Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đang lúc Lục Phúc đưa sổ ghi chép cho Tư Lễ Giám, gặp được Diêu Hỉ vừa nói chuyện Trịnh Đại Vận xong, đang muốn trở về Tư Uyển Cục.

Một năm sau kể từ sự kiện đó, hắn chưa từng nói gì với Diêu Hỉ, tên tiểu tử Diêu Hỉ cũng khá thông minh, chưa từng đi tìm hắn. Hai con người cùng lúc thay đổi vận mệnh của đối phương, đều có cùng tâm sự, đều yên lặng không đề cập tới chuyện của một năm trước.

Lục Phúc hiểu rất rõ, Diêu Hỉ là một quân cờ nhỏ của Mạnh công công dùng để ngáng đường Đường công công, hắn và Diêu Hỉ nên cách xa nhau, càng xa càng tốt. Sau khi được thăng vào Nội Quản giám, Lục Phúc đã lén xóa bỏ sạch sẽ tất cả dấu vết hắn đưa Diêu Hỉ vào cung.

Từ khi bắt đầu làm việc cho Mạnh công công, hắn mới hiểu được, một năm trước mình đã suy nghĩ không chu toàn đến mức nào, sự kiện kia đã để lại muôn ngàn sơ hở. Lục Phúc thậm chí thường hay suy nghĩ, Mạnh công công vốn luôn cẩn thận, ông ta liệu có qua cầu rút ván hay không, mục đích ông ta giữ lại hắn cũng giống như việc giữ lại Diêu Hỉ?

Cũng may Lưu Ma bà đã bị diệt khẩu, ngay cả nhân tình kỹ nữ ở Tây viện thân thiết với hắn, biết hắn muốn tìm người cũng bị Lục Phúc diệt trừ. Phu thê Tôn gia thì tung tích không rõ, nghe nói họ trốn nợ cờ bạc, suốt đêm mang theo tiền bạc gia sản chạy đến nơi khác, phỏng chừng sẽ không trở về nữa.

Điều duy nhất khiến Lục Phúc lo lắng chỉ có Diêu Hỉ. Năm đó điều hắn làm sai là không nên tự mình ra mặt dặn dò Diêu Hỉ, tùy tiện tìm một người khác làm việc là được rồi, xong việc thì diệt khẩu, vậy thì hắn sẽ không phải lo lắng như hôm nay.

Hai người đều có chút xấu hổ.

Diêu Hỉ cũng nhận ra Lục Phúc, nàng liền ngoan ngoãn tránh sang một bên, nhường đường cho Lục Phúc và đám người đằng sau hắn.

Lục Phúc lén liếc mắt nhìn Diêu Hỉ một cái, hắn tiếp tục đi về phía trước, không ngưng nghỉ một khắc nào. Trong lòng hắn không ngừng nghĩ mưu kế, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể thu lưới ở chỗ Mạnh công công, bảo vệ chính mình đây?.

***

Diêu Hỉ vừa trở về Tư Uyển Cục đã bị quản sự gọi đến.

"Giờ nào rồi?" Quản sự lạnh mặt. "Hôm kia ngươi làm việc trong cung của Thái Hậu nương nương, chuyện trong nha môn có thể không làm. Nhưng từ lúc rời khỏi Ninh An Cung về đây, còn hơn nửa ngày nhưng vẫn không tìm thấy ngươi, ngươi cho rằng mình vào cung để làm chủ tử? Có thể không xuất hiện thì không xuất hiện?"

Diêu Hỉ ngoan ngoãn nghe giáo huấn, nàng không xác định được rằng, quản sự thật sự tức giận chuyện nàng không báo cáo đã tự ý đi nghỉ, hay là được ai bày mưu đặt kế, cố ý gây khó dễ cho nàng. Đêm qua nàng canh gác ở lãnh cung cả đêm, theo lý thuyết nàng có thể nghỉ nửa ngày.

"Đừng ỷ vào việc có Trịnh công công chống lưng liền quên mất bổn phận của mình. Mau lên, ra đầu hẻm phía sau nha môn giúp đỡ chuyển hàng." Trước kia quản sự rất thích tên tiểu tử Diêu Hỉ này, người thông minh miệng lại ngọt. Nhưng bây giờ không giống trước, Liêu Binh bị què chân vì Diêu Hỉ, nếu hắn muốn lăn lộn ở Tư Uyển Cục, phải tận lực gây khó dễ cho Diêu Hỉ, giúp Liêu công công xả giận.

Hắn chỉ dám gây khó dễ một chút, không dám làm quá mức, Trịnh công công là một nhân vật tàn nhẫn.

Từ phòng của quản sự đi ra, Diêu Hỉ còn chưa đi đến đầu hẻm đã gặp phải phiền toái. Ở chỗ ngoặt nơi góc tường, nàng bị một cái chân đột nhiên giơ ra khiến nàng vấp ngã, khi bò dậy, nàng chỉ thấy kẻ ngăn cản đường đi của mình chính là mấy tên thái giám ngày thường xưng huynh gọi đệ với Liêu Binh.

"Đây không phải Diêu công công sao? Ai nha! Nhìn ta một cái xem nào, không phải ta đã vướng vào đại họa rồi chứ?" Tên thái giám làm nàng vấp ngã nói một cách kỳ dị: "Cái chân này khiến Diêu công công của chúng ta vấp ngã, chỉ sợ là không giữ nổi!"

Diêu Hỉ không muốn chọc vào phiền toái, nàng định đi vòng qua đám người kia, ai ngờ mới đi được hai bước, một cái chân khác lại giơ ra, không biết là ai muốn ngáng đường nàng, khiến nàng vấp phải, may là nàng đã vịn vào tường, nếu không sẽ tiếp tục ngã xuống.

"Tránh ra!" Diêu Hỉ đứng thẳng người lên, lạnh mặt nói. Nàng không phải người thích gây chuyện sinh sự, nhưng nếu người khác đã bắt nạt trên đầu nàng, nàng sẽ không ngoan ngoãn để cho hắn khi dễ.

"Ồ! Tức giận à? Đến Tư Lễ Giám cáo trạng đi!" Tên thái giám đầu tiên ngáng đường nàng cười lớn rồi nói: "Trịnh công công có lợi hại hơn nữa, hắn cũng không thể phế chân của tất cả mọi người trong Tư Uyển Cục chúng ta chứ?"

Mấy tên thái giám đứng bên cạnh cũng cười theo.

Tên thái giám kia lại nói: "Ngươi cho rằng mình rất có giá chứ gì? Nếu Trịnh công công thật sự để ý đến ngươi, hắn đã không để ngươi ở Tư Uyển Cục rồi." Người nọ vừa nói một cách khiêu khích, đưa tay vỗ vỗ mặt Diêu Hỉ. Da của Diêu Hỉ rất mềm, rất nhanh, trên má nàng đã xuất hiện vết đỏ, không biết là vì bị đánh hay là vì tức giận.

Diêu Hỉ vẫn luôn tin tưởng chắc chắn. Nếu có người vả ngươi một vả, ngươi càng phải dùng sức đáp trả lại hắn, cho dù thực lực của ngươi không đủ đánh không lại, khí thế cũng không thể thua. Những chuyện ức hiếp này có thể dễ dàng đánh thức sự độc ác của nhân tính, ác đến mức nghiện. Hôm nay tên thái giám này chỉ vỗ mặt nàng một cách nhẹ nhàng, nhưng nếu nàng ngoan ngoãn nhẫn nhịn, sau này sẽ có nhiều người ức hiếp nàng một cách quá đáng hơn.

Đây là lý do vì sao Diêu Hỉ không chịu ngậm bồ hòn làm ngọt khi bị mất đồ, cũng là lý do vì sao bây giờ nàng lại khiêng cái rương gỗ chuyên đựng hàng hoá ở góc tường lên.

"Sao nào? Muốn dùng cái rương ném ta?" Thái giám tiếp tục khiêu khích, chỉ vào trán nàng mà nói: "Tới đây! Cứ ném về đây này! Cái đồ ẻo lả nhà ngươi...... A ——" Thái giám kia còn đang kêu gào, hắn đột nhiên ôm đầu ngã xuống.

Cái rương rất nặng. Diêu Hỉ dùng hết sức lực toàn thân mới có thể miễn cưỡng giơ lên trên đỉnh đầu, mặt nàng không đổi sắc, ném về phía tên thái giám gây chuyện. Rương để ở góc tường đều là loại đã dùng hỏng nên bỏ, gỗ bị hỏng nên rất giòn. Nghe tiếng động rất lớn, cái rương lớn liền vỡ thành mảnh gỗ nhỏ rơi đầy đất, thật ra không gây thương tổn đến người.

"Ngươi......" Tên thái giám gây sự rõ ràng là ngây ngẩn cả người, hắn ngồi dưới đất nhìn Diêu Hỉ với vẻ không thể tưởng tượng nổi. Hắn không dự đoán được Diêu Hỉ lại thật sự dám động thủ, hắn cũng không định đánh Diêu Hỉ nguy hiểm tính mạng gì, chẳng qua là muốn làm nhục tên tiểu tử này, tạo ấn tượng tốt trước mặt Liêu Binh và Liêu công công mà thôi.

"Gia gia nhà ngươi đúng là ỷ vào Trịnh công công đối xử rất tốt với ta đấy, thì sao? Đừng nói là dùng cái rương quăng vào ngươi, cầm đao thọc ngươi gia cũng không thèm chớp mắt. Ngươi dám không? Ngươi dám không?" Diêu Hỉ ngồi xổm xuống, đến gần một chút rồi nắm đầu tên thái giám gây chuyện: "Ngươi dám động đến một sợi tóc của gia, quãng đời còn lại ngươi hãy chuẩn bị sống ở phòng dụng hình của Tư Lễ Giám đi!"

Trong lòng Diêu Hỉ vốn đã nghẹn một bụng tức giận, đêm qua bị chủ tử của Ninh An Cung dày vò đến mức không còn nửa cái mạng, vất vả lắm mới về được Tư Uyển Cục, đám người ở đây lại vì lấy lòng hai chú cháu Liêu gia mà cũng chạy tới đây giẫm nàng hai cước. Nàng không phải bàn đạp, sao có thể ngoan ngoãn để cho người ta dẫm?

"Cút sang một bên, đừng có chắn đường gia." Diêu Hỉ đứng dậy, đẩy mấy tên thái giám ra rồi đi đến đầu hẻm.

Những người này đều thích bắt nạt kẻ yếu, Chân của Liêu Binh bị Trịnh Đại Vận phế, nhưng có ai dám đến Tư Lễ Giám gây náo loạn? Còn không phải là thấy nàng dễ khi dễ, không có cách nào tính sổ với Trịnh Đại Vận liền trút lên đầu nàng hay sao.

Đi đến đầu hẻm, các đồng liêu đều đang bận rộn, không có ai ngước mắt lên nhìn nàng. Nhưng việc bê một cái rương phải có hai người hợp lực mới bê được, Diêu Hỉ không muốn để người ta bắt được nhược điểm nói nàng lười biếng không làm việc, bây giờ thời điểm cực kỳ nhạy cảm, nếu bị ai đó tìm được cớ, họ chắc chắn sẽ dày vò nàng đến chết.

Diêu Hỉ tận dụng mọi thứ, thấy có người đang cầm ở một đầu rương, nàng nhanh chóng chạy tới cầm đầu bên kia.

Người nọ ngẩng đầu thấy người nâng rương cùng hắn chính là Diêu Hỉ, liền bất mãn mà bĩu môi, nhưng vẫn nâng cái rương lên. Nhưng chưa đi được hai bước, người nọ đã buông lỏng tay, cái rương rơi xuống nặng nề lên mu bàn chân của Diêu Hỉ ......

"Ngươi không sao chứ? Ta không cố ý, bận rộn nửa ngày, lòng bàn tay của ta ra nhiều mồ hôi, lúc nãy không cẩn thận bị trượt tay." Người nọ bối rối giải thích.

Không cẩn thận em gái ngươi! Diêu Hỉ tận mắt thấy người nọ thả tay. Muốn giả vờ vô tội thì có thể giả vờ giống một chút được không?

Diêu Hỉ đau đến mức ngồi lên cái rương hồi lâu mà nói không nên lời. Mu bàn chân nóng rát đau đớn, nàng cảm thấy vớ hơi ẩm ướt, chắc chắn là chảy máu rồi!

Cuộc sống này thật là khó khăn, nàng trở thành kẻ địch chung của Tư Uyển Cục. Đi đường sẽ có người ngáng chân, khiêng đồ vật sẽ có người giở trò hãmhại, đây mới chỉ là ngày đầu tiên sau khi Liêu Binh bị gãy chân mà thôi.

Diêu Hỉ biết, chuyện như vậy sau này sẽ càng ngày càng nhiều. Trước mắt những người này thấy còn Trịnh Đại Vận ở đó nên sẽ thu liễm một chút, nhưng nếu Trịnh Đại Vận rời bỏ nàng, hậu quả không dám tưởng tượng.

Nàng cũng không biết Trịnh Đại Vận muốn giúp nàng hay là hại nàng nữa. Nhưng nàng chỉ có thể trông cậy vào một mình Trịnh Đại Vận, chỉ có thể ngóng trông chuyện được điều đến chỗ của Từ mỹ nhân sẽ tiến hành nhanh chóng, nàng có thể sớm ngày rời khỏi nơi quỷ quái như Tư Uyển Cục.

"Đừng ở đây làm vướng chân vướng tay nữa. Rương đựng rau quả cho các chủ tử là chỗ để cho ngươi ngồi?" Một tiểu quản sự đi ra đá Diêu Hỉ: "Cút mau!"

*** 

Khi Vạn Tất tỉnh lại thì trời đã chạng vạng tối.

"Nương nương, ngài có muốn truyền thiện không?" Ban ngày Nguyên Thiến chỉ ngủ được một lát, nàng vẫn đang vô cùng buồn ngủ. Nhưng nương nương coi trọng nàng, chỉ cho phép một mình nàng hầu hạ bên cạnh, cho nên chủ tử không ngủ nàng không thể ngủ, trước khi chủ tử tỉnh nàng phải dậy trước.

Vạn Tất lười biếng ngáp một cái rồi nói: "Bị Hoàng Hậu giở trò như vậy, ai gia làm sao có thể nuốt được đồ ăn của Thượng Thiện Giám? Gọi phòng bếp nhỏ làm chút đồ ăn tinh xảo ngon miệng."

Nguyên Thiến nhanh chóng phân phó cung nữ đi làm việc.

"Thái y nói như thế nào?" Vạn Tất được hầu hạ thay y phục, nàng không ngừng ngáp liên tục.

Nguyên Thiến sửng sờ, suy nghĩ nửa ngày mới hiểu được Thái Hậu nương nương hỏi chuyện gì: "Lúc thái y đến, Diêu Hỉ không ở Tư Uyển Cục, nghe nói là đi tìm nhân tình để nói chuyện rồi."

"Nhân tình?" Trong đầu Vạn Tất không khỏi hiện ra dáng vẻ tức giận như tiểu cô nương của Tiểu Yêm Lư. "Là cung nữ đui mù nào lại đi theo hắn."

Tiểu Yêm Lư kia chỉ là một tiểu nội sử trong Tư Uyển Cục, không có tiền cũng không có quyền, tuy rằng dáng vẻ trông rất nhu thuận, nhưng vô cùng nhát gan, một chút khí khái nam nhi cũng không có. Các cung nữ có thể vào cung đều là người có vài phần nhan sắc, trong lòng đại đa số họ đều có hi vọng được Hoàng Thượng ngẫu nhiên sủng hạnh. Làm bạn tình với thái giám thì chẳng khác nào chặt đứt con đường làm tiểu chủ tử.

Cho dù có tìm bạn tình, thì cũng phải tìm một thái giám có chút bản lĩnh, có thể làm chỗ dựa.

Vạn Tất không khỏi suy nghĩ, cung nữ kia đến cùng vì cái gì lại muốn làm bạn tình với Diêu Hỉ?

"Không cần gọi thái y đi nữa, chỉ cần thưởng cho tên nô tài kia một chút thuốc an thần tĩnh khí là được." Vạn Tất phân phó xong liền bỏ qua chuyện của Diêu Hỉ. Đêm qua Hoàng Thượng tố khổ với nàng rất nhiều, đa số đều vì chuyện tiền bạc. Sau thời gian đầu xuân, nước lũ nhiều lên, rất nhiều đê điều phải gia cố lại, nếu không bồi đắp, chờ đến mùa mưa tới mới khởi công thì đã muộn. Quan viên địa phương không ngừng dâng sớ lên trước mặt Hoàng Thượng để xin bạc.

Hoàng Thượng cũng hiểu rõ, giả sử quốc khố xuất ra hai trăm vạn lượng đưa đến địa phương, số tiền thật sự dùng cho việc đê điều được một nửa chỗ đó là tốt lắm rồi, nhưng chỗ bạc này không thể không cho, nó liên quan đến tính mạng của bá tánh! Bọn quan viên muốn xin bạc nên lấy đủ mọi cớ hoa hòe hoa sói, có tấu chương bị Hoàng Thượng trả về, nhưng cũng có tấu chương chỉ có thể cho chúng bạc mới có thể bịt kín miệng của bọn người này.

Chuyện quốc khố náo loạn vì thiếu hụt này, nếu không nhờ có Hoàng Hậu, Vạn Tất cũng không biết. Nàng vốn không phải là người yêu nước thương dân, nếu phải nhọc lòng vì chuyện đại sự trong thiên hạ thì cũng nên để Minh Thành Đế nhọc lòng.

Vạn Tất quyết định nhúng tay vào việc này, không phải vì bá tánh, cũng không phải vì đau lòng cho Minh Thành Đế, thuần túy là muốn trả thù Hoàng Hậu cắt giảm chi phí của Ninh An Cung mà thôi. Nàng không thiếu chút tiền này, quỹ đen Tiên Đế gia để lại đủ cho nàng dùng. Vạn Tất chỉ muốn nói cho Hoàng Hậu biết, ở trong cung này, người nào nàng ta có thể chọc, người nào nàng ta không thể chọc.

Hoàng Hậu cho rằng mình là chủ của hậu cung, dưới một người trên vạn người? Thật là buồn cười, kẻ dưới một người trên vạn người chỉ có là Hoàng Thượng.

"Nguyên Thiến. Ngươi mang theo thẻ bài của ai gia, đi một chuyến đến phủ của quốc trượng." Vạn Tất vẫy tay ý bảo Nguyên Thiến tiến đến gần, nhẹ giọng giao phó cho nàng làm một số chuyện.

Phụ thân của Hoàng Hậu Chu thị là Công Bộ thượng thư Chu Hướng Xương. Đừng nhìn chưởng ấn Hộ Bộ là kẻ giữ tiền, thuế má, bổng lộc vân vân, trong lục bộ, nơi vợt được nhiều tiền nhất phải kể đến Công Bộ, tùy tiện làm một công trình nhỏ, hỏi quốc khố lấy bạc ra, thực tế họ lấy bao nhiêu tiền thì có quỷ mới biết. Chu Hướng Xương là một kẻ vô cùng tham lam không sợ béo, ông ta lấy danh nghĩa là quốc trượng, phái người trong phủ đến các địa phương vơ vét.

"Cha vợ" của Hoàng Thượng, chính nhị phẩm Thượng Thư đại nhân, phụ thần Nội Các. Cho dù quan lại hay thương gia, ai dám không nể mặt?

Mấy năm nay, số bạc mà Chu gia vớt được trong tối ngoài sáng không thể đếm được, đã đến lúc để quốc trượng gia nôn ra một ít rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro