Chương 118

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đào Tiểu Lâm vốn cảm thấy tên thái giám này sau khi vào phòng vẫn luôn khách khách khí khí với mình, nên mới có hai phần hảo cảm. Thấy thái giám bỗng nhiên cởi xiêm y ra, đừng nói là hảo cảm, nàng chỉ cảm thấy ghê tởm vô cùng. Cho dù cuộc sống của nàng có gian nan, thì nàng cũng kiếm cơm bằng bản lĩnh, chưa bao giờ làm chuyện hạ lưu này.

"Không dám làm phiền công công!" Đào Tiểu Lâm lui ra đằng sau, thế của nàng không bằng người ta, không đến mức vạn bất đắc dĩ, nàng không muốn nháo thành
chuyện lớn. Nhưng nếu tên thái giám này lại lỗ mãng nữa, cùng lắm thì nàng bất chấp tất cả, bẩm báo ngự tiền thị vệ.

Diêu Hỉ thấy vẻ mặt của Đào cô nương hoảng sợ mà nhìn mình đang cởi y phục - cảnh tượng này dường như thật sự đáng khinh.

Sợ gây ra hiểu lầm, Diêu Hỉ vội lấy ngân phiếu ra, miết thẳng rồi tiến lên nói: "Cô nương hiểu lầm. Tại hạ đã từng bị mất ngân phiếu, sợ bước vào vết xe đổ nên mới giấu rất kỹ." Hơn nữa nàng còn bị mất 8 vạn lượng đấy! Mỗi khi nhớ tới chuyện này, nàng đều tức đến mức phun ra một ngụm máu.

Diêu Hỉ đưa ngân phiếu xong liền nhét hai ngàn lượng còn lại vào túi nhỏ, rồi nhanh chóng mặc xiêm y lại.

Đào Tiểu Lâm nhận lấy ngân phiếu, nhìn trị giá bên trên.

Một ngàn lượng!!!

"Tiểu nữ không dám nhận." Đào Tiểu Lâm sợ tới mức nhanh chóng trả lại ngân phiếu cho Diêu Hỉ. Vị công công này chỉ là một thái giám nho nhỏ, lấy đâu ra nhiều bạc như vậy? Dựa vào cái gì mà vô duyên vô cớ không cần báo đáp, đưa cho nàng một ngàn lượng bạc? Là vì trước khi vào cung, hắn đã xem nàng diễn mấy vở kịch sao? Cảm giác cầm bạc mà lòng bất an thế này, Đào Tiểu Lâm tình nguyện không cần.

"Xin cô nương hãy nhận lấy. Tại hạ ngưỡng mộ cô nương, không đành lòng thấy cô nương chịu khổ." Diêu Hỉ chân thành nói.

Đào Tiểu Lâm còn đang chần chờ, Diêu Hỉ đã nhét ngân phiếu vào trong tay nàng: "Nếu chúng ta có duyên thì sẽ gặp lại." Nàng nói xong liền lập tức bước ra khỏi bình phong, nàng đã ở đây quá lâu rồi, nếu quay lại trễ hơn nữa sẽ phải chuẩn bị nhận lấy sự căm giận ngút trời của Thái Hậu nương nương!

Vạn Tất đã uống hết hai bình rượu mà vẫn không thấy bóng dáng của nha đầu chết tiệt Diêu Hỉ kia đâu, nàng cảm thấy Diêu Hỉ thật sự đã vui đến mức quên cả trời đất. Sao hả? Vẫn chưa hết chuyện để nói với con hát kia à?

Nàng tức giận rót một ly rượu, sự tức giận mà nửa đời trước cộng lại cũng không nhiều bằng hôm nay.

"Nương nương." Diêu Hỉ chạy vội trở về.

Mắt Vạn Tất nhìn còn không muốn nhìn, sắc mặt nàng tái xanh nói: "Lâu thật đấy."

Diêu Hỉ nắm chặt hai tay đứng bên cạnh Thái Hậu nương nương, nhất thời nàng không biết nên giải thích như thế nào, trầm mặc vô cùng, bỗng nhiên bụng nàng "ọt" lên một tiếng. Mọi người đều quay đầu nhìn nàng, Diêu Hỉ thật sự xấu hổ muốn chết.

"Ngồi xuống ăn chút đi!" Lúc này Vạn Tất mới liếc mắt nhìn Diêu Hỉ một cái. Tức giận thì vẫn tức giận, nhưng nàng vẫn không nhịn được đau lòng.

Diêu Hỉ thấy nương nương dường như không tức giận, lại cười đùa hớn hở. Tất cả mọi lo lắng của nàng quả nhiên đều là dư thừa, nương nương chỉ hơi ghen tuông một chút thôi, không đến mức thật sự giận nàng.

Vạn Tất không liếc nhìn còn đỡ, vừa thoáng nhìn qua, sắc mặt nàng càng khó coi hơn. Sao đai lưng của Diêu Hỉ lại thắt không giống như lúc rời đi? Nàng vốn là một người tâm tư cực kỳ tinh tế, mà tất cả tâm tư của nàng lại đặt trên người Diêu Hỉ, nàng tuyệt đối sẽ không nhìn lầm.

Nàng ấy mới thắt lại đai lưng!

Diêu Hỉ đã từng cởi y phục? Ở cùng với con hát kia, tại sao lại phải cởi áo? Trong đầu Vạn Tất không khỏi hiện ra rất nhiều hình ảnh hạn chế, nàng rất muốn biết vì sao Diêu Hỉ lại trở về muộn như vậy...... Trái tim của nàng đột nhiên tê rần.

"Haizz.." Vạn Tất cưỡng chế lửa giận trong lòng mà thở dài một hơi. Bất luận lúc nãy ở bên kia hồ đã xảy ra chuyện gì, thì đó cũng là chuyện riêng giữa nàng và Diêu Hỉ, nàng tuyệt đối sẽ không phát tác để người khác chế giễu. Chuyện lớn đến đâu cũng chờ đến lúc hồi cung rồi nói sau!

Diêu Hỉ không thể ngồi cùng các chủ tử, như vậy là trái với quy củ, nàng liền lấy ghế con ra ngồi cùng các thái giám cung nữ khác, vô tâm vô phế ăn uống thoải mái, căn bản không nhận ra ánh mắt lạnh lẽo của Thái Hậu nương nương thường xuyên nhìn về phía bên này, nàng cũng không tưởng tượng được sau khi hồi cung, thứ chờ đợi nàng sẽ là cái gì.

Vạn Tất một mình đau lòng đến mức không thể hít thở, còn Diêu Hỉ bên kia lại là một mảnh trăng sáng gió mát, ăn đến mức hứng khởi.

"Ai gia đi về trước." Ngồi được một lát, Vạn Tất đứng dậy nói với Minh Thành Đế. Nàng thật sự không ngồi nổi nữa, nếu nàng không tra ra manh mối chuyện của Diêu Hỉ, trong lòng nàng sẽ nghẹn đến chết.

Diêu Hỉ cũng vừa dùng cơm xong, định tiến lên hầu hạ, nghe nói Thái Hậu nương nương muốn khởi giá hồi cung, nàng nhanh chóng tiến lên, ân cần đỡ lấy nương nương rồi nói: "Nô tài hầu hạ nương nương."

Vạn Tất hất tay Diêu Hỉ ra, đặt tay mình lên tay Lưu Phương cô cô.

Vậy là vẫn chưa nguôi giận? Diêu Hỉ liền nói thầm trong lòng. Đây hình như là lần đầu tiên nương nương giận dỗi với nàng, Diêu Hỉ yên lặng đi theo sau nương nương hồi cung, trong lòng lén vui sướng. Tuy rằng nghĩ như vậy không tốt lắm, có điều nương nương ghen vì nàng, nàng thật sự rất vui vẻ. Hihi

***

Thái Hậu vừa đi, giữa Long Nghi và Minh Thành Đế liền có một chỗ trống. Nàng dịch chuyển chỗ ngồi, ngồi xuống bên cạnh Minh Thành Đế rồi nói: "Hoàng huynh có tiện chờ một bước để nói chuyện không?" Trong bữa tiệc tiếng nhạc hơi ầm ĩ, Long Nghi muốn nói nhưng lại khó nói ra được.

Minh Thành Đế giật mình, từ nhỏ đến lớn, Long Nghi rất ít khi chủ động nói chuyện với hắn. Hắn thấy biểu cảm của Long Nghi rất nghiêm túc, xem ra có chuyện quan trọng, hắn liền đứng dậy nói: "Đúng lúc. Trẫm cũng muốn tản bộ tiêu thực." Khi nói chuyện, ánh mắt hắn không tự chủ được mà dừng trên người Tôn Nghiên cách đó không xa.

Tôn Nghiên mặt không biểu cảm đón nhận ánh mắt đáng khinh của hoàng đế, không hề lảng tránh.

Minh Thành Đế thấy Tôn Nghiên cũng nhìn mình, lngượng ngùng dời tầm mắt đi, khóe miệng rõ ràng đã xuất hiện ý cười.

Ra khỏi đình, thấy bốn bề đã vắng lặng, Long Nghi mới thấp giọng nói: "Chuyện giữa hoàng huynh và Bé Bự, hoàng muội đã biết hết rồi."

"Bé Bự?" Vẻ mặt của Minh Thành Đế nghi hoặc.

"Chính là Tôn Nghiên, biểu muội của muội." Long Nghi không có thói quen gọi đại danh của Tôn Nghiên.

Minh Thành Đế cười. Bé Bự? Đúng là người cũng như tên, đáng yêu vô cùng. "Nàng ấy nói với muội rồi? Vậy nàng ấy đã nói về trẫm như thế nào?"

Long Nghi không quanh co lòng vòng: "Hài tử Bé Bự kia không muốn ở lại trong cung."

Minh Thành Đế trầm mặc, ý cười trên mặt cũng phai nhạt đi rất nhiều, một lát sau hắn mới nói: "Trẫm sẽ không làm khó người khác, nàng ấy nguyện ý cũng được, không nguyện ý cũng được. Bảo nàng ấy tự mình nói với trẫm! Đây là chuyện hai người giữa trẫm và nàng ấy."

"Không phải lúc ở cửa cung, muội ấy đã nói với hoàng huynh rồi sao?" Long Nghi nói với giọng nhu hòa: "Sau khi tiểu di và dượng qua đời, muội liền đưa Bé Bự về sống cùng mình. Tính tình của hài tử kia như thế nào muội hiểu rõ ràng nhất, hoàng huynh thích muội ấy là phúc phận của muội ấy, chỉ là phúc phận này hài tử kia chưa chắc đã muốn. Nếu thật sự ép muội ấy đến mức xảy ra chuyện không hay, huynh bảo muội phải nhìn mặt tiểu di và dượng đã qua đời như thế nào đây?" Long Nghi nói đến chỗ thương tâm, hai giọt nước mắt liền lăn dài.

Nàng biết tính tình của hoàng huynh như thế nào. So với nói đạo lý, nước mắt sẽ có tác dụng hơn.

Quả nhiên Minh Thành Đế có chút động lòng: "Đang yên đang lành khóc làm gì? Trẫm sẽ không ức hiếp nàng ấy, nàng ấy không đồng ý thì không đồng ý. Chỉ có điều, muội khuyên nàng ấy ở trong cung thêm một chút thời gian được không?" Câu nói này của Minh Thành Đế không giống ý chỉ, mà giống cầu xin hơn.

"Vì sao?" Long Nghi không yên tâm.

"Tốt xấu gì cũng cho trẫm một cơ hội chứng minh với nàng ấy." Minh Thành Đế chua xót mà nói. Hắn muốn cố gắng một lần, cho dù kết quả cuối cùng không thể được như ý nguyện, hắn cũng muốn ở bên Tôn Nghiên thêm một khoảng thời gian. Cả đời này hắn chưa từng cố gắng vì một nữ nhân nào, cho dù đối với Lan tiệp dư hắn cũng chỉ hết lòng, chứ chưa tới mức nỗ lực.

Long Nghi thở dài nói: "Hoàng huynh hà tất phải làm vậy? Bé Bự căn bản không thể động lòng với ngài được."

"Vì sao?" Lần này đến lượt Minh Thành Đế đặt câu hỏi.

Long Nghi không nói chuyện, nàng chỉ về phía đằng xa, nơi các vị hậu phi đang hi hi ha ha tán gẫu trong đình. "Muội có thể giữ Bé Bự ở lại trong cung thêm một khoảng thời gian, nhưng xin hoàng huynh đồng ý với muội, sẽ hành động có chừng mực. Nếu Bé Bự vô ý va chạm với hoàng huynh, xin ngài đừng so đo với muội ấy."

"Trẫm đồng ý với muội." Minh Thành Đế nhìn theo hướng mà Long Nghi mới chỉ lúc nãy. Hắn có tam cung lục viện, là một nữ tử, nàng ấy không thể không suy nghĩ. Trước kia hắn không hiểu được vì sao sau khi gặp được Vạn Tất, Tiên Đế gia liền thay đổi, hiện tại hắn tựa hồ đã hiểu.

Nếu như đủ may mắn, một ngày nào đó người như vậy sẽ xuất hiện, ngươi vì nàng ấy mà nguyện ý từ bỏ cả thế giới, cho dù đến cuối cùng, ngươi không nhận được gì cả. Tiên Đế gia có thể gặp được Vạn Tất là sự may mắn của Tiên Đế gia, hắn có thể gặp lại Tôn Nghiên, đó là sự may mắn của hắn.

Tôn Nghiên dùng ánh mắt trông mong ngóng trông biểu tỷ có thể mang tin tức tốt trở về, kết quả trên đường hồi cung, Long Nghi nói với nàng phải ở trong cung thêm một khoảng thời gian nữa.

"Hoàng huynh muốn biểu hiện thật tốt trước mặt muội." Long Nghi cười an ủi Tôn Nghiên rồi nói: "Muội đừng lo lắng, huynh ấy sẽ không có cử chỉ quá mức, chỉ đơn giản muốn làm muội vui vẻ, muội cứ làm huynh ấy hết hy vọng là được rồi."

Linh quang của Tôn Nghiên chợt lóe, nàng nở một nụ cười tươi. Câu nói này của biểu tỷ đã nhắc nhở nàng, khiến hoàng đế hết hy vọng là một ý kiến hay.

Long Nghi nhìn Tôn Nghiên cười tươi mà trong lòng cảm thấy hoảng hốt, vì sao khi đứa nhỏ này cười rộ lên, muội ấy lại giống Vạn Tất như vậy?

"Muội đừng có làm loạn đấy! Cho dù tính tình của hoàng huynh có tốt đi chăng nữa thì cũng có lúc nổi giận, muội cẩn thận đừng đùa chết bản thân." Long Nghi bất an mà cảnh cáo, rồi cầu xin sự giúp đỡ của Diêu Song Lan: "Song Lan, nàng mau giúp ta khuyên nhủ muội ấy đi, nói không chừng nha đầu này lại đang có ý đồ xấu gì đó."

Tôn Nghiên cười nói: "Biết rồi!" Nàng đương nhiên sẽ không nhàn đến mức không có việc gì lại trêu chọc hoàng đế, nàng chỉ thầm nghĩ ở trong đầu mà thôi.

Vạn Tất đang ngồi ở trong điện, bỗng nhiên hắt xì một cái.

Sao giống như có người đang mắng nàng vậy?

Có điều chuyện quan trọng trước mắt không phải là chuyện này, mà là Diêu Hỉ.

"Công công nói một chút đi, đã nói chuyện gì với Đào Tiểu Lâm mà phải cởi áo?" Sắc mặt của Vạn Tất rất khó coi, cực kỳ cực kỳ khó coi. Diêu Hỉ tốt nhất là hãy cho nàng một lời giải thích thỏa đáng, nếu không...... Vạn Tất bỗng nhiên bi thương ý thức được, bất luận như thế nào nàng cũng không nỡ làm tổn thương Diêu Hỉ.

Diêu Hỉ cúi đầu nhìn xiêm y của mình, nàng ngạc nhiên cười nói: "Nương nương quả nhiên là thần nhân. Sao ngài biết ta từng cởi xiêm y?"

"Vuốt mông ngựa cũng vô dụng!" Vạn Tất thấy Diêu Hỉ cười đùa không chút khẩn trương nào, ngược lại cảm thấy yên tâm hơn không ít.

Diêu Hỉ đàng hoàng đáp lời: "Nô tài cởi áo là vì muốn đưa ngân phiếu cho Đào cô nương. Nương nương biết đó, nô tài từng để rơi mất 8 vạn lượng, cho nên nô tài đã giấu ngân phiếu rất kỹ, không cởi xiêm y thì không lấy ra được."

Nghe giống như lời nói thật.

Sắc mặt của Vạn Tất mới hòa hoãn lại một chút, nàng bỗng nhiên chú ý tới Diêu Hỉ đã nhắc đến ngân phiếu, mà không phải bạc. Trên người Diêu Hỉ có bao nhiêu ngân phiếu nàng biết rất rõ ràng, ba tờ, mỗi tờ trị giá một ngàn lượng.

Đứa nhỏ keo kiệt Diêu Hỉ này lại cho Đào Tiểu Lâm một ngàn lượng???

"Cho bao nhiêu?" Vạn Tất không tin, nàng muốn nghe Diêu Hỉ chính miệng nói.

Diêu Hỉ chột dạ mà dùng ngón trỏ giơ số "1", nàng nhỏ giọng nói: "Một ngàn lượng."

"Công công thật là hào phóng!" Sự tức giận vì hiểu lầm Diêu Hỉ và Đào Tiểu Lâm tư thông với nhau mới tiêu tan một chút, trái tim lại bị đâm một nhát hung hăng. "Ai gia thế mà không biết thì ra công công lại hào phóng như vậy!"

Trong lòng Vạn Tất khổ sở nói không nên lời. Diêu Hỉ làm ra vẻ yêu tiền như mạng trước mặt nàng, nhưng đối xử với Đào Tiểu Lâm lại hận không thể móc sạch tất cả của cải. Nàng càng nghĩ càng giận, thiếu chút nữa đã thở không nổi.

"Nô tài thấy Đào cô nương khó khăn, nghĩ có thể giúp một chút thì cũng nên giúp." Diêu Hỉ cảm thấy mình nên giải thích, nếu không nương nương lại ghen tuông.

Có cung nữ ở cửa điện truyền lời vào trong: "Nương nương, Hoàng Thượng thấy ngài đi vội vàng, liền tự làm chủ chọn một nhạc kĩ đưa đến đây. Chúng ta nên đưa hắn về hay là......" Cung nữ cũng biết Thái Hậu nương nương sủng ái Diêu công công đến mức nào, nàng không cảm thấy nương nương sẽ giữ người lại.

Vạn Tất đang nổi nóng. Nàng yên lặng nhìn Diêu Hỉ, giận dỗi nói: "Đưa về chẳng phải sẽ phụ lòng ý tốt của Hoàng Thượng hay sao? Truyền người vào!"

"Nương nương?" Diêu Hỉ ngạc nhiên.

"Không phải công công bị phỏng tay sao? Đúng lúc hãy dưỡng thương cho khỏi đi!" Vạn Tất đứng dậy đi về phía tẩm điện, không để ý đến Diêu Hỉ nữa.

Diêu Hỉ yên lặng đứng một lát, cung nữ đã dẫn nhạc kĩ vào rồi, là một vị công tử mi thanh mục tú. Khi nhìn thấy người nọ đi tẩm điện của nương nương, nháy mắt tinh thần của nàng hoàn toàn sụp đổ, nước mắt không tự chủ chảy xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro