Chương 125

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diêu Hỉ xuất cung đã đi bộ một vòng nên khắp người toàn mồ hôi, sau khi hồi cung, nàng vội vàng tắm gội thay y phục, lúc tắm rửa trong tịnh thất, tâm tình của nàng còn vui sướng mà ngâm nga một tiểu khúc.

Hôm nay số người hưởng ứng ở trà lâu không tệ, người truyền người, ngày mai số người tới nghe kể chuyện chắc chắn sẽ nhiều hơn. Nàng kể chuyện ở trà lâu sẽ không thu bạc của chưởng quầy, cũng sẽ không nghe lấy bạc của thực khách nghe kể chuyện. Vậy thì nàng kiếm bạc ở đâu? Đương nhiên là chờ đến khi số lượng người nghe nhiều hơn, lúc kể chuyện nàng sẽ cắm biển quảng cáo! Hoặc là chiêu quan danh thương cũng được, những thứ này mới kiếm được lợi lớn.

Trước khi xuyên đến đây, nàng đã đọc rất nhiều sách, xem rất nhiều phim, đọc rất nhiều truyện tranh, những thứ đó đủ cho nàng nói cả đời. Nếu xét về sự đa dạng của câu chuyện và trình độ xuất sắc, nàng thông kim bác cổ biết trước tương lai, những thuyết thư tiên sinh khác lấy gì ra so sánh với nàng? Ha ha ha ha ha ha...... Nghĩ như vậy, kiếm được vạn lượng bạc trắng không còn là chuyện nằm mơ nữa rồi!

Sau khi đóng cửa điện lại, Vạn Tất vào noãn các tìm Diêu Hỉ, kết quả trong noãn các không có ai. Nàng mơ hồ nghe thấy động tĩnh trong tịnh thất phía đông tẩm điện, liền đi ra ngoài lắng nghe. Được lắm, không biết nha đầu xuất cung đã gặp được chuyện tốt gì, vui mừng đến mức ngâm khúc nữa đấy!

Còn nàng thì không vui nổi. Bởi vì bụng nàng đang đói đến mức kêu ùng ục...

Vạn Tất liếc mắt nghe tiếng nước ào ào trong tịnh thất rồi nuốt nước miếng, nàng không biết mình nuốt nước miếng vì đói bụng do trưa nay chưa ăn cơm, hay là thèm khát hình ảnh Diêu Hỉ tắm rửa trong đầu.

Diêu Hỉ tắm rửa cũng mất khoảng hai khắc chứ nhỉ? Thời gian này đủ cho nàng ăn chút gì đó lót bụng. Vạn Tất vốn cho rằng Diêu Hỉ chỉ vào phòng thay xiêm y, lòng tự trọng quấy phá nên không muốn cho Diêu Hỉ biết nàng đói bụng chờ tới bây giờ, thật ra nàng đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhịn đói đến bữa tối rồi.

Ai mà nghĩ được nha đầu Diêu Hỉ kia lại lập tức đi tắm...

Tận dụng thời cơ thôi!

Vạn Tất bước nhanh ra ngoài điện, phân phó cung nữ: "Lập tức đến phòng bếp lấy cho ai gia một phần điểm tâm mang đến đây, động tĩnh nhỏ một chút."

"Vâng." Cung nữ nhanh chóng đi bước nhỏ rời đi, qua một hồi lâu mới bưng thức ăn trở về. Cơm trưa thật ra đã làm xong từ lâu, vẫn luôn hâm nóng trong phòng bếp, sở dĩ phải trì hoãn lâu như vậy là vì trình tự thử độc hơi phiền phức.

Cung nữ bưng một cái khay trà to vào đại điện, đang muốn bày biện các món ăn đủ màu sắc lên án thư, thì Thái Hậu nương nương đang ngồi trên ghế không kiên nhẫn cắt ngang: "Không dùng nhiều như vậy, có đĩa bánh này là đủ rồi, những thứ khác mau chóng dọn đi!" Nàng sợ Diêu Hỉ sẽ đi ra bất cứ lúc nào, nên định tùy tiện ăn một chút để chống đói trong chốc lát, cùng lắm thì buổi tối nàng truyền thiện sớm một chút là được.

"Từ từ!" Vạn Tất gọi cung nữ lại, duỗi tay lấy thêm hai miếng bánh, sau đó phân phó: "Cái đĩa này cũng mang đi." Nàng tuyệt đối không thể để lại bất kỳ dấu vết nào cho Diêu Hỉ nghi ngờ là nàng ăn vụng, thật sự là không thể để mình mất mặt như vậy được!

Cung nữ cầm lấy cái đĩa, sau khi lui ra liền đóng cửa đại điện lại. Vạn Tất vẫn cảm thấy không yên tâm, nàng lại thò đầu ra nhìn về phía tẩm điện, thấy không có bóng dáng của Diêu Hỉ, nàng mới cầm lấy miếng bánh cắn một miếng nhỏ, sau đó lại cắn thêm một miếng, rồi thêm một miếng nữa......

"Nương nương. Bức thư này ngài không đọc sao?" Diêu Hỉ tắm rửa xong, lúc vào noãn các nàng mới phát hiện giường đệm lộn xộn, nương nương hiển nhiên vẫn chưa sai người thu dọn, còn bức thư nàng viết cho nương nương vẫn nằm nguyên trên gối đầu. Nàng cầm bức thư lên, bước đi nhẹ nhàng về phía đại điện.

Vạn Tất đang ăn vụng liền ngẩn người.

Rõ ràng nàng đã nghe được tiếng Diêu Hỉ nói chuyện với nàng, cùng với tiếng bước chân càng ngày càng gần. Nhưng miếng bánh trong tay nàng vẫn còn thừa hơn một nửa miếng cuối cùng ......

"A..." Vạn Tất há to miệng, nhét hết miếng bánh còn lại vào trong miệng, rồi dùng khăn lau vụn bánh trên miệng. Nàng muốn nuốt chửng miếng bánh một lần, nhưng miếng bánh quá to quá nhiều bột, nghẹn cứng ngắc ở cổ họng nàng.

Tiếng bước chân của Diêu Hỉ đang đến gần giống như tiếng búa đòi mạng, Vạn Tất vội vàng hấp tấp rót ly trà, nàng muốn dùng nước trà để nuốt miếng bánh trong miệng xuống. Lúc nước trà chạm vào môi, Vạn Tất thiếu chút nữa đã hét thảm thiết ra tiếng.

Quá nóng!!!

Nàng ráng khắc chế xúc động muốn ném ly trà xuống, khắc chế ý muốn thét lên, hai mắt rưng rưng nhẹ nhàng đặt ly trà xuống, nháy mắt khi Diêu Hỉ bước vào đại điện, nàng nhanh chóng quay lưng lại điên cuồng nhai nuốt.

Nhanh! Nhanh! Nhai thêm hai cái nữa là có thể nuốt rồi.

Đáy lòng của Vạn Tất vô cùng đắng chát, nàng đang tạo nghiệt gì thế này! Nàng đường đường là đương kim Thái Hậu! Đã bao giờ nàng chật vật như vậy chưa? Chịu đói, ăn vụng, bị nghẹn, bị bỏng......

"Nương nương, ngài chưa đọc lá thư này sao?" Diêu Hỉ lấy bức thư và ngân phiếu trong phong thư ra, rồi cười nói: "Trên thư cũng không viết gì, nhưng sợ ngài lo lắng nên nói cho ngài là ta xuất cung, còn hai tờ ngân phiếu ta trả lại cho nương nương."

Còn ngân phiếu gì nữa? Vạn Tất không dám xoay người, quai hàm của nàng còn đang phình to ra.

Diêu Hỉ đặt ngân phiếu lên trên án thư, nàng tiến lên ôm lấy Thái Hậu nương nương từ sau lưng, thâm tình nói: "Ta muốn thương lượng chuyện này với nương nương, công việc mà ta đang muốn làm, có lẽ sau này mỗi ngày đều phải xuất cung một chuyến, có điều chỉ cần ở bên ngoài hai, ba canh giờ là có thể trở về."

*1 canh giờ = 2 tiếng. 2 canh giờ = 4 tiếng. 1 khắc = 15 phút.

Vạn Tất cả kinh đến mức không để ý nhai nuốt miếng thức ăn trong miệng nữa. Chỉ nửa khắc nàng không nhìn thấy Diêu Hỉ thôi mà đã đứng ngồi không yên rồi, nếu ngày nào nha đầu cũng chạy ra ngoài cung thì phải làm sao?

Nàng cưỡng ép nuốt miếng bánh trong miệng xuống, xoay người nói với Diêu Hỉ như chém đinh chặt sắt: "Nghĩ cũng đừng nghĩ! Ngươi không có việc gì thì ra ngoài cung làm gì? Hầu hạ ai gia chính là công việc của ngươi!"

"Trước kia hầu hạ nương nương là công việc của ta, sau này thì không phải." Trong lòng Diêu Hỉ dâng lên một tia chua xót, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Thái Hậu nương nương rồi nói: "Ta không muốn làm nam sủng của nương nương nữa!"

"Diêu Hỉ ngươi......" Trái tim của Vạn Tất đột nhiên như bị ai bóp chặt. Diêu Hỉ đang định rời khỏi nàng sao? Tuyệt đối không thể! Nàng bỗng nhiên không biết nên làm gì bây giờ, cũng không nghĩ ra được là xảy ra vấn đề ở đâu, tối hôm qua không phải vẫn rất tốt sao?

"Ta muốn trở thành người yêu, làm bạn cả đời với nương nương, không muốn làm nam sủng gì nữa." Trong mắt Diêu Hỉ lóe lên tia sáng rạng rỡ, nàng có chút không tự tin nói: "Ta biết thân phận của mình thấp kém, biết đây là hy vọng xa vời, nương nương có thể vẫn đối xử tốt với ta như trước đây, chỉ là ta thật sự không muốn tiếp tục làm sủng hầu được nương nương nuôi dưỡng nữa......"

Trong lòng Vạn Tất vẫn còn sợ hãi, nàng kéo Diêu Hỉ ôm chặt vào lòng rồi nói: "Nha đầu chết tiệt kia, ngươi hù chết ai gia." Nàng thiếu chút nữa đã cho rằng Diêu Hỉ muốn rời đi, chỉ cần người không rời đi thì muốn làm gì cũng được, có ý chí phấn đấu là chuyện tốt.

"Vậy nương nương đồng ý rồi?"

"Xuất cung thì được. Có điều ngươi phải dẫn người đi theo, hơn nữa trong hai canh giờ nhất định phải hồi cung." Vạn Tất thỏa hiệp xong lập tức hối hận, nàng bất an hỏi: "Sau này mỗi ngày đều phải đi ra ngoài sao? Ai gia có thể cho ngươi mượn một chút tiền vốn, ngươi mở mấy cửa hàng rồi thuê người quản lý, khi nào kiếm được tiền rồi thì trả lại vốn cho ai gia, không phải là được sao?"

"Nương nương.." Diêu Hỉ giận dữ nói: "Ngài không được hỗ trợ, ta muốn tự mình làm."

"Vậy sao?" Vạn Tất cười rồi trở lại ngồi lên ghế, bưng ly trà đã nguội bớt một chút, uống một ngụm rồi nói: "Vậy công công nói xem. Hôm nay xuất cung đã kiếm được bao nhiêu, tiêu bao nhiêu rồi?"

Diêu Hỉ bấm tay tính toán, mặt nàng "vèo" một cái đỏ lên. "Hôm nay ta xuất cung chỉ để thăm dò thị trường, hơn nữa ta định thả dây dàu để câu cá lớn, tiền lời cao nhưng hiệu quả sẽ hơi chậm. Còn việc chi tiêu bao nhiêu ư, hôm nay xuất cung đã tiêu mười sáu lượng tám tiền......"

"Ừ." Khóe miệng của Vạn Tất tràn đầy ý cười: "Vậy công công nói xem, ngươi định làm nghề gì?"

"Kể chuyện ở trà lâu ......" Diêu Hỉ càng nói càng không tự tin, cúi đầu nắm chặt góc áo, lỗ tai đã đỏ bừng.

Ý cười trên mặt Vạn Tất càng đậm, kể chuyện thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền?

"Ngươi muốn tự lập là chuyện tốt, ai gia không ngăn cản. Có điều, ngươi hoặc là kiếm tiền, hoặc là ở bên ai gia, hai chuyện này đều phải làm cho trọn vẹn. Ai gia không coi ngươi là nam sủng, có nam sủng nhà ai lại giống ngươi chứ, giống như ngươi thì đã sớm chết 800 lần rồi, những cặp phu thê nhà khác không phải cũng chia ra người đối nội, người đối ngoại đó sao? Nếu ngươi kể chuyện mà không kiếm được tiền, thì ngoan ngoãn trở về giúp ai gia quản lý công việc kinh doanh. Như vậy là được rồi chứ?"

"Ừm." Diêu Hỉ ngoan ngoãn gật đầu.

"Đúng rồi, hôm kia không phải ngươi muốn nói cho ai gia biết chuyện trước khi ngươi vào cung đó sao? Như thế nào? Ngươi bị bọn buôn người chuốc thuốc làm hỏng đầu óc, bây giờ đã có thể nhớ lại rồi sao?" Vạn Tất nhớ tới chuyện chính sự. Tôn Nhị Cẩu đã khai hết rồi, nàng cũng muốn nghe xem Diêu Hỉ nói như thế nào.

"Nương nương nghe xong đừng nóng giận nhé." Diêu Hỉ ngượng ngùng nói: "Chuyện bị bọn buôn người chuốc thuốc làm hỏng đầu óc gì đó, thật ra là do ta giấu thân phận nữ nhi nên thuận miệng bịa chuyện."

"Ừ. Ai gia không tức giận. Đầu óc của ngươi không hỏng là chuyện tốt rồi!" Vạn Tất gật đầu, ra hiệu Diêu Hỉ nói tiếp.

"Ta vốn họ Tôn, tên là Hỉ Bảo. Trước khi vào cung, ta vẫn luôn sống trong ngõ nhỏ Thái Hoa, trấn Dư Dương phía bắc kinh thành. Mùa thu năm kia, ta bị huynh tẩu cấu kết với thái giám Lục Phúc của Nội Quản Giám chuốc thuốc bán vào cung, có điều Lục công công đã bị huynh tẩu của ta lừa gạt, hắn không biết ta thật ra là nữ tử. Sau đó ta ở trong cung ngẫu nhiên gặp được Lan quý nhân, không, bây giờ nên gọi là Tiệp dư. Tiệp dư nhận lầm ta thành tiểu công tử Diêu Hiển của Diêu đại nhân, ta mới biết được dung mạo của mình và Diêu công tử giống nhau. Lục công công mua ta vào cung hẳn là muốn nhắm đến Diêu gia, nếu không hắn sẽ không vừa khéo đặt cho ta cái tên Diêu Hỉ như vậy."

Diêu Hỉ đã nói rất nhiều, nàng không biết mình đã nói rõ ràng hay chưa, chỉ nghĩ gì nói đó. Nói xong nàng chỉ cảm thấy trong lòng thống khoái hơn rất nhiều, bí mật giấu diếm rất lâu rốt cuộc cũng nói ra được.

Vạn Tất không nói tiếp, nàng chỉ vui mừng nắm chặt tay Diêu Hỉ vào trong lòng bàn tay mà xoa xoa.

Những gì Diêu Hỉ nói và những gì nàng điều tra được đều giống nhau, nha đầu không lừa gạt nàng. Như vậy là đủ rồi, còn việc trước khi vào cung, Diêu Hỉ mang họ Tôn hay họ Diêu, chuyện này căn bản không quan trọng. Vạn Tất thậm chí rất vui vẻ, thì ra Diêu Hỉ vẽ nàng khó coi như vậy thật sự là vì lực bất tòng tâm.

"Không quan tâm là ai bắt ngươi vào cung, muốn lợi dụng ngươi để đạt được mục đích gì. Ngươi đều không cần sợ, có ai gia ở đây!" Vạn Tất an ủi Diêu Hỉ.

"Vậy nương nương cảm thấy ta có nên nói cho Lan tiệp dư biết, Diêu công tử rất có thể đã không còn ở trên nhân gian hay không?" Diêu Hỉ lôi kéo tay nương nương, khẽ hỏi.

Vạn Tất gật đầu: "Ngươi không thể giả vờ làm Diêu Hiển cả đời. Nên nói sớm một chút đi!"

"Vậy bây giờ ta đi luôn nhé?" Diêu Hỉ cất bước muốn đi.

Vạn Tất dùng một tay kéo nàng vào lòng, ôm nói: "Không cần phải quá gấp gáp. Trò chuyện với ai gia thêm một chút, ví như những chuyện về ngươi khi còn nhỏ ấy?"

"Những chuyện khi còn nhỏ ta đều không nhớ rõ." Diêu Hỉ có chút khó xử. Khi nàng xuyên đến đây, những ký ức trước kia của nguyên chủ đều chỉ xuất hiện trong giấc mộng, vụn vặt từng cảnh mơ hồ.

Vạn Tất nghe Diêu Hỉ nói như vậy, nàng không truy hỏi nữa. Có thể tìm được phụ mẫu thân sinh của Diêu Hỉ hay không cũng không quá quan trọng, dù sao Diêu Hỉ đã có nàng chăm sóc rồi. Hơn nữa đã trôi qua nhiều năm như vậy, nhị lão hẳn là đã thoát khỏi sự đau xót khi mất đi nữ nhi, nói không chừng bây giờ bọn họ đã con cháu thành đàn rồi.

Có thể gặp lại là duyên phận, không thể gặp lại thì mỗi người hãy sống thật mạnh khỏe!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro