Phần 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" Bổn cung chỉ muốn nhắc nhở ngươi, tính toán tháng ngày , các nàng cũng nên đưa hoàng thượng tới " Khóe miệng Khang phi suất hiện một đường cong , kéo ra một nụ cười tuyệt lãnh .

Nội tâm Tú Tinh cũng không có gì lo lắng . Nàng tới đây cũng một thời gian , dần thích ứng cuộc sống nơi này . Lúc trước ở hiện đại nàng là làm quân nhân, đối mặt súng đạn, bom mìn , các loại người , tội phạm khủng bố nguy hiểm cái nào chưa từng gặp qua , sinh , tử nàng còn không sợ , thì sợ gì gặp mặt một tên hoàng đế.

Ngươi không sợ hãi " Khang phi mắt phượng lưu chuyển, hơi có cảm giác hiếu kỳ

Tú Tinh một mặt lúc nào cũng lãnh đạm, đáp " Nương ngài cũng đừng nghĩ dọa nô tỳ . Có việc gì dặn dò , nương nương cứ việc nói là được" trong khoản thời gian này nàng cùng Khang phi cũng coi như thân quen , nhất là trong lúc đồ ăn bị hạ độc, tất cả việc nàng làm , Khang phi đều nhìn ở trong mắt . Tuy rằng Khang phi không nói lời cảm tạ , càng không biểu hiện bộ dáng cảm kích , nhưng Tú Tinh vẫn cảm thấy được , Khang phi ruốt cuộc đối với nàng không giống .

Khang phi nghe vậy lại nở nụ cười nhưng lần này có chút độ ấm ," thời điểm hoàng thượng đến, ngươi chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được. Có điều ..." Khang phi trầm ngâm một chút, tiếp tục nói " Những thứ này ngươi cần phải giấu kĩ "

Tú Tinh hiểu khang phi chỉ chính là thịt khô , than cũi , vì vậy gật đầu đáp ứng . Nghĩ một lúc hỏi vậy hôm nay ...? "

" Đừng nói hôm nay , mấy ngày sau cũng không được làm . Nếu như bị phát hiện , cũng không phải chuyện nhịn đói quá ơn giản như vậy " Khang phi thở dày nói . Bộ dáng bất đắt dĩ làm cho Tú Tinh có chút buồn cười thầm nghĩ vô luận là người xuất trần cỡ nào , nhịn đói điều không phải việc vui vẻ.

Cơm trưa hôm đó , căn cứ theo Khang phi phân phó , Tú Tinh không làm đồ ăn . Vì không để cho người khác phát hiện, nàng dứt khoát đào một cái hố sâu dưới cây đại thụ, đem tất cả chôn xuống. Đến buổi tối , trời mưa, Khang phi nhìn chằm chằm màn mưa ngoài cửa sổ, đăm chiêu suy nghĩ.

Ngày thứ hai Tú Tinh có một phát hiện trọng đại, bởi vì trời mưa, mà trên cây mọc rất nhiều nấm . Điều này làm cho nàng hưng phấn không ít trèo lên nhảy xuống hái được rất nhiều . Đi bẩm báo Khang phi, nhưng lại không thấy nàng có bao nhiêu vui vẻ, chẳng qua chỉ là thở nhẹ ra một hơi " Như vậy cũng coi như chúng ta tìm được một cái lí do thích hợp "

Tú Tinh vừa mới phấn khởi hăng hái thì bị một câu này dập tắt chở lại . Giờ nàng mới hiểu được suy nghĩ lúc trước rất đơn giản . Có hạ độc các nàng , bởi vì có những đồ vật cất giấu kia mà sắt mặc hồng thuận không ít . Lão hoàng đế có thể coi như không biết, những người khác vừa nhìn bộ dạng của nàng cùng Khang phi sao có thể không nhìn ra kỳ lạ. Như vậy xem ra trận mưa hôm nay ngược lại cứu hai người , miễn cho người khác làm khó dễ.

Khang phi phân phó nàng mang nấm cất kỹ , giữ lại về sau tự nhiên có ích . Tú Tinh làm theo, trở về thấy Khang phi đã nghũ . Hai bữa không ăn uống, sắt mặt của nàng tái nhợt , nhưng cũng không ảnh hưởng đến vẽ đẹp của nàng . Trái lại , bởi vì tái nhợt mà càng tỏ ra nhu nhược, kích thích ham muốn bão vệ của người khác . Nữ tử trước mắt , tựa hồ vĩnh viễn không khóc không nháo , ôn hòa nhã nhặn , hết lần này đến lần khác khiến người ta muốn bảo vệ nàng cả đời, miễn chịu thương tổn .

Lại một ngày sau giờ ngọ , ánh mật trời vẫn còn ấm áp . Bởi vì chưa ăn , Khang phi lại ngủ . Tú Tinh vẫn luyến tiếc mấy cái nắm mọc trên cây , kiên trì đi hái , chính là đang hái một cây nấm , lại nghe thấy phía đại môn vang lên tiếng mở khóa , nàng thắc mắc một chút . Cơm chưa biết đã tới , tại sao lại mở khóa ! Trong chốc lát, đại môn bị chậm rãi đẩy ra , thân ảnh màu vàng suất hiện.

Đại não Tú Tinh phản ứng , là lão hoàng đế: Tú Tinh lập tức đi vào hậu điện thông báo Khang phi , chân còn chưa động , đã nghe thấy tiếng thái giám lanh lãnh vang lên " Hoàng thượng giá lâm"

Giọng nói này thất tỉnh Tú Tinh, ngày trước Khang phi có dạy nàng một ít lễ nghi , ném cây nấm trong tay, cúi người hành lễ .

Lão hoàng đế dừng lại trước mặt nàng , giọng nói trầm thấp trậm rãi hỏi " Ngươi là cung nữ hầu hạ Khang phi"

Tú Tinh nét mặt không sợ sệt lãnh đạm trả lời" về hoàng thượng là nô tỳ "

" Khang phi mấy ngày này sống thế nào"

Tú Tinh thầm chán ghét bộ giáng giả bộ của lão hoàng đế, vấn đề này cần hỏi nàng trả lời nữa sao ? Bị giam vào lãnh cung còn có thể sống thế nào ? Một chữ thảm ! Chẳng lẽ những tên hoàng đế đều thích hỏi những chuyện dùng chân nghĩ cũng hiểu?

" Là hoàng thượng đoạn thời gian này nương nương thân mình không được tốt, cả ngày nằm trên giường, người cũng gầy gất nhiều" Tú Tinh không biết nên nói hay không nên nói việc bị hạ độc, tốt nhất vẫn là nói một ít việc bên lề.

Lão hoàng đế âm thanh dừng trong chốc lát lại vang lên" Đưa trẫm đi gặp Khang phi"

" Vâng" Tú Tinh được miễn lễ , đứng dậy , dẫn lão hoàng đế cùng một đoàn người đi tới hậu điện.

Tú Tinh đưa lão hoàng đế đến hậu viện , cũng thức thời xoay người theo đoàn người lui ra , đứng ngoài cửa.

Lão hoàng đế cùng Khang phi nói rồi, gì đó một số chuyện , đám người bên ngoài , cùng Tú Tinh cũng không nghe rõ .

Sau đó lão hoàng đế khoát tay,quay đầu nói với bên ngoài "Thường Lộc "

Đại thái giám vừa gồi theo Tú Tinh ra ngoài lập tức khom lưng chạy vào , " Hoàng thượng"

" Gọi cung nữ hầu hạ Khang phi tới đây , trẫm có lời muốn hỏi "

Thường Lộc lập tức đi ra ngoài kêu Thanh Diệp. Tú Tinh nội tâm bình thản không sợ sệt, sau khi bước vào , đưa tay lên vai cuối người hành lễ trước mặt lão hoàng đế.

" Ngươi tên gì ?" Lão hoàng đế hỏi "

" Về hoàng thượng nô tỳ tên Thanh Diệp"

Lão hoàng đế ngữ khí lạnh lùng nói " Thanh Diệp, ngươi có biết tội của mình không "

Tú Tinh trong lòng phát cáu , thầm nói ta tội gì ? Ta ở chỗ này vất vả khổ sở hầu hạ nữ nhân của ngươi, ngươi vừa đến liền hỏi tội ta ? Tú Tinh thằm nghĩ đây nếu là đang ở hiện đại thì ta đã cho ngươi vài đấm vào mặt , đừng nghĩ đứng ở đây ga vẻ vênh váo.

Nghĩ thì như vậy , nhưng địa thế mạnh hơn người. Nàng vẫn là đang ở thời đại này nên cũng không thể làm gì .

" Hoàng thượng ... " Khang phi ở một bên ôn nhu kêu một tiếng , câu tiếp theo lại bị lão hoàng đế giơ tay chặn lại.

" Thanh Diệp trẫm hỏi ngươi , Khang phi tiều tụy như vậy, chẳng lẽ không phải lỗi của người "

Tú Tinh cảm giác mình không phải muốn đấm , đứng ở trước mặt này lão hoàng đế chó má vài đấm . Mà là phải đánh cho bò không dậy nỏi , mới hả dạ . " Làm hoàng đế thì có thể ngang ngược vô lý như thế a . " Nàng chờ một chút , thấy Khang phi cũng không có ý nói tới việc hạ độc, trong lòng lập tức nộ khí , cũng bất chấp nhiều như vậy , một mạch đem việc hạ độc nói ra


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt