Chương 158. Hoa Thành mê tình (Ba)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 158 - Hoa Thành mê tình (Ba)

Nữ tử áo đỏ y phục mỏng manh khinh bạc, trải thật dài ở phía sau, suối tóc đen mềm mại buông lỏng tới thắt lưng, theo động tác cúi đầu của nàng thì mái tóc cũng xõa xuống trước ngực, lộ ra cần cổ trắng nõn tinh xảo, chiếc áo đỏ làm màu da càng nổi bật như tuyết. Dường như đối với hàng chục ánh mắt đang nhìn mình nàng cũng chỉ xem nhẹ, nữ tử chậm rãi vén rèm đi ra, sau đó không chút sợ hãi không chút hồi hộp ngẩng đầu lên.

Một cái chớp mắt qua đi, Hồng Mị quán im lặng như tờ.

Người còn lại trên đài thấy không khí chợt im lặng thì cũng tự giác tiến hành công việc của mình. Một nha hoàn phía sau nữ tử tiến lên đem một cây mộc cầm đặt ở trên bàn dài phía trước, sau đó thì lui xuống.

*Mộc cầm: Đàn gỗ.

Tô Trần Nhi tựa vào ghế ngẩng đầu nhìn nữ tử được gọi là Hồng Chúc đứng trên đài. Bất quá thì bộ dạng đối phương cũng chỉ hai mươi bốn hai mười lăm tuổi thôi, dáng người lả lướt xinh đẹp như ẩn như hiện trong bộ y phục màu đỏ, y phục mỏng manh đỏ thẫm làm nổi bật toàn bộ khung cảnh của Hồng Mị quán, vừa toát ra nét tự nhiên vừa toát ra mị hoặc. Tầm mắt Hồng Chúc lưu chuyển, chậm rãi quét một vòng bên dưới đài. Thần sắc Tô Trần Nhi bỗng nhiên ngẩn ra, cũng không biết là do chính mình nhìn lầm hay là thực sự là tầm mắt của Hồng Chúc đảo qua mọi người sau đó ngừng lại một chút nhìn về phía nàng. Bất quá trong chớp mắt thì đã muốn chuyển hướng đi nơi khác, giống như một chút tạm dừng khi nảy căn bản không tồn tại.

Còn đang nghi hoặc thì Hồng Chúc đã cất bước, đi tới phía trước chiếc bàn có đặt mộc cầm, kéo ống tay áo, tư thái tao nhã ngồi xuống, lưng thẳng tắp. Mị hoặc trên người nhất thời bị một cỗ cao quý bẩm sinh thay thế. Nàng nhẹ nhàng nâng tay đặt lên dây đàn, sau đó cúi đầu, đầu ngón tay phấn nộn bị ống tay áo che đậy, tùy ý phất phơ theo động tác tay, phát ra một âm thanh nhẹ nhàng, trong trẻo. Hồng Chúc khãy ngón tay, đem dây đàn khẽ run lên, một âm thanh phiêu tán vào không khí. Thử âm xong, Hồng Chúc giương mắt nhìn phía mọi người một lần nữa, môi đỏ mọng khẽ mở, thanh âm êm tai mềm mại: "Hôm nay thật hãnh diện khi tiếp đón chư vị công tử. Hồng Chúc tặng một khúc trước vậy.". Ánh mắt Hồng Chúc lại đảo qua đại đường của Hồng Mị quán, hồn nhiên mặc kệ những đôi mắt sáng quắc đang nhìn mình chăm chú, nàng nghiêng đầu, lộ ra tư thái hoài niệm, tiếp tục nói: "Khúc nhạc này là của một người mà Hồng Chúc ngưỡng mộ không lâu trước đây, cũng có thể nói, coi như là học lõm đi.". Nói đến này, khóe môi Hồng Chúc bỗng nhiên chậm rãi giơ lên, trong nháy mắt, hình như có hương hoa tỏa ra, cả người cũng giống như một đóa hoa nở rộ trong không khí, "Cho dù tài nghệ của tiểu nữ có lão luyện đi chăng nữa, nhưng mà phong vận vẫn không sánh kịp người nọ. Nếu có chút sai sót, mong rằng mọi người thông cảm bỏ qua.".

"Hồng Chúc cô nương rất khiêm tốn!". Một âm thanh to rõ từ dưới đài lao tới, hiển nhiên có chút kích động: "Nửa tháng trước, ngươi xướng lên khúc Hán Cung Thu Nguyệt, tại hạ may mắn nghe được, quả nhiên là độc nhất vô nhị!".

Hồng Chúc nghe được thanh âm, tầm mắt nhìn lại, đối diện một nam tử đang mở miệng, ý cười trên khóe môi càng nồng đậm: "Công tử khen quá lời rồi. Sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân. Trong lòng Hồng Chúc nghĩ, sẽ có người khác làm còn tốt hơn, về phần Hồng Chúc, vạn lần không dám nhận.".

Nam tử bị Hồng Chúc nhìn lại, chỉ cảm thấy lúm đồng tiền trước mắt chớp động, nhất thời xinh đẹp khôn cùng, mặt hắn lập tức hồng lên, không thể nói gì nữa.

Có mấy tên nam tử ghen tị, trong đó một tên cả giận: "Hồng Chúc cô nương chớ để ý tới chuyện này làm gì. Ta chờ hết nổi rồi.".

"Đúng vậy đúng vậy, không cần để ý tới người bên ngoài.". Có vài thanh âm khác xen vào tiếp ứng.

Nữ tử trên đài nghe vậy chỉ khẽ mỉm cười, cũng không nói nữa, nàng cúi đầu nhìn mộc cầm trước mặt, ánh mắt ôn nhu như là nhìn tình nhân.

"Hoa khôi này đúng là xuất sắc hơn so với tưởng tượng nhiều lắm.". Tô Trần Nhi đang cúi đầu nhấp một ngụm rượu thì bỗng nhiên nghe giọng Hoa Dĩ Mạt thú vị truyền vào tai, "Ma mị mà không tầm thường, quyến rũ mà không nông nổi, phải là người xuất thân có tu dưỡng mới được như vậy, cũng không biết vì sao lại rơi vào con đường cầm nghệ này.".

Nghe vậy, Tô Trần Nhi ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng trên người Hoa Dĩ Mạt, tạm dừng một lát, sau đó ngữ khí thản nhiên nói: "Đúng là rất xuất sắc. Đừng nói là nữ tử tầm thường, cho dù có lựa chọn tất cả nữ nhân trong giang hồ thì có được bao nhiêu người có dung mạo như vậy, không những xinh đẹp mà còn đánh đàn giỏi, càng hiếm thấy.".

Hoa Dĩ Mạt giống như nghĩ đến cái gì, nàng thu hồi ánh mắt, nhìn phía Trần Nhi, hơi có chút hiếu kỳ nói: "Nói mới nhớ, ta chưa từng nghe qua Trần Nhi đánh đàn.".

"Chờ có.......". Tô Trần Nhi vừa nói ra được hai chữ thì Hồng Chúc trên đài đã có động tác. Chỉ nghe một tiếng đàn như mũi kiếm sắc bén cắt qua không khí, hoàn toàn không có khúc nhạc dạo, tiếng đàn thanh thúy, mãnh liệt như trăm ngàn khiêng sắt đỡ tên, ầm vang không ngớt. Nháy mắt bắt đầu lan tràn, thậm chí có thể cảm giác được sát khí bừng bừng cùng với đao phong bén nhọn nhập vào xương cốt.

Tay phải Tô Trần Nhi đột nhiên run lên, rượu trong ly cũng đổ ra ngoài một chút, làm mặt bàn nhiễm màu hồng nhàn nhạt.

Hoa Dĩ Mạt kinh ngạc nhìn thần sắc chấn động trong mắt Tô Trần Nhi, đang muốn mở miệng hỏi thì lại bị Tô Trần Nhi ra hiệu dừng lại, nàng đành phải tạm thời áp chế ý muốn mở miệng. Khóe mắt lại khó tránh khỏi nhìn về phía đối phương.

Hiếm khi nhìn thấy cảm xúc Tô Trần Nhi dao động như vậy, trong lòng Hoa Dĩ Mạt không khỏi nghi hoặc. Chẳng lẽ...... Nàng quay đầu nhìn nữ tử trên đài. Chẳng lẽ có liên quan đến tiếng đàn này?

Tiếng đàn cũng không giống như tiếng đàn mềm mại khéo léo bình thường, ngược lại khí thế bàng bạc như thủy triều tiến đến, ông ông cộng hưởng xung quanh tai mọi người. Đao kiếm đánh nhau, cung tên nhập thân, thịt nát xương tan, máu bay tứ tung, tất cả đều kịch liệt giống như muốn xuyên thấu trong đầu người ta. Dần dần, sát khí ban đầu trở nên thê lương, tựa hồ có tiếng động vang lên phía chân trời mờ mịt. Mặc dù Hoa Dĩ Mạt không am hiểu về đàn, nhưng ngay lúc này đây khi nghe tiếng đàn, đầu óc và tâm tình cũng có chút phập phồng, cảm giác thật chen chúc khó nhịn. Đến cuối cùng, tiếng đàn thấp đi, âm thanh như cô hồn nức nở bi thương vang vọng trong không khí.

Cho đến khi tiếng đàn tiêu biến. Mọi người chưa kịp hoàn hồn.

Hoa Dĩ Mạt phản ứng sớm hơn. Tiếng đàn dừng không lâu thì liền theo bản năng nhìn Tô Trần Nhi, thần sắc cũng đang chấn động.

Trong cặp đồng tử đen láy, hỗn loạn một mảnh thâm thúy vô tận, thâm trầm không giống tầm thường. Mà lại càng không bình thường chính là Tô Trần Nhi nhếch khóe môi mỉm cười để lộ hàm răng trắng sáng.

Không chờ nàng hỏi, xung quanh bỗng nhiên bộc phát ra một trận tiếng vỗ tay như sấm vang.

"Khúc này rất bi thương, vốn không thích hợp diễn tấu trong không khí hôm nay. Nhưng mà vì lý do sắp đến ngày giỗ của người soạn ra bản nhạc này cho nên Hồng Chúc mới tùy hứng một hồi, dùng khúc nhạc này tế vong linh người đã khuất.".

"Không có vấn đề gì, Hồng Chúc cô nương, ta chờ đợi tất nhiên là để nghe được lợi hại của cô nương, thật đúng là đã tai.". Trong đó có một nam tử cất cao giọng nói.

"Đúng vậy! Hồng Chúc cô nương quả nhiên danh bất hư truyền, là niềm tự hào của Hoa Thành!". Lại một người khen.

Hồng Chúc dừng một lát, chờ thanh âm lặng xuống, sau đó mở miệng nói: "Hôm nay Hồng Chúc sẽ chọn một trong những công tử ở đây để lên đài, nói vậy chư vị cũng đều hiểu ý tiểu nữ.".

Dưới đài lập tức lại xôn xao lên.

Hoa Dĩ Mạt khó hiểu nhìn Tô Trần Nhi, thấp giọng kêu: "Trần Nhi?".

Ánh mắt Tô Trần Nhi chấn động, lập tức chậm rãi rơi xuống trên người Hoa Dĩ Mạt.

"Làm sao vậy?".

Tô Trần Nhi mím môi như trước, chậm rãi lắc lắc đầu, chỉ nói: "Từ từ.".

Tiếng nói vừa dứt, Hồng Chúc trên đài đã đề cao giọng nói: "Người đánh đàn, sẽ muốn người chung quanh cảm nhận. Ngay tại mới vừa rồi, lòng ta đã chọn được một người.".

Âm thanh cổ vũ càng kịch liệt. Mỗi vị công tử ở đây đều đang mong chờ Hồng Chúc lựa chọn, trên mặt đều có biểu cảm hồi hộp mong ngóng.

Ở Hoa Thành, có thể cùng hoa khôi của Hồng Mị quán ngồi chung với nhau một chút thôi cũng có thể tương đương với chuyện mà hắn có thể mang đi khoác lác. Thật sự là hấp dẫn cả một đám người!

Tay phải Hồng Chúc chống bàn, chậm rãi đứng thẳng dậy, ánh mắt nhẹ nhàng chuyển từ bên trái qua bên phải, ý cười trên khóe môi càng ngày càng đậm.

Hoa Dĩ Mạt cũng đang nhìn về phía trước. Vừa lúc gặp được tầm mắt đối phương quét đến bàn của mình, sau đó ngừng lại. Sau đó thì cánh tay trắng nõn chậm rãi nâng lên.

"Vị công tử này, không biết Hồng Chúc có vinh hạnh tấu cho riêng ngươi một khúc hay không?".

Hoa Dĩ Mạt chậm rãi mở to mắt.

Nàng còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại thì bên tai đã vang lên thanh âm kiên định nhưng lạnh nhạt của Tô Trần Nhi: "Được.".

Tất cả tầm mắt đều lập tức nhìn lại đây. Khi nhìn thấy Tô Trần Nhi trong bộ dạng nam trang thì không khỏi giật mình.

Không ngờ công tử được chọn lại tuấn tú đến như vậy, quả nhiên là mặt như ngọc, mắt sáng như vì sao. Y phục màu đen che kín cơ thể, cả người cao ngạo. Càng không nói đến khi vừa liếc mắt một cái thì lập tức có thể nhìn ra cử chỉ phong độ và khí chất tuấn lãng. Mặc dù lúc này bị Hồng Chúc cô nương nhắm trúng, nhưng gương mặt vẫn lạnh nhạt, giống như một miếng ngọc xinh đẹp không chút sứt mẻ.

Nhìn thấy như vậy, tất cả mọi người hơi có chút ủ rũ.

"Trần Nhi?".

Nghe được thanh âm Hoa Dĩ Mạt rõ ràng có chút kinh ngạc, lúc này Tô Trần Nhi mới quay đầu lại nhìn phía nàng, đè thấp thanh âm nói: "Chờ ta trở lại.".

Hoa Dĩ Mạt nhăn mi, đang muốn cự tuyệt thì dường như Tô Trần Nhi đoán được phản ứng của nàng, thần sắc ngưng trọng nói: "Ta có chuyện rất quan trọng muốn biết rõ ràng.". Dừng một chút, "Hiện tại không kịp nói hết với ngươi, ngươi tạm thời ở đây chờ ta, đến lúc đó sẽ nói sau.".

Nói xong, liền bước về trước, dưới ánh mắt cực kỳ hâm mộ của mọi người chậm rãi đi về phía Hồng Chúc trên đài.

Hoa Dĩ Mạt hiếm khi nhìn thấy Tô Trần Nhi nghiêm túc như vậy, nhất thời không kịp ngăn cản, thấy nàng đi về trước cũng không quay đầu lại, mặt mày càng nhăn nhó. Tuy rằng biết tính tình Tô Trần Nhi sẽ không dây dưa với người khác, càng khỏi phải nói đây là nữ tử mới gặp lần đầu. Nhưng là mới vừa rồi Tô Trần Nhi phản ứng thật sự không giống bình thường, có chút làm cho người ta bất an. Huống chi nếu như bình thường, Tô Trần Nhi làm sao sẽ ngay lập tức đáp ứng yêu cầu như vậy. Hoa Dĩ Mạt nhìn chằm chằm Hồng Chúc trên đài đang chuyên chú nhìn Tô Trần Nhi tới gần, nữ tử kia cười càng ngày càng mềm mại đáng yêu. Ấn tượng tốt đẹp về tân hoa khôi ban đầu nhất thời rơi xuống đáy cốc. Bỗng nhiên Hoa Dĩ Mạt hô hấp dồn dập, chân trái muốn bước về phía trước, nhưng lại miễn cưỡng đè ép lại. Sau đó thì nàng nhìn thấy Hồng Chúc cúi xuống dưới đài vươn tay ra trước mặt Tô Trần Nhi cười khanh khách. May mà Tô Trần Nhi chỉ thản nhiên bỏ qua cánh tay mềm mại trước mắt, sau đó tự mình vén y bào, sải chân bước lên trên đài không cao lắm.

Hồng Chúc thì lại giống như cũng không để ý, tự nhiên thu hồi cánh tay, cười mềm mại như trước nói: "Không biết công tử xưng hô như thế nào?".

Tô Trần Nhi lẳng lặng nhìn Hồng Chúc một lát, đang lúc mọi người ở đây không hiểu ra sao thì mở miệng đáp: "Liễu.".

Đáy mắt Hồng Chúc chợt ngạc nhiên rồi biến mất, nhịn không được cười khẽ lên: "Thì ra là Liễu công tử. Hồng Chúc thi lễ.". Nói xong, còn hơi hơi cúi người, "Như vậy, mời Liễu công tử đi bên này." Nói xong, thân thủ đem tấm màn trắng nhẹ nhàng vén sang một bên.

Tô Trần Nhi giương mắt đảo qua Hồng Chúc, lập tức khom người, biến mất trong tầm mắt mọi người.

Hồng Chúc lại mỉm cười, nghiêng đầu đi, ánh mắt cố ý vô tình đảo qua Hoa Dĩ Mạt cách đó không xa, sau đó cũng bước vào sau bức màn.

Hai người vừa đi, toàn bộ Hồng Mị quán liền thảo luận ầm ầm nổ tung.

"Vị Liễu công tử này thật là may mắn nha.".

"Đúng vậy! Nếu như tại hạ được chọn, sợ là nằm mơ cũng phải cười đến tỉnh. Vị công tử kia lại còn có thể bình thản như vậy.".

"Cái đó là phong độ của người ta, ngươi không thấy bộ dạng hắn sao, ngươi được như hắn chưa mà so đo. Bất quá, hình như Liễu công tử không phải người của Hoa Thành?".

"Có gì không thể. Nếu ngày thường mẹ ta cũng chăm chút cho ta đẹp một chút, nói không chừng người Hồng Chúc cô nương chọn hôm nay sẽ là ta. Đáng tiếc đáng tiếc.".

"Lão huynh, ngươi vẫn nên đầu thai một lần nữa đi rồi hãy nói sau nha.".

"Ta cũng không gấp. Hồng Mị quán thôi mà, còn nhiều cô nương xinh đẹp vô cùng. Hồng Chúc cô nương một tháng sẽ hiến nghệ một lần, ta tin tưởng cũng có ngày đến phiên ta thôi.".

......

Hoa Dĩ Mạt lại hồn nhiên mặc kệ huyên náo xung quanh, trong lòng hơi có chút lo lắng ngồi trở lại trên ghế, trông thấy trước mắt một bàn đồ ăn chưa động đũa miếng nào, nhất thời cũng không có hưng thú, nàng cầm ly rượu, ngửa đầu uống cạn .

Cùng lúc đó, Hoa Dĩ Mạt lại thấy khó hiểu.

Mới vừa rồi vì sao Trần Nhi lại không xưng mình là họ Tô, mà lại xưng là họ Liễu? Không lẽ là bởi vì tránh tai mắt của người ngoài sao?

Nhiều nghi vấn chồng chất trong lòng không thể tiêu tan.

Hương rượu nồng đậm, dường như không còn tư vị như vừa rồi nữa, lúc này vô cùng nhạt nhẽo.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro