Chương 140

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Vạn Tất tỉnh lại thì trời đã sáng trưng. Nàng nhắm hai mắt, theo thói quen mà vươn cánh tay sang bên cạnh một cái, muốn ôm Diêu Hỉ, rồi phát hiện vị trí Diêu Hỉ vốn hay nằm đã trống không.

À. Tối hôm qua nàng và Diêu Hỉ tách ra ngủ riêng.

Vạn Tất mở mắt ra nhìn cái giường một lát đầy buồn bã, sau đó nàng ngồi dậy, đi giày xong liền bước vào noãn các. Nàng muốn liếc mắt nhìn Diêu Hỉ một cái, nếu không trong lòng nàng sẽ luôn trống vắng khó chịu. Khi bước vòng qua bình phong rồi nhìn vào trong, Diêu Hỉ đã không còn ở trong noãn các, gối đầu đệm chăn trên chiếc giường nhỏ đã được sửa sang cho chỉnh tề.

"Diêu Hỉ đâu?" Vạn Tất khoác áo rồi đi vào trong đại điện, gọi tới cung nữ hỏi.

Cung nữ trả lời: "Bẩm nương nương. Trời mới sáng, Diêu công công đã dẫn người ra khỏi cung rồi."

"À......" Xem ra là nàng ấy đi kể chuyện rồi. Trong lòng Vạn Tất, cảm giác buồn bã mất mát càng nặng nề hơn. "Truyền ý chỉ của ai gia, đến Khang Vương phủ mời Khang Vương gia vào cung."

Nàng không chịu được khi phải tiếp tục xa cách Diêu Hỉ, nàng phải nhanh chóng xác định được thân thế của Diêu Hỉ.

Nếu nàng ấy không phải khuê nữ của Phùng Kềnh thì đương nhiên tốt nhất, nàng và Diêu Hỉ nên sống như thế nào thì cứ tiếp tục sống như thế, hai ngày nay đã xảy ra chuyện gì, Diêu Hỉ thậm chí không cần thiết phải biết. Nếu nàng ấy là khuê nữ của Phùng Kềnh thì khá là phiền toái...... Cho dù nàng có thể làm lơ vết thương trong lòng đi, nhưng Diêu Hỉ thì sao?

Người đời nói: Mối quan hệ họ hàng dù có đứt xương thì vẫn còn dính gân. Trong dân gian, có không ít người là họ hàng thân thích thành thân với nhau, nhưng họ có vai vế ngang hàng, còn chuyện tiền bối và hậu bối yêu nhau thì không phải ai cũng có thể chấp nhận. Nếu cô cháu cậu cháu muốn ở bên nhau là ở bên nhau, vậy chẳng phải đã làm rối loạn bối phận rồi hay sao? Hoàng gia càng phải làm gương cho bá tánh.

Thật ra nàng không để tâm đến ánh mắt của người đời, nhưng nàng để ý đến suy nghĩ của Diêu Hỉ.

Hơn nữa nếu nàng phải chấp nhận thân phận của Diêu Hỉ là nữ nhi của Phùng gia, thì điều đó còn khó hơn việc chấp nhận Diêu Hỉ là thái giám rất nhiều. Khi mới mười mấy tuổi, nàng đã trải qua chuyện Vạn gia bị diệt môn, sau đó không lâu, nàng bị Tiên Đế gia nạp vào cung làm Hoàng quý phi, mấy năm sau lại được lập làm hoàng hậu, sau khi tiên đế băng hà liền được phong làm Thái Hậu......

Nàng và Tiên Đế gia không làm phu thê thật sự, nhưng từ đáy lòng nàng đã coi mình là người của Phùng gia, người của Phùng gia sao có thể yêu người của Phùng gia được? Giống như cách nàng đối xử với Phùng Càn, nàng mãi mãi sẽ không đối xử với hoàng đế như một nam tử, bởi vì hắn chính là nhi tử của nàng.

Nhưng vận mệnh thật giỏi trêu người. Nàng và Diêu Hỉ đã yêu nhau rồi! Cho nên, hoặc là Diêu Hỉ không phải nữ nhi của Phùng gia, hoặc là nàng tình nguyện không làm nữ nhân của Phùng gia. Dù sao bất luận như thế nào, nàng cũng phải ở bên Diêu Hỉ!

Khi Phùng Kềnh phụng chỉ vào cung, thời gian đã qua buổi trưa.

Vạn Tất truyền ngọ thiện, ngồi trong phòng ăn chờ cung nữ đưa Phùng Kềnh vào trong.

"Không biết Thái Hậu truyền thần đệ vào cung là vì chuyện gì?" Phùng Kềnh thấp thỏm đi vào phòng ăn, chắp tay hành lễ với Vạn Tất. Với hắn mà nói, Vạn Tất không chỉ là Thái Hậu, mà còn là trưởng tẩu, cho dù Thái Hậu còn trẻ tuổi, nhưng lễ nghĩa vẫn không thể thiếu được.

"Ngồi xuống nói chuyện đi." Vạn Tất xoa giữa mày rồi nói.

Phùng Kềnh thấy dáng vẻ Thái Hậu như đang có tâm sự nặng nề, trong lòng hắn càng bất an hơn. Nhưng hắn chỉ là một Vương gia sống cuộc sống an nhàn, thứ nhất hắn không tranh quyền đoạt vị, thứ hai không bóc lột bá tánh, sao Thái Hậu lại theo dõi hắn? Chẳng lẽ trong vương phủ đã có ai làm chuyện gì đắc tội Thái Hậu mà hắn không biết? Phùng Kềnh nơm nớp lo sợ mà nắm tay vịn ghế dựa rồi ngồi xuống.

"Đây là căn nhà của ngươi?" Vạn Tất lấy mấy bức họa bên cạnh ra đưa cho Phùng Kềnh.

Phùng Kềnh mở bức họa ra nhìn: "Đúng......" Hắn nghe nói ngày hôm trước Thái Hậu nương nương đã sai người tới xem xét căn nhà này, còn dẫn theo họa sư vẽ rất nhiều bức họa, chẳng lẽ Thái Hậu nương nương coi trọng căn nhà này?

"Ai gia nhớ rõ ngươi vẫn luôn sống ở Khang Vương phủ đúng không?" Vạn Tất lại hỏi. Nàng mong rằng căn nhà này mới được Khang Vương gia mua gần đây, mong rằng Diêu Hỉ không phải là nữ nhi của Phùng Kềnh.

"Vâng. Lão tam nhà ta đang ở căn nhà này." Phùng Kềnh cung cung kính kính nói.

"Căn nhà này là lúc ngươi mới xuất cung đã mua? Hay là......"

Phùng Kềnh trả lời chi tiết: "Bẩm Thái Hậu. Căn nhà này vốn là nhà ở của Diêu Hòa Chính, sư phụ của lão tam nhà ta chính là Diêu Hòa Chính, ta sợ sau khi ân sư bị định tội, tổ trạch của Diêu gia sẽ rơi vào tay người khác, ta liền xin Hoàng Thượng ban cho." Phùng Kềnh không kiêng kị việc nói chuyện giúp Diêu Hòa Chính, hắn hiểu rõ cách làm người của Diêu Hòa Chính, nếu không sẽ không để nhi tử bái ông ấy làm thầy. Chỉ tiếc hắn không ở trong triều, không thể giúp đỡ được gì đối với vụ án của Diêu gia.

Ánh mắt của Vạn Tất sáng lên, giọng nói cũng cao hơn rất nhiều: "Vậy căn nhà kia vốn là tổ trạch của Diêu Hòa Chính?" Cho nên vòng đi vòng lại, kết quả rất có thể Diêu Hỉ vẫn là khuê nữ của Diêu gia? Vậy thì thật sự quá tốt! Vạn Tất thật sự vui mừng đến mức rơi nước mắt.

"Thái Hậu nhìn trúng căn nhà kia?" Phùng Kềnh có chút khó xử. Nếu là một căn nhà bình thường, hắn chắc chắn sẽ thức thời chủ động hiến dâng cho Thái Hậu, hắn tuyệt đối sẽ không ngốc đến mức vì một chút chuyện nhỏ mà kết thù với vị tổ tông này. Nhưng căn nhà kia là tổ trạch của Diêu đại nhân, mấy đời tổ tiên nhà họ đã sống ở đó chết cũng ở đó, căn nhà này có ký ức của mấy đời Diêu gia đó!

Nếu Thái Hậu nương nương chiếm được căn nhà, rồi hủy đi trùng tu lại thì làm sao bây giờ?

"Không không không. Căn nhà đó ngươi cứ bảo lão tam nhà các ngươi tiếp tục sinh sống, chăm sóc cho nó là được." Vạn Tất cười lắc đầu. Tâm tình của nàng thật sự rất sung sướng, nhiệt tình khó có được mà tiếp đón Phùng Kềnh dùng cơm.

Phùng Kềnh liền từ chối, nói trước khi vào cung đã dùng cơm ở vương phủ rồi, hắn chỉ uống một chút trà nhấp miệng mà thôi.

Khang Vương đi rồi, Vạn Tất bắt đầu dùng ánh mắt trông mong mà ngóng trông Diêu Hỉ trở về.

Hôm qua nàng bị tin dữ làm cho đầu óc mê muội, trong khoảng thời gian ngắn, nàng không biết nên đối mặt với Diêu Hỉ như thế nào, chỉ muốn một mình yên tĩnh để suy nghĩ. Nhưng thái độ lãnh đạm bất ngờ của nàng đã làm tổn thương Diêu Hỉ sâu sắc, bây giờ nàng mới nhớ tới hình ảnh Diêu Hỉ từng khóc lóc hỏi nàng, có phải nàng không còn yêu nàng ấy nữa không, trong lòng nàng lại dâng lên cảm giác khó chịu.

Nàng rất muốn lập tức kéo Diêu Hỉ vào ngực ôm thật chặt, nói cho Diêu Hỉ biết một cách rõ ràng, nàng yêu nàng ấy đến mức nào. Nàng cũng muốn nói cho Diêu Hỉ biết về thân thế thật sự của nàng ấy, có lẽ Lan tiệp dư thật sự là tỷ tỷ của nàng ấy.

"Diêu Hỉ không nói bao giờ sẽ về sao?" Vạn Tất càng chờ càng nôn nóng. Nàng muốn xuất cung đến trà lâu tìm Diêu Hỉ, nhưng lại sợ nửa đường bỏ lỡ. Bình thường Diêu Hỉ xuất cung đều phải mất hai canh giờ, hôm nay đã mất bốn canh giờ, nhưng nàng vẫn không thấy bóng dáng nàng ấy đâu, Vạn Tất không khỏi lo lắng.

Cung nữ nói: "Bẩm nương nương. Công công không nói ạ."

"Lập tức sai người đến trà lâu đón Diêu Hỉ về đây!" Vạn Tất không chờ nổi nữa. Đêm qua nàng và Diêu Hỉ từng có không thoải mái, tách ra ngủ một đêm, sáng nay cũng không thấy mặt nhau, chuyện này đã vượt qua cực hạn mà nàng có thể nhẫn nại khi tách ra khỏi Diêu Hỉ. Nàng phải lập tức nhìn thấy Diêu Hỉ, nếu không nàng sẽ nổi điên.

Mấy tên thái giám nhận lệnh, ra roi thúc ngựa mà chạy về phía trà lâu, ước chừng khoảng ba mươi phút sau liền trở về, nhưng không dẫn Diêu Hỉ theo.

"Người đâu?" Vạn Tất càng ngày càng bất an, nàng bắt đầu có một vài suy nghĩ không tốt. Có phải Diêu Hỉ đã xảy ra chuyện hay không?

"Bẩm nương nương. Chưởng quầy của trà lâu - Đào cô nương nói hôm nay công công không đến."

Diêu Hỉ không đến trà lâu? Trái tim của Vạn Tất không ngừng trầm xuống. "Lập tức phái người đi tìm! Người trong cung, người trong cửa hàng đều gọi đến hết cho ta, cho dù lật tung cả kinh thành cũng phải tìm được người cho ai gia!" Lần trước Diêu Hỉ mất tích, tốt xấu gì cũng là mất tích ở trong cung, cho dù hoàng cung có to lớn thì nàng ấy có thể chạy đi đâu? Nhưng lần này là ở ngoài cung, bên ngoài cung rộng lớn như vậy, tìm một người chẳng khác nào tìm kim đáy bể.

Vạn Tất vừa mới phân phó xong, thái giám xuất cung tìm người mới đi không bao lâu đã nhanh chóng chạy về bẩm báo. "Nương nương, Diêu công công đã về rồi!"

Diêu Hỉ và hai tiểu thái giám tùy tùng cùng nàng xuất cung đang nói nói cười cười mà đi qua suối nước, từ xa nàng đã nhìn thấy Thái Hậu nương nương đứng ở cửa đại điện, trước mặt có một đống người vây quanh. Chẳng lẽ trong cung đã xảy ra chuyện? Diêu Hỉ bước nhanh hơn.

"Nương nương. Làm sao vậy?" Diêu Hỉ đi tới trước đại điện, đám cung nữ bọn thái giám tự động nhường ra một con đường.

"Vào đây!" Vạn Tất vừa vui mừng vừa tức giận. Nàng tiến lên vài bước rồi kéo tay Diêu Hỉ, lôi kéo người vào trong điện, dùng sức đóng cửa lại.

Trên mặt của Diêu Hỉ vốn đang tràn đầy nụ cười tươi xán lạn vì kiếm được bạc, sau khi hồi cung thấy Thái Hậu nương nương tức giận lớn như vậy, nàng sợ tới mức rụt cổ lại. "Nương nương đừng nóng giận, ta biết sai rồi." Hôm nay nàng đã ở ngoài cung hơi lâu một chút.

"Giọng của nàng sao vậy?" Vạn Tất mới tiêu tan sự lo lắng sợ Diêu Hỉ xảy ra chuyện xong, nàng lại phát hiện giọng nói của Diêu Hỉ khàn khàn đến mức đáng sợ.

Diêu Hỉ cố làm cho giọng thanh hơn, cười khúc khích nói: "Không sao. Hôm nay ta kể chuyện hơi lâu một chút."

"Kể chuyện? Ai gia đã sai người đến trà lâu, Đào Tiểu Lâm nói nàng căn bản không đến đó." Vạn Tất đau lòng không chịu nổi. Nàng bưng ly trà lên đưa cho Diêu Hỉ, rồi lớn tiếng phân phó cung nữ đang chờ lệnh ở ngoài điện: "Bình Nhi. Lập tức bảo phòng bếp làm một chút canh tuyết lê mang đến đây."

Diêu Hỉ nhận lấy trà giải khát rồi nói: "Không muốn khiến nương nương không vui nên ta không đến chỗ của Đào cô nương. Ta đã tìm được một trà lâu mới ở phố đông bên kia, cũng đã bàn bạc xong với chưởng quầy, tiền trà hắn sẽ chia cho ta sáu bốn." Diêu Hỉ nói xong liền lấy túi tiền trong ngực ra, đắc ý dương dương mà lấy đống bạc ra đưa cho Thái Hậu nương nương, nàng nói: "Hôm nay ta nói bốn năm canh giờ, hơn nữa các khách nhân còn thưởng bạc, ước chừng đã kiếm được mười hai lượng bảy đồng đấy!"

"Cổ họng đang đau thì ít nói một chút đi." Vạn Tất đau lòng ôm Diêu Hỉ, khuyên nhủ: "Nàng cứ coi chuyện kể chuyện là công việc làm cho vui là được, nàng không phải sống nhờ nó, đáng giá để nói liền một lúc bốn năm canh giờ sao?"

Diêu Hỉ dựa vào lòng nương nương nhưng không nói chuyện. Nếu nàng không ra sức một chút, thì đến ngày tháng năm nào mới có thể kiếm đủ một vạn lượng bạc đây?

Vạn Tất cũng nhớ tới đêm qua mình đã nhắc đến chuyện một vạn lượng, nàng vừa cảm động vừa áy náy mà nâng mặt Diêu Hỉ lên hỏi: "Là vì câu nói kia của ai gia sao?"

Diêu Hỉ nhẹ gật đầu.

"Ai gia chẳng qua chỉ nói đùa mà thôi. Nàng muốn ai gia thì muốn là được, một vạn lượng đâu có dễ kiếm như vậy? Chẳng lẽ nàng không kiếm đủ bạc thì sẽ thật sự không chạm vào người ai gia sao?"

"Nhưng ta sợ nương nương uất ức, ta cho Đào cô nương một ngàn lượng, lại chẳng đưa cho ngài cái gì. Ta sẽ cố hết sức kiếm được một vạn lượng, bất luận như thế nào ta cũng sẽ cho nương nương một kết quả như ý." Diêu Hỉ vòng lấy eo Thái Hậu nương nương, nàng lNm bNm nói: "Ta hiểu vì sao hôm qua nương nương lại tức giận, nói đến cùng vẫn là vì Đào cô nương. Ta sẽ chứng minh cho nương nương thấy, ở trong lòng ta nàng quan trọng hơn nàng ấy gấp ngàn lần vạn lần, xin ngài bớt giận, đừng để ta ngủ một mình nữa được không? Không có ngài ta không ngủ được."

"Ai gia cũng vậy." Vạn Tất nâng mặt Diêu Hỉ lên hôn xuống......

"Nương nương, canh tuyết lê đã xong rồi ạ." Bình Nhi bưng bát canh đứng ở ngoài cửa nói. "Nương nương......"

Diêu Hỉ nằm trên mặt đất, cả người xốc xếch, nàng dùng sức đẩy Thái Hậu nương nương ra.

Vạn Tất cho rằng thân thể của Diêu Hỉ lại đau, liền mau chóng dừng lại. "Vẫn đau như vậy sao?"

Diêu Hỉ lắc đầu, nàng nâng cánh tay mịn màng lên, chỉ ra ngoài điện rồi nói: "Bình Nhi tỷ tỷ đưa canh lê tới."

"Không đau là tốt rồi." Vạn Tất cúi người hôn Diêu Hỉ một cái. Tất cả mọi sự lo lắng từ hôm qua đến hôm nay đã hóa thành dục vọng, Diêu Hỉ là người của nàng, mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì cũng sẽ không thay đổi.

Qua một hồi lâu, trời đã tối đen. Diêu Hỉ suy yếu vô lực nằm trên mặt đất, dưới thân là xiêm y của nàng và áo ngoài của Thái Hậu nương nương. Vạn Tất ôm Diêu Hỉ vào trong lòng, lẳng lặng thở hổn hển, nàng nhìn xà nhà trên cao rồi nói: "Tiểu Diêu tử. Có chuyện nàng phải biết. Nàng có nhớ hôm qua ai gia từng muốn nàng xem tranh về mấy căn nhà không? Nó thật sự tồn tại."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro