Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hai vị cô nương, vòng tay này của ta được làm bằng cẩm thạch thượng hạn, mùa đông sẽ giữ ấm cổ tay, rất quý hiếm"- Chủ quầy vui vẻ, nhìn trang phục đều biết là người có tiền, ông ta miệng cười như sắp nứt ra.

Dạ Y Nguyệt cầm chiếc vòng màu xanh nhạt, ngắm nhìn "chiếc này bao nhiêu tiền?

"Không cần hỏi giá, ta trả"- Trương Kiệt bước đến gần, đặt bạc trên bàn mỉm cười ôn nhu.

Theo sau hắn là Thư Nghi, cô nàng đưa tay chào hỏi, rất vui vẻ, hoạt bác, hôm nay vốn hẹn nhau cùng dùng bữa. Thấy trời còn sớm, Dạ Y Nguyệt đơn giản bước đến quầy hàng bên cạnh, không nghĩ tới đụng phải cảnh tượng thế này.

"Chiếc vòng này ta chỉ xem qua, không có ý định mua"- Nói xong Dạ Y Nguyệt bước qua khỏi người Trương Đại thiếu gia, đi đến quán cơm bên cạnh.

"Vậy, cái này"- Chủ quầy méo mó, hắn sắp bán được vòng tay đắt nhất, rất không cam lòng.

"Không sao, gói lại giúp ta"- Trương Kiệt một bộ dáng hào phóng cầm lấy vòng tay kia đuổi theo Dạ Y Nguyệt.

Quán cơm hôm nay có chút tĩnh lặng, Dạ Y Nguyệt cũng cao hứng không ít, duy nhất làm nàng khí chịu là ánh mắt Trương Đại công tử kia, quá mức nóng bỏng.

"Dạ tài nữ, cô ăn nhiều một chút, đừng ngại"- Trương Kiệt mỉm cười, gắp đồ ăn qua bát cho cô.

"Đa tạ"- Dạ Y Nguyệt nhàn nhạt đáp, không có ý tứ trò chuyện phiếm cùng hắn.

"Ây da, Y Nguyệt tỷ tỷ, Dạ tỷ tỷ của ta ơi, đừng lạnh lùng với Trương Đại công tử như vậy. Tỷ tỷ xem, huynh ấy có bao nhiêu yêu thích tỷ, lúc nào cũng quan tâm tỷ thế này. Còn thiếu một bước là mang sính lễ đến Dạ Hồng Lâu đón tỷ về"- Thư Nghi bên cạnh phụ hoạ, chen vào.

Dạ Y Nguyệt làm sao không biết chứ, tên Trương Đại công tử này có tổng 1 thê, 3 thiếp thất, vậy mà mỗi ngày không đến tửu lâu sẽ chạy sang Dạ Hồng Lâu tỏ ra một bộ dáng giàu có. Ánh mắt hắn nhìn Dạ Y Nguyệt không mấy tốt đẹp, ngay từ đầu nàng đã tường tận. Vẫn không hiểu Thư Nghi vì sao vẫn mãi bảo vệ hắn đây.

"Trương Đại công tử, ta có việc muốn nói"- Dạ Y Nguyệt bỏ đũa xuống, nhìn lại chàng trai đang tỏ vẻ say mê mình.

"Gọi xa lạ như vậy, chứ gọi Tiểu Kiệt"- Trương Kiệt vẫn bộ dạng như cũ, đáp lời.

Dạ Y Nguyệt không để ý hắn tỏ vẻ gì, đáp "Buổi tiệc thưởng hoa, trà đạo của Trương Gia, ta e là không tham dự được. Bên Dạ Hồng Lâu việc rất nhiều, vã lại ta có chút chưa hoà nhập được".

Trương Kiệt nghe xong, hắn không ngoài ý muốn nói "Chẳng qua chỉ là một buổi tiệc nhỏ trong nhà, không đáng ngại. Y Nguyệt nếu không thoải mái thì ta sẽ điều chỉnh lại số lượng người tham dự. Đừng quá lo lắng".

"Cái này..."- Dạ Y Nguyệt cảm thấy hắn là cố ý, ép buộc nàng đến.

Trương Kiệt thấy nàng không vui mới nói "Ta đã hỏi ý Dạ Nương, thiệp mời cũng đưa tới rồi. Dạ Hồng Lâu ngoài Y Nguyệt ra, còn có Tâm Nhi, Lạc Nhi tới dự. Nếu các người không đi, e là không nể mặt nhà họ Trương rồi."

Dạ Y Nguyệt nghe hắn nói vậy cũng không thể phản bác, Trương Gia ở kinh thành là gia thế hiển hách, Dạ Hồng Lâu còn phải nể mặt hắn vài lần. Nếu không, nàng trực tiếp không đi là được, cũng không cần đến bữa cơm nhàm chán này.

Thư Nghi thấy nàng đuối lý đã chen vào "Được rồi, cứ thống nhất như vậy đi, đồ ăn ở đây ngon như vậy, không ăn thì sẽ tiếc lắm".

Bữa cơm này, cuối cùng là Thư Nghi nói, Trương Kiệt phụ hoạ, đôi lúc Dạ Y Nguyệt sẽ bị ép cho mở miệng đối đáp vài câu. Thức ăn quả thật ngon, nhưng mà Dạ Y Nguyệt cảm thấy nàng cùng hai người kia không nên ở cùng một chỗ, thật không thích hợp.

Lúc ra về cũng là Trương Đại công tử đưa đến tận cửa, kéo đến không ít ánh mắt nhìn. Dạ Y Nguyệt thở dài ngán ngẩm vào trong. Thư Nghi làm nũng vài ba câu cũng tự ý rời đi, đối phó một ngày thật vất vả.

Khi cánh cửa phòng Dạ Y Nguyệt đóng chặt, trên nóc nhà, một thân ảnh xuất hiện, rõ ràng đã quan sát từ lúc nàng vừa bước vào quầy trang sức.

Mạc Quân theo chân Trương Đại công tử một đường, hắn ngoài việc phong lưu đúng là chẳng được tích sự gì cả. Giết hắn, chính là dễ như trở bàn tay, Mạc Quân chưa từng hỏi tôn thượng, cứ theo nguyên tắt mà làm.

Cảm thấy đã đủ, cô băng qua hai con ngõ nhỏ, sau đó từ cửa sổ trèo vào. Khách điếm này được thuê ở tạm, Mạc Quân đơn giản trở về, cảm thấy trên tay đau nhứt, ám khí lần đó có độc, lại xử lý chậm trễ. Tuy rằng sau này độc dược được lấy ra, nhưng vẫn để lại vết thương tím đen, dòm đáng sợ.

Tự mình lười biếng không định thoa thuốc vào, cứ như vậy mặc kệ vết thương. Mạc Quân lấy bản đồ trong ống tay áo ra.

Trương Gia rộng lớn, cơ quan cũng nhiều. Trương Thắng Đức không phải kẻ đơn giản, cũng đưa địa vị bọn họ có tiếng nói trong kinh thành, nhất định không phải đơn giản. Kẻ thù nhà họ Trương nhiều vô số kể, có vẻ chưa ai thành công.

Lần này đột nhập giết chết con trai hắn yêu quý nhất, nước cờ này thật ác độc. Giết tên kia không khó, chỉ là tôn thượng có ý muốn cô phải giết hắn ngay chính tại Trương Gia, coi như một sự sỉ nhục đối với Trương Thắng Đức.

Qua thời gian tìm hiểu, Trương Gia thị vệ giỏi võ không ít, chỉ là bình thường Trương Kiệt ăn chơi chạy loạn, không tham gia vào công việc giao thương, vậy nên bên cạnh hắn bình thường chỉ có một tên thị vệ cỏn con bảo vệ. Phần lớn đều bảo vệ Trương Thắng Đức, tên già xảo nguyệt này.

Mạc Quân trong giang hồ nhiều năm, cô rõ ràng bên ngoài như vậy, chưa chắc Trương Kiệt đã dễ dàng giết chết được. Con cháu Trương Gia, rất khó đụng vào, chỉ sợ một tên cỏn con đi theo, rất có thể là giả vờ giả vịt.

Lên kế hoạch tường tận, xem ra vào đêm tiệc ngắm hoa thưởng trà của Trương Kiệt, mọi người còn có thêm một thứ để bàn luận, chính là hắn.

Mạc Quần mỉm cười, vuốt ve thanh kiếm nhỏ trong tay, lẩm bẩm "Cái này dành cho Trương Đại thiếu gia rồi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro