Chương 104

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vạn Tất kích động đẩy hộp cờ ra rồi đứng dậy.

Quân cờ mà Minh Thành Đế vất vả lắm mới xếp xong lập tức rơi đầy đất.

Hắn đau lòng mà nhìn quân cờ trên đất, chân thực cảm nhận được mình không còn là người mà Thái Hậu để ý nhất. Trước mắt người Thái Hậu quan tâm nhất là tiểu thái giám Diêu Hỉ. Minh Thành Đế bỗng nhiên muốn ăn dấm chua của Diêu Hỉ, rồi hơi hoài niệm khoảng thời gian trước vô cùng thân thiết với Thái Hậu.

Hắn thậm chí còn hoài nghi, Thái Hậu đột nhiên mất kiên nhẫn với hắn là do hai chữ "Mẫu hậu" mà hắn gọi Vạn Tất trong ngày tết Đoan Ngọ. Vạn Tất vẫn luôn mong ngóng hắn gọi nàng một tiếng mẫu hậu, chẳng lẽ nha đầu này đạt được ước muốn rồi thì không thèm đếm xỉa đến hắn nữa?

"Nàng ấy đâu?" Vạn Tất nhìn khoảng không trống rỗng phía sau Bình Nhi rồi hỏi. Nếu đã tìm được người rồi thì phải mang về đây chứ!

Bình Nhi đáp lời: "Người của cửa hàng không tiện vào cung, hơn nữa nô tỳ không chắc chắn người đó có phải Diêu Hỉ hay không, nên để bọn họ chờ bên ngoài cửa cung trước."

"Cái gì gọi là ngươi không chắc chắn người đó có phải Diêu Hỉ hay không?" Sắc mặt của Vạn Tất bắt đầu khó coi. Khi nàng vẽ bức họa, Bình Nhi không nhận ra Diêu Hỉ thì thôi, sao người đã đến trước mặt rồi mà vẫn không nhận ra? Diêu Hỉ nhà nàng không phải là người có diện mạo có thể tùy tiện tìm thấy ở bất kỳ đâu trên đường phố.

Bình Nhi sợ hãi cúi đầu nói: "Ánh mắt của nô tỳ vụng về, xin nương nương thứ tội." Nàng đã từng cho rằng mình biết rõ Diêu Hỉ trông như thế nào, nhưng đến khi nhìn thấy Diêu Hỉ trong bức họa của Thái Hậu nương nương, nàng bắt đầu hoài nghi mắt mình thật sự bị mù.

"Đi thôi! Theo ai gia nhìn thử xem." Vạn Tất bước thật nhanh ra cửa điện, sai người chuẩn bị kiệu đi ra cửa cung. Nàng cảm thấy chắc chắn là Diêu Hỉ, đối chiếu với một bức họa sinh động như thật, sao bọn họ  có thể tìm lầm người?

Đi qua bên kia suối nước, Vạn Tất ngẫu nhiên gặp được Long Nghi không biết mới đi từ đâu về.

"Long Nghi khấu kiến Thái Hậu." Long Nghi nhường đường sang một bên, hành lễ với Vạn Tất.

Vạn Tất cố ý cười nói với Long Nghi: "Ai gia đi đón hài tử Diêu Hỉ về cung, không tiện nói nhiều với ngươi." Khi nói câu này, giọng điệu của nàng có vài phần khoe khoang. Nha đầu chết tiệt Long Nghi không phải đã mạnh miệng khẳng định rằng, nàng ta không liên quan đến chuyện Diêu Hỉ mất tích, bảo nàng tự dùng người của mình để tìm kiếm đó sao?

Haizz! Thật đúng là để nàng tìm được rồi! Có tức hay không?

Nàng nhìn biểu cảm "không thể tin được" trên mặt Long Nghi, rồi đắc ý nói: "Trên đời này không có chuyện gì có thể làm khó được ai gia!" Nói xong nàng liền dẫn người nghênh ngang rời đi.

Long Nghi không thể tin được.

Rõ ràng nàng đã dặn dò biểu muội Tôn Nghiên, cho dù Thái Hậu có phái người đi tìm cũng không thể tìm được dễ dàng như vậy! Hơn nữa thời gian cũng không khớp, cho dù Thái Hậu vừa nói xong mấy câu đó với nàng liền phái người đi đất phong, thì nhanh nhất cũng phải đến ngày mai mới có thể về kinh được! Long Nghi không nghĩ ra, trong lòng nàng thấp thỏm nên không hồi cung ngay, mà đứng ở bên đường chờ Thái Hậu và Diêu Hỉ trở về.

Đại chưởng quầy của chi nhánh lụa trang Vạn Phúc ở kinh thành tự mình ngồi xe ngựa vào cung báo cáo với Thái Hậu nương nương. Hôm qua sau khi nhận được bức họa do Thái Hậu nương nương đích thân vẽ, bọn họ đã tìm kiếm khắp các khách điếm, quán rượu, trà lâu, hí viện trong kinh thành, cuối cùng đến sáng nay mới tìm được người trong bức họa.

"Diêu Hỉ đâu?" Ra đến ngoài cửa cung, Vạn Tất bước xuống kiệu, hỏi đám chưởng quầy đang quỳ xuống đất hành lễ.

"Bẩm nương nương. Công công không chịu thừa nhận thân phận của bản thân, lúc nào cũng muốn trốn, chúng tiểu nhân liền tự chủ trương mà trói người lại." Chưởng quầy phất phất tay với tiểu nhị đằng sau, mấy tên tiểu nhị nhanh chóng nhảy lên xe ngựa, kéo một vị công tử đang bị trói tay bịt miệng xuống.

Vạn Tất nghe chưởng quầy nói người đó muốn chạy trốn liền cảm thấy không thích hợp, khi bọn họ đưa người tới trước mặt nàng, sự chờ mong hưng phấn vốn có của Vạn Tất liền biến mất hoàn toàn, trên mặt nháy mắt đen lại. Người kia là ai? Diêu Hỉ nhà nàng đâu?

"Đối chiếu theo chân dung mà cũng có thể tìm lầm? Ai gia còn dùng được các ngươi nữa không!" Vạn Tất vừa thất vọng vừa tức giận.

Chưởng quầy lập tức quỳ xuống đất xin tha tội, lại nói một cách uất ức: "Chúng tiểu nhân chưa bao giờ được gặp Diêu công công, thật sự chỉ tìm người dựa trên bức họa thôi." Vị công tử áo lam này tuy không giống như đúc với người trong bức họa, nhưng ít nhất cũng có bảy tám phần tương tự! Hắn không dám mạnh miệng, vội vàng nghĩ ra cách đối đáp rồi nói: "Là chúng tiểu nhân sơ sót, Diêu công công là thái giám, chúng tiểu nhân nên nghiệm thân. Nếu hắn là nam tử thì không phải, nếu thân thể là thái giám thì chắc chắn sẽ không sai."

Thái giám mà có dung mạo đẹp như vậy thì chắc chắn không có nhiều người. Chưởng quầy yên lặng "bấm like" cho sự thông minh của mình một cái ở trong lòng!

Hắn bấm like sai rồi. Nên thắp nhang khẩn cầu thôi.

Diêu Hỉ là một cô nương, Thái Hậu sao có thể cho phép người khác nghiệm thân của nàng được?

"Ngươi dám!" Vạn Tất càng giận dữ hơn. "Dám chạm vào một cọng tóc của Diêu Hỉ thử xem! Tiếp tục tìm dựa theo bức họa, nếu có người gần giống Diêu Hỉ, thì mỗi ngày vào canh giờ này mang đến đây cho ai gia tự mình phân biệt." Bức họa và người thật khó tránh khỏi có sự khác biệt, Vạn Tất rộng lượng tha thứ cho sai lầm của chưởng quầy.

"Tiểu nhân tuân chỉ." Chưởng quầy dẫn tiểu nhị tiếp tục bước lên con đường tìm người.

Lúc đang trên đường trở về, Vạn Tất lại gặp được Long Nghi giữa đường, nàng có chút hậm hực. Lúc nãy còn khoe khoang với Long Nghi mình đã tìm được Diêu Hỉ, bây giờ mặt nàng đột nhiên cảm thấy hơi đau. Nàng không thèm để ý đến Long Nghi, bước nhanh trở về cung điện của mình.

***

Đêm khuya trong phủ của trưởng công chúa, Diêu Hỉ quyết định ngủ dưới đất, nhường giường lại cho biểu tiểu thư ngủ.

Kết quả Tôn Nghiên cự tuyệt ý tốt của Diêu Hỉ: "Tối nay Lưu Phương cô cô chắc chắn sẽ tiếp tục lục soát phủ, ta phải tỉnh táo, công công nghỉ ngơi sớm một chút đi."

"Chiều nay ta đã ngủ rồi, nên không buồn ngủ, chi bằng ta thức đêm cùng biểu tiểu thư!" Diêu Hỉ khách khí từ chối. Nàng không thể vứt hết mặt mũi, để biểu tiểu thư gác đêm một mình, còn nàng lại vô tâm vô phế mà ngủ ngáy o o.

Lời nói ra thì rất dễ nghe, nhưng kết quả mới được một lúc sau khi cơm no rượu say, Diêu Hỉ đã bắt đầu buồn ngủ, nàng ngồi ở trên ghế gục đầu xuống ngủ. Tôn Nghiên đọc sách để giết thời gian trải qua đêm dài, nàng liếc mắt nhìn Diêu Hỉ một cái, đóng quyển sách lại rồi bế Diêu Hỉ nằm lên giường, lấy chăn ra tùy tiện đắp một chút, sau đó nàng trở về bàn tiếp tục đọc sách.

Tôn Nghiên không đoán sai, đến đêm khuya, Lưu Phương cô cô lại dẫn người bắt đầu điều tra khắp các gian phòng, thậm chí còn không bỏ qua phòng riêng của nàng.

Nghe thấy tiếng bước chân, Tôn Nghiên đặt quyển sách sang một bên, chạy như bay lên giường, cởi áo ngoài chui vào trong chăn, nàng nằm nghiêng người, che Diêu Hỉ ở đằng sau, bắt đầu chợp mắt.

"Biểu tiểu thư."

Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa của Lưu Phương cô cô.

Tôn Nghiên giả vờ ngủ say, không lên tiếng. Chờ Lưu Phương cô cô gọi thêm vài tiếng nữa, nàng mới lười nhác ngáp một cái: "Haa —— cô cô có việc gì sao? Ta đã ngủ rồi, có chuyện gì thì ngày mai hãy nói sau!"

Lưu Phương đưa ra thỉnh cầu lục soát phòng một cách uyển chuyển nhưng kiên quyết.

"Cửa không khóa!" Giọng điệu của Tôn Nghiên không tốt lắm. Khi Lưu Phương cô cô bước vào, nàng kéo chăn lên cao ngang cổ, bảo vệ thân thể một cách gắt gao rồi nói: "Cô cô muốn xem thì xem đi! Vì một người chưa bao giờ đến đây mà nháo đến mức trong phủ không yên từ sáng đến tối, thật là...." Tôn Nghiên muốn nói lại thôi.

"Gây thêm phiền toái cho biểu tiểu thư rồi." Lưu Phương xin lỗi, sau đó nàng bắt đầu tìm kiếm với thần sắc nghiêm túc. Nàng tìm khắp tất cả các nơi cũng không thấy bóng dáng của Diêu Hỉ đâu cả, nơi duy nhất nàng chưa lục soát chỉ có giường của biểu tiểu thư ...... "Không biết biểu tiểu thư có tiện đứng dậy hay không?"

"Sao thế? Ngay cả trên giường cũng muốn lục soát? Cô cô đang nghi ngờ Diêu công công ở trên giường của ta sao?" Tôn Nghiên vẫn luôn nằm nghiêng, tận lực che chắn Diêu Hỉ đang ngủ ngon lành trong chăn.

Lưu Phương lập tức nói không dám.

"Cô cô có Thái Hậu nương nương chống lưng, có gì mà không dám? Có điều lăn lộn một ngày là đủ rồi. Hơn nửa đêm ta còn muốn ngủ, mời cô cô ra ngoài đi!" Tôn Nghiên nhắm mắt lại, không thèm để ý đến Lưu Phương cô cô. Chờ tiếng bước chân đi xa, nghe được tiếng cửa khép lại, Tôn Nghiên mới chậm rãi mở mắt ra.

Nàng xuống giường khoác áo lên, xốc chăn lên nhìn, lúc nãy xảy ra động tĩnh lớn như vậy, Diêu Hỉ lại không hề bị đánh thức, vẫn ngủ như thiên hạ thái bình như trước.

Có thể ăn là phúc, có thể ngủ cũng là phúc. Diêu công công đúng là người có đại phúc khí!

Ngày hôm sau, sau khi dùng xong bữa sáng, Lưu Phương phải dẫn người về cung bẩm báo. Biểu tiểu thư cực kỳ phối hợp cho nàng lục soát phủ hai lần, nếu không tìm được Diêu Hỉ, nàng không tiện tiếp tục trì hoãn nữa, có lẽ Diêu Hỉ thật sự không có ở đây!

Lưu Phương đi rồi, Tôn Nghiên cũng sai người thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ăn cơm trưa xong sẽ đưa Diêu Hỉ hồi cung.

"Ăn cơm trưa xong mới đi sao?" Diêu Hỉ không chờ nổi, muốn hồi cung sớm một chút. Lưu Phương cô cô nói Thái Hậu nương nương đã tiều tụy đi vì nàng rất nhiều, nàng phải nhanh chóng trở về hầu hạ nương nương.

Tôn Nghiên vừa phân phó hạ nhân chuẩn bị hành lý, vừa giải thích với Diêu Hỉ: "Từ đây đi ra ngoài chỉ có một con đường, sợ nửa đường gặp phải Lưu Phương cô cô thì không thể nói rõ ràng được. Công công yên tâm, chờ thêm một lát nữa, ta dẫn ngươi đi theo con đường ngắn nhất, suốt đêm hồi cung, sáng sớm ngày mai chắc chắn có thể đến nơi."

Nghe biểu tiểu thư nói như vậy, Diêu Hỉ yên tâm hơn không ít, thành thật dùng cơm trưa xong mới lên đường.

***

Chưởng quầy của lụa trang Vạn phúc nghiêm khắc chấp hành nguyên tắc giăng lưới của Thái Hậu nương nương, phàm là những công tử có hai phần dung mạo tương tự như Diêu công công trong bức họa, họ đều bắt lại. Vô duyên vô cớ mà bắt cóc thiếu niên nhà lành, chuyện này sẽ bị kiện. Cũng may Thái Hậu nương nươngđã tự mình hạ chỉ chào hỏi với quan phủ, chưởng quầy mới có thể thực hiện thông suốt không bị ngăn trở.

Dù sao sau khi được Thái Hậu nương nương xem qua, người nào không phải Diêu công công đều sẽ được đưa về nhà an toàn, bọn họ cũng không làm gì phi pháp.

Có điều hành động này của Vạn Tất đã dẫn đến lời đồn đại vớ vẩn mới. Trên phố bắt đầu có lời đồn Thái Hậu nương nương sai người tìm kiếm thiếu niên tuấn mỹ, cưỡng ép bắt người vào cung làm nam sủng. Những nam tử bị bắt đi rồi lại thả ra, nghe nói họ đều không được Thái Hậu nương nương nhìn trúng.

Vì thế ngoại trừ tính tình bạo ngược thành tính, yêu hậu nương nương còn có thêm tiếng xấu là kẻ hoang dâm vô độ. Tin dữ yêu hậu cưỡng đoạt mỹ nam không thổi mà bay, trong một đêm, phàm là nam tử trẻ tuổi có hai phần tư sắc đều tự giác không dám ra cửa.

Đương nhiên cũng có người vì vinh hoa phú quý mà nguyện ý bán đứng nhan sắc, cố ý ăn mặc đến mức hoa xuân nở rộ, muốn trở thành thần tử quỳ dưới váy của Thái Hậu nương nương, đáng tiếc những người đó có vặn eo lắc hông ở khắp các con đường, cũng không có ai tới bắt bọn họ vào cung.

***

Đoàn người của Diêu Hỉ vội vàng đi suốt một đêm, cuối cùng đã thật sự đến kinh thành vào lúc rạng sáng.

"Quả nhiên biểu tiểu thư nói được làm được!" Diêu Hỉ dựa sát vào cửa sổ xe, nhìn kinh thành lúc sáng sớm, sự vui mừng lộ rõ trên gương mặt nàng, nàng sắp được nhìn thấy Thái Hậu nương nương rồi.

"Sau khi hồi cung, nếu Thái Hậu nương nương hỏi công công mấy ngày nay đã đi đâu, công công định nói như thế nào?" Tôn Nghiên xốc màn xe lên, nàng nhìn đường phố càng ngày càng gần kinh thành náo nhiệt rồi hỏi Diêu Hỉ.

Chắc chắn không thể để biểu tiểu thư bị liên lụy vào trong, nếu thành thành thật thật nói rằng nàng được Long Nghi công chúa có lòng tốt đưa ra khỏi cung, chắc nương nương sẽ không gây khó dễ cho công chúa điện hạ. Diêu Hỉ nghĩ ngợi rồi nói: "Ta sẽ nói sau khi được Long Nghi công chúa đưa ra khỏi cung, ta ở ngoại ô kinh thành lang thang hai ngày. Biểu tiểu thư yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không nhắc đến quý phủ nửa câu." Nàng không thể nói dối rằng mình tự rời khỏi hoàng cung, nương nương sẽ hận nàng, nếu nói như vậy, nương nương chắc chắn sẽ hỏi nàng: Đi cũng đi rồi, còn trở về làm gì?

Hơn nữa Lưu Phương cô cô đã tìm đến đất phong của Long Nghi công chúa, nương nương chắc chắn đã biết gì đó. Nàng nói như vậy không tính là lừa gạt nương nương, dù sao đất phong của Long Nghi công chúa cũng ở ngay vùng lân cận phía nam so với kinh thành.

"Cảm ơn công công." Tôn Nghiên cảm kích nói. Diêu Hỉ thật là lấy ơn báo oán, chuyện này là biểu tỷ Long Nghi đường đột. Có muốn truy cứu chuyện này hay không hoàn toàn phụ thuộc vào tâm tình của Thái Hậu nương nương, chuyện quan trọng liên quan đến nhiều người trong phủ như vậy, nàng thật sự không dám mạo hiểm, chỉ có thể dùng da mặt dày cầu xin Diêu Hỉ giúp đỡ giấu giếm.

"Biểu tiểu thư khách khí." Diêu Hỉ ngượng ngùng nói: "Long Nghi công chúa rõ ràng có ý tốt, ta lại muốn cáo trạng công chúa điện hạ trước mặt Thái Hậu nương nương ...... Huống chi, nếu không có biểu tiểu thư, sáng hôm qua cái mạng nhỏ này của ta đã không còn rồi."

"Nếu không đưa ngươi ra khỏi cung, thì căn bản sẽ không xảy ra những chuyện nguy hiểm như vậy." Tôn Nghiên càng ngượng ngùng hơn. "Còn một đoạn đường nữa mới đến tường thành, chúng ta tìm một cửa hàng mở sớm một chút, ăn lót dạ rồi mới lên đường nhé?"

"Ừm." Đi suốt cả đêm, Diêu Hỉ cũng đói bụng.

Mới sáng sớm, gian bếp của cửa hàng đã bốc khói nghi ngút. Tôn Nghiên gọi hai lồng hấp bánh bao và mấy chén canh thịt, mời Diêu Hỉ ăn rồi nói: "Cứ ăn từ từ. Thời gian còn sớm, chúng ta không cần gấp gáp lên đường, cứ ăn từ từ thôi."

"Khách quan từ từ dùng." Lão bản nương của cửa hàng bê đồ ăn tới, nàng không nhịn được nhìn Diêu Hỉ và Tôn Nghiên. Thật là công tử đẹp trai xứng với tiểu thư xinh đẹp, một đôi người yêu thật là xứng đôi. Nàng cẩn thận hỏi Diêu Hỉ: "Nhìn dáng vẻ của công tử, hẳn là sáng nay mới vừa vào kinh đúng không?"

Diêu Hỉ lễ phép cười rồi gật đầu.

"Chẳng trách. Công tử không nên xuất đầu lộ diện thì hơn......" Lão bản nương liếc nhìn bốn phía rồi thấp giọng nói: "Công tử mới vừa vào kinh, có chuyện không biết, hai ngày nay, Thái Hậu nương nương đang tìm các nam tử trẻ đẹp ở khắp nơi để bắt vào cung làm nam sủng đấy! Với tướng mạo của công tử, chậc chậc, nguy hiểm đó!"

Diêu Hỉ đang uống nước canh, nàng thiếu chút nữa đã bị sặc chết. Cái gì? Thái Hậu nương nương tìm soái ca ở khắp nơi để nạp làm nam sủng?

Nàng không tin! Lưu Phương cô cô rõ ràng đã nói nương nương vì nàng mà không thèm ăn uống.

"Ta ăn no rồi." Diêu Hỉ và Thái Hậu nương nương mới xa nhau mấy ngày, đây là lần đầu tiên nàng mất khẩu vị. Nàng chỉ uống hai ngụm nước canh, không ăn một cái bánh bao nào.

Tôn Nghiên đồng tình mà liếc mắt nhìn Diêu Hỉ một cái. Tự cổ quân vương vốn bạc tình! Thái Hậu cũng không ngoại lệ.

Đi được một hồi lâu, xe ngựa dừng bên ngoài cửa cung, Diêu Hỉ xuống xe trước rồi nói với Tôn Nghiên: "Biểu tiểu thư và ta nên tách nhau ra rồi vào cung thì tốt hơn. Ta đến nha môn của Tư Uyển Cục, chờ bọn họ xuất cung lấy hàng hóa, ta sẽ sai người dẫn ta vào cung, biểu tiểu thư thì sao?"

Tôn Nghiên lấy một tấm lệnh bài của Long Nghi từ bên hông ra, quơ quơ rồi nói: "Ta có cái này. Có cần đưa công công đến đó không?" Nàng không biết Tư Uyển Cục có xa hay không, Diêu Hỉ có tiện đường đi lại hay không.

"Không cần. Quẹo một khúc cua, đi một đoạn đường ngắn là tới rồi." Diêu Hỉ cười rồi nhảy nhót xuống xe. Nàng đang muốn đi đường vòng qua bên cạnh cửa cung, liền nhìn thấy bên ngoài cửa cung có rất nhiều người đang vây quanh. Lòng hiếu kỳ nổi lên, thúc đẩy Diêu Hỉ đi qua, sau đó nàng nhìn thấy một cảnh tượng khiến lòng người tan nát.

Thái Hậu nương nương ngồi trên kiệu ở cửa cung, trước mặt là một đám công tử ăn mặc đủ loại màu sắc đang đứng xếp hàng. Những vị công tử đó chiều cao không đồng nhất, ăn mặc cũng đủ kiểu khác nhau, nhưng có một điểm giống nhau đến thần kỳ, đều rất đẹp trai.

Diêu Hỉ nhớ tới lời đồn lúc nãy nàng đã nghe thấy ở cửa hàng. Lão bản nương có lòng tốt, nói rằng Thái Hậu nương nương đang tìm kiếm nam sủng, bảo nàng đừng xuất đầu lộ diện, thì ra chuyện này là sự thật!

Nương nương một bên thì phái Lưu Phương cô cô tìm nàng, một bên thì tìm kiếm niềm vui mới trong phạm vi lớn. Đây là muốn hai tay hai súng sao?

Diêu Hỉ dùng tay che lại vùng ngực đầy đau đớn, nàng tức giận đứng vào hàng cuối cùng trong đội ngũ các mỹ nam, chờ bị Thái Hậu nương nương kiểm tra.

Vạn Tất cảm thấy đôi mắt của mọi người đều hư hết rồi, bắt nhiều người như vậy, nhưng căn bản không có ai giống Diêu Hỉ. Nàng nâng má nhìn đội ngũ trước mắt xếp thành hàng dài, lạnh lùng thốt lên: "Không phải. Tiếp theo! Không phải. Tiếp theo! ......"

Nàng đã nhìn mười mấy người, thật sự rất mệt mỏi, lúc đang muốn sai người khởi giá hồi cung, một hình bóng quen thuộc liền xuất hiện trước mặt nàng. Vạn Tất không thể tin được mà trừng to mắt, sau khi xác định không nhận sai người, nàng chậm rãi đứng lên đi tới.

Thế giới trong nháy mắt trở nên an tĩnh, tất cả những người lung tung rối loạn đều biến mất không còn, chỉ có Diêu Hỉ đang đứng trước mặt nàng, hai người đối diện nhìn nhau.

Nhưng vì sao nha đầu thấy nàng lại không vui chút nào vậy? Vạn Tất không thèm hỏi Diêu Hỉ đã đi đâu, trở về như thế nào. Nàng chỉ tiến lên kéo người ôm thật chặt vào lòng, cằm đặt trên đỉnh đầu Diêu Hỉ, đôi mắt đỏ hoe, đứng rất lâu mà không nói lời nào.

Người bình an vô sự trở về là được rồi, những chuyện khác đều không quan trọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro