Chương 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chử Từ thản nhiên đáp lại lời nói của lão nhân trước mắt.

Sài Duyệt Ninh theo bản năng nhéo nhéo lòng bàn tay Chử Từ, thế nhưng lại nhìn thấy trong mắt nàng không có một tia do dự lẫn giấu diếm, điều này làm cho cô cảm thấy có chút kinh ngạc.

Chử Từ dường như hoàn toàn tín nhiệm người trước mặt, là loại tín nhiệm không cần lý do.

Đúng, chỉ có thể là như vậy, nàng mới tình nguyện nói ra những chuyện ở trong quá khứ.

Dù sao, nàng cũng là một người không biết nói dối, mỗi khi gặp chuyện không muốn nói, nàng vẫn luôn im lặng cho qua, hoặc là chuyển đề tài.

Điểm này, kể từ lúc ở căn cứ Địa Hạ, Sài Duyệt Ninh đã thập phần quen thuộc.

Có một số lời đã nói ra liền không thể thu hồi lại, Sài Duyệt Ninh đành phải cảnh giác nhìn thẳng về phía Thời Văn Lâm.

Cô nghĩ rằng cô sẽ nhìn thấy trong mắt ông lão này một thứ gì đó, chẳng hạn là mong muốn trao "hy vọng" cho người dân ở căn cứ, hoặc là giống với người của phòng nghiên cứu của thành phố Phù Không, nhìn nàng như một vật mẫu.

Nhưng cô không nhìn thấy.

Cô chỉ thấy sự bình tĩnh trong mắt Thời Văn Lâm, bình tĩnh như giếng cổ không gợn sóng, giống như hết thảy trên thế gian đối với ông ấy không còn trọng yếu.

Khi ấy, Thời Văn Lâm trầm mặc một lúc lâu, dường như đang ngẫm nghĩ điều gì.

"Thành phố Phù Không, là thành phố mà thế giới cũ dùng Hắc Đằng làm năng lượng để tăng độ cao sao? Lần cuối cùng tôi gặp con, con thành phố đó vẫn chưa đủ năng lượng, còn nằm trên mặt đất." Văn Lâm nói.

"Nhưng..."

"Nhóc, tôi vẫn chưa hồ đồ đâu." Ngữ khí Thời Văn Lâm vô cùng chắc chắn: "Năm con thành công dung hợp với Hắc Đằng, Đảng Cứu Rỗi của thế giới cũ đã phát động một cuộc chiến tranh hạt nhân gần như hủy diệt toàn bộ nhân loại. Nhưng nhân loại vẫn luôn muốn tồn tại, sau khi thảm họa qua đi, lặng im không một tiếng động... Tôi không thể gặp lại con nữa."

Khi Văn Lâm nhìn thấy ánh mắt Chử Từ thoáng hiện lên tia do dự, không khỏi hỏi: "Trí nhớ của con, rõ ràng sao?"

Chử Từ không khỏi nhíu nhíu màu, giống như đang cố gắng nhớ lại gì đó, nhưng lại không tìm được đáp án.

Nàng cắn cắn môi dưới, thấp giọng nói: "Tất cả những hồ sơ liên quan đến con trong căn cứ, đều viết như vậy..."

Trong căn phòng không lớn, tất cả mọi người đều lâm vào trầm mặc.

Hồi lâu sau, Thời Văn Lâm chậm rãi lên tiếng: "Con chính là đứa bé đó."

Không có do dự, cũng không chút ngạc nhiên: "Tôi vẫn nhớ được một chút, chính tôi đã cho con... Đưa con món đồ chơi thổi bong bóng kia, vốn không phải thứ nên chơi ở tuổi của con, nhưng trong viện nghiên cứu cũng không có cái gì để con chơi. Con còn nhớ không?"

Chử Từ lắc đầu.

Nàng không nhớ rõ, kí ức của nàng vô cùng mơ hồ.

Nàng thậm chí còn không biết, ngay từ đầu kí ức của mình đã mơ hồ như vậy, hay là sau quá trình mất trí nhớ, trong lặng lẽ nàng đã mất đi một phần ký ức năm mười sáu tuổi?

Nếu như thật sự là nhầm lẫn nàng với người khác, vậy tại sao trong hồ sơ của căn cứ lại ghi chép nàng thành công dung hợp với Hắc Đằng chỉ sau một năm so với lời của Thời Văn Lâm nói.

Nàng nghĩ không ra, tựa như nàng không thể nhớ nổi chuyện gì trước khi thế giới cũ bị hủy diệt, không nhớ nổi rốt cuộc mình từng ở nơi nào.

Nàng dường như, không xứng đáng với bất kì thứ gì.

Cho dù ở thế giới này, mỗi một người đều nói cho nàng biết nàng trọng yếu thế nào, nhưng nàng vẫn như cũ chỉ là một bản mẫu yên tĩnh, không xứng có tư tưởng của mình.

"Lần phẫu thuật kia, là tôi đảm nhiệm chính." Ngữ khí của Thời Văn Lâm bình thản, nhưng sau đó bỗng nhiên có hơi khựng lại, dường như lâm vào một đoạn hồi ức: "Mỗi một người đều sẽ biến thành quái vật sau khi phẫu thuật, thế nhưng chúng tôi không thể dừng lại được nữa, sai lầm ban đầu không ngừng đẩy chúng tôi phải tiến về phía trước. Ban đầu chúng tôi nghiên cứu Hắc Đằng chỉ là vì muốn trị liệu cho càng nhiều người càng tốt, không ngờ lại khiến cho thế giới này biến thành như vậy."

"Ngài đang... Nói về các nhà khoa học của viện nghiên cứu bí mật trong thế giới cũ sao?"

"Chúng tôi là tội nhân." Thời Văn Lâm nhẹ giọng nói: "Nghiên cứu của chúng tôi đã hủy hoại thế giới này, chúng tôi dù chết cũng khó thoát khỏi tội. Cả đời này cũng không cách nào bù đắp sai lầm."

Ông ấy nói, sau đó nhìn về phía Chử Từ, ánh mắt mang theo hoài niệm: "Khi ấy, lúc con xuất hiện, con khiến chúng tôi tin rằng rốt cuộc đã có thể bù đắp sai lầm kia. Nhưng mà cô bé, con và tôi đã sớm chia tay nhau, nhiều năm trôi qua như vậy rồi, vì sao con lại xuất hiện ở đây? Là giống như Lan Y nói, thế giới bên ngoài chưa từng tốt lên sao?"

"Con là một vật mẫu vô dụng, con không giúp được bọn họ." Chử Từ thản nhiên nói: "Vậy nên bọn họ không cần con nữa."

Thời Văn Lâm: "Ánh mắt của con cho tôi biết rằng con đã phải chịu đựng rất nhiều."

Chử Từ: "Có thể là ngài nhìn nhầm lúc này con không buồn chút nào."

Thời Văn Lâm khẽ thở dài: "Đúng vậy, lúc này con rất bình tĩnh, hoàn toàn không giống trước đây." Hài tử trước mắt, bộ dáng hơn năm mươi năm qua vẫn như cũ, thế nhưng cô gái đã từng là nhân loại, hay nói chính xác hơn những tính cảm đã từng thuộc về nhân loại kia, đã khó lòng mà trở lại.

Nàng không buồn, gương mặt không có buồn bã, nhưng cũng không có cảm xúc khác.

Nàng quá yên tĩnh, yên tĩnh như một người xem thờ ơ, thế giới này tốt hay xấu, bi quan của con người đối với cuộc đời này dường như hoàn toàn không liên quan đến nàng.

Ông thậm chí không dám nghĩ, hơn năm mươi năm qua đã xảy ra chuyện gì mới khiến cho đứa nhỏ kia trở thành bộ dáng như hiện tại.

"Những người mang con đi, đã không thể chiếu cố tốt cho con." Thời Văn Lâm nhẹ giọng nói: "Không cần sợ hãi, nơi này sẽ không còn ai khi dễ con nữa."

Thanh âm của ông ấy rất khẽ, cũng rất chậm, phảng phất giống như lắng đọng theo năm tháng, nhẹ nhàng bao bọc lấy đoạn thời gian đã qua.

Chử Từ hơi há miệng, hai mắt không nhịn được rơi lệ, thật lâu cũng không nói được nửa lời.

Nàng dường như bắt đầu cảm thấy buồn, nhưng nàng không biết vì sao mình buồn.

Rõ ràng là vị lão giả hiền lành trước mắt cũng không nói với nàng một lời khó nghe nào, thế nhưng chính nàng lại không nhịn được cảm thấy chua xót, chưa xót trong đáy mắt, trong đáy lòng.

Sài Duyệt Ninh nhìn Chử Từ, dường như có thể đọc được nỗi đau của nàng.

Hơn năm mươi năm qua, không một ai nói với nàng như vậy, cũng không một ai xin lỗi nàng, nàng dường như thực sự nợ thế giới này.

Cả đời nàng đã quen với việc bị người bên ngoài đối xử lạnh lùng, ngược lại không chịu nổi bất kì quan tâm ấm áp nào.

Chử Từ chậm rãi bước đến gần Thời Văn Lâm. Bên ngoài cửa sổ, ánh sáng mờ nhạt chiếu đến. Đêm qua đã trải qua một cơn mưa lớn, nước đọng thành vũng lớn trên ngưỡng cửa sổ màu gạch ố vàng, trong gió cũng không mang theo nhiệt độ của mùa hè.

Nàng nhẹ nhàng hỏi: "Thưa ngài, ngài vẫn đang nghiên cứu sự hợp nhất của các loài, ngài không cần mẫu của con sao?"

"Thế giới đang sụp đổ." Thời Văn Lâm nói: "Chúng ta kéo dài hơi tàn cuối cùng của nền văn minh nhân loại. Tôi vẫn luôn suy nghĩ, nhiều năm như vậy, tôi cố gắng như vậy, có lẽ đã sớm không phải vì cứu vớt cái gì, chỉ là muốn chết hiểu biết được nhiều hơn một chút... Làm không được cũng không có gì to tát, dù sao hai mắt nhắm lại, bụi về bụi, đất cũng về đất."

"Có lẽ, đợi đến khi nền văn minh nhân loại bị hủy diệt, tội nghiệt cả đời này của tôi cũng sẽ theo gió mà đi." Ông ấy run rẩy thở dài một tiếng: "Đương nhiên, nếu như con nguyện ý, tôi vẫn hi vọng có thể lấy một ít mẫu thí nghiệm trên người con. Tuy rằng người mang con đi không làm được gì, tôi cũng chưa hẳn là có thể, nhưng mà làm, so với không làm gì cũng sẽ ít tiếc nuối hơn."

Chử Từ bất giác mím mím môi mỏng, trầm mặc vài giây. Sau đó nàng ngồi xổm, tay giữ tay vịn xe lăn trước mặt, nghiêm túc nói: "Con nguyện ý, ngài à."

Thời Văn Lâm mệt mỏi, nhưng đáy mắt thoáng hiện lên một tia sáng nho nhỏ.

Ông ấy nhẹ nhàng nói cảm ơn nàng, bàn tay tràn đầy nếp nhăn vỗ lấy tay nàng, giống như là muốn trấn an nàng.

Sài Duyệt Ninh không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Lo lắng của cô, đôi lúc cũng dư thừa.

Cô tiến về phía trước, nghiêm túc nói: "Thưa ngài, căn cứ của nhân loại bên ngoài khu vực sương mù đến nay vẫn chưa tìm được biện pháp chống lại lây nhiễm biến dị, nhưng ngài lại có thể. Có lẽ thế giới này cũng không tuyệt vọng như ngài tưởng tượng, chỉ cần còn có thể đi về phía trước, liền có cơ hội nắm lấy hi vọng."

"Con nói đúng, nhưng con không biết gì về thế giới." Thời Văn Lâm nói rồi, bất đắc dĩ lắc đầu: "Đừng nói là con, ngay cả tôi cả đời nghiên cứu, cũng không cách nào nhìn thấu thế giới này."

"Ở thế hệ của chúng tôi, từ nhỏ đến đại học có rất nhiều kiến thức, thế nhưng khi thế giới cũ bị phá hủy, thế giới mới ập đến, những kiến thức này lại trở thành xiềng xích trói buộc tâm trí chúng tôi." Thời Văn Lâm giương mắt nhìn Sài Duyệt Ninh: "Tất cả những gì từng học đều khẳng định với tôi, lây nhiễm là một quá trình dần dần, virus lây lan cần có thời gian, con người trong quá trình này, là chậm rãi bị virus ăn mòn."

"Nhưng ngày nay, lây nhiễm không còn là quá trình ăn mòn cần thời gian nữa, nó sẽ được xác định là có hay không chỉ trong một phút chốc. Nếu là không, dấu hiệu lây nhiễm sẽ chậm rãi biến mất, nếu là có, chuỗi DNA của cơ thể con người sẽ nháy mắt phát sinh biến dị không thể đảo ngược. Thật sự không cần thời gian khuếch tán, chỉ trong một cái nháy mắt, toàn bộ cơ thể đều phát sinh biến hóa, căn bản không cách nào thông qua phẫu thuật cắt bỏ bộ phận để ngăn chặn."

"Có lẽ con không biết, thế giới cũ có rất nhiều bộ phim về cự thú thời tiền sử thức tỉnh, nhân loại trước mặt chúng nhỏ bé như kiến hôi. Thế nhưng đại bộ phận mọi người đều biết, sinh vật trên trái đất đều là sinh vật dựa trên cấu trúc carbon, cấu trúc phân tử của sinh vật dạng carbon không ổn định, không có khả năng sinh trưởng lớn như vậy. Nếu không dưới lực hấp dẫn của địa cầu, chúng sẽ hoàn toàn tự đè bẹp mình."

"Nhưng mà hiện tại con có thể nhìn thấy, nhưng sinh vật khổng lồ ở một mảnh trời đất này. Bọn chúng dù thân thể to lớn nhưng vẫn có thể chạy vô cùng nhanh, thâm chí bay lượn trên trời cao vạn trượng. Chúng ta không thể hiểu được cấu trúc cơ thế của chúng, không thể tưởng tượng chúng chống lại lực hấp dẫn thế nào, và thứ gì cung cấp năng lượng liên tục cho cơ thể khổng lồ như vậy..."

"Trong dòng sông lịch sử của sự phát triển của nền văn minh nhân loại, mọi người luôn phủ nhận hoặc hoàn thiện các quy tắc được phát hiện bởi những người tiền nhiệm, nghĩ rằng miễn là có thể tìm thấy tất cả các quy tắc của thế giới này liền có thể trở thành chúa tể của thế giới." Mi tâm thời Văn lâm khẽ nhíu: "Nhưng sự xuất hiện của hệ sinh thái Hắc Đằng đã hoàn toàn phá hủy quy luật cũ."

"Quy luật cũ không còn, con người phải không ngừng tìm kiếm các quy luật mới để tồn tại trong thế giới hỗn loạn này."

Thời Văn Lâm nói xong, nhắm mắt khẽ thở dài: "Thế nhưng, thế giới này giống như không có quy luật."

Sài Duyệt Ninh: "Không có quy luật sao?"

Thời Văn Lâm hỏi cô: "Con có từng nghe về giả thuyết xạ thủ và và thuyết chủ trang trại chưa?"

Sài Duyệt Ninh nhíu nhíu mày: "Chuyện này..."

Thời Văn Lâm lại nói: "Có lẽ đó là tình huống mà thế giới hiện tại đang trải qua."

----

Tác giả có lời muốn nói:

Giả thuyết xạ thủ và chủ trang trại rất nổi tiếng, tôi định sẽ cố gắng sử dụng ngôn ngữ của mình để kể lại một chút nhưng cảm thấy nó khá chiếm độ dài, và kết quả tìm kiếm trên Baidu cũng không khác biệt mấy. Có rất nhiều giả thiết có thể được tìm thấy ở bất cứ đâu, giống như thủy văn vậy. Vì thế tôi sẽ không viết trong tác phẩm, và tôi cũng sẽ không nhắc lại nữa. (Hôm nay đến muộn hơn thường lệ cũng là vì tôi viết một đoạn văn dài như vậy lại chẳng để làm gì. Mong các tiểu thiên sứ hiểu cho.)

Giả thuyết về chủ trang trại: Bạn có một trang trại, bạn nuôi một đàn gà tây và sẽ cho chúng ăn vào lúc 8 giờ sáng mỗi ngày. Nếu có những nhà khoa học gà tây, họ sẽ luận thức ăn sẽ rơi xuống lúc 8 giờ sáng mỗi ngày. Giống như tổ tiên của chúng ta phát hiện ra rằng mặt trời mọc vào mỗi buổi sáng. Nhưng nếu một ngày bạn bị ốm thì có lẽ bạn sẽ không cho chúng ăn nữa, hoặc cũng có trường hợp bạn định bán chúng, hoặc có thể là giết chúng.

Giả thuyết về xạ thủ: Bạn đang tập bắn trúng mục tiêu, kĩ năng của bạn rất tốt, vì vậy bạn thường xuyên đục được một loạt lỗ trên bia bắn, mỗi lỗ cách nhau một centimet. Nếu như trên bia ngắm có một loại sinh vật hai chiều, như vậy các nhà khoa học của chúng sẽ kết luận, cách mỗi một ccentimet sẽ có một cái lỗ, lập tức sau đó chuyện này sẽ trở thành định luật trong vũ trụ của bọn họ.

Giả thuyết về chủ trang trạng là để nhắc nhở chúng ta về khoa học quy nạp, giống như chúng ta không biết mặc trời mọc ra từ đâu, chúng ta chỉ coi nó là sự thật, đồng thời nhiều học thuyết khoa học hiện đại của chúng ta cũng được sinh ra từ phương pháp quy nạp. Những giả thuyết này không nhất thiết đúng là sự thật, nhưng chúng ta có thể sử dụng nó. Cũng giống như những nhà khoa học gà tây, có thể nhận được thức ăn lúc tám giờ sáng, đó là việc mang lại lợi ích cho họ, nhưng dù rằng đến lúc tám giờ sáng không nhận được thức ăn, bọn họ cũng không sụp đổ đến mức không thể chấp nhận được. Bởi vì dẫu sao đó cũng không phải là sự thật, thế nhưng có rất nhiều người, một khi niềm ttin vững chắc của họ trong nhiều năm bị phá bỏ, "sự thật" không còn là sự thật, họ sẽ sụp đổ, thậm chí là tự tử.

Giả thuyết xạ thủ so với giả thuyết này tiến thêm một bước, không chỉ còn là giả thuyết quy nạp có chính xác hay không, thậm chí là vũ trụ của có thật hay không, sự thật tồn tại trong vũ trụ của họ tới nay vẫn không thay đổi, hoặc ít nhất là đối với bọn họ là vậy. Đối với các nhà khoa học của thế giới hai chiều kia, việc phát hiện ra mỗi một centimet có một lỗ cũng giống như chúng ta vậy, ví dụ như chúng ta tìm ra tốc độ ánh sáng duy nhất, là không đổi. Thế nhưng tốc độ ánh sáng là trong phạm vi chúng ta có thể quan sát, không đổi hay vĩnh viễn cũng chỉ gói gọn là vì tốc độ ánh sáng qua mấy tỉ năm nay đều như vậy, còn có phải sự thật hay không chúng ta không có biện pháp kiểm chứng. Đây có lẽ là chuyện đáng sợ nhất đối với các nhà khoa học, bởi nếu thật sự có một vị thần tồn tại, vậy những lý luận bọn họ hao tổn tinh lực cả đời nghiên cứu thật sự cũng chỉ do thần tiện tay tạo ra, khoa học như vậy hoàn toàn khiến cho con người không có tâm tình tiếp tục nghiên cứu nữa.

(Tất cả nội dung trên đều được sao chép từ Baidu, vậy ha.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro