Chương 148

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cảm ơn như thế nào?" Vạn Tất đứng đằng sau Diêu Hỉ, giúp nàng ấy lau rửa cánh tay và lưng, sau đó tay nàng cầm khăn không thành thật mà vòng ra trước ngực Diêu Hỉ, nhẹ nhàng xoay chuyển theo vòng tròn, khiêu khích nói: "Chỉ dùng miệng nói thôi sao?"

Ngọn lửa trong lòng Diêu Hỉ mới vừa dập tắt lại bị đốt lên. Cánh tay nàng vẫn còn rất đau nhức, nàng thật sự không muốn trong tình huống thân thể không khỏe mạnh mà muốn lần đầu tiên của nương nương, nàng đành phải nắm tay nhỏ thành nắm đấm, nỗ lực khắc chế sự xúc động trong lòng muốn đè nương nương xuống dưới thân ngay tại chỗ.

"Nương nương, chỗ phía trước hãy để tự ta làm." Diêu Hỉ muốn cướp lấy khăn tắm.

Vạn Tất giơ tay lên, không để Diêu Hỉ thực hiện được ý đồ. "Đừng náo loạn, ai gia chỉ trêu nàng thôi. Vết thương trên tay nàng không được dính nước, hãy để ai gia giúp nàng đi!" Vạn Tất cầm lấy cái khăn với biểu cảm nghiêm túc, rất nghiêm túc làm hết chức trách mà giúp Diêu Hỉ chà lau thân thể, ngóc ngách nào cũng lau vô cùng chu đáo.

Diêu Hỉ thật sự đã sắp phát điên rồi. Thái Hậu nương nương giúp nàng tắm táp kỳ cọ với vẻ mặt rất nghiêm túc, từ vai lưng đến trước ngực, từ bên hông đến hai chân......

Nàng hít hà một hơi, bắt được cái tay của Thái Hậu nương nương đang lau đến đùi trong, nàng đau khổ cầu xin nói: "Nương nương, để ta tự mình làm được không? Cánh tay thật sự chỉ bị trói chặt mà thôi, không trầy da nên có thể chạm vào nước." Cứ tiếp tục như vậy nàng thật sự sẽ mất khống chế, cho dù ý chí của nàng có mạnh bao nhiêu cũng không nhịn được sự dụ hoặc lớn như vậy!

Vạn Tất dùng khăn tắm cố ý vô tình mà lướt qua giữa hai chân của Diêu Hỉ, nàng cười duyên nói: "Không tốt."

Nụ cười yêu kiều đáng yêu của nương nương giống như đã ném thuốc nổ vào ngọn lửa trong lòng Diêu Hỉ. Nàng vừa ngẩng đầu lên, chỉ thấy thân thể băng cơ ngọc cốt của nương nương đã ẩn hiện rõ ràng dưới lớp xiêm y ướt sũng, hơi nước bốc hơi khiến Lan Dịch Trì giống như tiên cảnh. Nương nương còn cười với nàng, nụ cười kia có có vài phần đơn thuần trong trắng, lại có vài phần vũ mị quyến rũ.

Diêu Hỉ không thể khống chế tình cảm mà ôm nương nương vào lòng, ngón tay nàng khẽ chạm vào thái dương của nương nương rồi di chuyển ra sau tai, nàng hơi nhón chân lên, làn môi đỏ khẽ mở, ngậm lấy vành tai của nương nương.

"Nương nương thật đẹp." Diêu Hỉ động tình nỉ non bên tai nương nương.

Thân thể Vạn Tất truyền đến một đợt tê dại, tay nàng không tự giác mà bám lấy vai Diêu Hỉ.

Diêu Hỉ buông vành tai ra, liên tục hôn xuống những nụ hôn nhỏ vụn ở bên tai, cổ, má của nương nương, rồi hôn lên môi nàng ấy. Rõ ràng đã hôn nhau vô số lần, nhưng nháy mắt khi nàng dùng đầu lưỡi để tách hàm răng của nương nương ra, trái tim nàng vẫn không nhịn được mà rung động. Tay nàng cũng không nhàn rỗi, không nhanh không chậm, lúc mạnh lúc nhẹ du tẩu trên người nương nương, tay phải dọc theo bụng nhỏ của nương nương đi thẳng xuống phía dưới, phía dưới nữa, phía dưới nữa......

Mặt nước ở ngang eo hai người, Diêu Hỉ không xác định được nương nương có phản ứng hay không, không xác định giờ phút này nếu nàng tiến thêm một bước thì có khiến nương nương bị đau hay không. Nàng vô cùng nhẫn nại châm lửa trên người nương nương, nụ hôn càng ngày càng nhiệt liệt, nhiệt liệt đến mức hai người đều hít thở không thông. Diêu Hỉ cảm nhận được hai chân của nương nương đang dần dần khép lại, hơn nữa còn bất an vặn vẹo.

"Ôm chặt ta." Diêu Hỉ dừng động tác hôn nương nương lại, nàng dùng đầu gối từ từ tách hai chân đang bị nước ao bao phủ của nương nương ra.

Vạn Tất khép hai chân lại thật chặt, không cho đầu gối của Diêu Hỉ xâm nhập. Nàng lắc đầu dùng chút lý trí còn sót lại để nói: "Trên người nàng vẫn chưa khỏi đau hẳn, trên tay lại có thêm vết thương mới. Hôm khác đi." Nói xong nàng nhẹ nhàng hôn Diêu Hỉ một chút, nhặt lên đống xiêm y lúc nãy đã bị Diêu Hỉ cởi ra từng lớp, chuẩn bị lên bờ mặc y phục.

Lúc nương nương nhặt y phục, Diêu Hỉ lại nhìn thấy thủ cung sa chói mắt trên cánh tay của nương nương. Sắc mặt nàng lạnh lùng, duỗi tay bá đạo mà kéo nương nương vào lòng rồi nói: "Vì nương nương, cho dù cánh tay này có bị phế bỏ cũng đáng." Miệng nàng nói rất mạnh miệng, nhưng động tác trên tay lại vô cùng dịu dàng, tất cả những động tác này đều thực hiện ở dưới mặt nước, Diêu Hỉ không nhìn thấy, chỉ có thể dùng đầu ngón tay để cảm nhận tinh tế.

Nước trong bồn đã hơi lạnh, trong thân thể nương nương lại rất ấm áp.

Một đốt ngón tay của nàng bị sự ấm áp bao bọc lấy. "Đau không?" Diêu Hỉ lo lắng hỏi.

Vạn Tất cúi đầu dựa vào vai Diêu Hỉ, nàng nhắm hai mắt lắc đầu. Nàng không phải là người dễ e lệ, nhưng giờ phút này nàng không dám nhìn tất cả những gì đang xảy ra dưới nước.

Diêu Hỉ nhìn quanh bồn nước mà không thể nhìn thấy đáy, nàng bỗng nhiên ý thức được, tuy rằng làm trong nước thì hai người đều không xấu hổ lắm, nhưng nương nương là lần đầu tiên, rất dễ bị lây nhiễm. "Nương nương, chúng ta lên bờ được không?"

Trên mặt Vạn Tất hiện lên vẻ thất vọng khó lòng che giấu, thân thể trống rỗng đột ngột khiến nàng khó chịu nói không nên lời. "Có phải tay đau hay không?" So với sự khó chịu của mình, nàng còn lo lắng cho Diêu Hỉ hơn.

Diêu Hỉ đỡ eo nương nương, nhẹ nhàng đẩy lên trên bờ, nàng cười rồi đè ép lên, kiên quyết nói: "Cho dù có đau ta cũng muốn biến nương nương thành nữ nhân của ta."

Không bao lâu sau, hai đốt ngón tay của nàng bị sự ấm áp bao bọc lấy. "Bây giờ thì sao? Có đau không?" Diêu Hỉ lại hỏi.

Vạn Tất cau mày khẽ rên lên một tiếng, cắn môi nói: "Không đau." Giọng nói của nàng hơi run run.

Diêu Hỉ không ngốc như vậy, nàng nhìn ra được nương nương bị đau. Thân thể của nữ hài tử thật là kỳ quái, nàng không đau chút nào, nhưng nương nương mới chỉ hai đốt ngón tay đã không chịu nổi. Diêu Hỉ suy nghĩ tới bản thân ngón tay mình còn mang theo nước đọng, không những không dài mà còn rất nhỏ, chẳng lẽ là móng tay không mài giũa kỹ, đã quệt đau rồi?

"Rõ ràng là đau. Nếu không hay là theo ý nương nương, để hôm khác đi." Diêu Hỉ nói đầy tiếc nuối. Nàng không nỡ làm nương nương đau, chuyện này phải từ từ tới mới được.

"Không được!" Vạn Tất đỏ mặt nói: "Ai gia khó chịu." Mấy ngày nay đều là nàng muốn Diêu Hỉ, Diêu Hỉ mỗi lần bị nàng làm xong đều mệt đến mức nằm liệt, đâu còn sức lực để hầu hạ nàng? Nàng vẫn luôn chịu đựng chịu đựng chịu đựng, thân thể của Diêu Hỉ nhỏ bé yếu ớt lại nhiều bệnh tật, ngoại trừ nhẫn nhịn, nàng còn có thể làm gì nữa chứ? Vất vả lắm Diêu Hỉ mới chủ động một chút, nàng sẽ không dễ dàng buông tha cho nha đầu này.

Diêu Hỉ không dám dùng ngón tay nữa, nàng đặt hai đùi đẹp đẽ non mịn của nương nương thành hình chữ M, vẻ mặt ngại ngùng mà vùi đầu xuống......

Qua thật lâu, Diêu Hỉ ngồi dậy, đưa tay lau sạch vết nước trên chóp mũi rồi nói: "Nương nương đã dễ chịu hơn chút nào chưa?" Kỹ xảo của nàng không thuần thục, cho nên nàng không có tự tin gì cả. Chuyện này nàng hiểu về lý luận, nhưng thực tiễn thì đây vẫn là lần đầu tiên.

"Chưa." Vạn Tất càng khó chịu hơn. Dục vọng đang không ngừng tích tụ trong thân thể của nàng, nhưng trước sau không thể phát tiết, gần tới đỉnh điểm rồi lại tới tới lui lui, giống như nước sôi sục không ngừng. "Thử lại được không? Ai gia không sợ đau." So với đau đớn, cảm giác khó chịu này còn khiến nàng phát điên hơn.

"Ừm." Động tác của Diêu Hỉ rất nhẹ nhàng, lại bắt đầu thử một lần nữa......

Lần này rốt cuộc xong rồi!

Nhiệt khí trong Lan Dịch Trì dần dần tan đi, không khí hơi lạnh, chỉ có hô hấp của hai người là nóng rực. Tiếng trống canh bên ngoài gõ từng tiếng, hai người đang chìm đắm trong tình yêu đã quên mất giờ giấc.

Qua một thời gian rất lâu rất lâu, Diêu Hỉ đỡ Thái Hậu nương nương mệt mỏi rã rời về tịnh thất trong tẩm điện tắm rửa lần nữa. Nàng dùng khăn tắm lau đi lau lại thủ cung sa trên cánh tay của nương nương, nghi hoặc hỏi: "Nương nương, vì sao cái này vẫn còn?"

Là thứ này tan đi rất chậm hay là lúc nãy nàng làm chưa đủ tốt? Chẳng lẽ biểu cảm say mê hưởng thụ của nương nương đều là giả vờ?

Vạn Tất xấu hổ che cánh tay nói: "Ai gia làm sao mà biết được."

"Hay là thử lại lần nữa?" Diêu Hỉ làm ra vẻ liếm môi một cái, mê đắm nói.

***

Ngày hôm sau, mới sáng sớm, Diêu Song Lan đã lôi kéo Long Nghi đến đây.

Vạn Tất ôm Diêu Hỉ đang ngủ ngon lành, nghe thấy cung nữ ở ngoài cửa truyền lời liền bốc hỏa. Nàng rất muốn la hét đáp lại, nhưng nàng sợ sẽ đánh thức Diêu Hỉ đang ôm trong lòng. Nhưng nếu đi ra ngoài phân phó, nàng lại lười đến mức không muốn nhúc nhích.

"Nương nương, chúng ta nên dậy rồi." Diêu Hỉ nghe thấy động tĩnh liền tỉnh lại. Nghe nói là công chúa và tiệp dư tới, nàng ngáp một cái, mơ mơ màng màng ngồi dậy, chuẩn bị mặc y phục.

Vạn Tất dùng chăn che đầu lại rồi tùy hứng nói: "Ai gia buồn ngủ muốn chết, không muốn đi."

"Được. Ta đi ra ngoài trò chuyện với tỷ tỷ và Long Nghi công chúa, nương nương ngủ tiếp một lát đi." Diêu Hỉ nói xong câu này lại ngáp to một cái, nước mắt đã rơi xuống.

Không có Diêu Hỉ ở bên, Vạn Tất căn bản không ngủ được, nàng bất đắc dĩ ngồi dậy, đầu tóc rối loạn oán giận nói: "Hai nàng ấy đúng là không có mắt nhìn. Sớm như vậy đã đến đây làm gì? Không sợ quấy rầy người ta ngủ hay sao."

Diêu Hỉ và Vạn Tất hầu hạ nhau mặc y phục chỉnh tề, tay khoác tay đi ra ngoài.

Vào sảnh điện, Vạn Tất tiếp đón Long Nghi và Diêu Song Lan ngồi xuống, lại sai người mang trà bánh lên. Lúc nàng đang ngủ ngon lành lại bị quấy rầy, gương mặt không thể nở nụ cười nổi, đầu óc choáng váng, mặt không biểu cảm mà nói với hai người: "Sau này không cần đến sớm như vậy, gần đây ai gia ngủ dậy muộn."

Diêu Song Lan lập tức đứng lên nói: "Thần thiếp đáng chết. Chỉ là đêm hôm qua Hoàng Thượng sai người tới, nói tháng sau là gia phụ gia mẫu có thể hồi kinh rồi, thần thiếp muốn báo tin tức tốt này cho muội muội sớm một chút." Khi nói chuyện, nàng cười nhìn Diêu Hỉ ngồi bên cạnh Thái Hậu nương nương một cái.

"Ngồi xuống đi. Ai gia không trách ngươi, chỉ nhắc nhở ngươi lần sau chú ý mà thôi." Vạn Tất chột dạ mà liếc mắt nhìn Diêu Hỉ một cái, sợ Diêu Hỉ giận vì thái độ của nàng đối với Diêu Song Lan không tốt.

Bốn người ngồi trong thính điện thành hình tứ giác. Ngồi ở giữa bên trái là Vạn Tất, ngồi ở giữa bên phải là Diêu Hỉ, người ngồi lệch trái là Long Nghi, người ngồi lệch phải là Diêu Song Lan. Không ai nói lời nào, chỉ an tĩnh ngồi uống trà như vậy, không khí vô cùng xấu hổ.

"Không phải tỷ tỷ nói muốn dạy muội vẽ hoa sao? Chúng ta mang bút mực đến đây vẽ hay là vào thư phòng?" Diêu Hỉ dẫn đầu phá vỡ cục diện bế tắc.

Diêu Song Lan lén nhìn sắc mặt của Thái Hậu nương nương. Thư phòng là thư phòng của nương nương, nàng không dám tự tiện xông vào. Còn việc có nên mang bút mực ra đây không thì không đến lượt nàng làm chủ, có Thái Hậu nương nương ở đây mà!

Vạn Tất cũng biết căn nguyên của không khí xấu hổ này là mình. Long Nghi và Diêu Song Lan đều cố kỵ nàng, có chuyện cũng không dám nói trước mặt nàng. Cho tới nay, tình cảnh mỗi khi họ gặp nhau đều là như thế này, đám đông có náo nhiệt đến đâu, chỉ cần nàng xuất hiện thì nơi đó sẽ lặng ngắt như tờ trong nháy mắt. Nàng đã quen rồi.

"Ai gia mới nhớ tới có một số việc phải xử lý." Vạn Tất đứng lên, nàng ngẩng đầu ngạo nghễ ra khỏi sảnh điện.

Nàng mới đến cửa, phía sau liền truyền đến tiếng nói chuyện của Diêu Song Lan và Diêu Hỉ: "Sao mắt muội đỏ thế? Tối hôm qua không ngủ ngon sao?"

Long Nghi đi qua ngồi gần Diêu Song Lan, giận dữ mà đẩy nàng một cái rồi nói: "Đừng nói muội muội của nàng, nàng không nhìn xem mắt mình đã đỏ đến mức nào."

Diêu Hỉ ngượng ngùng mà cười với tỷ tỷ, ánh mắt lại nhìn ra phía cửa - nơi bóng dáng của Thái Hậu nương nương đã biến mất.

Là nàng nghĩ nhiều sao? Nàng cảm thấy bóng dáng nương nương rời đi lúc nãy rất cô đơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro