Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời đã sáng.

Diêu Hỉ không ngủ cả đêm, nàng luôn bị dày vò trong sự sợ hãi. Không phải sợ bị Liêu Binh phát hiện mà là nghe tiếng ván gỗ của giường vang lên kẽo kẹt theo động tác xoay người của Liêu Binh suốt một đêm, nàng luôn cảm thấy ván giường yếu ớt sẽ đột ngột đổ ập xuống, sau đó Liêu Binh ngủ say như lợn chết sẽ rơi xuống, khiến cho người sống sờ sờ là nàng sẽ bị đè chết tại chỗ.

Có điều nếu nghĩ lạc quan một chút thì việc này cũng có chỗ tốt, chính là nàng đắm chìm trong đủ mọi sự lo lắng nên không thấy buồn ngủ chút nào.

"Binh ca, đã tìm khắp nha môn rồi, không thấy tên tiểu tử kia." Mấy tên thái giám đến phòng của nàng cùng Liêu Binh đêm qua đã lục tục trở lại.

Liêu Binh mới tỉnh dậy không lâu, hắn đặt cái chân bị thương xuống giường trước, sau đó mới chống quải trượng đứng lên rồi nói: "Đã hỏi người gác đêm ở cổng chưa? Có nhìn thấy Diêu Hỉ đi ra ngoài không?"

"Hỏi rồi. Kẻ gác đêm nói, chỉ có hai người bị Lệ tần nương nương giữ lại cung làm việc, lúc trở về nửa đêm là có đi qua cổng, còn lại không có ai ra vào." Thái giám vừa nói chuyện vừa thở hổn hển, hiển nhiên là đã tìm kiếm kỹ càng cả một đêm.

Liêu Binh không tin với thân thể nhỏ bé của Diêu Hỉ cộng thêm cái chân bị thương lại có thể trèo tường chạy đi, hắn nâng quải trượng lên chỉ vào tủ quần áo trong phòng: "Mở tủ quần áo ra. Nói không chừng hắn trốn ở trong phòng!"

Trái tim của Diêu Hỉ vọt lên tới cổ họng, thân thể lập tức cứng đờ. Cũng may cảm xúc bất an này không kéo dài bao lâu, bàn đạp trước giường bị Liêu Binh đột ngột kéo ra một chút, Liêu Binh khom lưng nhìn xuống gầm giường, đôi mắt to tròn sáng rỡ của Diêu Hỉ đón nhận ánh mắt kinh ngạc của Liêu Binh.

Hai người đều ngơ ngẩn.

Liêu Binh phảng phất như đang nói: Ngươi con mẹ nó dám gạt ta? Ta ở bên trên ngủ cả đêm mà không biết gì cả?

Diêu Hỉ phảng phất như đang nói: Ngươi không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta.

Liêu Binh chỉ bị què, chứ không mù. Hắn cười lạnh đứng thẳng eo lên, nói với những người đang xông vào tủ quần áo lục soát: "Đừng tìm nữa. Người ở dưới gầm giường." Liêu Binh ngồi lại trên ghế, nói với Diêu Hỉ đang cuộn tròn ở dưới giường: "Thức thời thì tự mình chui ra đây. Ngươi không sống nổi ra khỏi căn phòng này đâu, nếu ngươi cầu xin gia tha thứ, nói không chừng gia còn có thể cho ngươi chết một cách thống khoái."

"Nếu ta xảy ra chuyện gì, Trịnh công công sẽ không buông tha cho các ngươi." Diêu Hỉ chỉ có thể dùng Trịnh Đại Vận để hù dọa những người này. Cho dù không dọa sợ được Liêu Binh, thì chỉ cần những người Liêu Binh dẫn đến kiêng kị Trịnh Đại Vận không giúp đỡ hắn, nàng và Liêu Binh - hai người què đấu với nhau, ai thắng ai thua thật khó mà nói trước.

"Trịnh Đại Vận?" Liêu Binh nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Sớm hay muộn gia cũng tính sổ với hắn." Cái chân này của hắn tám chín phần mười là không khỏi hoàn toàn được, gãy chân không giống như gãy móng tay đứt tóc, có nói gì thì mối thù này hắn cũng phải báo.

Ban ngày chịu đựng không xuống tay với Diêu Hỉ, là vì hắn sợ liên lụy đến thúc thúc của hắn - Liêu Diệu Minh, sau đó hắn đi nói với thúc thúc của hắn, thúc thúc của hắn vừa nhìn thấy cái chân què của hắn liền nổi trận lôi đình rồi nói: "Nhịn cái rắm! Xảy ra chuyện có ta chịu trách nhiệm, Trịnh Đại Vận hắn chẳng qua chỉ là một con chó trước mặt Đường công công mà thôi! Biết rõ ngươi là cháu trai của ta mà còn ra tay nặng như vậy, rõ ràng là hắn cố ý."

Liêu Diệu Minh thật sự rất tức giận, không phải vì Liêu Binh bị phế một cái chân, mà là cảm thấy Trịnh Đại Vận căn bản không thèm để ông vào trong mắt. Liêu Binh bị đánh phải nhận tội, lại còn kéo theo mấy tên thái giám của Tư Uyển Cục xuống nước, mấy tên kia chỉ bị phạt nhẹ rồi cho về, chỉ có Liêu Binh là bị phạt nặng chặt đứt chân. Nói không cố ý ai tin nổi?

Có điều Liêu Diệu Minh thật sự là một con cáo già, ông chỉ giật dây Liêu Binh đi tìm Diêu Hỉ gây phiền toái, chứ không muốn tự mình ra mặt. Đến lúc đó cho dù chuyện này nháo thành chuyện lớn, Đường công công muốn gây phiền toái cho Tư Uyển Cục, ông cũng có thể đẩy Liêu Binh ra chịu tội. Mấy năm nay, Liêu Binh gây không ít phiền toái cho ông, Liêu Diệu Minh cứ lo lắng một ngày nào đó Liêu Binh sẽ gây ra mối họa lớn gì đó, liên lụy tới ông cùng nhau nhảy xuống hố.

So với Diêu Hỉ, Liêu Diệu Minh còn thấy Liêu Binh phiền chán hơn. Ông chỉ dùng một câu, mà một mũi tên bắn ba con nhạn. Giải quyết hai kẻ gây chuyện của Tư Uyển Cục và vả mặt Trịnh Đại Vận.

Liêu Binh có thể bất chấp tất cả, nhưng mấy tên tiểu thái giám bị hắn gọi đến vẫn sợ Trịnh Đại Vận. "Binh ca, nếu không hay là dọa tên tiểu tử này một trận rồi thôi? Chuyện này mà biến thành chuyện lớn thì không hay đâu."

"Lão tử không muốn nhượng bộ!" Liêu Binh đẩy tên thái giám đang khuyên hắn ra, lết cái chân què đi đến mép giường, cánh tay hắn duỗi ra, kéo Diêu Hỉ ra giống như xách một con gà con vậy.

Diêu Hỉ không suy nghĩ chút nào, trong nháy mắt khi bị kéo ra ngoài, nàng dùng hết sức lực toàn thân, đá một cước về phía hạ thể của Liêu Binh.

Liêu Binh đau đến đến mức che lại háng gắt gao, cái tay đang túm lấy cổ áo của Diêu Hỉ phải buông ra, Diêu Hỉ nhân cơ hội lao ra cửa. Nhưng mu bàn chân của nàng vẫn đang bị thương, thật sự không chạy nhanh được, giãy giụa hơn nửa ngày mới chạy ra được gần mười mét......

Người của Tư Uyển Cục đều dậy rồi. Người đang múc nước về phòng để vệ sinh, kẻ đang kết bạn cùng nhau đến nhà ăn ăn cơm sáng...... Họ đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Diêu Hỉ trong tư thế đang giãy giụa nhưng động tác lại chậm chạp đi về phía trước.

Liêu Binh bị đau quá mức, hắn kẹp háng lao ra khỏi phòng, hét lớn với người của Tư Uyển Cục: "Bắt lấy tên tiểu tử kia cho ta!"

Những người đó không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng bị Liêu Binh quát mắng một tiếng, họ theo phản xạ có điều kiện chắn trước đường đi của Diêu Hỉ, vẻ mặt mờ mịt.

"Buông ta ra!" Diêu Hỉ phí sức giãy giụa trong đám người.

Liêu Binh chống quải trượng chậm rãi dịch chuyển đến chỗ Diêu Hỉ, trận truy đuổi của hai người què có chút chua xót không nói nên lời. Hai người giống hai con ốc sên đang thi chạy, rõ ràng là đang liều mạng đi tới, nhưng người xung quanh lại nhìn mà cảm thấy sốt ruột.

"Trong nha môn của các ngươi thật là náo nhiệt, mới sáng sớm mà chơi gì vậy?" Có người cười vang đi vào viện tử của Tư Uyển Cục.

Trong đám người xem náo nhiệt có một quản sự nhận ra người tới là ai, liền vội vàng tiến lên nghênh đón: "Phó thái y, sao ngài lại tới đây?"

Nháy mắt, đám người liền trở nên an tĩnh. Phó thái y là thái y ngự dụng của Thái Hậu nương nương, hôm qua hình như đã sai người tới một chuyến, hỏi một câu xong liền đi rồi, sao hôm nay hắn lại tự mình tới nữa?

"Vị nào là Diêu Hỉ công công?" Thái Hậu nương nương hạ chỉ đến thái y quán lúc đã vào đêm, nên Phó Văn Khanh cách ngày hôm sau mới đến. Cũng may từ thái y quán đến Tư Uyển Cục cũng không xa, ngồi xe ngựa một lát là đến rồi, thật ra việc nhỏ như thế này hắn tùy tiện sai người làm là được, không cần hắn tự mình tới, nhưng hắn nghĩ dù sao cũng phải đến Ninh An Cung bắt mạch cho Thái Hậu nương nương, vậy hắn tới Tư Uyển Cục đưa thuốc xong, đúng lúc có thể báo cáo với Thái Hậu nương nương.

Đám đông người nhao nhao nhường ra một con đường, nháy mắt chỗ đang vây kín lấy Diêu Hỉ liền trống ra một khoảng không lớn.

"Ta là Diêu Hỉ." Diêu Hỉ nghe thấy quản sự nói người đến là thái y, nàng lết cái chân què, kiên cường nhảy đến trước mặt Phó thái y.

Phó Văn Khanh ra lệnh cho tùy tùng đằng sau đưa hòm thuốc đến, rồi lấy một chồng bao thuốc gồm từng bao nhỏ ra, hắn nói: "Bao thuốc này là thuốc bổ an thần tĩnh khí, dùng sáng một lần chiều một lần, một bao thuốc đổ ba chén nước." Nói xong, hắn lại lấy ra một cái bình sứ màu đen rồi nói: "Đây là thuốc trị vết thương do bị đánh, các loại vết thương ngoài da, cũng dùng sáng một lần chiều một lần. Công công nhớ chưa?"

Diêu Hỉ nhận lấy thuốc, nghi hoặc hỏi: "Vì sao đại nhân lại đưa thuốc cho ta?"

Phó Văn Khanh cười nói: "Thái Hậu nương nương phân phó."

Mọi người trong Tư Uyển Cục đều hít hà một hơi, ngay cả Liêu Binh - kẻ một lòng muốn giết Diêu Hỉ cũng lộ ra vẻ mặt khó có thể tin.

Thái Hậu nương nương...... Ra lệnh cho Phó thái y...... Đưa thuốc cho Diêu Hỉ?????

Trước giờ chỉ nghe nói người Ninh An Cung ai vừa mới chết, không nghe nói Thái Hậu nương nương đã cứu ai. Hơn nữa còn là Phó thái y tự mình tới, Phó thái y chính là người chỉ điều trị cho một mình Thái Hậu nương nương. Diêu Hỉ tiểu tử này được tổ tiên hiển linh phù hộ hay sao?

Tiểu thái giám thả rương làm Diêu Hỉ bị thương ở chân liền mềm nhũn hai chân, thiếu chút nữa đã bị dọa đến mức ngất xỉu. Diêu Hỉ mới vừa bị thương ở chân, Thái Hậu nương nương đã tặng thuốc trật khớp mang đến đây, vậy Thái Hậu nương nương đã biết chuyện hắn hại Diêu Hỉ bị thương rồi sao? Hai mắt của thái giám tối sầm lại, bị dọa đến mức hôn mê bất tỉnh.

Thật ra thuốc trật khớp này hoàn toàn là đánh bậy đánh bạ. Đêm trước Vạn Tất thấy cả người Diêu Hỉ bẩn thỉu đến mức không còn chỗ nào sạch sẽ, liền đoán được Diêu Hỉ chắc chắn đã bị dọa ngã rồi va đập gì đó ở Cảnh Linh Cung rồi, tối lửa tắt đèn mà khắp mọi nơi đều là bẫy rình rập, khó tránh khỏi sẽ có chút va chạm. Cho nên nàng sai Phó Văn Khanh kê thuốc an thần tĩnh khí, rồi đưa thêm thuốc trị ngoại thương cho Diêu Hỉ.

Phó Văn Khanh bất đắc dĩ mà cười rồi đi về phía tiểu thái giám đang té xỉu, nói thầm trong lòng: Thôi rồi, xem ra hôm nay hắn lại đi muộn giờ.

Nhưng lương y như từ mẫu, hắn thấy có người té xỉu đương nhiên sẽ muốn ở lại thăm bệnh. Phó Văn Khanh kéo mi mắt của thái giám lên nhìn xem: "Kỳ lạ, ban ngày ban mặt bị cái gì dọa đến mức như vậy?" Hắn nghi ngờ, liền ra lệnh cho tùy tùng đỡ người vào phòng nằm.

Ngoại trừ Phó Văn Khanh, không có ai quan tâm đến tiểu thái giám đang té xỉu. những người giúp Liêu Binh ngăn Diêu Hỉ lại lúc nãy đều xông tới, lấy lòng hỏi: "Diêu công công, vết thương ở chân không nặng chứ?"

Diêu Hỉ giơ chiếc bình sứ đen xì lên, quơ quơ trước mắt mọi người, ra vẻ đắc ý mà nói: "Có được thuốc tốt như thế này thì có bị thương nặng cũng không thành vấn đề."

Thái Hậu nương nương ban thuốc này cho nàng, nó không phải thuốc trị thương, mà thật sự là thuốc cứu mạng! Diêu Hỉ hiểu rõ, cho dù người của Tư Uyển Cục có to gan lớn mật đến đâu cũng không dám đắc tội vị chủ nhân ở Ninh An Cung kia, có lẽ Liêu Binh sẽ tiếp tục tìm nàng tính sổ, nhưng chắc chắn không có ai dám giúp Liêu Binh đối phó với nàng nữa.

Nếu xét về tầm quan trọng của chỗ dựa! So với Thái Hậu nương nương, Trịnh Đại Vận chẳng là cái gì. Nếu nàng thật sự có thể khiến Thái Hậu nương nương vui vẻ, đừng nói là Tư Uyển Cục, khắp hoàng cung không có ai dám ức hiếp nàng. Nhưng Diêu Hỉ hiểu, nàng không chỉ không làm Thái Hậu nương nương vui vẻ, mà còn đắc tội với ngài ấy.

Nhưng vì sao nương nương lại ban thuốc cho nàng chứ? Diêu Hỉ bỗng nhiên cảm thấy Thái Hậu nương nương dường như không đáng sợ như trong lời đồn, nàng nghe nói có cung nhân làm vỡ đồ của chủ tử hoặc là trong lúc vô tình nói sai chuyện gì đó, sẽ bị chủ tử dùng gậy đánh chết.

Nhưng lần đầu tiên nàng xuất khẩu cuồng ngôn mạo phạm Thái Hậu nương nương, Thái Hậu nương nương chỉ phạt nàng đến Ninh An Cung trực đêm. Sau đó nàng đến muộn, Thái Hậu nương nương chỉ bắt nàng canh gác ở lãnh cung một đêm. Từ đầu tới cuối, ngoại trừ bị kinh sợ một chút, thì nàng không bị tổn thương đến gân cốt, Thái Hậu nương nương không chỉ tha mạng cho nàng, còn sai thái y đại nhân tự mình đưa thuốc cho nàng.

"Chúng tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn, không biết Diêu công công đã làm Thái Hậu nương nương vui vẻ từ lúc nào." Người của Tư Uyển Cục nghe nói Diêu Hỉ bị Thái Hậu nương nương phạt đến canh gác ở Cảnh Linh Cung, sau đó lại trở về Tư Uyển Cục, họ còn tưởng rằng Diêu Hỉ khiến Thái Hậu nương nương khó chịu nên bị đuổi về.

"Biết mình có mắt không tròng là được. Thái Hậu nương nương thích ta, đau lòng thay ta, biết chân của ta bị thương, nhìn đi! Ngài ấy còn nhanh chóng sai thái y đại nhân tự mình đưa thuốc cho ta. Biết vì sao nương nương lại ban cho ta thuốc an thần tĩnh khí không? Nương nương biết ta sống ở Tư Uyển Cục không quá dễ chịu đấy! Hôm qua còn có người mưu hại ta ngáng chân ta......"

Những người đã đắc tội với Diêu Hỉ ngày hôm qua đều ngượng ngùng mà cười nói: "Sao Diêu công công lại nói vậy, ngài chính là người mà Thái Hậu nương nương coi trọng, chúng tôi cung phụng ngài còn không kịp ấy chứ!"

Diêu Hỉ tận tình thổi phồng, hưởng thụ ánh mắt sùng bái hâm mộ ghen tỵ của mọi người. Trong lòng nàng có không tự tin cũng không thể để người khác nhìn ra, chỉ cần người của Tư Uyển Cục cho rằng nàng được Thái Hậu nương nương sủng ái, thì họ sẽ không dám đụng đến nàng nữa.

Liêu Binh đứng bên ngoài đám người, lạnh lùng nhìn Diêu Hỉ được chúng tinh phủng nguyệt. Hắn có trăm lá gan cũng không dám giết người trước mặt Phó thái y, nhưng chuyện này hắn sẽ không bỏ qua như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro