Chương 114

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôn Nghiên cưỡi ngựa ra đến cửa cung, sắc trời vẫn còn tối. Thị vệ canh gác nhận lấy lệnh bài mà Tôn Nghiên đưa cho, giơ lệnh bài dưới ánh nến, rồi đưa mắt ra hiệu với nhau.

Thủ lĩnh thi vệ tiến lên, cung cung kính kính đưa lẹnh bài cho Tôn Nghiên, rồi cười nói: "Trong cung có quy củ trong cung. Không có ý chỉ của Hoàng Thượng, không cho phép bất kỳ ai được cưỡi ngựa đi khỏi cung điện. Tiểu thư dùng lệnh bài của Long Nghi trưởng công chúa, ta phải chờ một lời xác nhận chắc chắn của trưởng công chúa điện hạ, nếu chuyện trái quy củ này bị Hoàng Thượng truy cứu, chúng ta không gánh nổi."

"Nếu Hoàng Thượng trách cứ ta làm trái quy củ, Long Nghi công chúa sẽ giải thích thay cho ta, không làm liên lụy đến các ngươi." Tôn Nghiên cảm thấy hình như có chút không ổn.

Trong cung không được phép tùy ý cưỡi ngựa, nàng đương nhiên là biết quy củ này, nhưng hôm qua nàng đã điều khiển xe ngựa chạy vào cung, bởi vì nàng có quá nhiều hành lý. Thị vệ canh gác ở cửa cung thấy nàng dùng lệnh bài của trưởng công chúa, liền không hỏi gì cả, yên tâm cho nàng đi vào, hôm nay họ bị làm sao vậy?

Chẳng lẽ là dùng xe ngựa chở hành lý vào cung về tình có thể tha thứ, nhưng một mình cưỡi ngựa đi qua hoàng cung thì là hành động nguy hiểm đối với mọi người?

Tôn Nghiên nghĩ lại, cảm thấy hình như hành động của nàng không đúng, đành phải ngồi xuống chiếc ghế mà thị vệ mới mang đến: "Vậy các ngươi đi nhanh về nhanh." Ở đây cách cung điện của biểu tỷ Long Nghi không xa, đi qua đi lại chỉ mất một khắc đồng hồ.

Thủ lĩnh thị vệ xin lỗi rồi nói: "Tạ ơn tiểu thư đã thông cảm." Nói xong hắn đưa mắt ra hiệu với thủ hạ rồi nói: "Còn không mau đi!"

Ở Càn Thanh cung, Minh Thành Đế đang chuẩn bị thay y phục thượng triều, một tiểu thái giám đã vội vội vàng vàng chạy tới truyền lời: "Hoàng Thượng, trời còn chưa sáng, biểu tiểu thư Tôn gia đã cưỡi ngựa rời khỏi cung, thị vệ canh gác đã làm theo ý chỉ của ngài, tìm cớ để cản người lại."

"Xuất cung gấp gáp như vậy sao?" Trái tim của Minh Thành Đế như bị ai bóp chặt. Hôm qua nàng ấy mang theo nhiều hành lý như vậy để vào cung, ngày hôm sau, trời còn chưa sáng đã vội vàng muốn đi, không phải muốn trốn hắn thì vì cái gì? Chắc chắn là nụ hôn ngoài ý muốn ở cửa cung của Long Nghi đã dọa nha đầu Tôn Nghiên hoảng sợ, nàng ấy cho rằng hắn là một kẻ lỗ mãng phóng đãng rồi. "Đường Hoài Lễ, đến Thái Hòa Môn nói một tiếng, bảo các đại thần chờ."

Hắn cởi bộ long bào mới mặc được một nửa ra, thay thường phục vào, ngồi trên long liễn đi ra cửa cung.

Tôn Nghiên ngồi ở cửa cung đến mức nhàm chán, liền thấy long liễn của hoàng đế đang đi về phía nàng. Nhớ tới những lời mà biểu tỷ vừa nói lúc nãy, Tôn Nghiên nghiêng người liếc mắt nhìn đám thị vệ canh gác một cái, thị vệ chột dạ nhìn sang hướng khác.

Hừ! Quả nhiên là chủ ý của hoàng đế. 

Tôn Nghiên đứng lên, tức giận đến mức dùng một chân dẫm nát ghế. Nàng thật sự muốn nhìn xem, tên hoàng đế sắc lang này muốn làm gì! Nếu đúng như lời biểu tỷ nói, hắn muốn nàng bước vào vết xe đổ của Diêu tỷ tỷ mà vào cung làm phi tần, thì đừng trách nàng không khách khí với hoàng đế.

Minh Thành Đế đến gần, thấy Tôn Nghiên đang đứng bên đường nhìn hắn đầy lạnh lùng, hắn nhanh chóng bước xuống long liễn rồi cười nói: "Nàng không ở trong cung của Long Nghi, chạy đến đây để làm gì?" Hắn nhìn đường cái bên cạnh rồi nói: "Chẳng lẽ là muốn cưỡi ngựa? Cưỡi ngựa thì đến trại nuôi ngựa đi! Cưỡi ngựa trong hoàng cung làm gì? Ngày khác trẫm đưa nàng đi."

"Dân nữ khấu kiến Hoàng Thượng." Tôn Nghiên hành lễ mà mặt không biểu cảm, sau đó nàng ngồi dậy nói: "Hoàng Thượng muốn đi đâu vậy?" Bây giờ là lúc phải thượng triều, Thái Hòa Môn không ở hướng này, Tôn Nghiên không tin hoàng đế chỉ đi ngang qua.

"Tâm tình của trẫm phiền muộn, thấy lúc này rất yên tĩnh nên tùy tiện đi dạo một chút." Minh Thành Đế có chút không tự tin.

"Hoàng Thượng đi ngang qua thật đúng lúc." Tôn Nghiên cũng bày ra một gương mặt tươi cười: "Dân nữ đang muốn xuất cung, thị vệ đại nhân nói không được cưỡi ngựa ở trong cung, phải có ý chỉ của Hoàng Thượng mới bằng lòng thả cho dân nữ đi."

Minh Thành Đế không dám thả Tôn Nghiên đi. Thiên hạ lớn như vậy, nếu Tôn Nghiên về nhà của mình hoặc là phủ của Long Nghi thì còn may, nếu nàng ấy đi chỗ khác cố ý trốn hắn, hắn phải đi đâu tìm đây?

"Các ngươi lui ra hết đi!" Minh Thành Đế cho tất cả thái giám hầu hạ và thị vệ canh gác rời đi, khi chỉ còn hai người hắn và Tôn Nghiên, hắn mới nói: "Hôm qua ở trong cung của Long Nghi, trẫm không cố ý mạo phạm."

Tôn Nghiên thấy hoàng đế dán đến gần, sợ hoàng đế lại động tay động chân, nàng không khỏi né tránh ra đằng sau. Nàng thật sự nên để biểu tỷ đưa nàng ra khỏi cung, nếu không thì sao lại phát sinh ra nhiều chuyện như vậy? "Dân nữ cũng không để ở trong lòng."

"Không để ở trong lòng thì sao trời còn chưa sáng, nàng đã vội vã xuất cung làm gì?" Xuyên qua ánh nắng mỏng manh lúc sáng sớm, Minh Thành Đế ngắm nhìn Tôn Nghiên rồi nói: "Trẫm hy vọng nàng có thể ở trong cung thêm một chút thời gian. Nàng và ta vốn đã quen biết từ trước, trẫm muốn ôn chuyện cũ với nàng, cũng muốn báo đáp ơn cứu giúp của nàng năm đó."

"Hoàng Thượng định báo đáp như thế nào?" Tôn Nghiên vẫn thể hiện một vẻ mặt lạnh nhạt. Hoàng đế thả nàng ra khỏi cung một cách thống thống khoái khoái, đây chính là cách báo đáp tốt nhất đối với nàng.

Minh Thành Đế chắp hai tay ra sau lưng, trầm mặc một lúc lâu mới lấy hết can đảm nói với Tôn Nghiên một cách rất dịu dàng: "Trẫm muốn cưới nàng, chăm sóc cho nàng cả đời. Từ ngày nàng cứu giúp trẫm khi còn nhỏ, trẫm vẫn luôn nhớ mãi không quên nàng. Nhiều năm như vậy, trẫm đã trải qua rất nhiều chuyện, nhưng trước sau chỉ có một mình nàng là trẫm không thể quên."

"......" Tôn Nghiên sợ tới mức há to miệng: "Ta giúp ngươi, ngươi lại muốn triệu ta vào cung?" Nàng tức giận đến mức không thèm quan tâm đến tôn ti.

Minh Thành Đế vui mừng gật gật đầu. 

Đây thật sự không phải lấy oán báo ơn sao? Lửa giận trong lòng Tôn Nghiên bốc lên hừng hực, nàng nói: "Ta ấy à, từ nhỏ đến lớn ta đã từng cứu vô số người, nếu mỗi người đều có suy nghĩ giống như ngài, ta chẳng phải sẽ chồng vợ thành đàn hay sao? Hơn nữa, nếu mỗi người được cứu giúp đều phải lấy thân báo đáp, sau này gặp chuyện bất bình, ai còn dám rút đao tương trợ nữa?"

"Nàng không muốn?" Minh Thành Đế nghe Tôn Nghiên nói như vậy, trong lòng hắn thấy khổ sở. Khi còn nhỏ, nha đầu Tôn Nghiên này giúp hắn đã rất dính hắn nha! Đáng tiếc một thời gian ngắn sau đó, sau khi gặp được Tôn Nghiên không lâu, hắn và mẫu phi đã trải qua rất nhiều chuyện hung hiểm, vất vả lắm mới ngồi lên được ngôi vị Thái Tử, dưới sự kiên trì của mẫu phi, hắn phải thành thân với Hoàng Hậu Chu thị.

"Không muốn!" Nàng bị điên mới có thể nguyện ý! Tôn Nghiên nói xong mới phản ứng lại được, cự tuyệt hoàng đế thẳng thừng như vậy dường như là đại bất kính, để bảo vệ tính mạng, nàng nhanh chóng sửa lời nói: "Dân nữ là người thô bỉ nông cạn, không xứng vào cung hầu hạ Hoàng Thượng."

"Không muốn cũng không sao." Minh Thành Đế cúi đầu cười, hắn không nóng vội, hắn có thể chờ Lan tiệp dư nhiều năm như vậy, đương nhiên có thể chờ Tôn Nghiên lâu hơn. "Vất vả lắm nàng mời vào cung, không cần đi vội vã, hôm nay trong cung có gánh hát tới biểu diễn, hãy cùng nhau xem náo nhiệt đi! Trẫm còn phải thượng triều, không nói nữa." Minh Thành Đế nói xong, không đợi Tôn Nghiên phản ứng liền bước lên long liễn.

***

Lúc Diêu Hỉ rời giường, tâm tình của nàng không được tốt.

Tối hôm qua Thái Hậu nương nương đúng hẹn cho nàng một ngàn lượng đã đành, còn cắt móng tay, đã đến mức này, nàng đương nhiên sẽ cho rằng mình và nương nương sẽ làm chuyện gì đó......

Kết quả cái gì cũng không có!! 

Nương nương cắt móng tay xong liền bỏ nàng lại ở noãn các, một mình về tẩm điện ngủ.

WTF! 

*WTF: viết tắt của What the f*ck! Nghĩa là Cái quần què gì dzậy! 

Nương nương ngài nhàn đến mức không có việc gì làm, còn cắt trụi móng tay như vậy để làm gì? Vì sao còn lại hỏi nàng có sợ đau không gì đó? Đây không phải là khiến người ta không vui vẻ hay sao!

Diêu Hỉ mặc xong xiêm y liền đi ra tẩm điện, nàng thấy Thái Hậu nương nương vẫn chưa tỉnh dậy, đang nằm nghiêng ngủ ngon lành. Nàng rón ra rón rén đi lên phía trước, ngồi trên mép giường, chống cằm thưởng thức dung nhan của nương nương khi ngủ.

Vạn Tất cảm giác trước mắt mình bỗng nhiên có một cái bóng đen đang bao phủ, nàng mở mắt ra, đúng lúc đụng phải ánh mắt si mê của Diêu Hỉ đang ngắm nhìn mình. "Đừng khi không lắc lư trước mặt ai gia mà không có tiếng động nào, nếu ngộ thương ngươi thì làm sao bây giờ?" Vạn Tất bỏ tay ra khỏi chăn, chìa khẩu súng nàng vẫn luôn cầm trong tay ra trước mặt Diêu Hỉ.

"Nương nương ngủ cũng cầm súng?" Diêu Hỉ rất giật mình, đặt một cục sắt lớn như vậy trong chăn, không sợ cấn à? Nguy hiểm nhất chính là trong giấc mộng cướp cò rồi làm mình bị thương thì làm sao bây giờ?

"Ai biết lúc nào thì nguy hiểm sẽ đến chứ?" Vạn Tất bỏ khẩu súng xuống rồi ngồi dậy, ngáp một cái.

Tối hôm qua nàng vốn định cho Diêu Hỉ ngủ ở tẩm điện với nàng, nhưng vài ngày qua nàng không ăn cái gì, sáng sớm hôm qua lại lăn lộn với Diêu Hỉ một lúc, thể lực đã sớm hao kiệt. Nếu nàng ôm Diêu Hỉ ngủ, rồi nghĩ đến chuyện này chuyện nọ mà không thể làm thì chắc chắn sẽ khó chịu, nên dứt khoát tách Diêu Hỉ ra, mỗi người ngủ một chỗ.

"Tiểu Diêu tử." Vạn Tất chỉ vào môi mình, ý bảo Diêu Hỉ đến đây hôn nàng một cái.

Diêu Hỉ rướn người lên định hôn, bỗng nhiên nhớ tới gì đó, nàng lập tức rụt cổ lại lắc đầu nói: "Nương nương lại trêu nô tài, hôn một chút phải trả một vạn lượng, nô tài không dám." Nàng vẫn chưa tích cóp đủ bạc mà!

Vạn Tất tỉnh dậy nhìn thấy Diêu Hỉ đầu tiên, tâm tình đang tốt đẹp liền bị câu nói này hủy đi sạch sẽ. Sở dĩ nàng đòi một vạn lượng, chỉ vì muốn nhìn xem tiểu tham tiền Diêu Hỉ có thể vì nàng mà từ bỏ nhiều bạc như vậy hay không.

"Sớm hay muộn ai gia cũng bị ngươi làm cho tức chết." Vạn Tất xốc chăn lên, đi chân trần xuống giường, dùng một tay ôm Diêu Hỉ vào lòng rồi hôn xuống. Nàng dùng sức vỗ về chơi đùa thân thể của Diêu Hỉ, đầu lưỡi điên cuồng tàn sát bừa bãi trong miệng nhỏ của Diêu Hỉ, chờ đến khi Diêu Hỉ bị hôn đến mức ánh mắt mê ly, toàn thân bất lực, Vạn Tất mới cười xấu xa, không lưu luyến chút nào mà buông lỏng Diêu Hỉ ra.

"Nương nương?" Diêu Hỉ mềm như bông mà dựa vào lòng nương nương, nàng chưa thỏa mãn mở mắt ra. Sao đột nhiên lại ngừng lại? Trong nội tâm đang kêu gào: Nương nương ngài không cần thương hương tiếc ngọc đâu! Xin ngài không khách khí tận tình chà đạp ta đi!

"Hửm?" Vạn Tất thấy Diêu Hỉ dùng ánh mắt trông mong nhìn nàng, trên mặt tràn đầy khát vọng, trong lòng không khỏi ngứa ngáy một chút. "Làm sao vậy?"

Ngọn lửa trong lòng Diêu Hỉ đã bị thiêu đốt đến khó chịu, bây giờ nàng chỉ muốn ấn Thái Hậu nương nương xuống giường. "Vậy một vạn lượng bạc kia, có thể ghi nợ trước được không?"

"Không được." Vạn Tất cười, nàng vòng tay ôm lấy eo của Diêu Hỉ, rồi cúi đầu hôn xuống lần nữa, nàng nhẹ nhàng ngậm lấy môi Diêu Hỉ rồi nói: "Hôm nay trong cung có gánh hát tới biểu diễn, ngươi có muốn đi xem một chút không?"

Diêu Hỉ thấy nương nương không có một chút ý tứ muốn ngủ với nàng, nàng đành bất đắc dĩ thu dục niệm vào. Trong cung luôn tử khí trầm trầm, có gánh hát tới, xem náo nhiệt một chút cũng tốt.

Trước khi xuyên đến đây, nàng có quá nhiều hoạt động giải trí nên chưa bao giờ nghe diễn hí kịch. Sau khi xuyên không rơi vào nhà Tôn gia, có mấy lần nàng bị tẩu tử sai đến vườn trà gọi Tôn Nhị Cẩu về nhà, Tôn Nhị Cẩu đang đánh bạc hăng say liền nói chơi một lúc nữa mới về, nàng cũng muốn về nhà trễ một chút, tránh bị Lưu thị sai đi làm việc khác, nên mới ở lại vườn trà nghe hết mấy tuồng hí.

Bắt đầu từ lúc ấy, nàng mới cảm nhận được cái hay của hí kịch, sau này mỗi khi có cơ hội, nàng sẽ lấy cớ đi tìm Tôn Nhị Cẩu để chạy đến vườn trà, bởi vì nàng mê tiếng hát của mã đán Đào Tiểu Lâm ở vườn trà.

"Muốn!" Diêu Hỉ trả lời đầy vui sướng. "Trước khi vào cung, thú tiêu khiển nô tài thích nhất chính là nghe hát kịch."

"Vậy sao?" Vạn Tất liếc mắt nhìn Diêu Hỉ một cái, trên mặt hiện lên sự không vui: "Vậy công công chắc chắn đã từng thích mã đán đào nương gì đó rồi chứ?"

Diêu Hỉ cười ngây ngô rồi gật đầu. Nàng thật sự đã từng "theo đuổi thần tượng", đáng tiếc lúc ấy nàng rất nghèo, chỉ có thể thích người ta đơn thuần, không có tiền thưởng cho người ta. Nếu có cơ hội được nghe Đào cô nương diễn thì tốt quá, nàng là "fan hâm mộ", nhất định phải tặng cho Đào cô nương mấy bộ y phục đao mã đán tốt nhất. "Người có thể vào cung diễn kịch chắc chắn đều là diễn viên nổi tiếng đúng không? Nói không chừng nô tài cũng từng nghe nói đấy."

"Ngươi chắc chắn sẽ biết, họ đều là người đã thành danh trong nghề. Có điều có một người tên là Đào Tiểu Lâm cũng được xem như người mới, nghe nói nàng ta đang rất nổi tiếng trên phố." Vạn Tất ngồi vào bàn trang điểm rồi nói với Diêu Hỉ: "Gọi người vào đây hầu hạ ai gia rửa mặt chải đầu đi!"

Diêu Hỉ ngẩn ra. Đào cô nương thành danh rồi? Quả nhiên là vàng, sớm hay muộn cũng sẽ phát sáng. Nàng có cảm giác vui sướng khi idol của mình vốn ít được người ta chú ý nay đã được công chúng tán thành, nhưng cũng cảm thấy mất mát vì bảo vật của mình đã bị rất nhiều người biết đến.

"Công công!" Vạn Tất thấy Diêu Hỉ ngây ngốc không nhúc nhích, liền duỗi tay chọc vào bụng nhỏ của nàng rồi nói: "Còn không mau đi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro