Chương 105

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diêu Hỉ vùi đầu vào lòng Thái Hậu nương nương, đôi tay vòng qua eo của Thái Hậu, với tới sau lưng rồi nắm chặt lại với nhau, dùng hết sức ôm chặt lấy Thái Hậu.

Nàng vui vẻ vì cuối cùng mình cũng được trở về bên cạnh nương nương, nhưng cũng lo lắng nương nương đã thay lòng. Trước mắt có nhiều công tử tuấn mỹ muôn hình muôn vẻ như vậy đang chờ nương nương hái đấy! Hừ. Nương nương thật sự không thể nhịn nổi sao?

Vạn Tất bị Diêu Hỉ siết chặt nên hơi đau, nhưng nàng cắn răng không nói gì cả, nha đầu ôm nàng chặt như vậy hiển nhiên là vì sợ mất nàng. Mãi đến khi đứa nhóc trong lòng nàng bắt đầu khóc rưng rức, Vạn Tất mới hoảng sợ. Nàng nhẹ nhàng vỗ lưng Diêu Hỉ, thấp giọng hỏi nhỏ bên tai nàng ấy: "Có phải ngươi cho rằng sẽ không được gặp lại ai gia nữa đúng không? Nên mới uất ức thành như vậy."

Diêu Hỉ lắc đầu.

Nàng không sợ hãi sẽ không gặp được Thái Hậu nương nương nữa, dù sao bất luận như thế nào nàng cũng sẽ nghĩ cách trở về. Nhưng điều khiến nàng vẫn luôn lo lắng là mình trở về quá muộn, trái tim của nương nương đã không còn hướng về nàng nữa. Nàng mới rời cung khoảng hai ba ngày, nhưng nàng cũng đã dùng toàn bộ sức lực để nhanh chóng chạy về, vậy mà nương nương đã bắt đầu tìm kiếm người mới thay thế nàng rồi.

Sở dĩ nàng đau khổ như vậy, là vì nàng đột nhiên phát hiện ra ở trong lòng nương nương, nàng không phải là người không thể thay thế được.

"Vậy thì ngươi uất ức cái gì?" Vạn Tất muốn ôm Diêu Hỉ về kiệu, cửa cung có nhiều người vây quanh như vậy, nói chuyện không quá tiện. Tỉ như giờ phút này nàng không phải là không muốn ôm Diêu Hỉ, nhưng nàng e ngại có nhiều người ở đây, sợ Diêu Hỉ e lệ nên chỉ có thể chịu đựng.

Diêu Hỉ ngẩng đầu lên, nàng mím chặt môi, hai mắt đẫm lệ hỏi: "Nương nương có nhớ không, ngài đã từng nói chỉ cần có một mình nô tài là đủ rồi?"

Bình Nhi và những cung nhân hầu hạ còn lại đều quay mặt đi, chưởng quầy của lụa trang Vạn Phúc và một đám tiểu nhị cũng cúi đầu. Đám nam tử trẻ tuổi không thể hiểu nổi tại sao mình lại bị bắt đến cửa cung cho Thái Hậu nương nương kiểm tra, bọn họ ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, vẫn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, vẻ mặt ta là ai, ta phải làm gì mê mang vô thố.

"Hồi cung rồi nói sau!" Vạn Tất bị Diêu Hỉ hỏi thì hơi xấu hổ. Nha đầu Diêu Hỉ này cũng thật là, lời âu yếm sao có thể nói trước mặt người ngoài? Chờ trở về cung, Diêu Hỉ muốn nghe cái gì nàng cũng sẽ nói.

"Nương nương không nói rõ ràng, nô tài không dám hồi cung." Diêu Hỉ lui về phía sau một bước, giơ tay chỉ về phía các soái ca vẻ mặt đang ngây ngô rồi nói: "Nô tài mới chỉ không ở đây hai ngày, nương nương lại chiêu nam sủng khắp thiên hạ. Sớm biết rằng đối với nương nương ai hầu hạ cũng giống nhau, thì nô tài không nên trở về nữa!" Nàng nói xong còn không tự chủ chảy hai dòng nước mắt, trên mặt tràn đầy vẻ uất ức.

Chiêu nam sủng? Vạn Tất nhìn lướt qua những người mà chưởng quầy bắt tới đây, nàng liền hiểu ra nha đầu Diêu Hỉ này đã hiểu lầm. Về lời đồn nàng cưỡng đoạt mỹ nam bắt vào cung làm nam sủng, Vạn Tất đã nghe nói rồi, có điều nàng không thèm để ý. Diêu Hỉ đã ở ngoài cung nhiều ngày, chắc chắn đã nghe thấy tin đồn mà người ta nói hươu nói vượn rồi.

Chuyện này rất dễ giải thích, nhưng không dễ giải thích trước mặt nhiều người như vậy.

"Cứ lên kiệu trước đã!" Vạn Tất không phân trần mà nắm lấy tay Diêu Hỉ cùng nhau vào kiệu, trước khi khởi kiệu, nàng phân phó chưởng quầy: "Trình bức họa ai gia đưa cho ngươi lên đây, sau đó đưa những người này trở về hết đi!"

Diêu Hỉ tức giận đến nỗi tim đau đớn, nàng khó chịu quay mặt đi bĩu môi, cố ý không nhìn Thái Hậu nương nương.

Vạn Tất thấy dáng vẻ tức giận của Diêu Hỉ, nàng chỉ cảm thấy trong lòng ngọt lịm. Nàng cười nhìn Diêu Hỉ rồi giải thích: "Ngươi bỗng nhiên mất tích, ai gia sốt ruột nên vẽ chân dung ngươi rồi sai người tìm kiếm ngươi khắp kinh thành. Những người đó lại không biết ngươi, ai gia liền ra lệnh cho bọn họ đưa những người có hai phần dung mạo tương tự với ngươi đưa tới đây. Ai gia không có chiêu nạp nam sủng mới, chỉ đang tìm ngươi mà thôi." Vạn Tất nói xong liền đưa bức họa cho Diêu Hỉ.

Diêu Hỉ nghe nương nương giải thích như vậy mới an tâm hơn không ít, trên mặt cũng có ý cười. Lúc nãy ở cửa cung, nương nương vừa nhìn thấy nàng trở về liền kích động tiến lên ôm nàng vào lòng, nàng biết nương nương quan tâm đến nàng, nàng chỉ muốn xác nhận sự quan tâm này có phải là độc nhất vô nhị hay không.

Nhận lấy bức hoạ trong tay nương nương, Diêu Hỉ mở bức họa ra, ý cười mới xuất hiện trên mặt nàng đã dần dần bị đông cứng. Người trong bức họa giống nàng, nhưng hình như cũng không phải nàng. Nàng đã từng soi gương, người trong bức họa này đẹp hơn nàng quá nhiều.

"Người trong bức họa thật sự là ta?" Diêu Hỉ cúi đầu nhìn bức họa, nàng vẫn không thể tin được. Nương nương đây chẳng phải là vẽ hình mẫu lý tưởng trong lòng, sau đó sai người dựa theo khuôn mẫu này mà tìm nam sủng sao?

"Không phải ngươi thì là ai. Nhìn xiêm y của người trên bức họa đi, có giống xiêm y ngươi đang mặc hay không?" Vạn Tất vẫn luôn nhìn Diêu Hỉ đầy thâm tình, nhưng Diêu Hỉ hoặc là quay mặt đi, hoặc là cúi đầu, nàng không nhìn thấy gì cả.

Trong mắt nương nương, nàng đẹp như vậy sao? Diêu Hỉ không nỡ cuộn bức họa lại, nàng nhìn bản thân trong tranh, si ngốc mà nói: "Trong mắt nương nương, ta...... thật là đẹp." Nàng nói xong liền đỏ mặt, tự mình khen mình đẹp cứ ngại ngại thế nào đấy.

Nghe nói lúc soi gương, con người sẽ tự động não bổ 30% mỹ mạo của mình, cho nên rất nhiều người không thể nhìn thẳng vào diện mạo của mình khi không trang điểm. Nói cách khác,dung nhan của nàng trong mắt mình khác xa với dung nhan của nàng trong mắt người khác.

Nhưng ở trong mắt nương nương, lý thuyết này không còn đúng nữa. Đây là sức mạnh của tình yêu sao? Diêu Hỉ cúi thấp đầu, vui sướng hài lòng suy nghĩ. Lần này cúi đầu, nàng chỉ cho Thái Hậu nương nương nhìn thấy cái gáy của mình.

Vạn Tất không muốn nhìn gáy của Diêu Hỉ, nàng đưa tay đỡ lấy cằm Diêu Hỉ, nâng mặt Diêu Hỉ lên, xoay qua đối diện với mình, sau đó nàng dịu dàng nói: "Để ai gia nhìn xem một chút. Ở ngoài cung nhiều ngày như vậy có phải chịu khổ hay không, có phải đã gầy hơn rất nhiều?"

Diêu Hỉ không khỏi nhớ tới sáng sớm hôm qua, nàng thiếu chút nữa bị con ngựa điên quăng ngã, nàng liền uất ức gật đầu, nàng cho rằng nương nương sẽ nhìn mình bằng ánh mắt trìu mến, quan tâm hỏi han nàng đã trải qua những gì.

Nàng sai rồi.

Vạn Tất vuốt ve cằm của Diêu Hỉ liên tục, tâm tình bỗng nhiên có chút vi diệu: Ơ? Sao cảm giác lại đầy đặn hơn rất nhiều?

"Hình như công công đã mập lên một chút." Vạn Tất buông cằm Diêu Hỉ ra, trong lòng ngũ vị tạp trần. Nàng đương nhiên mong rằng Diêu Hỉ có thể bình an vô sự, nhưng phát hiện Diêu Hỉ không ở bên cạnh nàng mấy ngày, lại mập lên một chút thì nàng lại khó chịu. Mới trải qua hai ba ngày ngắn ngủi mà nàng ấy có thể mập lên một vòng? Xem ra khẩu vị không phải như bình thường thì càng ăn tốt hơn!

Diêu Hỉ đau lòng nhìn về phía Thái Hậu nương nương rồi nói: "Nương nương thật sự đã gầy đi rất nhiều." Lưu Phương cô cô nói nương nương vì nàng mà không chịu ăn uống, cũng may nàng trở về rồi, nếu không nàng không biết nương nương sẽ tiều tụy đến mức nào.

Vạn Tất không vui trừng mắt nhìn Diêu Hỉ một cái, thấy Diêu Hỉ đang đau lòng nhìn mình, tâm tình lại trở nên vui vẻ trong nháy mắt. Nói không chừng Diêu Hỉ muốn dùng đồ ăn để lấp đầy trái tim trống rỗng vì phải rời xa nàng thì sao, cho nên mới mập? Nhất định là vậy rồi.

"Nương nương không muốn biết vì sao ta phải rời khỏi hoàng cung, làm sao có thể về đến đây sao?" Diêu Hỉ chuẩn bị nói hết tất cả mọi chuyện cho Thái Hậu nương nương, ngoại trừ chuyện ở đất phong của Long Nghi công chúa.

"Ai gia biết hết." Vạn Tất đưa tay nắm lấy tay nhỏ của Diêu Hỉ. Diêu Hỉ rời khỏi là bị Long Nghi cưỡng ép bắt đi, trở về là vì yêu nàng tha thiết, nàng biết rõ sao không. "Tiểu Diêu tử, ai gia đói bụng."

Diêu Hỉ vén màn xe lên, ló đầu ra muốn nhìn xem kiệu đã đi đến đâu rồi, sau đó xoay người nói với Thái Hậu nương nương: "Sắp đến rồi. Nương nương đừng gấp, sau khi hồi cung nô tài sẽ hầu hạ nương nương dùng....." nàng còn chưa nói xong, Thái Hậu nương nương đã nắm chặt tay nàng rồi đột nhiên kéo nàng vào lòng. Nàng lảo đảo nghiêng người ngã vào lòng Thái Hậu nương nương, trước khi miệng bị chặn lại, nàng kịp nói ra chữ cuối cùng: "Thiện ...."

Vạn Tất dùng đầu lưỡi đẩy làn môi mềm mại của Diêu Hỉ ra, tay sờ vào ngực Diêu Hỉ. Trước ngực Diêu Hỉ vẫn là lớp vải dày dặn cứng cáp, hiển nhiên nàng ấy vẫn đang quấn vải. "Sau khi hồi cung thì bỏ miếng vải rách này đi!" Nàng vừa dùng sức hôn Diêu Hỉ, vừa dùng nhịp thở ngắt quãng để nói chuyện với Diêu Hỉ.

"Được......" Diêu Hỉ đáp lại nụ hôn của Thái Hậu nương nương vô cùng thuần thục, hai tay nàng leo lên cổ nương nương.

Nỗi nhớ nhung đã dồn nén mấy ngày, tại giờ khắc này bắt đầu trào dâng, hai người gặm cắn liếm mút đối phương vô cùng kịch liệt, muốn dập tắt ngọn lửa thiêu đốt đến mức xao động bất an trong lòng. Nhưng lửa càng cháy càng mạnh, dục vọng không những không thuyên giảm chút nào, ngược lại còn dần dần cắn nuốt lý trí còn sót lại của hai người.

Đặc biệt là Diêu Hỉ.

Nàng chủ động cởi bỏ y phục của mình, muốn kéo vải quấn ngực ra. Ý chí của Vạn Tất mạnh hơn rất nhiều so với Diêu Hỉ, nàng ngăn động tác cởi y phục của Diêu Hỉ lại. Hai tay nàng luồn vào trong y phục của Diêu Hỉ, dùng sức vuốt ve thân thể của Diêu Hỉ, liếm hôn cổ rồi nói với hơi thở nóng hừng hực: "Nhịn một chút. Sắp về đến cung rồi."

Diêu Hỉ thống khổ thở hào hển gật đầu, nàng đã bước tới giới hạn của sự mất khống chế.

Chiếc kiệu lắc lư mà đi về phía trước, thỉnh thoảng đột ngột lắc lư vài cái.

Cung nữ nhấc kiệu liên tục nhíu mày cắn chặt răng, cố gắng duy trì sự cân bằng của chiếc kiệu.

Cuối cùng cũng tới bên ngoài cửa cung của Long Nghi công chúa. Cỗ kiệu dừng lại.

Diêu Hỉ không để ý tới bản thân mình, nàng muốn sửa soạn lại y phục cho Thái Hậu nương nương trước, nàng vừa ngẩng đầu lên liền phát hiện chỉ có cây trâm trên đầu nương nương là hơi nghiêng ngả một chút, xiêm y vẫn chỉnh tề như cũ. Còn nàng thì rối bời giống như mới bị người ta chà đạp qua...... Ờ thì, nàng thật sự mới bị nương nương chà đạp mãnh liệt thật. Diêu Hỉ tay chân nhanh nhẹn mau chóng chỉnh lại y phục, tháo búi tóc ra rồi quấn lại cho gọn gàng.

Vạn Tất cài lại cây trâm xong cũng không lập tức cho hạ kiệu, nàng ngồi xổm trước mặt Diêu Hỉ, lấy khăn ra giúp Diêu Hỉ lau đi những vết đỏ trên mặt sau nụ hôn cuồng loạn. Ngọn lửa trong lòng nàng vẫn bị thiêu cháy hừng hực, thấy Diêu Hỉ chỉnh sửa y phục nửa ngày không xong, nàng bị dục vọng nuốt hết tất cả sự kiên nhẫn, liền phân phó cung nữ đang nâng kiệu: "Không cần ngừng kiệu! Trực tiếp mang tới đại điện!"

Phân phó xong, Vạn Tất liền tiến lên cởi đai lưng mà Diêu Hỉ mới thắt xong ra, Diêu Hỉ còn chưa kịp phản ứng lại được, Vạn Tất đã ra tay cởi bỏ vải bố quấn ngực của nàng. Từng tầng vải trắng bị lột ra, từ từ lộ ra hai ngọn núi mềm mại hồng hào.

Diêu Hỉ cũng đưa tay muốn cởi bỏ y phục của nương nương, nhưng lại bị Vạn Tất nhẹ giọng bảo nàng ngưng lại. "Nghe lời, đừng nhúc nhích." Đây là lần đầu tiên nàng làm chuyện này với người ta, nàng vô cùng hồi hộp, Diêu Hỉ chạm vào nàng sẽ khiến nàng phân tâm, không thể phát huy cho tốt. Nàng cũng sợ Diêu Hỉ thành thạo sẽ nổi bật việc nàng không biết gì, cho nên nàng mới không cho Diêu Hỉ động.

Cởi bỏ vải quấn ngực ra rồi, Vạn Tất liền đặt hai tay bao phủ lên vùng núi tuyết. Nàng nhẹ nhàng nắm năm đầu ngón tay lại, ngọn núi dưới lòng bàn tay nàng vừa mềm vừa mịn, giữa lòng bàn tay có một hạt đậu cưng cứng cộm lên, khiến nàng ngứa ngáy.

Diêu Hỉ hồi hộp đến mức hít hà một hơi. Lý luận tri thức của nàng rất phong phú, nhưng thực chiến thì là lần đầu tiên. Chuyện đáng sợ nhất chính là nương nương là tài xế mới, nàng sợ sẽ xảy ra tai nạn xe cộ!

Nương nương rốt cuộc có thể làm được hay không? Có cần nàng chỉ điểm một chút hay không? Nếu nương nương không biết phải làm sao, nàng có nên kháng chỉ chủ động xuất kích hay không?

Diêu Hỉ nghĩ đông nghĩ tây, hứng thú dần dần trở nên phai nhạt.

Đang định hành động thêm một bước, Vạn Tất đã nhận ra Diêu Hỉ đang thất thần.

"Chuyên tâm chút!" Trường hợp nghiêm túc như vậy mà nha đầu Diêu Hỉ này cũng dám thất thần! Vạn Tất tức giận rồi ấn Diêu Hỉ xuống, nhào qua vùi đầu vào ngực Diêu Hỉ, ngậm lấy hạt đậu đỏ rồi cẩn thận liếm mút.

Ngọn lửa của Diêu Hỉ mới bị tiêu diệt vì thất thần xong, bây giờ nó không chỉ bị đốt cháy mà còn giống như bị rót thêm một thùng xăng lớn vào.

Chiếc kiệu lay động vô cùng, Bình Nhi và các cung nữ nâng kiệu đều đỏ mặt suốt cả đường đi. Đi qua ngự uyển của Long Nghi công chúa, đi qua cầu đá, rồi đi xuyên qua rừng hoa hạnh, Bình Nhi chạy lên vài bước, muốn mở cửa đại điện ra trước, tiện cho kiệu được khiêng vào.

Vừa đến cửa đại điện, nàng liền choáng váng. "Nô tỳ bái kiến Hoàng Thượng."

Minh Thành Đế thấy hai ngày nay Thái Hậu không ăn không ngủ, buồn bực không vui, mỗi ngày sau khi thiết triều xong hắn đều tới đây thỉnh an, tự mình hầu hạ Thái Hậu dùng cơm, thuận tiện trò chuyện. Hôm nay ngoại trừ nhiệm vụ thỉnh an đút cơm, hắn còn có một chuyện lớn muốn thương nghị với Thái Hậu.

Hắn đã tra ra kẻ chủ mưu phái thích khách đến cung điện của Long Nghi ám sát Thái Hậu lần trước rồi, đó là Hoàng Hậu Chu thị!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro