Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Phó thái y rời khỏi Tư Uyển Cục, Diêu Hỉ cũng theo hắn ra ngoài, nàng không rảnh lo chuyện của Tư Uyển Cục, chỉ muốn nhanh chóng đi tìm Trịnh Đại Vận, cầu xin hắn điều nàng đến hầu hạ bên cạnh Từ mỹ nhân.

Các chủ tử trong cung không thể thiếu người hầu hạ bên cạnh, ngoại trừ vị chủ nhân ở Ninh An Cung là có thể muốn làm gì thì làm đó, các tiểu chủ tử nương nương ở các cung khác đều được sắp xếp người hầu hạ dựa theo phân vị, thiếu hay nhiều hơn một người cũng không được.

Trước mắt lựa chọn tốt nhất của nàng chính là hầu hạ bên cạnh các chủ tử, không quan trọng là mỹ nhân, quý nhân hay tần vị, phi vị, chỗ dựa lớn hay nhỏ. 24 nha môn đều có thể truyền tai nhau, nàng đắc tội với đại đương gia của Tư Uyển Cục, cho dù có được điều đi đến nha môn khác cũng chưa chắc được sống dễ dàng.

Nàng cũng không quan tâm đến những người nịnh bợ lúc nãy đã nói bao nhiêu lời nịnh hót, bản thân mình có mấy cân mấy lượng, trong lòng Diêu Hỉ hiểu rất rõ ràng. Bởi vì Thái Hậu nương nương ban thuốc cho nàng, những kẻ kia mới vội vàng lấy lòng nịnh bợ nàng, mà những kẻ đó cũng chính là những người đã ức hiếp nàng để lấy lòng Liêu công công ngày hôm qua. Liêu Binh tìm nàng tính sổ, có lẽ nhóm người này sẽ không dám giúp đỡ Liêu Binh ức hiếp nàng nữa, nhưng họ tuyệt đối sẽ không giúp nàng.

Nàng được Thái Hậu nương nương sủng ái là giả, đắc tội hai chú cháu Liêu công công là thật. Nàng không thể ở lại Tư Uyển Cục thêm một khắc nào, đừng nói là buổi tối không dám ngủ ở đây, ngay cả ban ngày nàng cũng không dám ở trong nha môn. Liêu Binh và đám chó săn của hắn luôn ở bên cạnh nhìn chằm chằm nàng, giống như lúc nào cũng có thể xông tới ăn tươi nuốt sống nàng vậy.

Cũng may một cú đá "đoạn tử tuyệt tôn" của nàng dùng đủ lực, chân của Liêu Binh lại không linh hoạt, nếu không Phó thái y tới Tư Uyển Cục không phải để đưa thuốc nữa, mà là tới để khám nghiệm tử thi.

Trịnh Đại Vận bị tiếng gõ cửa sổ của Diêu Hỉ đánh thức, hắn đã nằm mơ thấy vô số lần, tưởng tượng rằng mỗi buổi sáng khi tỉnh lại, hắn đều có thể nhìn thấy Diêu Hỉ, có điều cảnh tượng trong mộng là hai người nằm trên giường cùng nhau, chứ không phải như bây giờ, Diêu Hỉ giống như quỷ hồn, liên tục đứng bên cửa sổ vẫy tay với hắn.

"Tới thật là sớm." Trịnh Đại Vận tùy tiện rửa mặt, mặc thêm xiêm y đi trong viện, ngồi nói chuyện với Diêu Hỉ. "Sáng sớm đã tới đây rồi, chắc chắn là có chuyện tìm ta đúng không?"

Diêu Hỉ ngượng ngùng nói: "Có phải đệ đã làm phiền ngài nghỉ ngơi rồi không? Đệ đến đây muốn hỏi ngài một chút, việc điều đệ đến chỗ Từ mỹ nhân có tiến triển gì không?"

"Đang định đến nha môn của đệ tìm đệ đây. Trong cung của Từ mỹ nhân không thiếu người, Nội Quản Giám đã chỉ định người đến đó rồi." Trịnh Đại Vận giương mắt nhìn Diêu Hỉ, tầm mắt hắn lướt qua một đường từ khuôn mặt nhỏ xinh đẹp đi xuống, bất động thanh sắc mà nuốt nước bọt. Hắn thèm Diêu Hỉ đã hơn một năm, sáng sớm lại đúng thời điểm nhiệt huyết dâng cao, hắn không nhịn được mà tâm viên ý mã.

"Vậy trong cung của các chủ tử khác thì sao? Có thiếu người không?" Diêu Hỉ thành thật nói với Trịnh Đại Vận: "Đệ không thể ở lại Tư Uyển Cục thêm nửa khắc nào nữa."

Tầm mắt của Trịnh Đại Vận gắt gao dính vào bộ ngực nhỏ của Diêu Hỉ, không biết như thế nào, hắn luôn cảm thấy ngực của Diêu Hỉ rất kỳ lạ. Thân thể gầy như vậy, eo chỉ to bằng cái miệng chén, nhưng ngực lại tráng kiện còn hơn hắn. Nghe Diêu Hỉ nói như thế, Trịnh Đại Vận thu hồi tầm mắt, giả vờ không biết hỏi: "Không tiếp tục ở được nữa? Sao vậy?"

Diêu Hỉ nói cho Trịnh Đại Vận biết người của Tư Uyển Cục đã gây phiền toái cho nàng như thế nào, Liêu Binh đã xông vào phòng nàng lúc nửa đêm như thế nào. "Ngài nói xem, làm sao đệ dám ở đó nữa?"

"Cũng được. Vậy đệ hãy đến chỗ ta làm việc đi!" Trịnh Đại Vận duỗi tay nắm lấy bàn tay nhỏ của Diêu Hỉ, nắm trong lòng bàn tay, vuốt ve đầy ái muội rồi nói: "Đệ cũng biết ta có tâm tư như thế nào với đệ, đến Tư Lễ Giám này, có ta ở đây, không ai dám ức hiếp đệ nữa. Còn đám người trong Tư Uyển Cục, ta sẽ giáo huấn chúng thay đệ."

Diêu Hỉ dường như đã ngửi thấy "mùi" âm mưu.

Nàng ở lại Tư Uyển Cục thì chỉ có đường chết, đến làm việc bên cạnh Trịnh Đại Vận thì sớm hay muộn cũng sẽ bị bại lộ chuyện giả làm thái giám, cũng là đường chết như nhau. Bỏ mạng chỉ là phụ, sợ nhất chính là thất thân đó! Trịnh Đại Vận có tiếng nam nữ đều ăn.

"Ha hả ha hả......" Diêu Hỉ giả vờ cười cười muốn rút tay về: "Trịnh đại ca biết mà, đệ đây chỉ thích cô nương thôi."

Lần này Trịnh Đại Vận không giống như thường ngày, có thể dễ dàng buông tay ra, tùy ý cho Diêu Hỉ tránh thoát. Sức nhẫn nại của hắn có hạn, mỗi lần nghĩ đến Diêu Hỉ trong lòng hắn lại ngứa ngáy, huống chi bây giờ hắn đang vuốt ve bàn tay nhỏ trơn mềm của Diêu Hỉ ......

Trịnh Đại Vận dùng sức lôi kéo, túm Diêu Hỉ từ ghế đá vào trong ngực mình, mông nhỏ mềm mại của Diêu Hỉ ngồi trên đùi hắn.

"Bây giờ không thích ta cũng không sao. Ta điều đệ đến Tư Lễ Giám trước, còn về phần chúng ta nha ~ sẽ từ từ bồi đắp." Trịnh Đại Vận say mê dúi đầu vào cổ Diêu Hỉ, dùng sức hít ngửi hương thơm như sữa trên cơ thể nàng. Người hắn nhớ thương lâu như vậy, bây giờ đang ở trong ngực hắn, nhuyễn ngọc ôn hương, Trịnh Đại Vận không phải thánh nhân, lại vì trong lòng hắn luôn nhớ đến Diêu Hỉ nên liên tục chịu đựng không tìm người phát tiết. Thể xác và tinh thần đều bị công kích mạnh, hắn làm sao nhịn được nữa? Tay hắn giữ chặt cổ Diêu Hỉ, muốn hôn lên nàng.

Hắn cảm thấy với thái độ của Diêu Hỉ ngày thường, hẳn là có vài phần hảo cảm với hắn, vì thế khi Diêu Hỉ cự tuyệt chỉ khiến Trịnh Đại Vận cảm thấy nàng đang ỡm ờ, giả vờ cự tuyệt nhưng thực chất là hoan nghênh.

Diêu Hỉ dùng sức đẩy Trịnh Đại Vận ra, xoay đầu sang một bên, nổi giận nói: "Trịnh đại ca đường đường là quân tử! Há có thể làm khó người khác!" Ban ngày ban mặt, trời đất tươi sáng. Lúc nãy còn nói với nàng là từ từ bồi đắp, lời còn chưa dứt đã dán miệng đến gần. Trịnh Đại Vận có phải đã hiểu sai nghĩa của từ "từ từ" rồi hay không?

"Không. Ta là kẻ mặt người dạ thú." Diêu Hỉ giãy giụa vặn vẹo triệt để đánh nát tia lý trí cuối cùng của Trịnh Đại Vận, hắn quyết định trước tiên phải "làm" Diêu Hỉ rồi lại nói sau, chọc nàng tức giận cùng lắm thì sau đó lại dỗ dành là được.

Chát!!

Trong lúc Diêu Hỉ điên cuồng giãy giụa, nàng liền tát Trịnh Đại Vận một cái bạt tai.

Trịnh Đại Vận bị tát liền ngây ngốc, hắn dừng động tác lại, nhìn Diêu Hỉ với vẻ không thể tin tưởng được.

"Đệ không cố ý, huynh buông đệ ra trước đã. Chúng ta từ từ nói chuyện." Diêu Hỉ tát xong liền lúng túng.

Trịnh Đại Vận lạnh mặt, một tay gắt gao siết chặt eo của Diêu Hỉ, một tay khác bắt đầu cởi đai lưng của nàng: "Không sao. Ta không trách đệ." Về mặt lý trí hắn không muốn cưỡng bách Diêu Hỉ, nhưng về tâm lý, ngọn lửa trong lòng càng cháy hừng hực, mông nhỏ của Diêu Hỉ ma sát tới ma sát lui giữa hai chân hắn, một tia lý trí cuối cùng của hắn cũng bị đốt cháy, cả người hắn đều bị lửa thiêu, muốn điên cuồng uống dòng nước tươi mát trong người Diêu Hỉ.

Trịnh Đại Vận không hổ danh là kẻ sành sõi tình trường, động tác cởi áo của hắn rất nhanh nhẹn. Diêu Hỉ không hô to gọi nhỏ, bởi vì không có tác dụng gì. Tư Lễ Giám chính là địa bàn của Trịnh Đại Vận, cãi cọ ầm ĩ khiến người chạy tới, họ sẽ giúp đỡ Trịnh Đại Vận hay giúp nàng?

Trong lúc hỗn loạn, Diêu Hỉ quyết tuyệt dùng đầu gối thúc mạnh vào hạ thân của Trịnh Đại Vận ......

Trịnh Đại Vận lại ngây ngốc. Lúc này đây còn kèm theo một tiếng hét thảm......

Diêu Hỉ túm lấy y phục bị cởi bỏ, điên cuồng trốn khỏi Tư Lễ Giám.

Nàng đương nhiên biết hậu quả khi làm như vậy. Đầu gối của nàng thúc mạnh một cái, không chỉ "đánh nát" tiểu huynh đệ của Trịnh Đại Vận, mà còn vứt bỏ chỗ dựa duy nhất của nàng trong cung. Nhưng hậu quả nếu không làm như vậy nàng cũng biết, khi Trịnh Đại Vận lột xiêm y của nàng ra, phản ứng đầu tiên của hắn chắc chắn là sửng sốt.

"Ha! Hóa ra đệ là nữ nhi." Sau đó hắn sẽ tiếp tục nhào lên ......

Xả thân cầu vinh hay trong sạch chịu chết? Ngại quá, nàng chọn cách thứ hai. Có điều hai lần "thúc gối" vào Liêu Binh và Trịnh Đại Vận ít nhất cũng cho Diêu Hỉ biết một chuyện, cho dù thái giám không còn "trứng", họ vẫn sẽ đau.

Diêu Hỉ lại nghĩ đến cây đại thụ bên cạnh vọng nguyệt đình kia.

Không không không! Nàng không thể cứ gặp chuyện liền đòi chết đòi sống, một đêm khiếp đảm trong Cảnh Linh Cung nàng còn chịu đựng được, chỉ cần còn sống, không có gì là không thể vượt qua được.

Không nói đến việc đắc tội đại đương gia của Tư Uyển Cục, bây giờ ngay cả thái giám cha nuôi đỡ đầu nàng cũng đắc tội. Thân là một thái giám giả, Diêu Hỉ cảm thấy con đường phía trước chỉ là một mảnh hắc ám, nàng không thể ở lại 24 nha môn này nữa. Nàng định đi tìm Hạ Thu cô cô hỏi một chút, chuyện mà Trịnh Đại Vận nói - Nội Quản Giám đã phái người đến chỗ Từ mỹ nhân rồi có phải là thật hay không. Nàng luôn cảm thấy Trịnh Đại Vận đang lừa gạt nàng để giữ nàng lại Tư Lễ Giám.

Cho dù là thật, nàng cũng có thể tìm Hạ Thu cô cô hỏi thăm một chút, gần đây có cung của vị chủ tử nào thiếu người hay không.

Thái giám hầu hạ chủ tử của các cung đều giống nhau, sẽ do Nội Quản Giám điều đến, nhưng một số tiểu chủ được sủng ái, hoặc là các nương nương có phân vị đặc biệt cao, nếu đã coi trọng nô tài nào thì có thể trực tiếp sai người đến Nội Quản Giám nói một tiếng, xử lý làm thủ tục là được. Từ mỹ nhân có phân vị thấp lại không được sủng ái, cho nên chỉ có thể chờ đợi Nội Quản Giám phái người đi.

Diêu Hỉ chạy rất nhanh, nàng bất chấp chân có đau hay không, chỉ sợ Trịnh Đại Vận sẽ phái người đuổi theo nàng.

Từ mỹ nhân ở tại thiên điện của Lệ tần nương nương - Chung Linh cung, Chung Linh cung đối diện với Nghi Tú cung của Vu mỹ nhân.

Cùng là mỹ nhân, nhưng có mỹ nhân như Vu mỹ nhân được nhận thánh sủng, cũng có mỹ nhân như Từ mỹ nhân căn bản chẳng được Hoàng đế quan tâm.

Giống như đều là thái giám, nhưng Đường công công có thể hầu hạ người có địa vị cao nhất trong thiên hạ, còn nàng không nơi nương tựa, chịu đựng để cho người ta ức hiếp.

Diêu Hỉ đứng ở bên ngoài Chung Linh cung, chờ thái giám canh gác giúp nàng mời Hạ Thu cô cô ra nói chuyện.

Đứng cách Diêu Hỉ mười trượng là hai tiểu cung nữ đang khiêng một cái rương cao hơn nửa người, đang trên đường đi tới thì bỗng nhiên ngừng lại.

"Cầm Nhi tỷ tỷ, ta không dám về đâu." Một tiểu cung nữ mặc xiêm y hình hoa anh thảo đang vứt cái gánh đưa rương xuống. "Bảo tháp gãy rồi, mỹ nhân sẽ không bỏ qua cho chúng ta, đây chính là bảo tháp cầu có con của mỹ nhân đấy!"

Cung nữ tên Cầm Nhi cũng sợ hãi, vốn dĩ Vu mỹ nhân đã không phải người có tính tình tốt gì, nàng ta được sủng ái lâu như vậy mà bụng không có chút động tĩnh nào dù đã uống không ít thuốc, cũng đã khẩn cầu Tống Tử nương nương. Mấy ngày trước đây không biết nàng ta nghe người ta nói ở đâu, nói rằng lấy bảo tháp này về thờ phụng, không chỉ có thể mang thai, còn có thể sinh được một bé trai khỏe mạnh.

Bảo tháp kia là mang từ ngoài cung vào, người khiêng vào tay chân không nhanh nhẹn, liền khiến tháp bị đổ ra đất. Người khiêng tháp sợ bị Vu mỹ nhân xử lý, liền dùng sáp dính bảo tháp lại cho có lệ rồi đưa vào cung. Khi hai người các nàng ra cửa cung kiểm tra, nhìn kỹ không cảm thấy có vấn đề gì liền khiêng về, đi được nửa đường, đột nhiên nghe thấy tiếng "rắc" một cái.

Mở ra liền thấy tháp đã bị gãy, trên đường nối toàn là sáp, thế mới biết mình bị người khác cho gánh tội dùm.

Cầm Nhi dùng khuỷu tay thọc tiểu cung nữ bên cạnh: "Haizz~ ngươi đi qua gọi tiểu thái giám đang đứng ở cửa cung của Lệ tần nương nương đến đây giúp chúng ta khiêng rương."

"Ý của Cầm Nhi tỷ là?" Tiểu cung nữ cười xấu xa: "Tìm một kẻ chết thay?"

Cầm Nhi gật đầu, thúc giục nói: "Mau đi đi, tên tiểu thái giám kia nhìn ốm yếu như ma, nói là hắn làm đổ cái rương, chắc chắn mỹ nhân sẽ tin."

Diêu Hỉ nóng lòng dậm chân tại chỗ, nàng nghĩ thầm vì sao Hạ Thu cô cô vẫn chưa ra. Bỗng nhiên có người vỗ vai nàng, Diêu Hỉ kinh hô một tiếng nhanh chóng xoay người, nàng tưởng là Trịnh Đại Vận hoặc Liêu Binh sai người đến đây bắt nàng. Vừa quay đầu lại liền nhìn thấy một tiểu cung nữ, lúc này nàng mới yên lòng.

"Công công có thể giúp chúng tôi khiêng đồ một chút được không?" Tiểu cung nữ nở nụ cười tươi với Diêu Hỉ, chỉ về phía cái rương đằng xa.

Nếu Diêu Hỉ là một thái giám bình thường, tiểu cung nữ này làm nũng như vậy, nói không chừng nàng sẽ giúp đỡ. Đáng tiếc nàng không phải thái giám, nàng cũng không lấy việc giúp mọi người làm niềm vui, không có cảm giác gì khi được cô nương khác làm nũng, huống chi bây giờ tâm tình của nàng rất phiền muộn.

"Không thể." Diêu Hỉ cười, cự tuyệt thỉnh cầu của tiểu cung nữ.

Tiểu cung nữ này cũng có hai phần tư sắc, ngày thường được đám tiểu thái giám nịnh bợ đã quen, không ngờ rằng lại bị cự tuyệt.

"Đã đến Nghi Tú cung, không còn xa nữa. Cầu xin công công." Tiểu cung nữ chưa từ bỏ ý định, nhìn Diêu Hỉ nói một cách nũng nịu.

Diêu Hỉ vẫn không dao động, lễ phép cười với cung nữ: "Hai vị tỷ tỷ đã khiêng từ xa về đến đây, cũng sẽ không ngại một đoạn đường ngắn ngủi như vậy phải không?" Bình thường Diêu Hỉ thấy người nhờ vả sẽ chủ động phụ giúp một tay, nhưng đã khiêng tới cửa còn muốn nàng hỗ trợ, thì nàng phải cân nhắc thật kỹ. Trong cung khắp nơi đều là bẫy rập, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, đừng nhàn rỗi không có việc gì làm liền học Lôi Phong, sẽ bị hãm hại.

*Lôi Phong: chiến sĩ giải phóng, hình tượng anh hùng.

Tiểu cung nữ hầm hừ rời đi.

"Cầm Nhi tỷ, tên thái giám kia không giúp."

Sáng tinh mơ, trong hoàng cung cũng trống trải, nhất thời không tìm thấy những người khác để gánh tội thay, Cầm Nhi cắn răng một cái, nâng quang gánh lên rồi nói: "Hắn không chịu đến đây thì chúng ta có thể qua đó! Dù sao chuyện này ngươi và ta đều không gánh nổi."

"Ăn vạ?" Tiểu cung nữ bị tiểu thái giám cự tuyệt một cách vô tình, trong lòng cũng nghẹn một hơi, liền cười nói: "Ý kiến hay."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro