Chương 6: Hiệu trưởng cũ Thương Đông Hải

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, Lâm Hinh và Hoa Mai quay lại trường Công Giáo, đội bảo vệ đã thay ca. Người lần này là bác lớn tuổi hơn chú bảo vệ tối qua.

Lâm Hinh trình bày với ông thấy mặt ông hơi biến sắc.

Ba người lại quay về ký túc xá cũ cho giáo viên.

"Hài cốt đó thật sự là của cô Lục Hồng Vân?" Bảo vệ hỏi.

"Phải, bọn con đã khám nghiệm, thật sự là cô ấy." Lâm Hinh đáp.

"Đáng tiếc cho cô ấy quá." Bảo vệ lắc đầu nói.

"Bác biết cô Lục Hồng Vân?" Lâm Hinh hỏi.

"Tôi biết, con bé dịu dàng lắm, luôn quan tâm đến đội bảo vệ chúng tôi, còn thường mang phần ăn cho chúng tôi." Nét mặt bác bảo vệ thương tiếc khi nhắc đến Lục Hồng Vân.

Lâm Hinh thấy vậy bèn hỏi: "Vậy bác có biết chuyện Lục Hồng Vân yêu học trò mình không?"

Bảo vệ gật đầu: "Biết. Lúc đó chuyện này được báo chí đăng rầm rộ"

Nói đến đây, hai người đều im lặng, đi đến ký túc xá.

Không bao lâu, cả ba đã dừng chân dưới sảnh. Lâm Hinh ngước mắt nhìn thấy ký túc xá trông khác ban tối.

Dưới ánh nắng, tuy ký túc xá tồi tàn nhưng không âm u, chỉ vì không ai ở nên không có sinh khí.

Ba người bước lên cầu thang đến lầu bốn, vào lại phòng 405.

Sau khi Lâm Hinh vào phòng, nàng mở cửa cho nắng chiếu vào. Nàng và Hoa Mai cẩn thẩn quan sát từng vách tường, mặt đất đến khung giường. Tuy vậy, các nàng vẫn chưa phát hiện thêm manh mối.

"Phải rồi, tôi từng thấy thầy hiệu trưởng Thương Đông Hải đến đây."

Lâm Hinh nhìn ông hỏi: "Ông ấy từng đến đây? Vậy ông ấy cũng ở đây sao?"

Bảo vệ cười đáp: "Không đâu, thầy hiệu trưởng có phòng riêng, thầy sẽ không ở đây."

Lâm Hinh nghĩ rồi hỏi: "Bác thấy ông ấy là ban ngày hay ban đêm?"

Bảo vệ nói: "Khoảng nửa đêm. Khi đó là ca trực của tôi, tôi bắt gặp thầy, còn chào thầy."

Lâm Hinh: "Vậy ông ấy nói gì?"

Bảo vệ: "Thầy nói có giáo viên báo đèn nhà vệ sinh bị hỏng nên thầy ấy đến xem."

Lâm Hinh hỏi: "Không phải trường có nhân viên tạp vụ sao? Chuyện này đâu cần làm phiền hiệu trưởng?"

Bảo vệ nghe vậy ngừng lại xoa đầu đáp: "À thì.... Lúc đó tôi đâu nghĩ nhiều vậy."

Lâm Hinh gật đầu, mỉm cười: "Con biết rồi, cảm ơn bác."

Lâm Hinh nhìn Hoa Mai, dặn: "Hoa Mai, em nhớ Thương Đông Hải từng đến đây vào ban đêm. Đây có lẽ là manh mối. Chúng ta sẽ đợi cậu Thông báo tin tức về ông ấy. Sau đó nhìn xem có liên quan đến vụ án này không."

"Dạ, chị Lâm." Hoa Mai ghi chú vào sổ.

"Xem ra ở đây không có thêm manh mối, chúng ta đi thôi." Lâm Hinh nói.

Nàng nhường Hoa Mai và bác bảo vệ đi trước, mình theo sau. Khi sắp đóng cửa, nàng bỗng phát hiện có thứ gì vụt dưới khung giường. Nàng lập tức chạy đến nhặt nó lên.

Chỉ thấy con gián con bị mắc trong trùm tóc. Lâm Hinh nhìn thấy nhúm tóc có chất tóc khác nhau nên có lẽ thuộc về hai người.

Hơn nữa hai chất tóc này dính vào nhau và mắc con gián vào nên có lẽ là manh mối. Nhờ vừa rồi có ánh nắng, nàng mới phát hiện.

Lâm Hinh cho nhúm tóc vào túi giấy trong túi quần.

Hoa Mai nhìn thấy hỏi: "Chị Lâm, đây là tóc của ai?"

"Vẫn chưa biết. Chúng ta mang về xét nghiệm, chị muốn biết chúng thuộc về ai, vì sao lại quấn vào nhau." Lâm Hinh nói.

Sau giờ trưa, Lâm Hinh và Hoa Mai về Sở Cảnh Sát. Các nàng đưa mẫu vật cho bên Pháp Y rồi rẽ vào phòng hồ sơ. Vừa mở cửa, cả hai đã thấy bóng cao gầy đưa lưng về phía cửa. Mái tóc dài được cột lên, lộ ra cần cổ trắng dưới lớp sơmi. Cô ngồi im lặng, chỉ có hơi thở khiến người ta biết cô đang xem hồ sơ.

Nếu không phải biết đối phương, Lâm Hinh còn tò mò người nào mà trông đẹp thế nhưng cái cảm giác lạnh lùng xông đến mặt làm nàng nhíu mày.

"Chậc, âm hồn bất tán." Lâm Hinh đảo mắt, lẩm bẩm.

Lãnh Du ngừng đọc hồ sơ nhưng cô không đáp lời lại.

Hoa Mai đến trước mặt cô, lí nhí chào: "Chào chị, sếp Lãnh."

Lãnh Du ngẩng đầu nhìn Hoa Mai thấy nàng đang sợ hãi bèn mỉm cười, đáp: "Chào."

Lúc sau Hoa Mai theo Lâm Hinh đến góc khác, vừa ngồi xuống, thấy Dương Thông vào phòng. Vì gấp gáp, anh không nhìn thấy Lãnh Du, báo cáo: "Chị Lâm, có phát hiện ở chỗ Thương Đông Hải."

Lâm Hinh nhìn Lãnh Du lại nhìn Dương Thông: "Chúng ta vừa ăn vừa nói."

Dứt lời, nàng lướt qua Lãnh Du bỗng ngừng lại hỏi: "Cảnh sát Lãnh, cậu có muốn đi cùng không?"

Lâm Hinh cho rằng hai người không thân nhưng cũng là đồng hương, bạn cấp 3 nên lịch sự mời.

Nào ngờ đối phương đáp: "Muốn."

Sau đó, Lãnh Du xếp lại hồ sơ, đến cạnh Lâm Hinh, lạnh lùng nói: "Đi thôi."

Lâm Hinh không ngờ cô đi thật, đành cùng cả nhóm đến nhà ăn.

Đợi bốn người ngồi xuống, Lâm Hinh nói với Dương Thông: "Em có phát hiện gì?"

Dương Thông nhìn thoáng Lãnh Du, ngập ngừng chưa nói.

Lâm Hinh: "Không sao, cứ nói đi."

Lãnh Du vẫn im lặng ngồi đối diện Lâm Hinh dùng bữa như mọi chuyện không liên quan đến mình.

"Chị Lâm, Thương Đông Hải là cô nhi." Dương Thông nói.

Lâm Hinh ngưng lại, nói: "Tiếp tục đi."

"Ông ta là cô nhi của cô nhi viện ở Thành phố Huyền bên cạnh. Sáng nay, em hỏi viện trưởng, bà ấy bảo hằng năm hiệu trưởng Thương luôn trở về cô nhi viện thăm họ, còn quyên góp cho cô nhi viện."

"Không ai gặp qua ba mẹ của hiệu trưởng Thương. Viện trưởng kể vào ban sáng, viện trưởng cũ nghe thấy tiếng trẻ con khóc trước cổng viện bèn ra xem. Ông ấy vừa ra đã thấy một đứa bé đang khóc, bên cạnh có tờ giấy viết tên và ngày sinh. Đứa bé đó là Thương Đông Hải."

"Khi phát hiện đứa bé, viện trưởng cũ không thấy ai xung quanh nên không biết là ai nhẫn tâm sinh con ra đã vứt cho cô nhi viện. Sau đó, thầy Thương lớn lên ở đó đến khi đi làm mới rời đi."

"Mọi chuyện cứ êm đềm trôi qua cho đến khi chuyện tình cô trò của Lục Hồng Vân bại lộ, ông ấy bị ép về hưu. Từ đó không ai thấy ông cả tiền quyên góp cũng dừng lại."

Lâm Hinh vừa gắp rau cần vừa hỏi: "Thế không ai biết ông ấy đang ở đâu?"

"Em tra suốt buổi sáng. Hỏi người ở Thành phố Huyền, cũng không ai thấy ông ấy. Em còn hỏi những ông bà lớn tuổi ở Thành phố này vẫn không có kết quả. Ông ấy như đã bốc hơi khỏi thế gian." Dương Thông nói.

Lâm Hinh đang tính nói thấy có bàn tay trắng nõn duỗi đến mâm của mình, gắp lấy rau thơm nàng vừa gắp ra. Nàng nhìn thấy người ngồi đối diện thản nhiên cho rau vào miệng.

Lâm Hinh trừng cô, thấy cô không phản ứng vẫn tiếp tục ăn phần của mình.

Lâm Hinh thầm nghĩ: "Cái tên này giống như hồi cấp 3. Khi đó ba mẹ mời cậu ta với chị đến nhà mình ăn, cậu ta cũng tiện tay gắp rau cần mình không thích dù hai đứa không thân."

Lâm Hinh mặc kệ, tiếp tục bàn vụ án với Dương Thông và Hoa Mai: "Cậu Anh, cậu Kiệt ở Thành phố Dương vừa gửi tin báo vẫn chưa có manh mối. Dù phóng viên, tòa soạn hay trên mạng đều chỉ báo về vụ tình cô trò."

"Hung thủ đúng là cao tay, không chừa chút manh mối nào." Dương Thông nói.

"Thông, dù kẻ thủ ác có cao tay đến đâu cũng sẽ để lại dấu vết, chỉ trách chúng ta vẫn chưa tìm được." Lâm Hinh nói.

"Nhưng, hôm nay chị và Hoa Mai đã có chút phát hiện. Bọn chị vừa phát hiện nhúm tóc ở phòng Lục Hồng Vân. Chất tóc của chúng khác nhau, nghi ngờ không phải của cùng một người." Lâm Hinh tiếp tục.

Sau khi dứt lời, nàng bất chợt ngẩng đầu nhìn Lãnh Du, thấy đối phương vẫn bình thản ăn, nàng không biết cô không nghe thấy hay cảm thấy manh mối này không có tác dụng.

Ăn no, Lâm Hinh dặn: "Hoa Mai, Dương Thông, hiện vẫn chưa có manh mối, hai người tạm về nghỉ. Sau khi có báo cáo, chị sẽ thông báo cho cả hai."

Hai người gật đầu, rời đi.

"Cậu không nghỉ ngơi sao?" Lãnh Du bỗng hỏi.

"Không được, mình còn cần phải sửa tài liệu vừa có mấy hôm nay." Lâm Hinh vừa đi vừa nói.

"Ừ." Lãnh Du đáp.

Hai người đi cạnh nhau.

Lâm Hinh quay lại phòng hồ sơ, Lãnh Du cũng theo sau. Các nàng lại trở về trạng thái xa lạ, một người lật xem tài liệu đang xem dang dở, một người sắp xếp manh mối.

Đến 7 giờ tối, Lâm Hinh duỗi lưng, thấy dáng ngồi của Lãnh Du vẫn bất động.

"Cậu không mệt sao?" Lâm Hinh hỏi.

"Không."

Lại trả lời cục súc.

Lâm Hinh trừng cô, không đáp.

Lúc lâu sau, bên kia có giọng lành lạnh hỏi: "Cậu nghĩ nhúm tóc đó thuộc về ai không?"

Lâm HInh bất ngờ hỏi: "Thì ra cậu nghe thấy."

Lãnh Du cười đáp: "Cậu nói lớn vậy, không nghe thấy cũng khó."

Đúng lúc, phòng Pháp Y báo tin đến.

Lâm Hinh nhìn tin tức bị dọa.

Mẫu tóc thuộc về hai người, một là nạn nhân Lục Hồng Vân, một là Thương Đông Hải.

"Lãnh Du, tóc đó thuộc về Lục Hồng Vân và Thương Đông Hải." Lâm Hinh ngẩng đầu nói.

Lãnh Du buông hồ sơ, không đáp hỏi lại: "Cậu có biết Thương Đông Hải bao tuổi rồi không?"

"Ông ta bị ép về hưu thì hẳn ngoài năm mươi. Sao cậu lại hỏi chuyện này?" Lâm Hinh hỏi.

Lãnh Du chỉ nói: "Thời xưa, có lệ kết tóc phu thê."

Lâm Hinh ngẩn người: "Lẽ nào hai người họ.... Nhưng cả hai cách nhau nhiều tuổi mà...."

Lãnh Du: "Vẫn chưa biết nhưng quan hệ của hai người hẳn không khác suy đoán là mấy. Sao vậy? Không phải lúc trước cậu bảo thương nhau là được hay sao?"

Lâm Hinh đáp: "Mình....."

Nếu là vậy....

Tình cô trò có là thật không?

Quan hệ của Lục Hồng Vân và Thương Đông Hải đến cùng là thế nào?

Chuyện này có liên quan nào đến bộ hài cốt?

Lâm Hinh khó hiểu hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro