Chương 121

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vạn Tất nhìn biểu cảm chua xót của Diêu Hỉ mà rơi vào trầm mặc.

Muốn nàng không muốn sống? Đối với Diêu Hỉ mà nói, hai chuyện này có xung đột gì sao?

Nàng lý giải thế giới của Diêu Hỉ, đó là thế giới khác hoàn toàn với thế giới trong hoàng cung. Ở nơi này, Hoàng Thượng và nàng là dao thớt, các cung nữ thái giám ở trong đó lúc nào cũng cảm thấy bất an vì mình là thịt cá.

Trong số đó, đương nhiên có cả Diêu Hỉ.

"Ngươi có biết vì sao ai gia lại tức giận không?" Vạn Tất muốn giải hòa. Tiếp tục náo loạn nữa thì Diêu Hỉ khó chịu, nàng cũng chẳng dễ chịu là bao.

"Biết." Sắc mặt của Diêu Hỉ hòa hoãn hơn rất nhiều: "Bởi vì Đào cô nương. Nương nương ăn dấm của Đào cô nương, cảm thấy ta để ý đến nàng ấy, lúc xem diễn kịch, tâm tư của ta cũng đặt trên người nàng ấy mà lạnh nhạt nương nương. Hơn nữa thường ngày lúc nào ta cũng da mặt dày mà đòi tiền nương nương, thoạt nhìn keo kiệt muốn chết, nhưng lại hào phóng cho nàng ấy một ngàn lượng."

"Vậy ngươi cảm thấy ai gia có nên tức giận không?" Thái độ của Vạn Tất cũng ôn hòa hơn không ít.

"Nên. Nương nương tức giận nghĩa là quan tâm đến ta, nếu không quan tâm thì sẽ không như vậy." Diêu Hỉ càng nói càng thả lỏng, giọng nói cũng trầm tĩnh hơn. Nàng thích nói chuyện với nương nương như vậy, hai người đều tâm bình khí hoà nói hết lời trong lòng ra, có khúc mắc thì nhanh chóng cởi bỏ, cáu kỉnh chẳng có được kết quả tốt gì. "Nếu Đào cô nương là một lão phụ bước qua tuổi sáu mươi? Ta vẫn sẽ biểu hiện như hôm nay, thấy nghệ sĩ mình yêu thích thích sẽ kích động. Vậy nương nương có ghen nữa không?"

Vạn Tất lắc đầu. Sao nàng có thể ăn dấm của một bà lão chứ?

"Đạo lý thật ra là giống nhau. Người vẫn là người đó, ta vẫn sẽ là thái độ đó." Diêu Hỉ xê dịch về phía trước, nắm lấy tay Thái Hậu nương nương nói: "Ta chỉ thích vai diễn của Đào cô nương, thích những nhân vật anh hùng nữ tướng nàng giả trang trên sân khấu. Nương nương thật sự không cần ghen với nàng ấy, người ta yêu, từ khi còn sống đến lúc chết đi cũng chỉ có một mình nương nương."

"Không giống nhau." Vạn Tất không bị Diêu Hỉ thuyết phục, có điều nàng không giằng cái tay đang bị Diêu Hỉ nắm chặt ra, nàng nói: "Bây giờ người ngươi thích là vai diễn của Đào Tiểu Lâm, nói xa hơn nữa thì dù nàng ta là một lão nhân ngoài sáu mươi tuổi ngươi vẫn thích. Ngươi thích xem nàng ta diễn thì xem diễn kịch là được, không đáng phải đối xử tốt với nàng ta, ngươi dùng bạc của ai gia để cho một nữ nhân khác, ai gia có thể không thèm để ý sao?"

Diêu Hỉ đương nhiên là hiểu vì sao Thái Hậu nương nương lại để ý. Giống như việc một người ở bên ngoài vất vả kiếm tiền nuôi gia đình, nghĩ mọi cách đối xử tốt với thê tử, nhưng thê tử lại tiêu tiền như nước, dùng tiền kiếm ra để theo đuổi thần tượng. Tiền này đi quyên góp cũng được, thậm chí là ném đi cũng được, cũng sẽ khiến người ta dễ chịu hơn là đem tiền đi cho một nữ nhân khác.

Nhưng tình cảnh của Đào cô nương thật sự khiến người ta đau lòng!

"Nương nương ngài không biết. Cuộc sống của Đào cô nương ở gánh hát không hề tốt chút nào, ta chỉ cảm thấy mình có thể giúp thì nên giúp nàng ấy một tay." Diêu Hỉ chọn lọc câu chữ. Nàng phải nói rõ tình cảnh của Đào cô nương cho nương nương hiểu, nhưng không thể khiến nương nương cảm thấy nàng quan tâm quá mức đến Đào cô nương. "Hơn nữa, bạc đã cho rồi, người trong gánh hát đều đã xuất cung, sẽ không trở lại. Chẳng lẽ nương nương muốn giận ta vì chuyện này mãi mãi sao? Ta hứa với nương nương, lần sau cho dù có muốn xen vào việc của người khác, ta cũng sẽ thương lượng với ngài trước. Có giúp hay không ta cũng sẽ nghe theo ngài, được không?"

"Trên đời có quá nhiều người gặp phải tình cảnh khó xử, ngươi giúp ai không được, sao cứ nhất định phải giúp nàng ta? Gánh hát vẫn chưa đi đâu, ngươi đi lấy bạc về đây đi!" Vạn Tất nhìn Diêu Hỉ nói: "Không phải ngươi nói có giúp hay không đều sẽ nghe theo ai gia hay sao? Ai gia không muốn giúp!"

"Là ta chưa nói rõ ràng." Diêu Hỉ cảm thấy Thái Hậu nương nương không hiểu được tình cảnh của Đào cô nương gian nan đến mức nào, nàng kiên nhẫn giải thích: "Hôm nay khi ta nhìn thấy Đào cô nương, đã phát hiện trên cánh tay của nàng ấy có rất nhiều vết thương, không phải vết thương do luyện công để lại, mà là bị sư phụ của nàng ấy đánh. Nàng ấy hát kịch sẽ được khách nhân ban thưởng, nhưng thực ra số tiền thưởng không hề đến tay nàng ấy......"

Vạn Tất không chút lưu tình cắt ngang câu nói của Diêu Hỉ: "Chuyện như này trên đời xảy ra rất nhiều, trước khi vào cung ngươi thường xem diễn kịch, chẳng lẽ ngươi không biết sao? Nghiêm sư xuất cao đồ, không đánh không thành tài, nếu Đào Tiểu Lâm không có sư phụ của nàng ta, thì sẽ không được nổi tiếng như hôm nay. Còn nói về chuyện tiền thưởng, ngươi cho rằng trước khi Đào Tiểu Lâm học thành tài, là ai đã trả học phí, nuôi ăn nuôi ở cho nàng ta? Trước khi bái sư đã ký khế ước, sau khi học xong thì làm việc không công cho sư phụ mấy năm cũng là chuyện bình thường. Nếu lúc nãy Đào Tiểu Lâm đã chính miệng nói ra những lời này, thì chỉ có thể nói nàng ta là người vong ân phụ nghĩa, mới vừa có chút thanh danh đã dám quở trách sư phụ sau lưng. Là loại tiểu nhân!"

"Có những chuyện cho dù đã trở thành chuyện bình thường, thì cũng không thể chứng minh nó là điều đúng đắn." Diêu Hỉ từng chữ âm vang nói.

Có lẽ ông bầu gánh hát có ơn với Đào cô nương, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc hắn có thể tùy ý đánh chửi Đào cô nương khắt khe. Không có ông bầu thì không có Đào cô nương ngày hôm nay, nhưng không có Đào cô nương thì bọn họ cũng không thể hoàn thành những vở diễn quan trọng, một mình ông bầu cũng không thể mở gánh hát được. Rõ ràng chỉ là đầu tư rồi nhận lại, hà tất ỷ vào một chút ân tình liền đánh người ta đến mức không ra hình dáng gì cả?

"Nương nương ngài cũng không thiếu một chút bạc đó, nhưng một ngàn lượng lại có thể thay đổi hoàn toàn cuộc sống của Đào cô nương." Diêu Hỉ định thuyết phục Thái Hậu nương nương: "Chúng ta coi như làm việc thiện tích đức được không?" Nương nương đã trải qua rất nhiều chuyện xấu, tích chút đức để được hưởng phúc cũng tốt.

"Nói như vậy, công công đã quyết định sẽ giúp Đào Tiểu Lâm?" Sắc mặt của Vạn Tất trở nên lạnh lùng, nàng dùng sức tránh thoát khỏi tay của Diêu Hỉ rồi nói: "Ai gia biết rồi, ngươi đi ra ngoài đi! Gọi Nghê Đông vào đây."

"Gọi hắn vào làm gì?" Diêu Hỉ nắm chặt nắm đấm, vì sự phẫn nộ mà móng tay cắm thật sâu vào lòng bàn tay. Nàng đã làm tất cả những gì có thể làm, nói tất cả những gì có thể nói, vì sao nương nương vẫn không chịu hiểu? Đòi một ngàn lượng về đây có lẽ có thể khiến nương nương nguôi giận, nhưng số tiền ấy lại có thể cứu giúp cuộc đời của một con người!

Vạn Tất giận dỗi quay mặt đi rồi nói: "Dù sao ai gia cũng phải có người hầu hạ chứ, đúng không?"

"Nữ nhân của ta cần người khác hầu hạ sao?" Diêu Hỉ tức giận đập mạnh tay xuống giường, xông lên trước dùng tay kéo mặt Thái hậu hôn lên. Nàng vừa vội vừa tức giận, hôn thật sự dùng sức.

"A..." Vạn Tất định đấy Diêu Hỉ ra, nhưng lại phát hiện nàng căn bản không đẩy ra được. Vóc dáng của nàng cao hơn Diêu Hỉ, sức lực cũng lớn hơn, nhưng Diêu Hỉ đang tức giận nên giống như một con thú nóng nảy, cứ ôm chặt lấy nàng khiến nàng không thể động đậy.

"Ta yêu nàng. Nhưng ta thật sự không biết nên làm gì bây giờ......" Diêu Hỉ vừa hôn vừa nói. Câu nói của nàng bị nụ hôn nồng nhiệt làm cho ngắt quãng thành từng từ một, tay nàng đã bắt đầu cởi xiêm y của Vạn Tất.

"Chạm vào ai gia một vạn lượng, cự tuyệt ghi nợ." Vạn Tất đẩy Diêu Hỉ ra, sửa sang lại xiêm y rồi nói: "Hay là bạc của công công chỉ có thể cho Đào Tiểu Lâm?"

Nương nương không phải đang cố tình gây sự sao? Diêu Hỉ thật sự cảm thấy rất bất lực, tình cảnh của nàng ở trong cung như thế nào nương nương không phải không biết. Lương tháng của nàng đã bị nương nương cắt bỏ, thị tẩm một ngàn lượng một vạn lượng gì đó cũng là do nương nương nhất thời hứng khởi mà quyết định. "Nương nương, loại chuyện ngươi tình ta nguyện như thế này, vì sao cứ phải nhắc đến bạc? Không phải muốn là được sao?"

"Lúc ai gia cho công công bạc, công công không nói như vậy, lúc ấy không phải ngươi đã nhận rất vui vẻ sao?" Vạn Tất nói ra lời trong lòng: "Ngươi có từng nghĩ tới hay không. Vì cớ gì chỉ hôn một chút ai gia cũng nguyện ý cho ngươi một ngàn lượng? Bởi vì ai gia muốn nhìn thử xem, chờ đến khi ngươi có một vạn lượng rồi, ngươi có nguyện ý dùng trên người ai gia hay không! Kết quả thì sao? Ngươi cho Đào Tiểu Lâm những một ngàn lượng...... Đúng. Ai gia hẹp hòi, không có lòng thương hại, cố tình gây sự đấy. Chỉ là muốn trong lòng ngươi chỉ có một mình ta, chỉ cho phép ngươi đối xử tốt với một mình ta mà thôi." Vạn Tất khóc, nhưng nàng cắn chặt môi, cố gắng không để mình khóc thành tiếng.

Nàng cũng cảm thấy mình trở nên không giống chính mình. Để ý Diêu Hỉ để ý đến mức mất đi lý trí, rõ ràng trong lòng nàng biết rõ Diêu Hỉ chỉ yêu mình, nhưng nghe thấy Diêu Hỉ biện giải cho Đào Tiểu Lâm, nàng vẫn không nhịn được khổ sở đến mức mất khống chế.

Diêu Hỉ chú ý tới một câu cuối cùng của Thái Hậu nương nương, nháy mắt trái tim nàng liền trở nên mềm mỏng.

Nàng đau lòng ôm lấy nương nương, thấp giọng an ủi nói: "Xin lỗi, xin lỗi, thật sự xin lỗi. Nương nương muốn gì ta cũng cho." Một người bình thường không khóc, khi khóc rồi thật sự khiến người ta lo lắng. Nương nương đau lòng vì chuyện nàng cho Đào cô nương một ngàn lượng, vậy nàng phải làm như thế nào mới có thể cởi bỏ được khúc mắc này đây? Không thể lấy bạc về được.

Ngoài miệng Diêu Hỉ nói sẽ cho nương nương bất cứ thứ gì. Nhưng trong lòng nàng hiểu rất rõ ràng, tất cả những gì nàng có chẳng phải đều là của Thái Hậu nương nương cho sao? Khi một người chỉ có thể dựa vào một người khác để sống qua ngày, đoạn tình cảm này sao có thể bình đẳng? Nương nương nói không sai, ngay cả số bạc nàng giúp đỡ Đào cô nương cũng là dùng bạc mà nương nương ban thưởng.

Diêu Hỉ đang nghĩ như vậy, Vạn Tất lại vô tâm đâm thêm một nhát: "Nhưng mà ngươi chẳng có cái gì cả......"

Haizz...... Nàng biết. Diêu Hỉ ôm Vạn Tất thật chặt rồi nói: "Đồng ý với ta một chuyện được không?"

"Chuyện gì?" Vạn Tất không còn khóc nữa. Nàng vẫn luôn cảm thấy khóc là biểu hiện của sự mềm yếu, không thể khóc dễ dàng, lúc nãy không biết như thế nào mà bỗng nhiên cảm xúc của nàng lại sụp đổ.

"Đừng để Nghê Đông chạm vào nàng nữa." Diêu Hỉ buông Vạn Tất ra, nàng đau lòng dùng tay lau sạch vệt nước mắt ẩm ướt trên mặt Vạn Tất rồi nói: "Nàng là của ta. Ta sẽ chứng minh ở trong lòng ta, nàng quan trọng hơn Đào cô nương gấp ngàn lần vạn lần, đừng cố ý chọc giận ta nữa được không?"

"Ừ. Lát nữa sẽ bảo hắn đi." Vạn Tất khóc một trận để phát tiết xong, tâm tình đã khá hơn rất nhiều.

"Ta đến phòng nước chuẩn bị nước để hầu hạ nàng rửa mặt. Ngoan ngoãn nằm nha!" Diêu Hỉ nâng gương mặt của Vạn Tất, dùng hai ngón cái nhẹ nhàng lau nước mắt trên khuôn mặt ửng đỏ của nàng, dán môi lên hôn một chút.

"Hai vạn lượng." Vạn Tất cười nói.

"Ta không có tài lực như nương nương, khi nào ngủ mới tính một lần." Diêu Hỉ cười cười, rồi đứng dậy đẩy cửa đi ra ngoài.

Nghê Đông ở bên ngoài chờ đợi trong sự nôn nóng bất an, thiếu chút nữa hắn đã cho rằng Diêu Hỉ sẽ không đi ra nữa. Nghe thấy tiếng kẽo kẹt khi tẩm điện mở ra, Nghê Đông ngẩng đầu lên, nhìn thấy Diêu Hỉ đang bước nhanh về phía hắn, dường như đang muốn bước ra ngoài điện. Xem ra nương nương vẫn bắt Diêu Hỉ về phòng mình ở rồi! Nghê Đông đứng ở một góc trong thư phòng tối đen như mực, thấy Diêu Hỉ đến gần, hắn vươn chân ra.

"Á..." Diêu Hỉ hét lên một tiếng, ngã sấp thật mạnh xuống mặt đất bằng gạch.

Vạn Tất nghe thấy tiếng kêu của Diêu Hỉ, cho rằng có thích khách tới, liền nhanh chóng rút khẩu súng ra, xoay người xuống giường vọt ra cửa tẩm điện, nàng chỉ thấy Diêu Hỉ đang nằm rạp trên mặt đất, Nghê Đông đứng bên cạnh, hả hê cười.

Sự lạnh lẽo trong mắt nàng hiện lên, nàng lạnh lùng nói với Nghê Đông: "Ngươi vào đây!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro