Chương 2. So với Giáo sư Lạc thì thế nào?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Miệng có ngọt hay không thì cô không biết, nhưng rất biết cách trêu đùa, mặc áo khoác vẫn che không được những đường cong cuốn hút.

Văn Thê cũng không né tránh, cứ nhìn chằm chằm, từ phòng tắm vừa ra nên còn những giọt nước li ti đọng trên cổ trắng nõn kia.

Cùng với nhịp thở nhẹ nhàng của chủ nhân, cổ ngọc trắng nõn như tỏa ngát hương thơm quyến rũ.

"Thân hình thì mảnh khảnh, ngực cũng không to lắm.", Văn Thê dùng ngón tay kéo nhẹ cổ áo khoác, không gây ra chút tổn thương nào, vẻ mặt mỉa mai rất rõ ràng.

Lộ Vãn An hơi ngẩn ra vài giây, sau khi xác định người xuất hiện đúng là Văn Thê, ánh mắt quyến rũ nở nụ cười nhẹ: "Nghe nói cô Văn được tôn xưng là tiểu thiên hậu, tôi còn tưởng rằng người khác cường điệu hóa.".

Kết luận này, nhìn vào tay Văn Thê liền có thể thấy, một người có làn da mịn màng, từ đầu đến chân đều toát lên vẻ tinh tế. Duy chỉ có đôi bàn tay, ngón tay có vết hằn dây đàn, lòng bàn tay chai sạn. Tuy tay không chạm nước nhưng so với đa số các cô gái thì thiếu chút mềm mại. Có thể thấy đó là kết quả của việc chơi violin suốt hai mươi năm không ngừng.

"Tôi chỉ kéo nhẹ ngón tay, chị nói gì vậy?". Diễn như thế? Văn Thê khinh bỉ, cô hoàn toàn miễn nhiễm với những lời khen như vậy, chỉ có những giải thưởng cô giành được mới là sự công nhận lớn nhất về khả năng của mình.

Vào giây tiếp theo, Văn Thê cảm thấy tai mình nóng bừng, mùi hương nhẹ nhàng của sữa tắm xông vào mũi. Lộ Vãn An lại gần áp sát tai cô và trêu ghẹo nhẹ nhàng: "Cô Văn đây lúc nào cũng có tính cách này sao? Chuyện về vòng một của tôi, tôi cũng không phải là người keo kiệt. Nếu em thích, tôi rất sẵn lòng chia sẻ cách thức và kỹ thuật massage với em.".

Văn Thê quay mặt tránh ra xa, cánh tay vô thức ôm lấy ngực mình.

Ngực lớn thì sao? Ngực lớn nên có thể ngủ với vợ của người khác sao?

"Chị đang chế giễu tôi à?", mặt Văn Thê vì rượu mà ửng hồng, cằm vẫn hếch lên, ánh mắt nhìn thẳng.

Lời đe dọa thành thạo và quen thuộc này, hơi ngạo mạn, quả là một cô nương được chiều chuộng quá mức và rất cứng đầu.

Nhưng Lộ Vãn An lại không chút ghét bỏ, trái lại còn vui vẻ trêu ghẹo: "Có ai từng nói với em điều này chưa? Em rất hống hách đấy.".

Văn Thê nghi ngờ ngực của nàng ta có thể là phẫu thuật thẩm mỹ, nàng ta cũng không hề giải thích. Không ai có thể độc đoán hơn Văn Thê.

Văn Thê nhíu mày, giọng khá không vui: "Nói cho đàng hoàng, đừng có lảng tránh, tôi không ngốc đến mức rơi vào chiêu trò của chị.".

Từ lúc Văn Thê xuất hiện cho đến bây giờ, mọi lời nói và biểu cảm đều toát ra sự ghét bỏ Lộ Vãn An và sự chán ghét này được biểu lộ một cách trắng trợn.

Lộ Vãn An siết chặt tay nắm cửa, cười rạng rỡ: "Hình như cô Văn rất ghét tôi.".

"Bỏ từ 'có vẻ' đi, tưởng bộ dạng đầy mùi trà sẽ khiến người ta nghĩ chị vô tội, nghĩ chị đáng thương sao?", Văn Thê không muốn lãng phí thời gian, trực tiếp hỏi: "Lạc Dung đâu?".

Về lý thuyết, giọng cô không lớn cũng không nhỏ, mở cửa ra như vậy, hẳn là phải biết cô đã đến, tránh né như vậy không hợp với phong cách của Lạc Dung.

Lộ Vãn An vừa định nói, nhưng họng khô khốc, liền ho vài tiếng, áo khoác trên vai run lên, rơi xuống đất, lộ ra chiếc váy ngủ lụa màu hồng bên trong, giọng nàng trở nên khàn khàn, tốc độ cũng chậm hơn: "Vào giờ này, nếu Giáo sư Lạc không ở nhà, chắc là đang ở nhà kính viết báo cáo.".

Trước đây trên mạng từng lưu truyền rằng, Lạc Dung là một kẻ nghiện vợ, mỗi ngày chỉ tới hai nơi, hoặc là nơi làm việc, hoặc là nhà riêng.

Tầm nhìn của Văn Thê theo chiếc áo khoác rơi xuống, người phụ nữ trước mắt vì ho hơi gấp, bị nghẹn một chút, đôi mắt quyến rũ ngấn nước, bờ vai gầy run rẩy theo nhịp thở, lộ ra sự yếu đuối.

Chỉ vì ho hai tiếng, cần phải lộ vẻ yếu đuối như vậy sao?

Nghĩ đến Lạc Dung chính là bị con hồ ly tinh này quyến rũ, Văn Thê không khỏi bỏ qua cơ hội giễu cợt: "Chị quả thật rất giỏi.".

Lộ Vãn An dùng lòng bàn tay lau vệt nước ở khóe mắt, mi mắt cũng ướt đẫm: "Hmm?".

"Ha..." Văn Thê cười nhạt, đến tuổi này vẫn giả vờ ngây thơ, cô bước lại gần, khi đầu mũi họ sắp chạm vào mới dừng lại, cố ý dùng giọng ngả ngớn nhạo báng đối phương: "Nói thẳng đi, cần bao nhiêu tiền mới chịu cùng tôi? Tôi cũng muốn học vài chiêu để dụ dỗ người.".

Văn Thê áp sát rất gần, đang mở miệng nói, hơi thở nóng hổi phả vào môi Lộ Vãn An, làn môi của nàng bắt đầu ngứa ngáy, không tự chủ được liếm nhẹ môi dưới, hơi thở trở nên gấp gáp: "Phải chăng Cô Văn đang mời gọi tôi? Tôi dễ mắc câu lắm đó.".

"Sai rồi! Tôi đang sỉ nhục chị, chị một chút xíu liêm sỉ cũng không có sao?", Văn Thê bị thái độ này chọc giận, cứ như thể cô cố ý dùng những lời cay nghiệt để châm chọc đối phương, nhưng người phụ nữ này hoàn toàn không quan tâm, không chút giận dữ.

Không được! Cô không thể bị tiểu tam áp chế!

Văn Thê lại lặp lại câu hỏi, giọng điệu quyết liệt: "Rốt cuộc chị đòi bao nhiêu tiền?".

Lộ Vãn An mới về nước hôm nay, cũng là lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy, ở nước ngoài cũng không quá mức đến thế.

Nhưng mà ai chẳng đến khẩn khoản xin nàng đồng ý, chưa từng có ai hấp ta hấp tấp như Văn Thê, vừa hung vừa thét.

Cô bé này lớn lên rồi, tính khí cũng càng ngày càng hung dữ, điều này cũng nằm trong dự đoán của nàng.

Suy cho cùng, khi còn nhỏ, Văn Thê hệt như chú sư tử nhỏ biết đi, đến đâu cũng gây sự, ngoài những gì nàng nói ra, lời của người khác đều bỏ ngoài tai.

Nhìn vào tình trạng hiện tại, Văn Thê hẳn là không nhận ra nàng, nàng thoáng chút tổn thương...

Lộ Vãn An mở cửa rộng ra, người hơi cúi về phía trước, cố ý dùng môi chạm vào chóp mũi Văn Thê, lộ ra vẻ mong đợi: "Ah~! Tôi hiểu rồi, em muốn hẹn hò với tôi phải không?".

Nàng dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve vùng eo của Văn Thê, đồng thời theo dõi phản ứng của Văn Thê, thấy Văn Thê không phản kháng, mới từ từ dùng cánh tay ôm lấy, dựa vào người Văn Thê, cười e ấp: "Vậy em phải nghĩ kỹ nha~, bước qua cánh cửa này rồi thì mai mới được về đó.".

Không biết có phải do uống rượu hay không, cơ thể Văn Thê hơi nóng, như muốn nổ tung bất cứ lúc nào: "Tôi nhắc lại lần cuối, đừng có phát ra âm thanh kỳ quái như vậy, dây thanh quản của chị chưa phát triển đầy đủ sao?".

Cô không kiên nhẫn lắm, bước vào nhà, thấy ở sảnh có dép dùng một lần, liền thay giày.

Căn nhà được trang trí theo phong cách Bắc Âu, rất có gu và cũng không rẻ.

Trong phòng khách, có đầy những món trang sức, trên bàn sofa và mặt tivi đều có một bộ, trong đó còn có một bộ là phiên bản giới hạn toàn cầu.

Văn Thê có một người chú tương đối thân thiết, gia đình kinh doanh trang sức. Mỗi khi thiết kế mẫu mới, trước khi đưa ra thị trường đều sẽ gửi tới cho cô.

Vì vậy, cô cũng có chút hiểu biết về trang sức, nhìn qua công phu và màu sắc, có thể thấy, những món này chắc chắn là hàng thật.

Cô nhìn con hồ ly tinh này với ánh mắt càng thêm khinh thường: "Chị làm việc ở đâu? Lương bổng có vẻ không tệ.".

"Tôi vừa về nước, vẫn chưa đi làm.", Lộ Vãn An trả lời thành thật, giơ tay đóng cửa lại.

Văn Thê ý vị sâu xa "Ồ" một tiếng: "Ồ. Thất nghiệp? Đây chính là lý do chị dùng miệng lưỡi ngon ngọt kiếm sống chăng?".

"Phụt... ", Lộ Vãn An không nén được cười, đem toàn bộ chân ngồi quỳ lên ghế sofa, ngồi đối diện với Văn Thê, rồi như con mèo bò lại bên cạnh Văn Thê: "Cô Văn chưa từng thử, sao lại biết tôi miệng lưỡi ngon ngọt?".

Hung dữ vậy, không biết trên giường có hung dữ như thế hay không.

Văn Thê để mặc người phụ nữ bên cạnh hăng hái châm ngòi, cô hôn lên đôi môi đỏ mọng mềm mại, nhưng không có hứng thú thưởng thức, chỉ dùng kỹ thuật thành thạo đáp lại, lạnh lùng quan sát người đối diện nhắm mắt mê muội.

"Em đã hôn bao nhiêu phụ nữ rồi?", Lộ Vãn An thở hổn hển, không nhịn được mà hỏi.

Văn Thê vẻ mặt tẻ nhạt: "Ngoài chị ra, thì chỉ có một người.".

Một nụ hôn suốt bảy năm.

Lộ Vãn An đờ người một chút, rồi lại nở nụ cười, ngón tay quấn lấy cà vạt của Văn Thê xoay vòng: "Vị của tôi thế nào?".

"Chả ra sao...", cô chế nhạo.

Lộ Vãn An lại hỏi: "So với Giáo sư Lạc thì sao?".

Văn Thê không thích phải ôn nhu hầu hạ phụ nữ như thế này, liền thẳng tay nắm váy ngủ nhăn nhúm, xé rách nó, lộ ra vẻ ghê tởm: "Chị còn không bằng một hạt giống hoa mà Lạc Dung vứt bừa trên vườn nhà tôi.".

Lộ Vãn An ôm chặt Văn Thê, nhẹ giọng rên rỉ, chỉ có một suy nghĩ trong đầu... Thật là dữ tợn.

"Chị không phải vẫn thích gọi tỷ tỷ này tỷ tỷ kia sao? Sao không gọi?", Văn Thê có thái độ rất tồi tệ, lời nói không chỉ đơn thuần là tán tỉnh mà còn lẫn vào vẻ khinh thường.

Nếu là người khác, đã sớm bị Lộ Vãn An yêu cầu ra khỏi nhà rồi.

Chính vì người tính khí xấu kia là Văn Thê, Lộ Vãn An mới hoàn toàn dung nạp và chịu đựng, nàng thuận theo Văn Thê, dù đã gần ba mươi tuổi, nhưng vẫn tình nguyện dùng cách mà Văn Thê thích, dỗ dành cơn nóng giận và sự cáu kỉnh của cô.

"Tỷ tỷ...", nàng gọi ngọt ngào, nhưng vì thở gấp, hơi thở không ổn định, môi dần trở nên tái nhợt.

Văn Thê không chú ý đến tình trạng sức khoẻ của Lộ Vãn An, ném người lên sofa chuẩn bị dốc sức vào việc chính. Đột nhiên người phụ nữ ở dưới thân ho khan dữ dội, mặt đỏ bừng, mạch máu ở cổ căng phồng, co gối lại áp sát ngực.

"Chị!", Văn Thê sững lại.

"Khụ...khụ...khụ...".

Lộ Vãn An ho dữ dội, vừa gấp gáp vừa hổn hển, như thể thiếu oxy, há miệng thở dốc, mồ hôi đầm đìa trên trán.

Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Văn Thê, trong lòng cảm thấy hụt hẫng sâu sắc, ngẩng đầu khó chịu mà nức nở.

Không lâu sau, nàng được Văn Thê đỡ dậy, thuận tiện liền chui vào lòng Văn Thê, lưng được Văn Thê dịu dàng vuốt ve.

Đầu óc Văn Thê nhất thời hỗn loạn, rất nhanh bình tĩnh lại: "Có thuốc không? Để ở đâu?".

Lộ Vãn An áp mặt vào ngực Văn Thê, hiếm khi thấy con sư tử nhỏ này không xù lông, hơi thở yếu ớt: "Trong phòng ngủ...".

Văn Thê không muốn người phá hoại hôn nhân của mình có cuộc sống tốt nhưng tuyệt đối không phải trả thù bằng cách này.

Lộ Vãn An nhân cơ hội này, tay chân đều quàng lấy Văn Thê, thì thầm: "Tôi muốn em ôm tôi vào đó.".

Hình như có chỗ không đúng lắm? Trong lòng Văn Thê cảm thấy có gì là lạ, nhưng bây giờ không phải lúc suy nghĩ, cô ôm eo người phụ nữ này, đỡ đôi chân liền vội vã chạy vào phòng ngủ.

Vào đến nơi, đầu tiên cô đặt người lên giường, nhìn xung quanh, cầm lên một bình xịt khí dung trước bàn trang điểm: "Là cái này phải không?".

"Ưm..." Lộ Vãn An tiếp nhận từ tay Văn Thê, để bình cách mặt hai centimet, phun ra khí dung đồng thời hít vào.

Nàng nằm xuống giường, toàn thân đẫm mồ hôi, ngực vẫn phập phồng không đều, nhẹ nhàng lăn người vào chăn, thò đôi mắt ra nhìn Văn Thê, hy vọng hỏi: "Còn muốn không? Tôi nghỉ ngơi nửa tiếng là ổn.".

Lúc này Văn Thê mới phát hiện lòng bàn tay mình lạnh ngắt, cái miệng hiếm khi thô tục nay cũng bị đánh bại: "Chị muốn phụ nữ đến điên lên sao?".

Lộ Vãn An không phủ nhận, nghiêm túc gật đầu: "Ừm, tôi cần phụ nữ đến điên lên rồi.".

Nếu như không điên cuồng, làm sao có thể dẫn dụ Văn Thê làm những chuyện này với nàng. Thấy Văn Thê tìm đến cửa, lẽ ra phải biết Văn Thê đã hiểu lầm cái gì, lại ngây thơ mê muội cố ý không giải thích.

Trên thực tế, nếu như Văn Thê không ném nàng, chuyện kia cũng không xảy ra, nhưng nàng lại rất thích cái dáng vẻ hung hãn của Văn Thê.

Lộ Vãn An úp mặt vào chăn, khe khẽ thở dốc: "Không phải em đang xin lời khuyên về cách nói chuyện ngọt ngào sao? Bây giờ tôi sẽ hướng dẫn cho em. Khi nói chuyện hãy thêm 'được không' hoặc 'có được không', khả năng cao là đối phương sẽ mềm lòng và từ đó đạt được mục đích của mình. Như lúc này chẳng hạn... ".

Nàng nắm lấy tay Văn Thê xoa xoa cằm, vẻ mặt nũng nịu, lười biếng như con cáo tham lam chưa biết no, nhu mì mà nói: "Ngày mai hẵng về có được không?".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt