Chương 58 - Công khai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Beta: Hina

"Hứa Mạch là ai?" Giang Huệ vẫn chưa phản ứng được.

Cái muỗng sứ cạ vào mép tô một chút phát ra một tiếng keng giòn vang, Mẫn Quang Dương cầm muỗng lên, thăm dò hỏi: "Phó Chủ nhiệm Hứa Mạch của khoa các con à?"

Mẫn Nguyệt nuốt nước miệng một cái ực, gật đầu.

"À, là con bé hả" Mẫn Quang Dương nhếch môi cười, lấy một muỗng nhân thịt bỏ vào trong lớp da sủi cảo, không thuần thục mà niết viền.

Trong đầu Giang Huệ bắt đầu nhớ lại, lúc Trung thu Mẫn Quang Dương tự ý đem hộp bánh Trung thu đắt tiền nhất đưa cho Mẫn Nguyệt đem đi, nói là muốn tặng cho người kia, chính là Hứa Mạch.

Bà trừng mắt hỏi: "Ông có phải đã sớm biết rồi không? Hai cha con ông thông đồng với nhau gạt một mình tôi đúng không?"

Mẫn Quang Dương dùng mu bàn tay đẩy đẩy kính mắt, nở nụ cười rất có phong thái của người trí thức: "Tôi cũng vừa mới biết thôi"

"Muốn gạt ai nữa"

Mới biết thì sao lại có phản ứng này? Giang Huệ một chữ cũng không tin, hỏi chồng cũng không được gì, bà chuyển hỏa lực nhắm thẳng đến con gái hỏi: "Con nói đi, chuyện này là sao?"

Thái độ của Giang Huệ trở nên hung dữ, rất xứng với mái tóc mới uốn này, có cảm giác khí phách mười phần của Bao Tô Bà trong phim điện ảnh, đối lập với hình tượng vừa tao nhã vừa khí chất ban đầu, quả nhiên không phải cùng một người. Mẫn Nguyệt muốn cười lại không dám cười, nghẹn đến khóe miệng run rẩy.

Nàng nhịn cười nói rõ suy nghĩ của chính mình, nói tới nói lui lại rơi vào trong cảm xúc mềm mại.

Tuy là vẫn luôn ồn ào nói thích Hứa Mạch, nhưng khi tĩnh tâm lại mới phát hiện, hóa ra phần thích này lại nhiều như vậy, nhiều đến trái tim này chứa không đủ đều tràn ra ngoài.

"Mami, con thật sự rất thích sư phụ" Một khi đã làm sai chuyện gì, hoặc là có việc cần năn nỉ, Mẫn Nguyệt sẽ đổi xưng hô từ 'Mẹ' thành 'Mami', lời nói mang theo một chút ý tứ làm nũng.

Ngay cả nàng cũng không có nhận ra điều này, nhưng Giang Huệ nghe nàng gọi hai mươi năm tất nhiên sẽ nghe ra được sự khác biệt.

Thả xuống đứa con gái yêu quý được mình nuôi lớn, đột nhiên có một ngày nó nói người nó thích nhất không phải là mẹ, mà là một người xa lạ khác, Giang Huệ nhất thời khó có thể tiếp thu, trong lòng có chút chua xót, hỏi ngược lại: "Thích bao nhiêu?"

Mẫn Nguyệt cho rằng bà muốn phá gãy uyên ương, vội vàng nghiêm mặt nói: "Cực kì thích, sau khi gặp sư phụ, đời này con không thể thích người khác được nữa"

"Con mới bao lớn mà biết chuyện cả đời rồi hả?" Giang Huệ cười cười một chút, dư quang nhìn thấy Mẫn Quang Dương đang thoải mái vui vẻ xem tiểu phẩm như chuyện không có liên quan đến ông, bà bực mình nói: "Đây là con gái của một mình tôi à? Ông có thể để tâm một chút không?"

Mẫn Quang Dương lưu luyến dời đường nhìn ra khỏi TV, không để bụng nói: "Tôi hiểu rõ Hứa Mạch, cực kì ưu tú, kênh truyền hình lúc trước có phỏng vấn con bé, chương trình đó tôi có xem. Con bé có bản lĩnh, lại khiêm tốn, là một hài tử rất tốt, còn là sư phụ của Nguyệt Nguyệt, trong cuộc sống và công việc đều có thể giúp đỡ nhau một chút. Đây không phải rất tốt sao, không có gì phải nhọc lòng hết"

"Chương trình gì? Chờ một lát tìm cho tôi xem" Giang Huệ cảm thấy kì quái, giống như gia đình này ngoại trừ bà thì tất cả đều bị Hứa Mạch làm cho thần hồn điên đảo. Rốt cuộc là đại nhân vật gì bà phải cẩn thận tìm hiểu một chút.

"Để con tìm xem, nhưng mà mấy cái của khoa ngoại, bên khoa nội mọi người không chắc xem sẽ hiểu đâu" Ngoài miệng nói như vậy nhưng Mẫn Quang Dương vẫn đập khối bột mì trên tay xuống, lấy điện thoại ra lên mạng tìm.

Thấy có người hỗ trợ, hai mắt Mẫn Nguyệt phát sáng 'Baba thật tốt! Cám ơn baba!", nhưng nàng vẫn lo lắng ngồi xuống bên cạnh Giang Huệ, lấy lòng bóp vai giúp bà, nửa là an lợi nửa là khoe khoang nói: "Mami, sư phụ của con rất tốt, thật đó! Mẹ nhất định sẽ thích chị ấy!"

Giang Huệ bị bóp đến nhíu mày: "Nếu mẹ không đồng ý thì sao?"

Mẫn Nguyệt ngừng tay lại: "Vậy... con sẽ lén thích chị ấy, không nói cho mẹ biết"

Giang Huệ bị dáng vẻ không có tiền độ của nàng chọc cười: "Con thích người ta như vậy, người ta có thích con không?"

Mẫn Nguyệt chột dạ lắp bắp: "Không, không biết..."

"À, là yêu đơn phương hả" Giang Huệ liếc mắt nói, "Cũng đúng, người ta giỏi như vậy, sao có thể vừa ý con được"

Mẫn Nguyệt đã chịu mười nghìn tấn thương tổn, nức nở một tiếng rũ mí mắt xuống, sầu muộn vùi vào sofa, buồn bã chán nản.

Mẹ ruột bổ đao xuống: "Dứt khoát từ bỏ đi"

Mẫn Nguyệt bướng bỉnh nói: "Không, con muốn theo đuổi, muốn theo đuổi!"

"Theo đuổi không kịp thì sao? Cùng một khoa với nhau, không được thì có xấu hổ không, có còn làm đồng nghiệp nữa không?"

Mẫn Nguyệt bĩu môi, nhỏ giọng thầm nói: "Dù vậy cũng phải theo đuổi"

Mẫn Quang Dương nghe được còn đường khác liền hỏi: "Con có nói với con bé chưa? Người ta có đồng ý không?"

"Sư phụ không có để ý tới con..." Mẫn Nguyệt ủy khuất nhăn nhó gương mặt nhỏ của mình, trông như con chó pug.

"Ồ" Mẫn Quang Dương hỏi suy tư một chút, "Có thể là người ta suy xét nhiều vấn đề, dù sao cùng làm chung một khoa, lỡ như sau này chia tay cũng không dễ làm việc chung"

Sẽ không chia tay, sư phụ đã sớm đồng ý nàng cả đời đều bên cạnh nhau. Nhưng mà sư phụ không để ý tới nàng, lẽ nào thật sự không vừa mắt nàng sao?

Thật ra nàng cũng không tệ mà, biết nấu cơm, biết làm ấm giường, còn có mèo nữa, sư phụ hãy hiểu một chút nha, Mẫn Nguyệt khóc thút thít nghĩ.

Sự việc đã nói đến nước này, nếu như Hứa Mạch không đồng ý vậy thì tiếp tục nói tới cũng không cần thiết nữa. Hôm sau còn phải đi làm, làm xong sủi cảo, hai vị trưởng bối rửa mặt nghỉ ngơi trước, Mẫn Nguyệt thì không có hứng thú với tiết mục cuối năm nên ôm mèo về phòng.

Nàng kéo rèm cửa sổ ra, mở đèn đầu giường lên, nằm nghiêng xuống giường mở weibo, các nhóm đại V bắt đầu thể hiện sự thần thông với mỗi cách riêng của mình, viết mẫu truyện ngắn còn khôi hài hơn các tiểu phẩm tấu hài rất nhiều. Mẫn Nguyệt cười hì hì, xem đến các mẫu truyện có ý tứ thì chia sẻ cho Thẩm Phi.

Chỉ chốc lát sau, điện thoại vang lên một tiếng ting, thông báo wechat có tin nhắn mới, Mẫn Nguyệt vừa mở ra xem thì kích động như con cá chép mắc cạn ngồi dậy.

Là Hứa Mạch!

[Em ngủ chưa?]

Mẫn Nguyệt lập tức trả lời: [Vẫn chưa vẫn chưa, sư phụ hết bận rồi sao? Đêm giao thừa còn phải trực ban, sư phụ vất vả rồi]

Hứa Mạch không có đáp lại mà hỏi: [Có tiện nghe điện thoại không?]

Hứa Mạch rất ít khi chủ động gọi điện thoại cho nàng, thấy đối phương nói như vậy Mẫn Nguyệt có chút lo lắng có phải xảy ra chuyện gì không, nàng nhanh chóng trả lời: [Tiện ạ]

Rất nhanh, tiếng chuông dành riêng cho Hứa Mạch vang lên, Mẫn Nguyệt khẩn trương bấm xuống nút trò chuyện, để điện thoại lên bên tai, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Sư phụ"

"Em đang gác đêm sao?" Âm thanh mang theo tiếng cười của Hứa Mạch truyền tới, giống như lông chim dịu dàng vuốt ve vành tai của nàng, Mẫn Nguyệt chậm rãi đỏ mặt.

Chụp đèn rũ xuống một loạt tua rua, Mẫn Nguyệt đưa tay ra tước, cố gắng làm tiêu tan ngượng ngùng, giả vờ trấn định nói: "Không có, ba mẹ em đi ngủ trước rồi, em đang chơi điện thoại"

Nàng giương mắt nhìn Mập Mạp một chút, nó vừa đến chỗ mới nên vô cùng cảnh giác, tự mình ngồi trên cửa sổ, nhét đầu vào trong khe hở của rèm cửa, trừng to mắt nhìn ra bên ngoài, quan sát xung quanh xem có nhân vật nguy hiểm nào không.

Mẫn Nguyệt bổ sung nói: "Mập Mạp đang gác đêm"

Hứa Mạch bật cười, âm thanh trong suốt như rượu bồ đào trắng. Mẫn Nguyệt nghe đến say sưa, cười khúc khích theo, tiếng cười của sư phụ nghe thật hay.

Nhà hàng xóm ở lầu trên đang xem chương trình cuối năm, âm lượng TV khá lớn, cách hai tầng thủy tinh còn loáng thoáng nghe được âm thanh truyền tới.

MC dẫn chương trình đang nhiệt tình đếm ngược thời gian trên chương trình:

"Các bạn thân mến, tiếng chuông năm mới sắp vang lên rồi, hãy để trái tim của chúng ta dùng ánh sáng mặt trời rực rỡ này ôm lấy một mùa xuân tươi đẹp hoàn toàn mới nhé!"

"Bây giờ, chúng ta cùng nhau, đếm ngược thời gian nha!"

"10, 9, 8, 7, 6, 5, 4, 3, 2, 1!"

"Chúc mừng năm mới!"

Đúng 0 giờ tiếng chuông vang lên, thâm trầm mà xưa xưa, giống như gõ vang cửa chính toàn thành phố, đánh thức hàng vạn gia đình, mở rộng cửa và chào đón may mắn và cát tường của năm mới.

Múa hát vui mừng, thái bình thịnh thế, những người thân yêu đang ở bên cạnh, đây là điều tốt nhất của năm mới.

Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt cùng tiếng ca vui sướng, Mẫn Nguyệt nghe Hứa Mạch nói: "Năm mới vui vẻ"

"Sư phụ năm mới vui vẻ" Mẫn Nguyệt vui vẻ cười.

"Em muốn hứa nguyện gì không?"

"Không cần đâu" Mẫn Nguyệt khẽ lắc đầu, bây giờ đã rất hanh phúc rồi, trong lòng thỏa mãn, không có yêu cầu thêm nhiều nữa.

Hứa Mạch tiếp tục nói: "Chị giúp em thực hiện một tâm nguyện, làm quà năm mới"

"Hả?"

"Em xem tiền lì xì chưa?"

"Vẫn chưa" Mẫn Nguyệt dự định sáng mùng một sau khi thức dậy sẽ mở ra xem, bắt đầu điềm lành có tiền.

"Đi xem đi"

Hai người tắt điện thoại, Mẫn Nguyệt chạy bịch bịch đến cửa ra vào, lấy một bao lì xì dày nhất trong túi xách ra ôm vào ngực chạy về phòng, sau đó cẩn thận mở ra, lấy ra một tờ giấy viết đầy chữ, vì đèn ở đầu giường khá mờ nên thấy không rõ chữ lắm.

Nàng mở đèn trần lên, trong phòng lập tức sáng rực. Mẫn Nguyệt bị ánh sáng đâm vào nheo mắt lại rồi mở ra, thình lình nhìn thấy trên tay là một tấm vé vào cửa.

Là vé vào cửa chủ đề mới của khu vui chơi ở đường vành đai số 4! Là hai tấm!

Mẫn Nguyệt hưng phấn mở ra, trên đó in bản đồ màu ở khu vui chơi, một sổ tay tuyên truyền, còn có một tờ giấy A4 in hướng dẫn chơi trò chơi được chia sẻ trên trang web của khu vui chơi cho người xem.

Tiếp tục tìm thêm, Mẫn Nguyệt nhìn thấy một xấp giấy, là xấp giấy ghi chú màu hồng phấn, cái này nàng từng nhìn thấy trên bàn làm việc của Hứa Mạch.

Tờ giấy bị ánh sáng của đèn trên trần nhà chiếu thẳng tới, mơ hồ lộ ra chữ viết màu đen. Nàng mở nếp gấp ra, để lộ một hàng chữ ẩn giấu bên trong---

[Hẹn hò với chị nha].

Mẫn Nguyệt nhìn tờ giấy, lại nhìn tấm vé vào cửa, aaa! Một tấm vé còn lại là của sư phụ!

Đường nhìn của nàng chuyển qua ngày tháng trên mệnh giá của vé vào cửa, Mẫn Nguyệt sửng sốt khó có thể tin vào mắt mình, nàng ghé sát vào, cực kì cẩn thận nhìn lại một lần nữa.

Ngày 14 tháng 2.

Tám ngày sau, cùng ngày với Lễ tình nhân.

Nàng mơ hồ vài giây rồi thét lên một tiếng, sư phụ mời nàng đi khu vui chơi hẹn hò vào ngày Lễ tình nhân!

Mập Mạp đã thích ứng với bộ dạng nàng lúc thì kinh ngạc lúc thì la hét, hô to gọi nhỏ, nó bình tĩnh liếc nàng một cái rồi tiếp tục nhìn ra phía xa bên ngoài cửa sổ.

Mẫn Nguyệt nổ tung như pháo hoa, cảm giác cả người đều lâng lâng, giống như đang nằm mơ vậy, trước mắt tất cả đều là màu hồng phấn.

Mẫn Nguyệt nhào lên giường, đặt vé vào cửa và tờ giấy ở dưới người, sau đó làm động tác vung tay như muốn san bằng, trong lòng thì nổi lên một làn sóng cuộn trào mãnh liệt.

Sư phụ đáp lại rồi aaaa!!!

Chị ấy cũng thích nàng!!!

Thích! Nàng! Rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro