Chương 120

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diêu Hỉ nhẹ nhàng quơ quơ cái muỗng, ý bảo Thái Hậu nương nương hé miệng.

Vạn Tất chỉ sững sờ trong chốc lát, lạnh lùng nói: "Ai gia no rồi." Nói xong nàng liền đứng dậy, đi vòng qua Diêu Hỉ rồi ra khỏi phòng ăn.

Không khí giống như đã ngừng lại, đậm đặc đến mức khiến người ta không thể thở được. Tay Diêu Hỉ vẫn dừng giữa không trung, qua một lúc rất lâu, nàng vẫn không
nhúc nhích. Nàng xuyên đến một xã hội như vậy, tôn nghiêm bị người ta giẫm đạp không phải chuyện gì hiếm lạ, nàng đã đi đến nước này rồi, chỉ cần không ngã lòng, chịu thua trên mặt thì có sao? Chết tử tế không bằng tiếp tục sống.

Nhưng hôm nay sự khổ sở đến tan nát cõi lòng cứ lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, nàng không chịu nổi. Người ngoài có tổn thương nàng như thế nào cũng chỉ có thể làm tổn thương đến da thịt, chỉ có nương nương là có thể làm tổn thương trái tim nàng.

Nhưng bây giờ mới trôi qua nửa ngày mà thôi! Nương nương còn muốn tra tấn nàng bao lâu?

Hốc mắt của Diêu Hỉ đỏ ửng, không thể giấu được sự thương tâm khổ sở, nghĩ đến nàng lại uất ức rơi vài giọt nước mắt. Nhưng thương tâm xong nàng vẫn phải dùng mặt dạn mày dày tiếp tục dỗ dành nương nương, nàng có mệt đi chăng nữa cũng không thể buông tay, nương nương là người ngạo khí, không chịu nổi một chút uất ức nào, nếu nàng buông tay ra, đoạn tình cảm này sẽ thật sự chấm dứt.

Viên thịt đã lạnh tanh, Diêu Hỉ nhét miếng thịt viên vào trong miệng, máy móc nhai hai cái rồi nuốt.

Nàng cầm lấy khăn lau miệng, chống đỡ thân thể sớm đã mỏi mệt không chịu nổi của mình, sau khi lấy lại sĩ khí, nàng lại dán đến trước mặt Thái Hậu nương nương một lần nữa.

Nương nương đang ngồi trong thư phòng để đọc sách, Nghê Đông đang ngồi trước án thư, bày giấy mài mực, chuẩn bị vẽ tranh.

Thấy Diêu Hỉ tới, thần sắc của Vạn Tất giật giật.

Cả bữa cơm tối, từ đầu tới cuối Diêu Hỉ chỉ uống hai ngụm trà, Vạn Tất đã để ý thấy. Nàng biết Diêu Hỉ vẫn chưa ăn gì vào bụng, nàng muốn khuyên nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào. "Sai người mang chút trà nóng và điểm tâm tới đây." Vạn Tất nhìn chằm chằm trang sách, lạnh lùng thốt lên.

Diêu Hỉ và Nghê Đông cùng ngẩng đầu lên, hai người không xác định Thái Hậu nương nương đang phân phó ai.

Vạn Tất ngẩng đầu quét mắt nhìn Diêu Hỉ, sắc mặt có không vui nói: "Công công điếc rồi à?"

"Sao?" Giọng điệu của Thái Hậu nương nương vẫn không tốt, nhưng Diêu Hỉ rất vui vẻ. Nàng vui mừng cao giọng đáp: "Nô tài tuân chỉ." Nói xong gương mặt của nàng còn ra vẻ đắc ý mà nhìn Nghê Đông, sau đó nhảy cẫng đi ra ngoài điện. Nương nương nguyện ý cho nàng hầu hạ là một dấu hiệu tốt, nàng căn bản không hy vọng xa vời rằng nương nương đang nổi giận sẽ cho mình sắc mặt tốt.

Diêu Hỉ không phải chỉ phân phó cho cung nữ chờ lệnh ở ngoài điện rồi thôi, nàng còn đến phòng bếp chờ điểm tâm được làm xong, sau đó tự mình bưng đến trước mặt nương nương.

Vạn Tất thấy Diêu Hỉ bưng khay trà, trái tim co thắt một chút. Nàng rất sợ Diêu Hỉ lại không cẩn thận sẽ làm trà nóng sánh ra rồi bị phỏng, nỗi lòng lo lắng mãi đến khi khay trà được đặt lên bàn, trái tim của nàng mới hoàn toàn thả lỏng.

"Nô tài đã rửa tay ở phòng bếp rồi, để nô tài hầu hạ nương nương." Diêu Hỉ cười rồi cầm lấy một cái bánh hoa mai, bẻ một miếng cánh hoa to bằng ngón cái rồi đưa tới bên miệng Thái Hậu nương nương.

Vạn Tất né tránh, thản nhiên nói: "Bây giờ thức ăn công công đưa cho ai gia không cần phải thử độc nữa sao?"

"Xin nương nương yên tâm, phòng bếp đã thử độc rồi. Ngân châm, chim tước và cung nữ thử thiện đều đã thử độc." Đây là lần đầu tiên Diêu Hỉ vào phòng bếp, nàng không ngờ rằng trình tự làm việc để dâng thiện cho Thái Hậu nương nương thượng lại phức tạp như vậy, trước kia nàng luôn sợ bị đầu độc mà chết, bây giờ nghĩ lại, thật là lo lắng vô ích.

Vạn Tất không nhìn Diêu Hỉ, nàng tiếp tục nhìn chằm chằm trang sách chưa hề được lật sang trang khác rồi nói: "Nếu ở phòng bếp có kẻ bụng dạ khó lường, đã cho chim tước và cung nữ uống thuốc giải trước thì sao? Hoặc là, trên đường công công bưng tới đây, ngươi đã động tay động chân gì đó thì sao?"

"......" Trái tim của Diêu Hỉ lại nhói đau. Nương nương đang nghi ngờ nàng sẽ làm hại nàng ấy hay sao? Sao nương nương có thể nghĩ như vậy ......

Sự nhiệt tình vừa dấy lên một chút của Diêu Hỉ bị dập tắt trong nháy mắt, một chút lửa nhen nhóm cũng chẳng còn. Nàng đờ đẫn nhét miếng bánh hoa mai vào miệng, nhai nuốt xuống rồi nói: "Lần này nương nương yên tâm rồi chứ? Không có độc."

Vạn Tất chỉ muốn tìm cớ ép Diêu Hỉ ăn một chút, không để bản thân bị đói mà thôi, nhưng ăn như vậy thì sao mà đủ được? Nàng liếc mắt nhìn Diêu Hỉ rồi nói: "Ăn như vậy thì sao có thể thử được là có độc hay không? Các điểm tâm khác cũng không cần thử sao?"

Được! Sự uất ức trong lòng Diêu Hỉ đã dần dần biến thành lửa giận. Nương nương nghi ngờ nàng hạ độc chứ gì? Nếu nàng không thử hết tất cả các món một lần, thì làm sao có thể tự chứng minh sự trong sạch? Diêu Hỉ cầm lấy tất cả các món điểm tâm, mỗi món bẻ một nửa để ăn, nàng cảm thấy hơi nghẹn, liền đổ thẳng trà vào cổ họng, nuốt thẳng bánh đang nghẹn xuống cổ họng.

"Nương nương có thể yên tâm dùng được rồi chứ?" Diêu Hỉ cầm lấy một nửa miếng điểm tâm, đưa tới bên miệng nương nương.

Hôm nay Vạn Tất đã uống no dấm chua, bữa tối cũng không ăn uống gì mấy, nàng ra lệnh cho Diêu Hỉ truyền điểm tâm là vì sợ nha đầu ngốc bị đói, chứ không phải là thật sự muốn ăn. Nàng thấy Diêu Hỉ đã ăn no, liền nói: "Đưa cho Nghê Đông ăn đi! Hắn chỉ lo hầu hạ ai gia, chưa ăn được gì mấy."

"...... Nô tài! Tuân chỉ!" Trái tim của Diêu Hỉ lại bị chém thiên đao vạn quả một lần nữa. Hóa ra nương nương muốn nàng thử độc không phải là sợ mình bị đầu độc, mà sợ Nghê Đông sẽ bị đầu độc chết? Trước kia nàng chưa từng thấy nương nương sợ nàng bị đầu độc chết! Mỗi lần xem nàng thử độc còn xem vô cùng vui vẻ.

Lúc này đến phiên Nghê Đông làm ra vẻ đắc ý với Diêu Hỉ, hắn gác bút xuống, rồi tạ ơn Thái Hậu nương nương: "Nô tài tạ ơn nương nương ban thưởng."

Diêu Hỉ nhìn dáng vẻ đắc ý vênh váo của Nghê Đông, cơn giận dữ trong lòng nàng càng sục sôi. Nàng bưng ấm trà và điểm tâm trên bàn đi đến chỗ Nghê Đông, khi đến trước mặt hắn, nàng giả vờ bị trượt tay, những miếng điểm tâm còn lại rơi đầy đất, trà nóng cũng hắt vào bức họa mà Nghê Đông mới vẽ được một nửa, một ít nước trà cũng rơi vào ủng của Nghê Đông, ủng của hắn ướt sũng trà, khiến hắn phải nhảy tưng tưng hai cái.

"Ai nha! Xem chân tay của ta vụng về quá, thật là không cẩn thận mà. Nghê công tử không sao chứ?" Diêu Hỉ giả vờ giả vịt bước lên nhìn, vui sướng khi người gặp họa nói: "Ơ! Bức họa bị dính nước trà rồi? Vậy công tử phải vẽ lại thôi."

Vạn Tất thò nửa cái đầu ra khỏi quyển sách, nàng bị hành động này của Diêu Hỉ chọc cười, sợ Diêu Hỉ nhìn thấy lại nhanh chóng trốn đằng sau quyển sách. Nha đầu còn dám cố ý nữa? Nàng cảm thấy dáng vẻ của Diêu Hỉ khi ghen thật là đáng yêu nói không nên lời.

Nghê Đông oán hận mà nhìn Diêu Hỉ, hắn cười lạnh nói: "Tại hạ thật sự không sao. Nhưng trà mà công công làm đổ chính là ngọc tượng của Thái Hậu nương nương, phải bị tội gì đây?"

Đương nhiên là tội chết! Thái Hậu nương nương đối xử với hắn rất hiền lành, nhưng thanh danh yêu hậu không phải là tin đồn vô căn cứ. Dù sao nàng ta cũng là người tự tay trảm ngôn quan, rút kiếm xông vào Thái Hòa Môn gì đó, đây đều là chuyện thật do văn võ bá quan tận mắt nhìn thấy. Nương nương giết triều thần mà không thèm chớp mắt, giết một tên thái giám chẳng phải chỉ cần một câu thôi sao?

Tên thái giám Diêu Hỉ chết bầm này, liên tục mạo phạm Thái Hậu nương nương, sao nương nương có thể giữ loại người này lại?

Diêu Hỉ lười phản ứng lại Nghê Đông, nàng cười rồi ngồi xổm xuống, chuẩn bị thu dọn mảnh sứ vỡ trên mặt đất.

Vạn Tất vẫn luôn trầm mặc không nói gì, nàng cuối cùng cũng nổi giận: "Diêu Hỉ!"

Nghê Đông nở một nụ cười tươi. Haha, có trò hay để xem rồi! Thái Hậu nương nương sẽ xử tử Diêu Hỉ như thế nào đây? Thật là tò mò. Treo cổ? Uống thuốc độc? Dùng côn đánh chết? Hắn mong chờ Diêu Hỉ chết. Diêu Hỉ chết rồi, cơ hội hắn được Thái Hậu nương nương sủng ái sẽ tăng lên rất nhiều, có Thái Hậu nương nương giúp đỡ, ngày Nghê gia phục hưng sắp tới rồi!

Diêu Hỉ mờ mịt ngẩng đầu nhìn về phía Thái Hậu nương nương, nàng vẫn cầm mảnh sứ vỡ trong tay. Nương nương thật sự muốn phạt nàng?

"Ai gia đã nói bao nhiêu lần rồi. Ở trong cung mỗi người đều có nhiệm vụ riêng, quét rác là công việc của ngươi sao?" Vạn Tất sợ Diêu Hỉ ngây ngốc lại bị thương ở tay. Nàng rõ ràng đang giận Diêu Hỉ nhưng vẫn phải lo lắng nha đầu chết tiệt kia có bị đói hay không, có bị thương hay không. Đây là chuyện gì chứ! Trút giận một chút thôi mà cũng không thoải mái được.

Nương nương đang quan tâm nàng? Hay là ghét bỏ nàng? Diêu Hỉ không dám chắc. Nàng ngoan ngoãn bỏ mảnh sứ xuống, rồi đứng lên nói: "Vậy nô tài gọi người vào thu dọn?" Nhưng bây giờ có người bước vào, thì liệu có quấy rầy nương nương đọc sách hay không?

"Tùy ngươi." Vạn Tất đóng quyển sách lại, định về tẩm điện, dây dưa nửa ngày như vậy, kỳ thật nàng một chữ cũng không đọc vào. Nghê Đông cuống quýt bước lên phía trước, duỗi tay cho Thái Hậu nương nương vịn lấy, ân cần nói: "Nương nương từ từ thôi ạ." Trước khi vào tẩm điện, hắn không nhịn được quay đầu lại liếc mắt nhìn Diêu Hỉ một cái, chuyện lúc nãy cứ bỏ qua như vậy sao? Nương nương cứ vậy tha cho Diêu Hỉ rồi?

Sau khi gọi người vào quét dọn thư phòng, Diêu Hỉ cũng vào tẩm điện.

Thái Hậu nương nương tựa nửa người trên giường, tên đáng ghét Nghê Đông đang bày ra vẻ mặt nịnh nọt mà đấm chân cho nương nương ...... Đấm chân......

Cho dù cách một lớp xiêm y rất dày, cho dù hắn chỉ đấm chân, thì Diêu Hỉ vẫn bạo nộ rồi. Nàng cũng bất chấp cái gì gọi là tôn ti chủ tớ, nàng tiến lên dùng một tay kéo Nghê Đông ra, ngồi xuống trước giường chua xót nói: "Nô tài hầu hạ nương nương là được. Không cần phiền người khác!"

"Công công vào đây làm gì?" Trên mặt Vạn Tất có nụ cười thản nhiên. Lúc Diêu Hỉ dùng thân thể nhỏ bé đẩy Nghê Đông ra, nàng ấy cực kỳ giống một con thú nhỏ đang bảo vệ thức ăn. Nàng chịu đựng cảm giác ghê tởm, cho Nghê Đông đấm chân là để chờ Diêu Hỉ đi vào, nàng muốn nhìn thấy cảnh tượng Diêu Hỉ vì mà nàng phấn đấu quên mình.

Không vào đây? Nếu không vào, nói không chừng hai người đã làm chuyện tốt gì đó rồi! Diêu Hỉ tức giận nhìn Nghê Đông rồi nói: "Ta ở noãn các. Không vào thì đêm nay ngủ ở đâu?"

Nghê Đông cả kinh há to miệng. Không quan trọng Diêu Hỉ nói câu này là cho ai nghe, nhưng người hỏi câu này chính là Thái Hậu nương nương, kẻ làm nô tài sao dám trả lời như vậy?

Vạn Tất không giận chút nào, ý cười trên mặt càng sâu. Đến đoạn hay rồi, tính tình ngoan cố của nha đầu đã bộc phát, có chút ý tứ. Rất lâu rồi Diêu Hỉ không còn tranh luận với nàng, Vạn Tất vẫn hơi nhớ nhung. Nàng phất tay ý bảo Nghê Đông đi ra ngoài, dự định trêu chọc Diêu Hỉ cho thoải mái.

"Vậy làm phiền công công dọn ra khỏi noãn các, ngươi hãy về phòng mình ở đi!" Vạn Tất chơi đùa với hai ngón tay đã bị cắt sạch móng.

"Không có cửa đâu!" Diêu Hỉ đã đến giới hạn điên cuồng, trong mắt người ngoài, mỗi một chữ mỗi một biểu cảm của nàng đều là đại bất kính với Thái Hậu nương nương. Nhưng nàng không để ý tới, nương nương có thể giận nàng, có thể dùng lời nói để làm tổn thương nàng thế nào cũng được, nhưng không thể có hành vi có lỗi với nàng.

Người vừa vào cung đã đấm chân rồi, buổi tối còn muốn ngủ cách một cánh cửa, người nằm trong người nằm ngoài, tiếp theo sẽ làm cái gì? Thị tẩm sao? Nằm mơ! Coi nàng chết rồi à?

"Ngươi không dọn, Đông nhi ngủ ở đâu?" Ánh mắt Vạn Tất ái muội liếc nhìn theo hướng Nghê Đông rời đi, mặt còn ra vẻ thẹn thùng nói: "Chẳng lẽ ngủ trên giường của ai gia? Liệu có quá nhanh hay không?"

Đông nhi? Đã gọi nhau thân thiết như vậy rồi? Cái gì gọi là ngủ trên giường ở tẩm điện, hoàng cung lớn như vậy, không có chỗ nào khác cho người ở hay sao? Diêu Hỉ thật sự giận đến mức nổ tung.

"Ta không ngại ở chung với Nghê công tử, giường ở noãn các đủ lớn, ngủ được." Nàng tình nguyện để mình và Nghê Đông ngủ tạm một đêm, nhưng tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào ngoại trừ nàng lên giường của Thái Hậu nương nương!

Diêu Hỉ ngủ cùng Nghê Đông? Vạn Tất cũng bị hình ảnh não bổ của bản thân chọc giận: "Công công nói chuyện phải suy nghĩ cho kỹ, đừng cho rằng ai gia thật sự không nỡ xử lý ngươi." Tuy rằng nàng thật sự không nỡ.

Diêu Hỉ cười lạnh nói: "Từ ngày ta quyết định ở lại trong cung, ta cũng chỉ muốn nàng, không muốn sống nữa." Sao Thái Hậu nương nương có thể hiểu chứ, nàng vì yêu nương nương mà đã đánh cược tất cả mọi thứ của bản thân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro