Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạnh Đức Lai đang bận rộn công vụ, ngẩng đầu thấy Lục Phúc tới, liền hỏi nhàn nhạt: "Công việc ổn thỏa chưa?" Mấy ngày trước ông đã phân phó Lục Phúc làm một số việc, tưởng hắn làm xong việc rồi nên đến đây bẩm báo.

"Bẩm xưởng công, tiểu nhân tới để hỏi chủ ý của ngài một chút. Tên tiểu tử vào cung thay Diêu Hiển trước kia đã vào Ninh An Cung làm việc......" Trong giọng nói của Lục Phúc tràn đầy sự lo lắng.

Chuyện Mạnh công công muốn hạ bệ Đường công công như thế nào không liên quan đến hắn, hắn chỉ muốn lăn lộn ở Nội Quản Giám thêm mấy năm, chờ tích cóp đủ bạc hắn sẽ tìm một cơ hội xuất cung sống những ngày tháng thật bình thường. Nội Quản Giám rất dễ kiếm tiền, nơi đây chuyên quản lý vật phẩm dùng trang điểm trong cung, nếu các chủ tử không được sủng ái muốn dùng được đồ tốt sẽ không tránh khỏi phải bỏ ra nhiều bạc hơn.

Không chỉ như thế, Nội Quản Giám còn quản lý cả việc điều động thái giám trong cung. Ví dụ như chuyện trước đó không lâu, Vu Quý trong cung Từ mỹ nhân phạm tội, thế là rất nhiều thái giám khác đều đến đút lót để được điều sang hầu hạ bên cạnh Từ mỹ nhân. Từ mỹ nhân không được sủng ái, chủ tử của Chung Linh cung - Lệ tần nương nương cũng không được sủng ái, nhưng Từ mỹ nhân rất hào phóng với thuộc hạ, làm người cũng hiền lành. Để thu được nhiều bạc "hiếu kính" hơn, người quản lý việc này - Diệp công công vẫn luôn trì hoãn không chỉ định người đến chỗ Từ mỹ nhân. Nếu không phải Trịnh Đại Vận đột nhiên nhúng tay vào việc này, Diệp công công có thể trì hoãn bao lâu thì sẽ trì hoãn bấy lâu.

Muốn đến hầu hạ bên cạnh những chủ tử như Từ mỹ nhân thì phải đút bạc cho Nội Quản Giám, không muốn hầu hạ bên cạnh chủ tử nào cũng phải đút bạc cho Nội Quản Giám. Tỷ như Vu mỹ nhân, nếu trong cung Vu mỹ nhân thiếu người, bọn thái giám chắc chắn sẽ điên cuồng đút lót cho Nội Quản Giám để lấy tiền mua mệnh.

Lục Phúc nghĩ chờ đến lúc tích cóp đủ tiền rồi, hắn sẽ xuất cung mua một căn nhà có hai cái sân lớn, cưới mấy vị phu nhân thông phòng, rồi mua thêm mấy chục hạ nhân để hầu hạ. Hắn đã ở trong cung hầu hạ các chủ tử hơn nửa đời người, cũng muốn nếm thử cảm giác được người ta hầu hạ.

Để tiền đề cho cuộc sống tốt đẹp đáng mơ ước ấy trở thành sự thật, thì việc đầu tiên hắn cần làm là không thể để tên tiểu tử Diêu Hỉ kia kéo hắn xuống nước chôn cùng!

Mạnh Đức Lai nghe Lục Phúc nói như vậy, không khỏi dừng lại cây bút phê duyệt công văn trong tay.

Lục Phúc thấy xưởng công thay đổi sắc mặt, liền cẩn thận nói: "Tiểu nhân lo lắng Diêu Hỉ kia chưa từng bị động đao, vạn nhất bị người khác phát hiện......" Lúc Diêu Hỉ ở Tư Uyển Cục hắn có thể âm thầm chuẩn bị, để Diêu Hỉ ở một mình một phòng, nhưng ở Ninh An Cung thì hắn không có cách nào nhúng tay vào.

Mạnh Đức Lai cười lạnh liếc mắt nhìn Lục Phúc một cái: "Ngươi có đầu óc hay không? Chẳng lẽ Thái Hậu sẽ lột quần của tên tiểu tử kia ra để xem xét à? Hay ngươi cho rằng cung nữ của Ninh An Cung sẽ thèm nhỏ dãi sắc đẹp của tên tiểu tử kia rồi động tay động chân với hắn? Nếu phát hiện thì chỉ có thể do thái giám của Ninh An Cung phát hiện, thái giám trong cung nếu có chuyện gì sẽ phải thông báo cho Tư Lễ Giám trước tiên, còn như việc đó có truyền tới tai của chủ tử hay không, không phải là do chúng ta định đoạt hay sao?"

"Xưởng công nói phải." Lục Phúc vội vàng gật đầu.

Mạnh Đức Lai là chủ quản của Tư Lễ Giám kiêm đề đốc Đông Xưởng, cũng chính là "phó lãnh đạo" của thái giám. Người đứng đầu của Tư Lễ Giám, Chưởng ấn Đường Hoài Lễ hầu hạ ở ngự tiền ngày đêm, căn bản không thể để ý tới chuyện của Tư Lễ Giám.

Vốn dĩ nếu xét về thực quyền thì Mạnh Đức Lai chẳng khác nào nắm trọn quyền lực trong tay. Thế lực của Đông Xưởng ngày càng mạnh, Hoàng Thượng cũng coi trọng ông.

Nhưng Mạnh Đức Lai vẫn không biết đủ. Ở Đông Xưởng, mọi người đều gọi ông một tiếng xưởng công, nhưng ở Tư Lễ Giám người khác lại gọi ông là Nhị đương gia. Cảm giác bị người ta đè đầu này khiến Mạnh Đức Lai rất khó chịu.

Còn một chuyện nữa chính là mối quan hệ cá nhân giữa Đường Hoài Lễ và Diêu Hòa Chính rất tốt. Mấy năm nay thoạt nhìn Đường Hoài Lễ một lòng hầu hạ Hoàng Thượng, không quá để tâm đến chuyện trong Tư Lễ Giám, thật ra sau lưng ông ta đã làm không ít việc. Không nói đến việc giúp đỡ mấy tên con nuôi vào Tư Lễ Giám đảm nhiệm chức vị quan trọng, ông ta còn ngầm muốn lật lại bản án cho Diêu Hòa Chính. Trên con đường vơ vét của cải, Đường Hoài Lễ cũng không ít lần ngáng đường ông, nếu có thể hạ bệ Đường Hoài Lễ, những ngày tháng sau này ông sống sẽ thoải mái hơn không ít.

Mạnh Đức Lai không lo lắng chuyện Diêu Hỉ chưa từng động đao bị người khác biết được, năm xưa là ông cố tình dặn dò Lục Phúc không cần động đao. Chuyện khiến ông lo lắng chính là tên tiểu tử kia sẽ chết ở Ninh An Cung, Ninh An Cung vốn đã rất loạn, Thái Hậu lại là kẻ giết người không chớp mắt. Nếu tiểu tử kia chết ở Ninh An Cung thì thật đáng tiếc......

Nói đến đúng là oan nghiệt, tính toán ban đầu của Mạnh Đức Lai thật sự rất đơn giản: Giết Diêu Hiển khiến Diêu Hòa Chính đoạn tử tuyệt tôn, rồi tìm một tiểu tử dung mạo tương tự nhét vào trong cung. Lục Phúc cũng coi như cố gắng hết mình, hắn đã thật sự tìm được một tiểu tử có bảy tám phần giống Diêu Hiển. Dung mạo của Diêu Hiển rất tuấn tú, không ngờ rằng tên tiểu tử mà Lục Phúc tìm được cũng là một kẻ có dung mạo tuyệt sắc. Trong đám con nuôi của Đường Hoài Lễ có một người tên là Trịnh Đại Vận rất đam mê sắc đẹp, hơn nữa còn không phân biệt nam nữ, theo như dự đoán của Mạnh Đức Lai, tên tiểu tử kia đã sớm bị Trịnh Đại Vận thu nạp rồi mới đúng.

Sau khi Trịnh Đại Vận thu nạp người về dưới trướng, Đường Hoài Lễ sẽ có quan hệ không rõ ràng với tên tiểu tử kia. Hơn nữa Đường Hoài Lễ và Diêu Hòa Chính có tiếng là giao tình rất tốt, ông chỉ cần tùy tiện vu oan cho tiểu tử kia một tội danh lớn, rồi đổ úp chậu phân lên đầu Đường Hoài Lễ là coi như xong việc.

Nhưng Mạnh Đức Lai không ngờ rằng khi Trịnh Đại Vận thật sự coi trọng tên tiểu tử kia, thì hắn đã lập tức bị Đường Hoài Lễ phái đến Chiết Giang, vừa đi là đi hơn một năm.

Từ đó mọi chuyện bắt đầu trở nên rất lúng túng. Vì sao từ lúc tiểu tử Diêu Hỉ vào cung đến nay vẫn không nhận cha nuôi? Bởi vì thủ hạ của ông đều biết nội tình, họ sẽ không kết giao với Diêu Hỉ. Những thái giám khác không hiểu rõ chuyện, sẽ vì Trịnh Đại Vận mà không dám thu nhận tiểu tử kia. Người mà Trịnh Đại Vận coi trọng ngươi cũng muốn nhận làm con nuôi, vậy chẳng phải là muốn cùng ngồi cùng ăn với Đường Hoài Lễ? Chán sống rồi sao?

Vất vả lắm Trịnh Đại Vận mới trở về từ Chiết Giang, Diêu Hỉ không biết như thế nào lại vào Ninh An Cung!

Mạnh Đức Lai vô cùng phiền muộn. Giống như việc ông đã nhẫn nại tỉ mỉ bố trí nước cờ, nhưng lại bị Thái Hậu không nói đạo lý, không nói hai lời liền trực tiếp lật đổ ván cờ.

***

Diêu Hỉ đi một mình theo ở đằng sau, vừa chậm rãi lết cái chân bị thương về Ninh An Cung, vừa nhớ lại tất cả những chuyện vừa xảy ra. Tổng kết tất cả bài học kinh nghiệm, nghĩ xem làm thế nào mới có thể ôm cái đùi cứng như đá kim cương của Thái Hậu nương nương càng lâu càng tốt.

Giống như chuyện nàng ca ngợi Thái Hậu nương nương đã cứu nàng đi, rõ ràng là nương nương ám chỉ, nàng khen một cách cực kỳ hăng say thì nương nương lại thay đổi sắc mặt. Nhất định là lúc ca ngợi nàng đã dùng từ quá khô khan, biểu cảm cảm kích cũng không đủ sinh động, lẽ ra nên bắt đúng thời điểm chảy nước mắt cảm động mới đúng. Hơn nữa, Thái Hậu nương nương ngồi trên địa vị cao, có lời nịnh hót nào chưa từng nghe qua đâu? Những câu nói của nàng lọt vào tai nương nương chắc chắn chỉ là những câu chuyện cũ mèm không có gì mới mẻ.

Diêu Hỉ tính toán ở trong lòng, nếu có cơ hội nàng nhất định phải biểu hiện thật tốt, ca ngợi đến khi nào Thái Hậu nương nương cảm thấy thoải mái mới thôi, thì những ngày tháng nàng sống trong cung mới thư thản được.

Vừa nghĩ nàng vừa ngáp lên ngáp xuống. Những chuyện sáng hôm nay nàng trải qua nhiều hơn Thái Hậu nhiều, thể xác và tinh thần đều rất mệt, bây giờ nàng chỉ muốn nhanh chóng tìm một chỗ nằm xuống ngủ một giấc.

Vất vả lắm mới lết đến Ninh An Cung, một tiểu cung nữ đã ở cửa chờ nàng, vừa thấy nàng liền nói: "Nương nương bảo công công đến tiền điện nghe phân phó."

Tiểu cung nữ nói chuyện mà hai con mắt cứ liếc ngang liếc dọc đánh giá Diêu Hỉ một phen. Nàng vào Ninh An Cung hầu hạ đã hơn hai năm, chưa từng thấy tên thái giám nào có thể ở gần chủ tử, Thái Hậu nương nương rất ghét thái giám là chuyện mà mọi người đều biết. Vị Diêu công công trước mắt này, Thái Hậu nương nương không chỉ nguyện ý để hắn dìu đi, lại còn bảo hắn vào điện nghe phân phó...... Tiểu cung nữ rất kinh ngạc, liền nhìn Diêu Hỉ thêm vài lần.

Diêu Hỉ bị nhìn chằm chằm đến mức có chút ngượng ngùng, da mặt của nàng lúc dày lúc mỏng, nghe cung nữ nói như vậy nàng liền cảm ơn, rồi lết cái chân què vào trong điện.

Trong điện có đặt mấy cái rương lớn, Vạn Tất thấy Diêu Hỉ tới thì nâng mắt lên hỏi: "Biết chữ không?"

"Bẩm chủ tử, miễn cưỡng có thể biết được vài chữ." Diêu Hỉ vội vàng trả lời.

Vạn Tất chẳng qua chỉ thuận miệng hỏi, muốn nhìn một chút xem Tiểu Yêm Lư ở Ninh An Cung có thể làm được cái gì. Tiểu Yêm Lư trông yếu đuối mong manh, chỉ sợ những việc nặng bình thường mà thái giám hay làm hắn không làm nổi. Nàng không ngờ rằng Tiểu Yêm Lư lại biết chữ: "Không phải ngươi nói người nhà của ngươi đều bị ngươi khắc chết rồi sao? Đám buôn người sẽ dạy ngươi sao?"

"Khi còn nhỏ nô tài từng vào thư viện mấy ngày." Diêu Hỉ trả lời. Đối với chữ phồn thể, nàng vốn chỉ biết đọc không biết viết, sau khi xuyên đến đây, nàng đã đọc không ít sách truyện, đọc nhiều cũng sẽ viết một chút. Chỉ là chữ viết của nàng thật là một lời khó nói hết......

"Biết chữ là được rồi. Chân của ngươi bị thương, không làm được những việc khác, chỉ là Ninh An Cung không nuôi người nhàn hạ, cho ngươi thời gian hai ngày, ngươi phải ghi chép phân loại mấy đồ vật trong rương vào sổ sách cho ai gia." Vạn Tất chỉ vào mấy cái rương lớn rồi nói một cáchhời hợt. Có hai nguyên nhân khiến nàng phân phó Diêu Hỉ làm việc này, một là xem năng lực của Tiểu Yêm Lư, hai là xem tay chân của tên nô tài này có sạch sẽ không.

Có những tên nô tài có tâm tư xấu xa, khi nhìn thấy đồ đạc vừa nhiều vừa để lung tung, nghĩ rằng dù cho thiếu hai thỏi vàng ba thỏi bạc sẽ không có ai nhận ra, liền nhét vào túi riêng, có người cẩn thận một chút sẽ giảm số lượng trong danh sách, nếu không tỉ mỉ thật sự đúng là không thể phát giác ra được.

Mấy rương đồ vật này là do huyện lệnh Tai huyện và hai thương hộ bị bắt đưa tới, tuy Vạn Tất không sai người xem qua trước, nhưng thường những người tặng đồ sẽ gửi danh sách vật phẩm kèm theo, tổng cộng có bao nhiêu thứ trong lòng nàng biết rõ. Chờ Tiểu Yêm Lư ghi chép sổ sách xong, nếu số lượng nhiều hơn thì Tiểu Yêm Lư không có năng lực, nếu số lượng ít hơn thì là nhân phẩm của hắn không ổn, vậy thì đừng trách nàng ra tay trị tội.

Vạn Tất nghĩ như vậy liền liếc mắt nhìn Diêu Hỉ một cái. Dung mạo của Tiểu Yêm Lư thật sự rất dễ gây chú ý, nếu hắn là cô nương gia, chỉ sợ có thể đè bẹp các nữ nhân trong hậu cung. Có điều hoa dung nguyệt mạo cũng không bằng tâm hồn tinh xảo đặc sắc, Vạn Tất không nông cạn như Minh Thành Đế, nếu nàng muốn xem mỹ nhân thì tự mình soi gương cũng giống vậy thôi. Tiểu Yêm Lư này nếu cách làm người không ổn thì hắn không cần tồn tại.

"Nô tài tuân chỉ." Diêu Hỉ cười nhận lệnh. Kiểm kê đồ vật mà thôi, hơn nữa còn có thời gian hai ngày, chân của nàng bị thương, những chuyện không cần đi lại như vậy đối với nàng thật là tốt.

"Thuốc trật khớp mà Phó thái y đưa cho ngươi có mang theo bên mình không?" Vạn Tất lại hỏi.

Diêu Hỉ lấy một chiếc bình sứ màu đen từ trong ngực ra rồi nói: "Có mang theo. Đồ vật mà chủ tử ban cho, thời thời khắc khắc nô tài đều để trong lòng để ghi nhớ ân tình của chủ tử."

Nói năng ngọt xớt. Vạn Tất trừng mắt nhìn Diêu Hỉ một cái, sắc mặt của nàng chợt tối sầm lại. Chả trách lúc nãy khi té ngã có thứ gì đó rất cứng làm ngực nàng bị đau, nàng ngại đám nô tài ở đó nên không dám nói cái gì, chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn, bây giờ vẫn còn hơi đau đau. Ngực của Tiểu Yêm Lư cứng như có bìa cứng thì không nói, trên bìa cứng lại còn có ám khí.

"Bôi thuốc xong thì lập tức làm việc đi." Vạn Tất phân phó xong liền dắt theo đám người Nguyên Thiến vào noãn các bên cạnh, để lại Diêu Hỉ một mình làm bạn với cái rương ở trong điện. Nàng muốn thử thách nhân phẩm của Tiểu Yêm Lư, vì thế liền dẫn mọi người đi, tạo điều kiện cho Diêu Hỉ gây án.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro