Chương 112

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Diêu Hỉ đi rồi, Vạn Tất phân phó phòng bếp chuẩn bị rượu ngon và đồ ăn, rồi sai người mời Long Nghi và Lan tiệp dư. Nàng ngồi một mình ở trong điện, cầm tác phẩm hội họa của Diêu Hỉ để xem - thật là càng nhìn càng thấy xấu!

Vạn Tất tức giận đến mức vứt bức họa sang một bên, nhắm mắt làm ngơ.

Cung nữ ở Ninh An Cung bỗng nhiên tới đây, nói là có chuyện cần bẩm báo.

"Có phải Ninh An Cung xảy ra chuyện gì rồi không?" Vạn Tất khẩn trương. Tuyệt đối đừng nói với nàng nha đầu Diêu Hỉ kia lại mất tích nữa đấy! Nguyên Thiến không thể tự dưng sai người đến đây, nếu đã phái người đến bẩm báo thì chắc chắn là có việc.

Cung nữ vào điện xong, nàng đóng cửa lại rồi mới nói: "Bẩm nương nương. Lúc trước ngài ra lệnh điều tra chuyện Diêu công công vào cung, bây giờ đã có kết quả."

"Ừ. Tra được gì rồi?" Thần sắc của Vạn Tất trở nên nghiêm túc.

"Nương nương phân phó điều tra từ tên thái giám Lục Phúc của Nội Quản Giám, chúng ta điều tra được hắn đã từng có tình nhân ở Tây viện, đầu năm nay bỗng nhiên nàng ta lại chết bất đắc kỳ tử. Có điều vào năm ngoái, sau khi say rượu, tình nhân của Lục Phúc đã nói với người ta, vào hai ngày trước khi Lục Phúc được thăng chức, hắn đã cầm bức họa đi tìm một vị công tử, nàng ta đưa ra ý kiến, bảo Lục Phúc đi tìm bà mối Lưu Ma bà hỏi thăm. Manh mối đến đây thì bị chặt đứt."

Vạn Tất liếc mắt nhìn cung nữ một cái: "Điều tra cẩn thận rồi hẵng đến bẩm báo. Không phải nói có kết quả rồi sao? Đây là kết quả à?"

Cung nữ lắc đầu, nàng nói tiếp: "Ngày thứ hai sau khi Diêu công công mất tích, có một nam tử hỏi thăm tung tích của một tiểu thái giám nào đó ở khắp nơi trong bốn tư tám cục, hắn nói năm kia đệ đệ nhà hắn đã vào cung, vóc dáng không cao, dáng vẻ rất ngoan ngoãn. Người của Tư Uyển Cục nghe miêu tả thấy giống Diêu công công, liền tới Ninh An Cung báo tin tức, Nguyên Thiến cô cô sai người đến bắt người kia lại thẩm vấn, hắn ta liền nói Lục Phúc tìm Lưu Ma bà mua người vào cung làm thái giám, người mà Lục Phúc mua chính là đệ đệ của hắn Tôn Hỉ Bảo. Lúc nãy Diêu công công đến Ninh An Cung nhận đồ vật, Nguyên Thiến cô cô đã lén để cho người kia nhìn mặt, hắn ta đã chính mắt xác nhận, Diêu công công chính là Tôn Hỉ Bảo."

"A!" Vạn Tất không tin, nam tử kia luôn miệng nói Diêu Hỉ là đệ đệ của hắn? Ngay cả chuyện Diêu Hỉ là nữ nhi hắn còn không biết, vậy mà cũng dám nói hươu nói vượn.

Biết được nhiều nội tình như vậy, Vạn Tất đã chắc chắn nam tử kia là đồng lõa với Lục Phúc, cùng nhau hãm hại Diêu Hỉ phải vào cung, có lẽ hắn nghe nói Diêu Hỉ được nàng sủng ái nên mới tìm tới cửa, định dùng bí mật thân thế của Diêu Hỉ để đòi bạc. "Người kia chắc chắn vẫn đang giấu giếm bí mật. Nếu không hỏi được thì đánh, đánh đến khi hắn gần chết mới thôi. Nhất định phải hỏi cẩn thận cho ai gia, hắn đã làm hại Diêu Hỉ khi nào, ở chỗ nào, có biết Lục Phúc nhận mệnh lệnh của người nào hay không? Động tĩnh nhỏ thôi, đừng làm cho Diêu Hỉ biết."

Chuyện Diêu Hỉ vào cung có hai khả năng.

Một là đám người của Đường Hoài Lễ làm ra, hắn đưa Diêu Hỉ vào cung là để bảo vệ Diêu Hỉ không bị kẻ thù làm hại. Hai là kẻ thù của Diêu Hòa Chính, hắn muốn mượn việc Diêu Hỉ vào cung để làm hại Diêu gia, nếu như bị nàng điều tra được là ai, nàng chắc chắn sẽ thật lòng cảm ơn người nọ đã trời xui đất cho nàng sự may mắn khi gặp được Diêu Hỉ, sau đó nàng sẽ giết chết hắn để báo thù cho Diêu Hỉ.

"Vâng." Cung nữ lui ra, nàng trở về Ninh An Cung truyền chỉ.

Vạn Tất đã đoán đúng rồi. 

Năm đó sau khi bán Diêu Hỉ vào cung, Tôn Nhị Cẩu sợ chủ nợ có thể tìm tới cửa bất kỳ lúc nào, hắn liền mang theo hai trăm lượng mà Lục Phúc cho, cùng với thê tử Lưu thị trốn chạy suốt đêm. Lẽ ra hai trăm lượng bạc là đủ cho bọn họ mua một căn nhà, một miếng đất để làm ruộng, chỉ cần hai phu thê tay chân cần mẫn một chút, rồi buôn bán nhỏ thêm thắt gì đó, cuộc sống của họ sẽ không đến mức quá khó khăn.

Nhưng Tôn Nhị Cẩu lại mê cơ bạc, còn Lưu thị thì lười biếng trời sinh. Vốn có trong tay hai trăm lượng bạc, đảo mắt một cái họ đã tiêu xài hết sạch. Tôn Nhị Cẩu quá vô nhân tính, sau khi tiêu sạch số bạc bán Diêu Hỉ, hắn lại bày mưu tính kế bán luôn Lưu thị, sau khi có tiền lại tiếp tục đánh bạc, đến khi thua cháy túi rồi mới bắt đầu cân nhắc đến cách kiếm tiền. Hắn vừa lười vừa không có bản lĩnh, cùng đường hết sức liền nhớ tới muội muội Tôn Hỉ Bảo đã bị hắn bán vào cung làm thái giám.

Hắn không biết sau khi vào cung, Hỉ Bảo còn sống hay đã chết, nên hắn mới định đến các nha môn thử vận may. Hắn lừa Lục công công rằng Hỉ Bảo là đệ đệ của hắn, vạn nhất muội muội còn sống, được thưởng bổng lộc ở trong cung thì sao? Chẳng phải hắn có thể dùng thân phận nữ tử của muội muội để dọa dẫm đòi bạc hay sao? Kết quả hắn còn chưa hỏi thăm được gì đã bị bắt trói vào Ninh An Cung một cách mơ mơ hồ hồ.

Cung nữ rời đi không bao lâu, Vạn Tất liền nhìn thấy Long Nghi và Lan tiệp dư cùng nhau bước tới. Nàng thật sự lắp bắp kinh hãi, Càn Thanh cung cách chỗ này không gần, Lan tiệp dư lại có thể tới nhanh như vậy, chẳng lẽ nàng ta vẫn luôn ở trong cung của Long Nghi? Bây giờ đang là ban ngày ban mặt, sao lại không biết kiêng dè như vậy.

"Truyền thiện đi." Vạn Tất đứng dậy đi vào phòng ăn, nàng phân phó cung nữ đang chờ ở cửa điện.

Sau khi bữa tối được dọn lên, Vạn Tất ra lệnh cho cung nữ truyền thiện lui xuống: "Không có ý chỉ của ai gia, không cho phép bất kỳ ai bước vào, kể cả Diêu Hỉ." Sau đó nàng mới nói với Long Nghi và Lan tiệp dư: "Ngồi xuống đi. Vừa ăn vừa nói."

Long Nghi và Diêu Song Lan không ngồi xuống mà đi đến trước mặt Vạn Tất, hai nàng nắm tay rồi cùng quỳ xuống. Trên đường đi tới đây, các nàng đã thương lượng rồi, khi Hoàng Thượng đã không còn là vấn đề, thì tai hoạ ngầm duy nhất của họ chính là đương kim Thái Hậu.

"Làm gì vậy?" Vạn Tất liếc mắt nhìn hai người một cái nhàn nhạt. "Muốn cầu xin ai gia giấu diếm Hoàng Thượng cho các ngươi?"

"Muốn cầu xin Thái Hậu thành toàn!" Long Nghi quỳ thẳng lưng, nói với vẻ khẩn thiết: "Hoàng huynh đã quyết định phế bỏ phẩm cấp tiệp dư của Song Lan, chuyện Song Lan vào cung bắt nguồn từ một sự hiểu lầm......" Long Nghi nói cho Thái Hậu nghe những chuyện giữa nàng và Diêu Song Lan mấy năm nay, sau đó nàng dập đầu một cái thật mạnh trước mặt Thái Hậu. "Khẩn cầu Thái Hậu thành toàn!"

Diêu Song Lan cũng trịnh trọng dập đầu với Thái Hậu, sau đó nàng nắm lấy tay Long Nghi thật chặt.

"Ồ" Vạn Tất rũ mắt, nhìn hai người đan mười ngón tay vào nhau, vẻ mặt rất kiên quyết, nàng cười khẽ một tiếng rồi nói: "Không ngờ rằng hai người lại là một đôi uyên ương khổ mệnh. Đứng lên đi! Nếu ai gia định nói cho Hoàng Thượng biết, ai gia còn chờ đến bây giờ hay sao? Hôm nay ta gọi các ngươi tới đây không phải vì cái này, mà là vì vụ án của Diêu gia."

Long Nghi đỡ Diêu Song Lan, cùng nhau ngồi xuống vị trí đối diện Thái Hậu.

"Ai gia đã từng nói, ai gia sẽ lật lại vụ án của Diêu gia, chuyện của hai ngươi ai gia cũng có thể thành toàn. Chỉ có điều...." Vạn Tất nhìn hai người ngồi dính sát vào nhau rồi đe dọa nói: "Đừng có ý nghĩ ngu xuẩn muốn đưa Diêu Hỉ rời khỏi ai gia lần nữa, ai gia tuyệt đối sẽ không tha thứ cho các ngươi lần thứ hai!"

"Vâng ạ." Long Nghi ngoan ngoãn đồng ý.

Diêu Song Lan cũng nhẹ nhàng gật đầu. Nàng đã nghe Bé bự nói, những ngày đệ đệ rời khỏi hoàng cung, đệ ấy đã nhớ Thái Hậu nương nương đến mức nào, nàng làm tỷ tỷ sẽ tôn trọng lựa chọn của đệ đệ. Hơn nữa đệ đệ làm thái giám, thật sự rất khó gặp được người trong lòng, khó có được Thái Hậu nương nương không chê đệ đệ, nàng nên cảm kích mới đúng. Cho dù có một ngày Thái Hậu nương nương ghét bỏ đệ đệ, nàng làm tỷ tỷ cũng sẽ bảo vệ đệ đệ ở phía sau mãi mãi.

Trên mặt Vạn Tất có ý cười, quả nhiên nắm nhược điểm của người ta trong tay thì mọi chuyện đều dễ làm!

Nàng nói với Diêu Song Lan bằng giọng rất ôn hòa: "Được, bây giờ hãy nói cho ai gia biết, vụ án của phụ thân ngươi rốt cuộc đã xảy ra như thế nào? Các ngươi đã điều tra được manh mối gì hay chưa?"

"Thật ra Đường công công đã điều tra xong từ đầu đến cuối vụ thảm án diệt môn của Thư gia, chỉ là không có chứng cứ." Diêu Song Lan quyết định không giấu giếm gì nữa, nàng sẽ nói tất cả những chuyện mình biết cho Thái Hậu nương nương. "Năm đó sở dĩ phụ thân bị định tội, là vì lời khai của Thư Vĩnh Phương - tam thiếu gia của Thư gia - người duy nhất sống sót sau vụ thảm án. Thư Vĩnh Phương đã từng ra vào nhà riêng của Mạnh Đức Lai - xưởng công của Đông Xưởng, Mạnh công công và phụ thân lại có thù oán cũ."

"Các ngươi chắc chắn kẻ chủ mưu đứng sau màn chính là Mạnh Đức Lai?" Vạn Tất nhướng mày nói: "Nếu đã chắc chắn, ai gia có thể ra tay."

"Chỉ là suy đoán. Tài sản của Thư gia đều dùng để vu oan cho phụ thân, chúng ta tạm thời không biết được vì sao Thư Vĩnh Phương phải hại chết người nhà, nhưng hắn chắc chắn phải có tiền bạc sống qua ngày, có điều từ trước đến nay, chúng ta không tìm được chứng cứ chứng minh Mạnh công công chuẩn bị tiền bạc cho Thư Vĩnh Phương." Diêu Song Lan nói đúng sự thật.

Vạn Tất gõ bàn theo nhịp rồi nói: "Tam thiếu gia của Thư gia chưa chắc đã còn sống, hắn tàn nhẫn như vậy, quyết tâm hại chết cả nhà chắc chắn là vì thù oán cá nhân. Chỉ là những chuyện này không liên quan đến ta và ngươi, ở rất nhiều thời điểm, sự thật như thế nào cũng không quan trọng, chỉ cần đạt được mục đích là được rồi. Còn việc có phải Mạnh Đức Lai hãm hại Diêu gia nhà các ngươi hay không, ai gia sẽ sai người đi điều tra, xét thấy hắn là tâm phúc của Hoàng Thượng, ai gia sẽ không vu oan cho hắn."

Có oan hay không không quan trọng, dù sao Mạnh Đức Lai cũng không phải là người tốt, nàng có một đống chứng cứ phạm tội của Đông Xưởng trong tay. Nếu thật sự là Mạnh Đức Lai làm hại Diêu gia, đống chứng cứ của nàng cũng đủ cho Mạnh Đức Lai chết tám lần.

"Cảm ơn Thái Hậu nương nương." Diêu Song Lan cảm kích nói. Nàng minh bạch ý tứ trong lời nói của Thái Hậu nương nương, đối với nương nương mà nói, vụ án năm đó có thể điều tra ra manh mối hay không cũng không quan trọng, nhưng nương nương chắc chắn sẽ trả lại sự trong sạch cho Diêu gia, cho dù thủ đoạn của nàng ta sẽ không quang minh lỗi lạc lắm.

"Cảm ơn cái gì? Hài tử Diêu Hỉ kia đã đi theo ai gia, ngươi lại cùng Long Nghi...... Xét đến cùng đều là người một nhà." Vạn Tất tự mình rót rượu cho hai người, nàng giơ ly lên nói: "Uống một ly rượu hóa giải mọi ân oán đi!"

Long Nghi đã cai rượu, nàng chần chờ một chút, thấy Diêu Song Lan đã uống xong ly rượu, nàng mới nhanh chóng nâng ly lên, uống một hơi cạn sạch.

*** 

Diêu Hỉ đã đến Ninh An Cung, nàng đưa danh sách đồ  vật cho Nguyên Thiến cô cô trước.

Nguyên Thiến sai người pha trà, nàng bảo Diêu Hỉ ngồi ở đại sảnh một lát, nói có chút việc gấp, xử lý xong sẽ đi ra. Diêu Hỉ ngoan ngoãn ngồi chờ ở đại sảnh thiên điện, nàng không hề để ý tới có hai đôi mắt chán ghét đang quan sát nàng trong bóng tối.

Khi Nguyên Thiến đi ra, ánh mắt nàng nhìn Diêu Hỉ lại có thêm vài phần nghi hoặc. Lan tiệp dư nói Diêu Hỉ là Diêu Hiển, còn tên lưu manh Tôn Nhị Cẩu lại nói Diêu Hỉ tên là Tôn Hỉ Bảo. Lẽ ra nàng cảm thấy lời nói của Lan tiệp dư đáng tin hơn, nhưng những lời khai của Tôn Nhị Cẩu lại trùng khớp với tất cả những gì mà người của nàng đã điều tra được ở ngoài cung. Cả chuyện về Lục Phúc lẫn chuyện về Lưu Ma bà.

Là thật hay giả Thái Hậu nương nương sẽ tự mình định đoạt, nàng chỉ cần điều tra ra tất cả sự thật, rồi bẩm báo mọi chuyện là được. Nguyên Thiến cười rồi nhận lấy danh sách trong tay Diêu Hỉ, nàng nói: "Ngươi bỗng nhiên biến mất khiến cô cô lo lắng gần chết, cũng may ngươi đã trở về bình bình an an. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?"

Diêu Hỉ lễ phép cười cười, nàng không biết nên trả lời như thế nào, liền nói sang chuyện khác: "Nương nương bảo ta dùng cơm chiều ở Ninh An Cung rồi mới về, ta thấy mọi người ở đây đều đang rất bận rộn, không biết có tiện hay không?"

"Chỉ là thêm đôi đũa mà thôi. Có gì mà không tiện?" Nguyên Thiến cười nói: "Vẫn chưa tới giờ ăn cơm, ngươi ngồi một lát trước đã, ta sai người chuẩn bị những đồ nương nương muốn dùng."

"Vậy ta có thể đi dạo ở nhà ngang một chút không?" Diêu Hỉ đứng dậy cười nói. Đã mấy ngày rồi nàng không gặp Mạnh Lập An, nên định đến đó gặp bạn cũ một chút.

"Được. Lát nữa tới giờ ăn cơm, ta sai người sang đó gọi ngươi." Nguyên Thiến nhìn theo bóng dáng Diêu Hỉ đi đến nhà ngang, nàng nhanh chóng phân phó cung nữ sang bên kia bẩm báo cho Thái Hậu nương nương. Nàng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn có khuynh hướng tin tưởng Diêu Hỉ là Diêu Hiển, bởi vì Diêu Hỉ và Lan tiệp dư chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra họ là người một nhà, còn tên Tôn Nhị Cẩu không biết trốn từ đâu ra lại chẳng giống huynh đệ của Diêu Hỉ chút nào.

Diêu Hỉ nhảy nhót đi về phía nhà ngang, liền nhìn thấy Mạnh Lập An đang múc nước rửa mặt ở bên cạnh giếng, bóng dáng của hắn vẫn yếu đuối mong manh như vậy! "Lập An đệ!" Diêu Hỉ đột nhiên nhảy vọt đến trước mặt Mạnh Lập An, nàng cười to nói: "Có nhớ ca ca hay không?"

Mạnh Lập An bị Diêu Hỉ đột ngột nhảy ra từ chỗ tối làm cho hoảng sợ, thiếu chút nữa hắn đã đổ nghiêng thùng nước. Hắn không nghĩ quá nhiều đến Diêu Hỉ, nhưng vẫn lo lắng gần chết. Hôm kia Diêu Hỉ bỗng nhiên mất tích, Thái Hậu nương nương lục soát khắp hoàng cung để tìm người, lúc ấy hắn nghĩ rằng cha nuôi sợ Diêu Hỉ ngày càng đắc thế trước mặt Thái Hậu nương nương, cho nên mới diệt trừ Diêu Hỉ một cách đơn giản thô bạo.

Hôm nay thấy Diêu Hỉ còn sống sờ sờ đứng trước mặt mình, hắn không khỏi lộ ra nụ cười an tâm: "Mấy ngày qua huynh đi đâu vậy?"

Vì sao tất cả mọi người đều để ý đến chuyện nàng đã đi đâu? Diêu Hỉ bắt đầu thấy sợ hãi vấn đề này. Không thể trả lời, nàng chỉ có thể tiếp tục nói sang chuyện khác: "Đệ phải ăn nhiều một chút đi! Đây đang là thời điểm phát triển chiều cao đấy! Ca ca của đệ sinh ra trong nhà nghèo khó, ăn không đủ no nên mới không cao được đấy."

"Công công là người bận rộn, không phải huynh đặc biệt tới thăm ta chứ?" Mạnh Lập An xách thùng nước đi về phía nhà ngang.

Diêu Hỉ thấy hài tử gầy yếu đến đáng thương, nàng liền định tiến lên giúp đỡ một chút, nhưng khi duỗi tay ra lại nhớ tới tay của mình đã bị phỏng. Nàng đi theo phía sau Mạnh Lập An rồi nói: "Nương nương bảo ta đến đây lấy vài thứ ở nhà kho, Nguyên Thiến cô cô đã đến nhà kho, ta tận dụng thời gian rảnh rỗi liền đến thăm đệ."

"Thái Hậu nương nương vẫn chưa cho huynh vào nhà kho?" Mạnh Lập An thử nói, bất an mà liếc nhìn Diêu Hỉ. Hắn ngủ đông ở Ninh An Cung một hồi lâu, nhưng Nguyên Thiến cô cô lại canh chừng nhà kho rất nghiêm ngặt, hắn căn bản không có cơ hội động tới sổ sách. Diêu Hỉ là người được Thái Hậu nương nương sủng ái, có lẽ là cơ hội duy nhất của hắn......

Diêu Hỉ cười lắc đầu.

"Nương nương không đến mức không tin tưởng công công chứ? Lúc huynh mất tích, nương nương đã rất gấp gáp." Mạnh Lập An cũng cười: "Ta nhớ rõ những cô cô và cung nữ từng hầu hạ bên cạnh nương nương đều đã từng vào nhà kho."

Diêu Hỉ vốn không cảm thấy có vấn đề gì, nghe Mạnh Lập An nói như vậy, nàng bỗng nhiên có chút mất mát. Thái Hậu nương nương không tin tưởng nàng sao?

                            

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro