Chương năm mươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

《Dịch - JinYan
Beta - Lý Gia An》
==========❤️==========

Mùa thu Hàng Châu sầu não khác thường. Trên đường lớn, bóng người thưa thớt. Người đến người lui ôm chặt lấy áo khoác của mình, bước chân vội vàng. Cả thành Hàng Châu đều lộ ra vẻ tiêu điều. Trời mưa... Lý Ninh Ngọc che một chiếc dù, bước xuống từ trên xe, nhìn Tống Lăng bị treo bên ngoài thành. Đến cuối cùng, người này vẫn chết trong tay người Nhật Bản. Anh ta từ đầu đến chân là một tên Hán gian, đối với bất cứ người nào mà nói đều không đáng được đồng cảm, nhưng trong lòng Lý Ninh Ngọc lại có một sự bi thương khó tả.

"Lý Ninh Ngọc, nếu như tôi xảy ra chuyện, có thể giúp cho Dung Dật an toàn rời khỏi Hàng Châu không?" Lời nói của Tống Lăng còn văng vẳng bên tai, giống như đã sớm đoán được kết cục của mình trong tương lai.

"Tại sao anh lại tìm tôi..." Lý Ninh Ngọc khó hiểu.

"Bởi vì tôi biết cô là một trong những người giữ chữ tín nhất... Tôi tin chỉ cần cô đồng ý thì cô sẽ làm được..."

"Chữ tín? Lúc anh đổi thuốc của Cố Hiểu Mộng có nói chữ tín với tôi không? Anh cũng quá nực cười rồi." Lý Ninh Ngọc nói đến uy tín thì lại nhớ lại chuyện lúc trước.

"..." Tống Lăng im lặng.

"Môi hở răng lạnh, tôi hiểu. Rốt cuộc cô và Cố Hiểu Mộng ra sức vì ai, tôi cũng đã đoán được... Từ đầu đến cuối, tôi không hề động chạm đến các người, chẳng lẽ thành ý như vậy còn chưa đủ sao..." Dung Dật bị phát hiện thì Tống Lăng đã đoán được một ngày nào đó bản thân anh ta sẽ xảy ra chuyện. Ở thời đại này, thân phận của anh ta như vậy, có một nhược điểm trí mạng, thậm chí tùy ý bị uy hiếp. Tống Lăng vô cùng rõ ràng tình cảnh của mình.

"Tống Lăng, tôi không lương thiện như vậy đâu. Anh nghĩ sai rồi..."

Tống Lăng vẫn nói chuyện chậm rãi: "Takahashi này là một người vô cùng kiêu ngạo, là người phụ trách chủ yếu của chiến dịch Chiết Giang lần này. Đối với ông ta mà nói, không có chuyện gì có thể uy hiếp được ông ta, ngoại trừ Takahashi Reiko. Mối quan hệ giữa họ cũng không tốt lắm... Bởi vì Takahashi Reiko yêu vợ chưa cưới của anh ruột mình - Yamamoto Tamako."

Từ nhỏ, Yamamoto Tamako đã lộ ra thiên phú hơn người, là một thiên tài, đối với gia thế và một bộ não như thế này, cô ấy đã trở thành sự lựa chọn nàng dâu tốt nhất nhất của các thế gia Nhật Bản. Thế là, từ khi còn rất nhỏ, Yamamoto Tamako đã được đính hôn với anh của Takahashi Reiko, thường xuyện xuất hiện ở nhà Takahashi, nhưng không ai ngờ đến Yamamoto Tamako lại thích Takahashi Reiko, một cô gái giống như con ngựa hoang thoát cương. Takahashi Reiko cũng không được coi trọng ở nhà Takahashi, bởi vì do người anh kia, cho nên cô ta chỉ có thể bị sắp xếp gả cho một thế gia khác, như vậy mới có thể củng cố thế lực của nhà Takahashi, nhưng Takahashi Reiko này quá ương bướng, khiến cho những người khác trông thấy mà phát khiếp.

Nhưng mà, hai người họ lại yêu nhau, việc này, cho dù Takahashi Reiko là nam hay là nữ cũng là một chuyện cấm kỵ, thích chị dâu đã đính hôn của mình, việc này thế tục bất dung. Sự việc vẫn không hề bị lộ, cho đến một ngày, Takahashi Reiko tràn đầy vui vẻ đem những đóa hoa trà mình vừa hái được đến cho Yamamoto Tamako. Có lẽ, đôi mắt của những người đang yêu quá nồng nhiệt, đã khiến cho anh của cô ta phát hiện. 

Anh hai và phụ thân hợp mưu, hi vọng sớm ngày kết hôn. Hôm sau, họ đưa Takahashi Reiko đến một vùng nông thôn. Thật ra, anh hai muốn giết Takahashi Reiko... Việc này, Yamamoto Tamako đã đoán được, cùng ngày diễn ra hôn lễ, cô ấy đã giết gã anh ruột kia, khiến cho Takahashi Reiko trở thành người thừa kế duy nhất của dòng họ Takahashi. Không ai biết Yamamoto Tamako đã chết như thế nào. Có người nói là tự sát, nhưng cũng có người nói là do chính tay Takahashi Reiko giết chết, nhưng có người nghe thấy những lời cuối cùng Yamamoto Tamako đã nói với Takahashi Reiko: "Từ nay về sau, Reiko của chúng ta không còn ai thích nữa rồi.." Không biết là lời yêu thương hay là nguyền rủa. Từ lúc này, Takahashi Reiko cũng không còn giống như lúc trước nữa, chưa được bao nhiêu năm thì rời khỏi Nhật Bản... Đi đến Trung Quốc.

Lý Ninh Ngọc nhìn cơn mưa càng lúc càng lớn, nghĩ đến những manh mối hỗn loạn này, cũng không biết nên lý giải manh mối như thế nào.

"Chị Ngọc..." Cố Hiểu Mộng vẫn không chịu ngồi một mình trong xe, bước xuống xe.

"..." Cố Hiểu Mộng cứ đứng ngơ ngác nhìn Lý Ninh Ngọc. Hàng Châu một mảnh mưa mù mịt, chị Ngọc mặc một bộ sườn xám, cầm theo một chiếc ô, đột nhiên quay đầu lại, khiến cho trái tim của Cố Hiểu Mộng run rẩy.

"Chị Ngọc..." Cố Hiểu Mộng lại kêu lên một tiếng, chạy thẳng đến.

"..." Lý Ninh Ngọc có chút đau lòng, kéo nàng xuống dưới tán ô của mình: "Đang mưa mà..."

Phủi phủi nước mưa trên người Cố Hiểu Mộng. Cố Hiểu Mộng chỉ mỉm cười ngây ngốc, ánh mắt sáng ngời không hề che giấu sự si mê: "Chị Ngọc, lạnh quá... Chúng ta quay về đi!"

"Được..." Lý Ninh Ngọc không nhìn khung cảnh trước mặt nữa, toàn tâm toàn ý xem thử Cố Hiểu Mộng có bị ướt mưa không.

"Miss Triệu làm món ngon, hôm nay về nhà ăn cơm đi..."

"Được..."

Từ sau khi Tống Lăng chết, Sở Cơ Yếu lâm vào cảnh tranh quyền đoạt lợi giữa các phe phái. Cố Hiểu Mộng là thủ trưởng Sở Đặc Vụ và Lý Đàm thủ trưởng Sở Tình Báo vẫn có sức cạnh tranh lớn hơn, cho nên hai người cứ anh đến tôi đi không ngừng. Còn Takahashi Reiko từ khi Takahashi Tomoo vào thành Hàng Châu thì cũng mất tin tức. Tuy chuyện này khiến cho Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng có chút buông lỏng, nhưng luôn có cảm giác như mưa to gió lớn sắp ập đến. Dù sao, cả vùng ngoại ô phía Đông vẫn còn đang bị người Nhật Bản bao vây... Xưởng mộc của nhà họ Cố cũng nằm trong đó.

Bốn phía đều là ảnh truy nã Dung Dật.

Đột nhiên có một ngày, Lý Đàm dẫn người bao vây biệt viện nhà họ Cố...

Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng đang ngồi trên bàn ăn sáng, nhìn thấy người đến có chút phản ứng không kịp: "Lý Đàm, anh có ý gì đây?"

"Tôi nghi ngờ tội phạm bị truy nã Dung Dật đang ở trong biệt viện của cô..." Đôi mắt ưng sắc bén của Lý Đàm có chút cao ngạo. Quyền lực khiến cho người ta mê muội, sớm đã không còn có thể ẩn nhẫn giả vờ nữa.

"Anh dám... Ai cho phép anh lục soát nhà tôi!" Cố Hiểu Mộng ném chén đũa, đi thẳng đến trước mặt Lý Đàm.

"Cố Hiểu Mộng, nhìn thấy rõ chưa... Đây là giấy ủy nhiệm tôi nhận mệnh lệnh của Bộ Tư Lệnh, tôi thắng rồi..."Lý Đàm vô cùng kiêu ngạo. 

Cố Hiểu Mộng không quan tâm thứ trên tay Lý Đàm: "Cho dù anh có là tư lệnh của Bộ Tư Lệnh đi nữa thì cũng không có tư cách lục soát nhà tôi..." Cố Hiểu Mộng khoanh tay: "Hơn nữa, giấy ủy nhiệm này vẫn chưa được áp dụng. Anh cũng quá vội vàng rồi..."

"Cố thủ trưởng, tôi cũng không muốn nói nhiều với mấy người, nhưng hôm nay, mấy người không thể ngăn được tôi. Ở chỗ này của tôi có lệnh lục soát, cô đang vi phạm mệnh lệnh đó."

"Anh..." Cố Hiểu Mộng chỉ vào Lý Đàm, muốn tiến lên tranh luận.

"Hiểu Mộng!" Lý Ninh Ngọc đi đến bên cạnh Cố Hiểu Mộng, khẽ lắc đầu.

"Vẫn là Lý khoa trưởng biết nặng nhẹ, lục soát... Lục soát cẩn thận cho tôi. Mỗi người đều phải nhìn kỹ mặt mũi, có phải là Dung Dật không..." Chỉ cần tìm ra Dung Dật ở nhà họ Cố, vậy thì có thể chứng minh Cố Hiểu Mộng cấu kết với Tống Lăng, ngay cả Lý Ninh Ngọc cũng chạy không thoát.

"Tư lệnh, không có..."

"Cái gì? Sao có thể chứ..." Rõ ràng hôm đó người của nhà họ Cố đã mang Dung Dật đi. Bây giờ, thành Hàng Châu đã bị phong tỏa rồi. Người ở bên trong không thể nào ra ngoài được. Mấy ngày nay, những nơi to to nhỏ nhỏ ở thành Hàng Châu đều đã bị lục soát hết. Lý Đàm chắc chắn người đang ở chỗ của Cố Hiểu Mộng.

"Sao rồi, Lý... tư lệnh, đến tìm người à?" Cố Hiểu Mộng chế giễu nhìn Lý Đàm.

"..." Lý Đàm khó thở. Rốt cuộc Cố Hiểu Mộng đã giấu người ở đâu rồi? Nhưng mà cho dù không tìm ra được thì Cố Hiểu Mộng có thể làm gì được anh ta chứ? Bây giờ, anh ta là tư lệnh của Bộ Tư Lệnh, là đối tượng mà người người đều muốn nịnh nọt.

"Cố thủ trưởng, tôi chỉ nghe được phong thanh. Nếu như không có người, vậy thì quấy rầy rồi. Cáo từ!" Lý Đàm ra vẻ muốn đi.

Lục Tử dẫn theo người nhà họ Cố chặn trước cửa: "Nhà họ Cố là chỗ anh muốn vào thì vào, muốn đi thì đi à? Anh xem chỗ này thành cái gì rồi?" Giọng nói của Cố Hiểu Mộng có chút bá đạo. Thật ra, ngay từ lúc bắt đầu thành thật đối diện với Lý Ninh Ngọc thì nàng đã không còn che giấu ý đồ và tính cách của mình nữa. Nàng biết chị Ngọc của nàng chắc chắn sẽ đứng về phía nàng.

"Vậy, Cố thủ trưởng muốn thế nào..."

"Không thế nào cả, ít nhất cũng phải xin lỗi nhỉ!"

"Cô... bây giờ tôi là tư lệnh của Sở Cơ Yếu. Cô kêu tôi xin lỗi cô?" Lý Đàm ra vẻ khó tin.

"Nhưng tôi là tiểu thư của nhà họ Cố. Anh đã xông vào nhà họ Cố. Xin lỗi đi..." Cố Hiểu Mộng thẳng thắn phản kích.

"Cô..." Người của hai bên đột nhiên trở nên căng thẳng: "Lý khoa trưởng cũng cho rằng như vậy à?" Cố Hiểu Mộng này gan to bằng trời, nhưng Lý Ninh Ngọc lại vô cùng hiểu rõ tình hình. Anh ta đá trái banh này cho Lý Ninh Ngọc, hi vọng Lý Ninh Ngọc có thể ngăn cản sự tùy hứng của Cố Hiểu Mộng. Dù sao nói chuyện với người thông minh vẫn có chỗ tốt hơn.

"Ha ha, tôi nghĩ..." Lý Ninh Ngọc nhìn Cố Hiểu Mộng: "Hiểu Mộng nhà chúng tôi nói rất có lý. Anh nói thế nào, Lý tư lệnh..."

"..." Lời nói của Lý Ninh Ngọc trực tiếp khiến cho Lý Đàm líu lưỡi. Đây là tình huống gì vậy?

"Lý Đàm, giữa chúng ta vốn dĩ không cần phải như thế này. Là do anh từng bước bức ép, mới dẫn đến cục diện giương cung bạt kiếm như thế này!" Lý Ninh Ngọc an nhiên đi đến trước mặt Cố Hiểu Mộng, bảo vệ nàng ở sau lưng.

"Lý thượng tá, tôi nghe ngóng phong thanh sai sót, nhưng cũng không đến mức này đâu nhỉ!" Lý Đàm khó hiểu.

"Vậy Tống Lăng chết như thế nào? Lưu Khắc Thành chết như thế nào? Tôi bị trúng độc như thế nào... Những chuyện này, Lý tư lệnh nhất định phải giả bộ như không biết sao?" Lý Ninh Ngọc nói rất chậm rãi, nhưng luôn mang đến cảm giác rất kiên định.

"Cô có ý gì, tôi nghe không hiểu..."

"Bắt đầu từ cái chết của Lưu Khắc Thành, e rằng anh đã tính kế tất cả mọi người rồi nhỉ!"

"Ha ha, Lưu Khắc Thành treo cổ ở ngoài thành, có liên quan gì đến tôi?" Lý Đàm cũng không thừa nhận.

"Ai nói anh ta treo cổ?" Lý Ninh Ngọc nhìn Lý Đàm, bật cười: "Người ở thể giết chết Lưu đội trưởng ở ngay Sở Cơ Yếu không nhiều. Lưu Khắc Thành là cấp dưới của Tống Lăng. Tống Lăng tuyệt đối sẽ không động đến Lưu Khắc Thành, dù lúc đó đã bị tất cả mọi người phỉ nhổ. Vậy thì do ai giết? Tôi vẫn luôn suy nghĩ, cho đến khi Cố Hiểu Mộng nhận được tin tức. Anh nói có trùng hợp không. Một thủ trưởng Sở Đặc Vụ như em ấy lại nhận được tin tức còn một thủ trưởng Sở Tình Báo như anh thì không hay biết gì! Chuyện này cũng quá bất hợp lý rồi. Chỉ có một lý do duy nhất, tin tức là anh truyền cho Cố Hiểu Mộng." Lý Ninh Ngọc hùng hổ dọa người, nhưng Lý Đàm lại không nói được lời nào.

"Thẩm Dật Chi vì đưa tình báo mà bị Lưu Khắc Thành bán đứng giết chết. Lưu Khắc Thành nghiễm nhiên trở thành Hán gian trong mắt tất cả người Trung Quốc. Anh là dựa vào việc giết Lưu Khắc Thành để gia nhập Quốc Dân Đảng, đúng không?" 

Lý Ninh Ngọc chậm rãi kể lại. Anh ta không thể nào gia nhập Đảng Cộng Sản, bởi vì người của giai cấp vô sản không có quá nhiều lợi ích: "Cho nên, anh mới nhận được tin tức quan trọng như vậy. Những nhân sĩ quan trọng của Đảng Cộng Sản tiến hành hội nghi ở Cù Châu. Với dã tâm của anh, không cam lòng ngồi yên, cho nên anh lại đầu quân cho Nhật Bản, hợp tác với Takahashi Tomoo. Takahashi Tomoo muốn phế bỏ tôi, dùng chuyện này để Takahashi Reiko không dây dưa với tôi nữa. Còn anh, muốn thành Hàng Châu rối loạn, thừa cơ đoạt lợi, cho nên anh mới muốn sắp xếp làm cho tôi tàn phế, muốn Cố Hiểu Mộng chết vẫn có thể đổ hết trách nhiệm lên người của Takahashi Tomoo."

"Cô nói bậy bạ gì đó..." Lý Đàm không ngờ Lý Ninh Ngọc lại ăn nói khéo léo như vậy, đồng thời không thua kém chút nào.

"Dung Dật bị Tống Lăng nhốt ở Sở Cơ Yếu. Lúc đó, tôi và Cố Hiểu Mộng đều có mặt ở hiện trường. Xin hỏi, lúc đó, Lý tư lệnh đang ở đâu. Sợ rằng anh chính là người hi vọng Tống Lăng xảy ra chuyện nhất. Bởi vì lúc đó anh nhờ chuyện của tôi mà nhận được sự tin tưởng bên phía Takahashi Tomoo" Lý Ninh Ngọc từng bước ép sát: "Lý Đàm, anh đã dựa vào việc làm gián điệp hai mang mới có thể đạt được vị trí hiện tại. Hôm nay, anh lại còn muốn thanh trừ Cố Hiểu Mộng, nói những lời hay ý đẹp ngoài mặt như thế này, anh nghĩ rằng tôi sẽ tin sao?"

"Cô..." Lý Đàm khó thở. Lần đầu tiên cảm nhận bản thân trần trụi đứng trước mặt một người.

"Sao, không thừa nhận à? Vậy anh không có hợp tác với Takahashi ...? Thế thì anh lấy năng lực gì làm được vị trí tư lệnh hiện tại vậy?"

"Làm thủ trưởng Khoa tình báo, nguồn tin tức lại còn chẳng bằng Cố Hiểu Mộng. Tại sao vậy?"

"Rốt cuộc Dung Dật là do ai thả ra, chắc chắn sẽ có người nhìn thấy..." Lý Ninh Ngọc bước lại gần.

"Bây giờ, tôi đã là tư lệnh của Bộ Tư Lệnh, cho dù lời cô nói là sự thật, nhưng ai lại tin mấy lời nói hươu nói vượn của cô chứ..." Lý Đàm đắc ý. Đây chính là chỗ tốt của vị trí cao.

"Tôi tin..." Takahashi Tomoo xông vào. Lý Đàm bỗng trợn tròn mắt: "Tướng quân... Takahashi... Ngài nghe tôi nói. Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc là Trung Cộng. Nếu không thì tại sao sau khi cô ta nhận được tin tức lại vội vàng ra khỏi thành chứ?" Lý Đàm nóng ruột.

"Tôi đã nhận được tin tức, nhưng tôi ra khỏi thành là vì tiểu thư Reiko kêu tôi đi đưa lương thực cho chiến trường Nhật Bản, còn tin tức thì tôi đã báo lại cho Tống tư lệnh từ trước đó rồi, cho nên tôi không hề che giấu tin tức, càng đừng nói đến chuyện truyền tin báo đi..." Cố Hiểu Mộng đứng thẳng người, thương hại nhìn Lý Đàm.

"Tống Lăng đã chết rồi, cô nói cái gì mà chẳng được..." Lý Đàm quát.

"Lúc đó, Tống tư lệnh có nhận được hồ sơ. Ngài có thể đi tra thử..." Đây chính là món quà của Tống Lăng, vốn liếng đặt cược cứu Dung Dật: "Còn nữa, ở chỗ này của tôi có chứng cứ Lý tư lệnh là gián điệp hai mang. Đây là máy nghe trộm đặt trong văn phòng và nơi ở của anh ta. Bên trong có lời nhắn anh ta thông đồng với Quốc Dân Đảng."

"Cô... Cố Hiểu Mộng... Mấy người..." Hết đường chối cãi. Anh ta thực sự là gián điệp hai mang.

"Đưa đi..." Takahashi Tomoo nhìn Lý Đàm, cảm thấy bản thân bị lợi dụng, bị lừa gạt, trong lòng cũng nổi giận.

"Lý tư lệnh, chuyện đúng đắn nhất anh từng làm chính là bỏ độc tôi, khiến cho tôi không thể nào suy nghĩ được." Nếu không thì sẽ không đợi đến lúc này: "Nhưng sai lầm lớn nhất của anh chính là không giết chết tôi." Lý Ninh Ngọc không chút lưu tình xát muối vào vết thương của Lý Đàm.

Takahashi Tomoo đưa người đi. Mặc dù ông ta vẫn còn hận Lý Đàm lừa mình, nhưng ông ta cũng sẽ không cảm ơn Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc.

"Tên này sợ là tư lệnh đầu tiên trong lịch sử của Bộ Tư Lệnh còn chưa kịp nhậm chức thì đã bị bắt đi rồi..." Cố Hiểu Mộng chế giễu.

Lý Ninh Ngọc không nói thêm gì. Lý Đàm này mưu sâu kế hiểm, nhưng lại không quá can đảm, có đôi khi còn chẳng bằng Tống Lăng. Nhưng khi Tống Lăng nói điều kiện với Lý Ninh Ngọc thì cô mới phát hiện không chỉ bản thân và Hiểu Mộng nghi ngờ Lý Đàm mà ngay cả Tống Lăng cũng nghi ngờ anh ta, mới gắn máy nghe trộm, mỗi ngày không ngại cực khổ thay đổi vị trí máy nghe lén, e rằng chỉ có tư lệnh của Bộ Tư Lệnh mới có thể làm được, nếu không thì tại sao Lý Đàm lại không phát hiện ra.

Nhưng mà tất cả đều chỉ có một kết cục. Họ tuyệt đối không thể tính toán mọi chuyện như lúc ban đầu được... Bây giờ, tất cả mọi chuyện đều đã nổi lên mặt nước rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro