Chương 139

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nương nương, ngài còn chưa nói vì sao lại muốn ta xem những bức họa này nha?" Diêu Hỉ thấy Thái Hậu nương nương đứng sững sờ khi cầm quyển sổ trên tay, trong lòng nàng càng ngày càng không yên ổn. Không phải là nương nương đang thật sự giải mộng của nàng chứ? Chẳng lẽ kết quả không tốt lắm?

Vạn Tất nhìn chằm chằm hai chữ "Phùng Kềnh" trên quyển sổ một hồi lâu, mãi đến khi tầm mắt của nàng mất đi tiêu cự. Dưới sự kɧɩếρ sợ, đầu óc của nàng cũng trở nên độn độn, rõ ràng là nàng nghe thấy Diêu Hỉ đang nói chuyện với mình, nhưng tinh thần của nàng giống như đã bay xa, chậm chạp không trở về.

Diêu Hỉ là cháu gái của nàng? Vạn Tất không muốn tin tưởng.

Đúng. Phùng gia của hắn cành lá tốt tươi, ở một nơi như kinh thành, hoàng thân quốc thích nhiều không đếm xuể, tùy tiện bắt một người trên đường cũng có thể là người của Phùng gia. Nhưng vì sao nhất định phải là Diêu Hỉ?

"Nương nương?" Diêu Hỉ duỗi tay, tiến lên quơ quơ trước mặt Thái Hậu nương nương, nàng cười nói: "Ngài đang suy nghĩ gì mà nhập tâm như vậy? Những bức họa lúc nãy có huyền cơ gì sao? Chẳng lẽ ngôi nhà mà ta mơ thấy thật sự tồn tại?"

"Không! Không tồn tại!" Vạn Tất vội vàng phủ định suy đoán của Diêu Hỉ.

Bây giờ đầu óc của nàng rất loạn, hoàn toàn không biết nên làm cái gì vào lúc này. Rõ ràng nàng cảm thấy việc gạt Diêu Hỉ, không cho nàng ấy đoàn tụ với phụ mẫu thân sinh thật sự quá tàn nhẫn, nhưng nếu nói tất cả mọi thứ cho Diêu Hỉ thì có lẽ còn tàn nhẫn hơn. Nếu Diêu Hỉ biết người nàng ấy yêu thật ra là hoàng bá mẫu của chính mình, thậm chí còn làm cả chuyện đó rồi, nhất định nàng ấy sẽ rất hoảng loạn?

"Thật ra ai gia cũng mơ thấy một căn nhà, cho nên mới sai người vẽ ra, để lẫn trong một đống họa, muốn nhìn xem ở trong giấc mộng, nàng và ai gia có tâm ý tương thông hay không......" Vạn Tất đóng quyển sổ lại rồi bịa chuyện với Diêu Hỉ.

Diêu Hỉ thấy tâm tình của Thái Hậu nương nương dường như không được tốt, nàng có chút thấp thỏm hỏi: "Vậy kết quả thế nào?"

"Đương nhiên là tương thông, ai gia cũng mơ thấy căn nhà này." Vạn Tất cười khổ.

"Thần kỳ quá!" Diêu Hỉ vô tâm vô phế mà mà nhào vào ngực Thái Hậu nương nương, nàng thẹn thùng mà làm nũng rồi nói: "Liệu có phải kiếp trước chúng ta đã từng sống ở đó không? Cho nên ta và nương nương đã được số mệnh an bài rồi, đúng không?"

Nàng đã từng xem một bức ảnh về sự luân hồi của sinh tử, bên trong đó nói rằng, luân hồi không có quy định, có người mười năm mới được luân hồi, có người trăm năm mới được luân hồi. Có lẽ kiếp trước nàng và nương nương tương ngộ đã ước định kiếp sau, đáng tiếc trong luân hồi đã bỏ lỡ mấy trăm năm. Nàng xuyên đến đây là để được tương ngộ với nương nương?

Tay Vạn Tất chần chừ giữa không trung một lát, nàng vẫn ôm chặt Diêu Hỉ, trong mắt nàng đong đầy nước mắt nói: "Đương nhiên là số mệnh đã an bài."

Vào thời khắc ôm lấy Diêu Hỉ, cảm giác đau lòng nào đó đánh úp lại như dời non lấp biển, khiến Vạn Tất cảm thấy sởn nổi da gà. Cảm giác khó chịu này hoàn toàn khác với lúc trước khi nàng cho rằng Diêu Hỉ là thái giám, lúc ấy nàng sợ hãi và ghét bỏ. Bây giờ sau khi biết được Diêu Hỉ có thể là cháu gái của mình, nàng liền có cảm giác bài xích tự nhiên với thân thể của Diêu Hỉ.

Nhớ đến những khoảnh khắc vui vẻ nàng đã từng có với Diêu Hỉ, Vạn Tất vừa chua xót vừa tự trách.

Ngày mai nàng sẽ triệu Phùng Kềnh vào cung hỏi cho rõ ràng. Có lẽ Diêu Hỉ chỉ là từng đến phủ của Khang Vương gia chơi đùa khi còn nhỏ thì sao? Diêu Hỉ và Phùng Kềnh chẳng giống nhau chút nào, sao có thể là khuê nữ của Phùng Kềnh được? Người đời đều nói nữ tử giống phụ thân mà.

Dù sao Diêu Hỉ tuyệt đối không thể là nha đầu của Phùng gia!

Vạn Tất ôm Diêu Hỉ càng ngày càng chặt. Chẳng lẽ là nàng đã làm quá nhiều việc ác, ông trời không thể bắt nàng đi, nên mới dùng Diêu Hỉ để trừng phạt nàng sao?

"Nương nương. Đau." Diêu Hỉ vẫn còn di chứng của việc vận động quá mạnh, tạm thời không chịu nổi khi nương nương dùng sức quá mạnh để ôm.

Vạn Tất giảm bớt lực, nhưng vẫn không buông Diêu Hỉ ra.

***

Vào đêm, Vạn Tất và Diêu Hỉ vẫn giống như thường ngày, hai người đều ở trong thư phòng ai bận việc nấy.

Vạn Tất đóng quyển sách lại, đứng dậy muốn đi tắm.

Diêu Hỉ mang theo vết thương khi tập thể hình, lập tức bò dậy từ dưới mặt đất rồi nói: "Nương nương chờ ta với."

"Vậy nàng đi trước đi." Vạn Tất dừng bước, trái tim đau nhói. Nàng cần phải giữ gìn khoảng cách thích hợp với Diêu Hỉ, không thể mắc thêm lỗi lầm nữa.

"Nương nương không tắm cùng ta sao?" Cho dù Diêu Hỉ có trì độn hơn nữa thì cũng phát hiện ra Thái Hậu nương nương khác thường. Hôm nay từ sau khi hồi cung, Thái Hậu nương nương cực kỳ ít nói, không dính lấy nàng, giống như đang cố tình trốn tránh nàng vậy.

Vạn Tất cười lắc đầu nói: "Không được. Nàng đi trước đi, ai gia muốn đọc sách thêm một lát nữa."

Diêu Hỉ đứng tại chỗ không động đậy, nàng cắn môi ngơ ngNn mà nhìn Thái Hậu nương nương đang ra vẻ như không có việc gì, ngồi xuống tiếp tục đọc sách, nàng hỏi thật cẩn thận: "Có phải nương nương không vui đúng không?"

"Không phải." Vạn Tất ngẩng đầu cười dịu dàng với Diêu Hỉ, nàng nói: "Hai ngày nay, thân thể của ai gia như thế nào nàng cũng biết mà."

À, đúng đúng đúng. Diêu Hỉ thầm mắng mình suy nghĩ nhiều. Hai ngày nay nương nương đang đến kỳ kinh nguyệt, đương nhiên là không tiện tắm chung với nàng. "Vậy ta tắm rửa xong liền vào noãn các chờ nương nương."

Vạn Tất nhìn sách, đầu cũng không ngẩng lên nhẹ giọng nói: "Không cần, tối nay ai gia ngủ ở tẩm điện. Nàng tắm xong thì đi ngủ sớm một chút đi! Ngày mai còn phải xuất cung kể chuyện nữa."

Nương nương còn không muốn ngủ cùng nàng? Không phải tức giận thì là gì? "Nương nương vẫn đang tức giận vì chuyện của Đào cô nương sao?" Diêu Hỉ thật sự không thể nghĩ ra được lý do khác.

"Ai gia không tức giận." Vạn Tất cảm thấy quá mệt mỏi, thật sự rất mệt mỏi. Nàng không biết nên đối mặt với Diêu Hỉ như thế nào, cũng không biết nên giải thích với Diêu Hỉ như thế nào. Nàng tuyệt đối sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào mang Diêu Hỉ đi xa khỏi nàng, nhưng nàng cần một chút thời gian, để xác nhận mối quan hệ giũa Diêu Hỉ và Khang Vương. Nếu Diêu Hỉ thật sự là cháu của nàng, nàng càng cần thêm thời gian để đối mặt với Diêu Hỉ một lần nữa.

Nói đến cùng, nàng và Diêu Hỉ đều không có quan hệ huyết thống, cùng lắm thì nàng không làm Thái Hậu nữa. Đối với Diêu Hỉ, nàng không có gì không thể tiếp nhận, cũng không thể từ bỏ nàng ấy.

Nhưng vào giờ này khắc này, nàng chỉ muốn yên tĩnh một mình.

Diêu Hỉ không ngốc, tâm tình của nương nương tốt hay xấu nàng có thể nhìn ra được. "Chuyện Đào cô nương mua trà lâu ta thật sự không biết trước, nếu nương nương không tin có thể hỏi công công đi theo ta."

"Ai gia biết." Vạn Tất mệt mỏi khuyên Diêu Hỉ: "Tắm rửa xong thì đi ngủ đi. Nghe lời."

Diêu Hỉ rất lo lắng về thái độ của Thái Hậu nương nương. Trước kia khi nương nương ghen đều thích dùng mấy câu chua lòm để chọc tức nàng, hôm nay lại bình tĩnh đến đáng sợ. "Ta thề không bao giờ xuất cung nữa, nương nương đừng giận ta được không? Nếu trong lòng ngài không thoải mái, ngài đối xử với ta như thế nào cũng được, nhưng đừng không để ý tới ta." Diêu Hỉ nói xong liền khổ sở đến mức khóc thành tiếng.

Nàng không chịu nổi bạo lực lạnh. Nương nương có chuyện thì hãy nói, có rắm thì hãy thả. Rõ ràng trong lòng có chuyện nhưng vẫn chống đỡ, làm ra vẻ như không có việc gì, cho dù là dỗ dành, nàng cũng không biết nên dỗ như thế nào.

"Sao lại khóc? Ai gia thật sự không giận nàng." Trong lòng Vạn Tất đau khổ hơn Diêu Hỉ nhiều, từ lúc hồi cung đến giờ, nàng vẫn luôn bị thân thế của Diêu Hỉ tra tấn, còn phải chịu đựng đau lòng mà cố tình xa cách Diêu Hỉ. Nàng mệt mỏi đi đến trước mặt Diêu Hỉ, lấy khăn ra lau nước mắt trên mặt cho Diêu Hỉ, nói một cách dịu dàng: "Mau, đừng khóc. Ai gia đau lòng."

"Vậy tại sao nương nương lại không chịu ngủ cùng ta?" Diêu Hỉ nức nở hỏi.

Vạn Tất lấy cớ nói: "Không phải thân thể của nàng vẫn còn đau sao? Ai gia sợ ngủ cùng nàng thì sẽ đè lên nàng."

"Nương nương......" Diêu Hỉ rất cảm động. Nương nương thật là một người âm thầm đối xử tốt với nàng, trên mặt lạnh lùng, ngoài miệng không chịu nói gì cả, nhưng suy nghĩ lúc nào cũng chu đáo hơn nàng. Diêu Hỉ thẹn thùng mà nhón mũi chân, muốn hôn nương nương.

Vạn Tất đã nhận ra ý đồ của Diêu Hỉ, nàng sợ tới mức lui ra sau vài bước.

Diêu Hỉ vừa mới bình phục tâm tình lại khóc to giàn giụa một lần nữa. "Vì sao nương nương lại muốn tránh?"

"......" Vạn Tất nhất thời nghẹn lời. Vì sao nàng phải tránh? Vì nàng vẫn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt để tiếp nhận cháu của mình đó.

"Có phải nương nương ......" Diêu Hỉ sụt sịt rồi lui ra đằng sau hai bước, sau một lúc lâu, nàng mới nói ra câu nói kia đầy gian nan: "Không yêu ta nữa?" Nương nương không muốn tắm gội cùng nàng, không muốn ngủ cùng nàng, cho dù hai việc này đều giải thích được thì tại sao ngay cả chạm vào cũng không muốn chạm vào nàng? Không phải đã nói là định mệnh an bài sao?

Nha đầu ngốc. Nếu không yêu nàng, ta sẽ không khó chịu như vậy.

Trái tim của Vạn Tất đau đớn như bị ai xé rách, ngực rầu rĩ đến mức không thở nổi, trong lúc nhất thời nàng không muốn nói chuyện.

Diêu Hỉ thấy Thái Hậu nương nương không trả lời, cho rằng nương nương đang chấp nhận, trong khoảnh khắc nước mắt rơi xuống như mưa, nàng khóc không thành tiếng.

"Nàng còn tiếp tục nói mấy câu ngốc nghếch đó nữa, ai gia sẽ giận thật đấy!" Vạn Tất ném cái khăn bị nước mắt của Diêu Hỉ thấm ướt xuống, nàng lấy cổ tay áo lau nước mắt cho nàng ấy rồi nói: "Nhỏ nhẫn tâm. Ngay cả câu ai gia không yêu nàng mà cũng dám nói, không thấy vô lý sao?"

"Vậy tại sao nương nương lại phải tránh? Nếu yêu ta vì sao lại né tránh ta?" Diêu Hỉ uất ức nói.

"Công công nợ ai gia một vạn lượng vẫn chưa trả đúng không? Đương nhiên không thể cho công công chạm vào rồi!" Vạn Tất định tùy tiện tìm một cái cớ để trấn an Diêu Hỉ trước.

Diêu Hỉ ngây dại. Nương nương vẫn còn nhớ chuyện đó sao? Nàng đã từng nghĩ rằng, chờ mình kiếm đủ một vạn lượng bạc sẽ đụng vào nương nương. Nhưng một vạn lượng đâu có dễ kiếm như vậy? Có trải qua tám đời cũng chưa chắc nàng đã kiếm được. Từ từ đã, nàng phải đặt ra mục tiêu cụ thể, nhất định phải nhiều hơn một ngàn lượng của Đào cô nương.

"Nương nương nghiêm túc sao?" Trong lòng Diêu Hỉ có chút hốt hoảng. Nương nương đang muốn chia tay với sinh hoạt X cả đời sao?

"Ừ. Nghiêm túc." Vạn Tất nói có lệ

Diêu Hỉ cảm thấy, nương nương xuất cung một chuyến, sau khi trở về liền khác thường như vậy, không phải không có nguyên do.

Nương nương đã từng nổi nóng nói với nàng: Chạm vào ai gia một vạn lượng, cự tuyệt ghi nợ. Hay là bạc của công công chỉ có thể cho Đào Tiểu Lâm?

Hôm nay xuất cung nhìn thấy Đào cô nương, khi trở về nương nương lại nhắc tới chuyện một vạn lượng, có thể thấy được là trong lòng đang có một cái gai.

"Được!" Diêu Hỉ hạ quyết tâm. Bất luận như thế nào nàng cũng phải nhổ cái gai trong lòng nương nương ra.

***

Đêm đã khuya.

Diêu Hỉ trằn trọc trong noãn các, dựng tai lên nghe tiếng hít thở của nương nương ở tẩm điện bên ngoài bình phong.

Vạn Tất không ngủ, nàng mở mắt nhìn về phía noãn các. Nàng đã quen với việc ôm Diêu Hỉ cùng nhau ngủ, bất chợt tách ra, nàng thật sự không ngủ được.

Gió đêm thổi vào cây cao trong đình viện, phát ra tiếng sào sạt.

Diêu Hỉ đứng dậy đóng cửa sổ noãn các lại, lê giày đi vòng qua bình phong, muốn nhìn xem Thái Hậu nương nương có đắp chăn tử tế hay không.

Nghe thấy động tĩnh, Vạn Tất lập tức nhắm mắt lại giả vờ ngủ. Nàng cảm nhận được trên người mình có một bóng đen bao trùm, tay bị nàng ấy nhét nhẹ nhàng vào trong chăn. Nàng bỗng nhiên xuất hiện một ít sự chờ mong không nên có ......

Khi nàng mở mắt ra lần nữa, Diêu Hỉ đã trở về noãn các.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro