Chương 159. Hoa Thành mê tình (Bốn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 159 – Hoa Thành mê tình (Bốn)

Hoa Dĩ Mạt đang ủ rũ uống rượu thì bên tai vang lên một nụ cười khẽ, lập tức có một hương thơm nhàn nhạt thổi qua. Không quá nồng, cực kỳ dễ ngửi.

"Công tử thật nhiệt tình.". Một giọng nói dịu dàng mang theo ý cười vang lên, nói xong thì liếc mắt về phía Hoa Dĩ Mạt, y phục màu xanh phất qua cạnh bàn, chưa được mời nhưng lại tự tiện ngồi vào vị trí trống kế bên Hoa Dĩ Mạt.

Mắt Hoa Dĩ Mạt cũng không nâng lên, đang đem ly rượu rót vào trong miệng.

"Rượu nếp hoa này được điều chế từ mười tám loại hoa mà ra, dư vị đậm đà, công tử uống như vậy thì làm sao có thể cảm nhận được hương vị của rượu?". Giọng nữ tử lại vang lên. Dừng một chút, vừa cười vừa nói: "Đừng nói là do bằng hữu của công tử bị Hồng Chúc tuyển đi cho nên trong lòng không thoải mái nha?".

Tay Hoa Dĩ Mạt hơi dừng lại một chút.

"Sao nào? Đoán đúng rồi phải không?". Khẽ cười ngắn ngủi, nhưng cũng không có vẻ ghét bỏ.

Rốt cục Hoa Dĩ Mạt cũng ngẩng đầu lên, nghiêng đầu lạnh lùng nhìn sang bên cạnh.

"Ta và ngươi có quen sao?".

Nữ tử ngồi bên cạnh mắt sáng lên, con ngươi lưu chuyển giống như thiên sơn vạn thủy, thần sắc kiều diễm như hoa, lúc này nàng khẽ mỉm cười làm cho khuôn mặt càng thêm ôn nhu sáng ngời. Vừa nhìn thấy thì sẽ có cảm giác nàng không thích hợp với không khí mỹ lệ ở Hồng Mị quán, nhưng mà miễn cưỡng thì cũng có thể hòa hợp với hoàn cành chung quanh, cả người thật sự khác biệt. Nếu không phải lúc này đang ở Hồng Mị quán thì dường như rất khó để người ta nghĩ nàng là nữ tử thanh lâu. Một thân y phục vừa vặn, quần áo vô cùng thanh lịch, trên người lại tìm không ra một chút mị hoặc nào của nữ tử thanh lâu.

Nàng nghe được Hoa Dĩ Mạt nói, cũng không tức giận, mặt mày rạng rỡ: "Công tử đến Hồng Mị quán, không cần phải có quen biết. Ngươi xem, vị bằng hữu tuấn tú của ngươi cũng đâu có quen biết gì với Hồng Chúc.". Nói xong, nữ tử dựa vào trên bàn, thản nhiên đưa cánh tay chống đầu làm mái tóc đen tùy ý xõa xuống cạnh bàn.

Hoa Dĩ Mạt nghe được nữ tử lại nhắc tới Tô Trần Nhi, đáy mắt chợt lóe lên chút không hài lòng rồi biến mất, khóe môi lạnh lùng cong lên: "Cũng đúng. Mỗi ngày các ngươi nghênh đón ngàn vạn khách lui tới, tất nhiên là không cần mấy chuyện quen biết rồi.".

Lời này vừa nói ra, giọng điệu mỉa mai thật rõ ràng, Hoa Dĩ Mạt vốn tưởng rằng sắc mặt nữ tử sẽ giận dữ nhưng không ngờ thần sắc đối phương lại thản nhiên gật gật đầu, thú vị nhìn Hoa Dĩ Mạt một vòng, lập tức cười nói: "Mặc dù lời ngươi vừa nói không xuôi tai lắm nhưng cũng không phải là sai sự thật. Công tử nói chuyện rất không giống người khác, vô cùng thú vị.".

Lần đầu tiên Hoa Dĩ Mạt nghe những lời như vậy, ngẩn ra một lát thì liền cảm thấy có chút bị đè nén, nhịn không được liền đùa cợt: "Ngươi mới là người thú vị, chạy tới đây ăn mắng sao?".

Nữ tử cũng không để ý, ngược lại cười nói: "Lời lẻ a dua nịnh hót nghe hoài cũng chán, thỉnh thoảng nghe vài lời sắc bén từ công tử cũng không thể được sao? Huống chi cũng không phải là sai sự thật, tất nhiên là ta nghe lọt tai.".

Hoa Dĩ Mạt hơi có chút bất đắc dĩ, nhìn vẻ mặt mang theo ý cười của đối phương thì lại phát hiện mình không thể chán ghét nữ tử trước mặt này. Nàng đành phải dời tầm mắt, không muốn để ý tới nàng nữa, sau đó tiếp tục cầm hủ rượu.

Nhưng mà khi ngón tay sắp chạm được hủ rượu thì một bàn tay khác bỗng nhiên đưa tới, giành cầm lấy hủ rượu với nàng. Tay Hoa Dĩ Mạt ngưng một chút, sau khi ngẩng đầu thì liền cau mày.

Nữ tử lại làm như không nhìn thấy gì, thản nhiên cầm hủ rượu lên, vén ống tay áo rót cho Hoa Dĩ Mạt đầy một ly, sau đó lại rót cho mình một ly. Khi giương mắt nhìn thì phát hiện bộ mặt bất mãn của Hoa Dĩ Mạt, nàng liền nở một nụ cười rạng rỡ: "Đã đến Hồng Mị quán này, làm sao có đạo lý để khách tự rót rượu. Như thế nào, công tử không vui sao?".

"Rốt cục ngươi lại đây làm gì?". Hoa Dĩ Mạt thu tay về, ngữ khí có chút đông cứng.

Nữ tử vô vị nhún vai. Tuy là một động tác như vậy nhưng không chút thô thiển. Chỉ nghe nàng nói: "Công tử muốn nghe nói thật, hay là nói dối?".

"Nói thật.". Hoa Dĩ Mạt nói xong nâng tay đem rượu uống cạn. Khi ly rượu vừa thấy đáy thì đã nghe nữ tử kế bên cười nói: "Ta và Hồng Chúc quan hệ không tốt lắm. Hôm nay nàng lại xuất trướng, trong lòng không thoải mái, nhìn quanh một vòng, lại có chút ngưỡng mộ Hồng Chúc. Chỉ có công tử là ta thấy thật khác với những người kia. Cho nên liền lại đây tìm công tử.". Dừng một chút, nữ tử cúi cúi người, ngữ khí nhẹ nhàng, hơi thở như lan nói: "Không biết công tử cảm thấy, Hồng Chúc và ta, ai hợp mắt hơn ai?".

Hoa Dĩ Mạt lạnh lùng liếc nữ tử một cái, đang muốn mở miệng thì nữ tử lại bỗng nhiên ngắt lời: "Nếu công tử không muốn nói ai hợp mắt hơn thì không bằng...... nói xem ngươi cảm thấy ai chán ghét hơn ai, như thế cũng được.". Nói xong thì cúi đầu cười khẽ.

Ánh mắt Hoa Dĩ Mạt chậm rãi đánh giá nữ tử, nàng thấy đối phương cười như gió xuân, sảng khoái vô cùng, nhất thời ánh mắt lạnh lùng hơi hòa hoãn một chút. Nàng dịu khẩu khí, giống như nghĩ đến cái gì, đột nhiên nói: "Ngươi tên gì?".

"Rốt cục công tử cũng chịu hỏi danh tính của tiểu nữ, vốn ta đang nghĩ mình sẽ không có cơ hội nói ra.". Nữ tử dùng giọng điệu trêu chọc nói: "Công tử gọi ta Cam Lam là được.".

Hoa Dĩ Mạt giật mình. Nàng nhớ lại mới vừa rồi mình thoáng nhìn qua bảng xếp hạng của quán, Cam Lam đúng là cái tên xếp sau Hồng Chúc, không khỏi lên tiếng: "Thì ra trước kia là hoa khôi của Hồng Mị quán".

Cam Lam cười thật vui vẻ, cũng không truy cứu lời của Hoa Dĩ Mạt: "Đúng vậy.".

Hoa Dĩ Mạt dừng một chút, trầm ngâm một lát rồi nói: "Có phải là Hoa Cải không?". Nói xong lại tiếp tục: "Hồng Mị quán của các ngươi, sẽ không lấy hoa danh hết chứ?".

*Cam Lam: Hoa cải xoăn. Các bạn có thể search google hình ảnh cụm từ 是羽衣甘thì sẽ ra một loại cải xoăn rất đẹp. Nhìn hơi giống như cây xà lách ^.^ Có cả màu xanh và màu tím.

"Cũng gấn giống như vậy.". Cam Lam cúi đầu nhấp một ngụm rượu rồi giải thích: "Cũng có vài người yêu thích dùng tên các loại cây cỏ.".

"Tại sao lại là Hoa Cải?". Hoa Dĩ Mạt nghe vậy có chút hứng thú, "Loài hoa này cũng không phải là loại xuất chúng.".

"Cái này......". Cam Lam trừng mắt nhìn Hoa Dĩ Mạt, "Mặc dù Cam Lam không xinh đẹp diễm lệ như Mẫu Đơn, cũng không duyên dáng như Thược Dược, nhưng mà lại có thể vừa chịu được rét vừa chịu được nóng, dễ dàng sinh dưỡng. Đương nhiên, điều quan trọng nhất vẫn là ta cảm thấy cái tên này dễ nghe.". Nói xong, lại nói: "Nếu công tử đã đến Hồng Mị quán rồi thì cần gì phải căng thẳng như vậy. Không bằng tận hứng thả lỏng một chút. Công tử không phải là người của Hoa Thành đúng không?".

Hoa Dĩ Mạt lắc lắc đầu.

"Vậy thì càng phải quý trọng.". Cam Lam quay đầu cười nói: "Lần sau có lẽ khó có cơ hội như thế này. Ta thấy công tử cũng là người trong giang hồ, thật sự không thích hợp mang đầy tâm sự đâu.".

Nghe vậy, Hoa Dĩ Mạt nhịn không được liền cong khóe môi, trong lòng rối rắm cũng thả lỏng một chút: "Ngươi cũng khéo ăn nói lắm.".

Cam Lam nhìn lại, ý cười trên khóe môi càng thêm mềm mại: "Tất nhiên. Ngươi chớ coi thường hoa khôi tiền nhiệm của Hồng Mị quán nha.".

---

Tô Trần Nhi không nói lời nào, nàng đi theo Hồng Chúc xuyên qua một hành lang thật dài, cuối cùng dừng lại trước cửa một gian phòng.

"Liễu công tử, mời vào.". Hồng Chúc đẩy cửa ra, làm tư thế mời, ý bảo Tô Trần Nhi đi vào.

Tô Trần Nhi im lặng, không chút do dự bước chân vào phòng.

Khóe môi Hồng Chúc cười khẽ, đi theo vào cửa.

Phòng rất lớn, thông thoáng. Phía trong bày trí một chiếc bàn trang điểm cùng giường ngủ, tủ quần áo kế bên, phía trước là một chiếc bàn để mộc cầm, giá sách trang trí hết sức lịch sự tao nhã, có thể nhìn ra được Hồng Chúc làm hoa khôi được đãi ngộ vô cùng tốt.

"Đem mộc cầm đặt trên bàn, các ngươi đi ra ngoài đi. Một nén nhang sau thì hãy vào.". Hồng Chúc phân phó với hai thị nữ phía sau.

"Dạ.". Hai người cũng không làm mất thời gian, nhẹ nhàng đem đàn đặt xuống, xoay người ra ngoài, sau đó cẩn thận đóng cửa lại.

Hồng Chúc nhìn hai người ra ngoài, sau đó chậm rãi đi đến trước bàn, nàng cúi xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng khảy qua dây đàn, ôn nhu như là đang vuốt ve tình nhân.

Tô Trần Nhi đứng một bên cũng không xen vào, chỉ trầm mặc nhìn Hồng Chúc.

"Mộc cầm là của một vị cố nhân lưu lại.". Hồng Chúc bỗng nhiên mở miệng nói: "Đàn có tên là Đoạn Niệm, là do chính tay nàng ấy tự làm ra, đàn có một phong cách riêng. Liễu công tử cảm thấy như thế nào?".

Sau một lúc lâu, đang lúc Hồng Chúc nghĩ rằng Tô Trần Nhi sẽ không trả lời thì đối phương mới chậm rãi mở miệng: "Tuy đàn được làm từ một loại gỗ trân quý, dáng vẻ và phong cách lại cổ xưa, cũng không tạo hình quá nhiều, có thể thấy được người chế tác ra nó không coi trọng bề ngoài cho lắm. Còn tiếng đàn thì không mềm mại nhu uyển giống như bình thường, âm thanh sắc bén lạnh lùng, đúng là rất khác biệt.".

Hồng Chúc nghe vậy lập tức hiện lên ý cười, gật đầu nói: "Vâng, quả thật như thế. Liễu công tử...... quả nhiên là có tầm nhìn tốt.". Nói xong, ý vị thâm trường nhìn phía Tô Trần Nhi, dừng một chút rồi nói tiếp: "Như vậy, Liễu công tử có thích khúc nhạc mà Hồng Chúc vừa tấu lúc nảy không?".

Ánh mắt Tô Trần Nhi nhìn Hồng Chúc thật lâu, đồng tử đen như mực. Mày liễu lập tức nhẹ nhàng cau lại, hơi trầm giọng nói: "Rốt cuộc ngươi là ai?".

Hồng Chúc cũng không lập tức trả lời, nàng chậm rãi ngồi xuống phía trước mộc cầm, tay trái khẽ vuốt ve một bên của chiếc đàn.

Trong phòng an tĩnh lại.

Tầm mắt Tô Trần Nhi nhìn theo bàn tay Hồng Chúc đặt lên dây đàn, ánh mắt bình tĩnh bỗng nhiên bị kiềm hãm, đáy mắt lập tức trầm xuống. Nàng vội tiến lên từng bước, theo bản năng vươn tay ra, đặt trên thân đàn.

Hồng Chúc vẫn cười như trước, cũng không ngăn cản, chỉ giương mắt nhìn Tô Trần Nhi.

Gương mặt Tô Trần Nhi trầm ngâm, đầu ngón tay chậm rãi mơn trớn vết khắc nho nhỏ kia. Từng nét chữ từng đường vẽ, tuy rằng bị ma sát có chút nhẵn nhụi nhưng đại khái còn có thể phân biệt rõ ràng bút họa quen thuộc này là của ai.

Một chữ Liễu.

Tô Trần Nhi chậm rãi ngẩng đầu, chống lại ánh mắt mỉm cười của Hồng Chúc.

"Thích không?". Hồng Chúc ôn nhu nói: "Của nàng lưu lại.".

Tô Trần Nhi chậm rãi thu tay về, đứng thẳng người, ánh mắt bình tĩnh trở lại, khi mở miệng thì thanh âm đã khôi phục trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Ngươi rốt cuộc là ai?".

Hồng Chúc cúi đầu, thân thủ khảy nhẹ dây đàn, thanh âm vang lên thanh thúy: "Ngươi không thể thử đoán được sao Tô cô nương.".

Tô Trần Nhi cũng không kinh ngạc khi đối phương gọi ra tên của nàng, nàng nhíu mày nói: "Ngươi không có ý định giấu diếm thân phận, lại dẫn ta vào đây, không phải chỉ để ta nhìn mộc cầm của bà ấy.".

"Tất nhiên không phải.". Hồng Chúc nhẹ lướt qua dây đàn, tiếng đàn liên tiếp vang lên trong phòng, ngữ khí nàng bình tĩnh nói: "Ta còn nợ nàng một ân tình, chỉ đặc biệt như vậy mà thôi.". Dừng một chút, lại nói: "Vốn ta vẫn đang lo ngươi chưa từng nghe qua khúc nhạc kia, lấy tính tình của ngươi thì càng không thể nào chịu đi theo ta. Dù sao khi nàng rời đi thì cũng không có mang theo mộc cầm này, lúc qua đời thì ngươi lại còn nhỏ. Bất quá là do ta lo xa.".

Tô Trần Nhi mở miệng: "Ta từng nghe người khác tấu qua".

Tiếng đàn ngưng một chút, sau đó lại vang lên.

"Là Tô Viễn sao.". Thanh âm Hồng Chúc thản nhiên nói.

Tô Trần Nhi khẽ ừ. Ánh mắt mang theo chút hoài niệm.

Đúng rồi. Nàng nhớ là, nàng đã nhiều lần được nghe khúc nhạc tương tự như vậy từ một căn phòng xa xa, nhưng mà điểm khác biệt chính là khúc nhạc nàng nghe không bi thương như vừa rồi. Sau khi cha qua đời, lúc nàng dọn dẹp lại thư phòng thì mới vô tình phát hiện một quyển phổ nhạc, khúc nhạc thứ nhất chính là khúc nàng được nghe. Khúc nhạc là do mẹ viết, trải qua thời gian làm trang giấy phai màu đi rất nhiều. Cho đến khi đó, Tô Trần Nhi mới hiểu một chuyện, cha hay tấu lên khúc nhạc đó là vì nhớ đến mẹ.

"Thì ra là thế.". Hồng Chúc thấp giọng thì thào, bỗng nhiên khóe môi tràn ra một nụ cười, mềm mại bình thản. Nàng quay đầu sang nhìn Tô Trần Nhi, ánh mắt chậm rãi cẩn thận đánh giá qua gương mặt tuyệt sắc kia, "Kỳ thật, tuy dung mạo hai người chỉ giống nhau có ba phần nhưng thần thái lại rất tương đồng. Thật tốt.". Nói xong, Hồng Chúc bỗng nhiên bình tĩnh nghiêm túc đi: "Tô Trần Nhi, nhất định phải quý trọng tính mạng của mình. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, ngươi phải nhớ cho rõ, còn sống mới còn hy vọng.".

Tô Trần Nhi cau mày: "Tại sao?".

"Ta có lập trường của riêng mình, cũng không thể nói nhiều với ngươi.". Hồng Chúc nhẹ nhàng lắc lắc đầu, tiếng đàn quanh quẩn dễ nghe, "Bất quá, đừng nghĩ rằng các ngươi giết chết A Lượng thì có thể vô tư. Bất quá hắn chỉ là quân cờ có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào mà thôi. Ta có thể tìm được các ngươi, Thứ Ảnh Lâu cũng có thể tìm được. Nếu các ngươi đối đầu với Thứ Ảnh Lâu, thì rất khó còn có thể có ngày yên ổn. May mà, bởi vì một ít nguyên nhân đặc thù, người nọ tạm thời sẽ không động tính mệnh của ngươi. Nhưng mà cũng chỉ là ngươi mà thôi.".

Nghe vậy, gương mặt Tô Trần Nhi xẹt qua chút trầm ngâm, thần sắc bỗng nhiên biến đổi: "Ý của ngươi là......".

"Ta không có nói gì hết.". Hồng Chúc bỗng nhiên đè lại dây đàn, cắt ngang lời Tô Trần Nhi: "Ta chỉ là hoa khôi Hồng Chúc của Hồng Mị quán, tối nay đánh đàn cho ngươi nghe.". Dừng một chút, lại nói: "Thời gian cũng không sớm, Hồng Chúc sẽ tấu một khúc chia tay với công tử.".

Nói xong, Hồng Chúc cúi đầu, chuyên tâm đặt tay lên đàn.

Tiếng đàn vang lên, Tô Trần Nhi liền nhận ra đây là gì khúc.

Khúc này chính là: Thập Diện Mai Phục.

Một nén nhang sau, tiếng đập cửa đúng hẹn vang lên.

"Vào đi.". Hồng Chúc nói nhưng cũng không ngẩng đầu lên.

Hai thị nữ lúc nảy đẩy cửa vào. Trong đó có một người nói: "Hồng Chúc cô nương, ma ma đang hối thúc người.".

"Ta biết rồi.". Hồng Chúc nói xong thì dừng tay, tiếng đàn cũng dần dần tan đi. Nàng ngẩng đầu nhìn Tô Trần Nhi, lộ ra một nụ cười yếu ớt, "Liễu công tử, xin thứ cho Hồng Chúc có chút mệt mỏi, không tiễn.". Nói xong, hướng hai thị nữ phân phó: "Các ngươi thay ta đưa công tử đi xuống lầu đi.".

"Dạ, Hồng Chúc cô nương." Hai thị nữ gật đầu, làm ra tư thế mời.

Tô Trần Nhi thu hồi ánh mắt từ trên người Hồng Chúc về, nàng gật đầu, nhẹ giọng nói: "Làm phiền.". Nói xong liền bước ra cửa.

Chân vừa bước ra cửa, một thanh âm cực nhỏ bỗng nhiên vang lên bên tai Tô Trần Nhi: "Bọn họ sắp đến. Hết thảy phải cẩn thận.".

Cước bộ Tô Trần Nhi ngưng một chút, trong lúc rẽ ra ngoài, khóe mắt đảo qua Hồng Chúc. Đối phương chỉ cúi đầu, chuyên tâm vỗ về mộc cầm, cũng không có gì khác thường. Mà trong chớp nhoáng, thân ảnh đã biến mất trong tầm mắt Tô Trần Nhi, chỉ có tiếng đàn xa xôi không dứt.

Tô Trần Nhi có chút đăm chiêu cúi đầu, cước bộ cũng không vì thế mà nhanh hơn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro