu, nói: "Quỷ Phán khẩn cầu Cung chủ đừng tiếp tục dây dưa với nữ nhân kia nữa. Vi phạm đạo đức luân thường, đây là chuyện giang hồ không tha. Cung chủ luôn luôn lý trí, nên biết được lợi hại trong chuyện này. Chẳng lẽ cung chủ quên chuyện mình đã đáp ứng Cung chủ tiền nhiệm rồi sao?......".

Bỗng nhiên một tiếng cười khẽ vang lên, đánh gãy lời Quỷ Phán.

Tất cả ánh mắt mọi người đều dừng trên người Hoa Dĩ Mạt.

Hoa Dĩ Mạt chỉ chỉ Lạc Khuê và Quỷ Phán quỳ trên mặt đất, nghiêng đầu hướng Tô Trần Nhi cười nói: "Trần Nhi, nàng xem, có vài thủ hạ cứ thích mượn danh nghĩa bức chủ nhân của mình thống khổ mới chịu. Hay nhất chính là, chủ nhân lại vĩnh viễn vì các nàng hy sinh bản thân, cúc cung tận tụy, rồi sau đó thì cô độc mà chết.".

"Ngươi im miệng!". Mặt Lạc Khuê đỏ lên, hạ giọng quát: "Ngươi phi chính phi tà, cùng cung chủ không quen biết nhau, làm sao hiểu được nổi khổ tâm của chúng ta? Đừng ở đó khoa tay múa chân!".

"Cái gì? Khổ tâm?". Hoa Dĩ Mạt nghe vậy nhịn không được cười một tiếng: "Thật sự là buồn cười. Chính ngươi nhìn đi.". Nói xong, nàng chỉ sắc mặt tái nhợt của Bạch Uyên, "Sắc mặt Cung chủ các ngươi như vậy đấy, vậy mà các ngươi cam tâm sao? Cái các ngươi muốn chính là để nàng nhìn người mình yêu chết đi, sau đó giam cầm trong Vinh Tuyết Cung, hối hận cả đời?". Dừng một chút, Hoa Dĩ Mạt bình tĩnh, "Đương nhiên, như vậy có thể vĩnh viễn là Cung chủ của các ngươi. Tâm đã chết, tất nhiên nàng sẽ ngoan ngoãn ở trong Vinh Tuyết Cung vì các ngươi mà kính dâng. Chuyện này cũng không tệ lắm.".

"Ngươi! Ngươi nói bậy!". Tay Lạc Khuê cầm nhanh chuôi kiếm, "Nữ nhân làm sao có thể cùng một chỗ với nữ nhân? Cung chủ như vậy sao có thể hạnh phúc? Nếu như bị người khác biết được, thì sao có thể sống yên trên giang hồ?".

"Nữ nhân cùng nữ nhân, tại sao không thể cùng một chỗ? Tại sao không thể hạnh phúc?". Hoa Dĩ Mạt cau mày, tay phải bỗng nhiên ôm lấy Tô Trần Nhi đứng bên cạnh, nghiêng đầu cúi xuống, hít một hơi thật sâu bên gáy Tô Trần Nhi, hương thơm tràn đầy khoang mũi. Nàng lại quay đầu nhìn phía gương mặt khiếp sợ của Lạc Khuê, khóe môi giương lên: "Các ngươi làm sao hiểu được cái gì gọi là yêu nhau? Hạnh phúc là chuyện của hai người với nhau. Ánh mắt người ngoài quan trọng như vậy sao? Thứ các ngươi lo lắng cũng chỉ là danh dự của Vinh Tuyết Cung trên giang hồ sẽ bị hao tổn?".

Lạc Khuê nghe vậy, lời nói bị kiềm hãm, có chút không thể nói rõ. Nàng cắn môi, muốn phản bác, lại phát hiện không thể nào lên tiếng.

Đúng lúc này, thanh âm Quỷ Phán vang lên: "Hoa cô nương thật biết ăn nói, nhưng ngươi cũng chỉ là kẻ ngụy biện, ta sẽ không cho phép loại sự tình này phát sinh trên người Cung chủ. Ngươi cùng Tô cô nương như thế nào, để người khác phán đoán. Ta cũng không quan tâm. Nhưng mà Cung chủ của chúng ta vô cùng tốt, Quỷ Phán không thể ngồi nhìn Cung chủ lại phạm sai lầm, đi gặp nàng ấy, càng lún càng sâu.". Nói xong, ánh mắt Quỷ Phán chuyển tới Bạch Uyên vẫn im lặng, gằn từng chữ: "Không lẽ Cung chủ đã quên Bạch Quân chết như thế nào sao? Hạnh phúc như vậy, có thể kéo dài được bao lâu?".

Một câu cuối cùng, giống như một thanh chùy, đập vào đỉnh đầu Bạch Uyên. Đập mạnh đến nỗi trước mắt nàng choáng váng, đập mạnh đến nỗi đáy lòng nàng đau nhức. Mắt nhắm chặt, ngay cả hô hấp đều khó khăn.

"Ngươi nói nhiều quá rồi đó!". Rốt cục Thiên Dật cũng không nhẫn nhịn được nữa. Ánh mắt hắn mang theo sát ý, mũi chân phi lên, bay về phía hai người quỳ trên mặt đất. Hai bàn tay vẫn giấu trong ống tay áo cũng vươn ra. Ngón tay thon dài, tái nhợt gầy yếu, động tác lại nhanh đến nỗi chỉ để lại ảo ảnh. Khi đối thủ vừa kịp phản ứng thì ngón tay đã có bột phấn bắn ra, bay về phía Quỷ Phán sứ giả.

Quỷ Phán thấy thế biến sắc, thân thủ cực nhanh ngưỡng ra sau, tránh được bột phấn, ngón tay đối phương cũng đã đặt trên yết hầu của nàng.

Phản ứng kịp, Lạc Khuê quá sợ hãi, cố không sử dụng kiếm, nâng tay hướng về phía cánh tay Thiên Dật đánh tới. Thiên Dật dịch chuyển mũi chân, cả người bay về phía bên kia, khiến cho Lạc Khuê công kích rơi vào khoảng không. Nháy mắt, Thiên Dật đã lôi Quỷ Phán về tới cạnh Hoa Dĩ Mạt.

"Khụ khụ.". Cổ họng Quỷ Phán bị ngón tay gầy yếu có lực bắt lấy, sắc mặt có chút đỏ lên, nhịn không được ho hai tiếng, mắt thấy Lạc Khuê muốn hướng lại đây, thân thủ ngăn cản nàng, ý bảo không cần. Mặt nàng không thay đổi, ngược lại chậm rãi nhắm mắt, làm ra bộ dạng không thèm chống cự.

Đáy mắt Thiên Dật không khỏi tăng thêm sát ý.

"Buông nàng ra đi.". Một giọng nói mệt mỏi vang lên.

Đôi mắt Quỷ Phán một lần nữa lặng lẽ mở ra, nhìn về phía Bạch Uyên.

Hai ngón tay giữ yết hầu dừng một chút, thả lỏng rồi buông ra. Thiên Dật có chút lắc lư lùi về sau từng bước.

Bất quá nhất thời hắn đang tức giận, trong lòng cũng biết không thể động vào người của Vinh Tuyết Cung, nếu không thì có thể hoàn toàn ngược lại. Nhưng mà mới vừa rồi Quỷ Phán đề cập đến chuyện của Bạch Quân nhằm kích thích Bạch Uyên, mới làm cho hắn mất phương hướng. Lúc này nghe được Bạch Uyên mở miệng, khó tránh khỏi có chút lo lắng nhìn về phía nàng, cùng đợi nàng nói chuyện, sợ nàng sẽ thay đổi chủ ý.

"Cung chủ.". Quỷ Phán hướng Bạch Uyên cúi đầu, hô.

"Đừng gọi ta Cung chủ.". Bạch Uyên lại mở miệng, ánh mắt khóa trên người Quỷ Phán, gằn từng chữ: "Quỷ Phán, hôm nay ngươi không nên ép ta?".

"Quỷ Phán chỉ không muốn Cung chủ......".

"Không cần nói những lời tốt đẹp đó, ta nghe đủ rồi.". Bạch Uyên không chút do dự cắt ngang lời Quỷ Phán. "Thứ ta muốn, ngươi không hiểu đâu, sau này cũng sẽ không hiểu. Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, nếu hôm nay ta không đến Phệ Huyết Lâu gặp Linh Lam, nếu sau này nàng chết đi, ta cũng sẽ không sống tiếp được nữa. Ngươi tin không?".

Sắc mặt Quỷ Phán khẽ biến, trầm mặc xuống.

"Nếu các ngươi còn xem ta là Cung chủ, vậy thì làm theo đi. Vinh Tuyết Cung, hôm nay ta nhất định sẽ không trở về.". Ngữ khí Bạch Uyên kiên quyết, nói xong nhắm mắt lại, hít vào một hơi thật sâu.

Lạc Khuê nghe vậy, có chút khó xử nhìn Quỷ Phán.

Quỷ Phán nhìn Bạch Uyên một lúc lâu, sau đó mới nói: "Cung chủ đi, sẽ trở về chứ?".

"Ta không biết.". Sắc mặt Bạch Uyên thống khổ chậm rãi lắc lắc đầu, "Ta muốn đi gặp nàng. Ta nợ nàng nhiều lắm. Nếu như không thể an tâm, làm sao ta có thể tiếp tục làm Cung chủ Vinh Tuyết Cung?".

Quỷ Phán cùng Lạc Khuê chỉ im lặng không nói gì.

Như vậy một lúc, Quỷ Phán rốt cục thở ra một hơi: "Cung chủ đã nói như vậy, ta cùng với Lạc Khuê cũng không nguyện để Cung chủ hối hận. Chúng ta sẽ chờ. Cho đến khi Cung chủ trở về.".

Nói xong, Quỷ Phán xoay người, ánh mắt đầy thâm ý nhìn Bạch Uyên liếc mắt một cái, phi thân bay ra ngoài.

Ánh mắt Lạc Khuê có chút rối rắm đảo qua Bạch Uyên, tựa hồ cũng bị hàn khí của đối phương làm cho sợ hãi, chần chờ mới mở miệng: "Cung chủ......". Nhưng mà bất quá chỉ gọi được một tiếng, liền phát hiện mình nói không nên lời. Cuối cùng, thở dài một hơi, xoay người chạy theo Quỷ Phán.

"Đi thôi.". Bạch Uyên mở mắt, khóe môi chua xót. Nói xong liền đi hướng về phía Phệ Huyết Lâu.

Thiên Dật nhìn bóng dáng Bạch Uyên một hồi, chậm rãi lắc lắc đầu, sau đó đi theo nàng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro