Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy rằng tay chân của Diêu Hỉ không nghe lời, nhưng ý thức lại vô cùng thanh tỉnh. Nàng biết mình vì kính trưởng công chúa điện hạ một ly rượu mà khiến bản thân mơ hồ, cũng biết nếu nàng nghe lời trưởng công chúa, ở đây đến khi tỉnh rượu, lúc về Ninh An Cung chỉ sợ là dữ nhiều lành ít.

Không nói đến tính tình của Thái Hậu nương nương thần bí khó lường, bây giờ nàng vẫn chỉ là tiểu tạp dịch làm mấy việc vặt vãnh, phía trên còn có quản sự. Ngày đầu tiên làm việc đã vắng mặt nửa ngày, nói thế nào cũng không cãi được. Sau này còn phải làm việc dưới trướng người ta, Diêu Hỉ không dám đắc tội với người ta.

"Công chúa điện hạ không cần lo lắng, nô tài không say quá đâu, lúc nãy là vì đứng không vững......" Diêu Hỉ chống lên mặt bàn, lảo đảo lắc lư muốn đi ra ngoài.

"Ừm......" Long Nghi ở bên cạnh rất có hứng thú nhìn dáng vẻ say rượu của Diêu Hỉ, nàng nhắc nhở: "Trước tiên công công đi đứng ngay hàng thẳng lối ra rồi hãy nói."

Diêu Hỉ đi tới cửa rồi bỗng nhiên dựa vào khung cửa bất động, nàng ngoái đầu nhìn về phía Long Nghi công chúa, cười ngây ngô: "Nô tài có thể mượn phòng tắm trong cung của công chúa điện hạ để dội gáo nước lạnh được không?"

Nàng muốn làm cho tinh thần tỉnh táo lại, giờ phút này, men say và cơn buồn ngủ ủ rũ đang cùng nhau dâng lên, chúng âm mưu cắn nuốt lý trí của nàng, Diêu Hỉ không dám chiểu theo cơ thể mình. Vạn nhất không cẩn thận ngủ lại ở chỗ của trưởng công chúa, công chúa điện hạ vì muốn giúp nàng ngủ thoải mái một chút liền ra lệnh cho thái giám giúp nàng cởi y phục thì xong đời.

Long Nghi phân phó thái giám bên cạnh: "Dẫn Diêu công công đến phòng tắm ở hậu viện."

Diêu Hỉ không đi nổi, chỉ có thể để tên thái giám kia dìu đi, khi đến cửa phòng tắm, Diêu Hỉ liền nói cảm ơn: "Làm phiền công công."

"Nước đã chuẩn bị xong cho Diêu công công rồi, để ngay bên cạnh thùng tắm. Nước nóng lạnh đều có cả, công công có thể tự mình làm không......" Thái giám kia thấy Diêu Hỉ đi đường còn không nổi, nói chuyện cũng không lưu loát, hắn lo lắng Diêu Hỉ sẽ chết chìm trong đó, không khỏi lo lắng nói: "Hay là ta ở lại giúp công công?"

"Không cần!" Diêu Hỉ cười rồi bước vào phòng tắm, rầm một cái nàng khép cửa lại, chặn cả thanh chốt.

Trong phòng tắm, khí nóng lượn lờ, phản ứng đầu tiên của Diêu Hỉ không phải là nhảy vào nước tắm rửa, mà là nhanh chóng để hai con thỏ ngọc trước ngực sắp ngạt thở chết được nhào ra hít thở không khí. Nàng dùng đôi tay vụng về đang không nghe theo trí não sai khiến để cởi bỏ xiêm y, sau đó cởi từng vòng vải bố đang quấn ngực thật chặt xuống.

Thoải mái! Quá con mẹ nó thoải mái! Đây là cảm giác tự do nha!

Diêu Hỉ dựa vào phía sau cửa, nàng cúi đầu nhìn bộ ngực vừa mới được giải phóng, huhuhu~~~ nó bị thít chặt thành màu đỏ rồi.

Thân thể trần trụi đi đến cạnh thùng tắm, Diêu Hỉ bám vào thành, cầm lấy gáo hồ lô múc từng gáo nước lạnh dội xuống đầu.

Aaaaaa!!!!!

Gáo nước lạnh này đã dội tỉnh hơn phân nửa men say, sau khi Diêu Hỉ thanh tỉnh hơn nhiều mới dám bước vào thùng tắm. Nàng muốn nhân cơ hội này tắm rửa tỉ mỉ một lần, lúc về Ninh An Cung nàng không thể có được cơ hội tốt như vậy. Tắm rửa là một vấn đề khó khăn không nhỏ, đi nhà xí cũng có nguy cơ tứ phía, khó nhất chính là thời gian hành kinh của nàng sắp đến rồi.

Trước kia ở Tư Uyển Cục, nàng ở một mình một phòng, xuất cung cũng rất tiện. Khi xuất cung nàng thường lén mua bông và vải bông, mang về phòng tự mình làm thành miếng lót bằng vải bông là có thể sử dụng.

Đối với chuyện hành kinh, chi tiêu của Diêu Hỉ lớn hơn nhiều hơn so với các cung nữ khác. Nữ tử cổ đại khi đến kỳ đều dùng vải trắng may thành túi, bên trong đựng tro than, làm giống như một cái tã vậy, sau khi dùng xong thì loại bỏ chất thải đi, giặt sạch túi, phơi khô là có thể tái sử dụng.

Riêng nàng không tiếp nhận được tro than, cũng không có điều kiện giặt sạch túi cho nên nàng toàn dùng bông và vải bông thiết kế thành băng vệ sinh, khi thay băng thì trực tiếp vứt vào chậu than đốt thành tro, thứ vứt ra ngoài chỉ còn là tro tàn, đương nhiên không có ai nghi ngờ.

Tuy rằng như vậy vừa an toàn vừa tiện lợi, nhưng lại có hai khuyết điểm trí mạng.

Một là tốn rất nhiều bạc. Số bạc nàng kiếm được trong cung hơn phân nửa đều là dùng cho kỳ kinh nguyệt.

Hai là mỗi tháng luôn có mấy ngày như vậy, trong phòng nàng sẽ có mùi khét vì thiêu đồ cực kỳ khó ngửi.

Có điều bây giờ nghĩ lại, những thứ này đều không tính là cái gì, có thể giữ được mạng nhỏ mới là quan trọng nhất.

Trước mắt điều kiện để làm chuyện đó ở Ninh An Cung khó hơn rất nhiều, bốn người ở cùng một phòng, nếu thời gian nguyệt sự đến thì nàng phải làm sao bây giờ? Nàng phải làm sao bây giờ?

Diêu Hỉ nằm trong thùng tắm, vẻ mặt đầy u sầu.

Nàng phải mau chóng nghĩ cách, trước khi kỳ kinh nguyệt tới, nàng phải giải quyết được vấn đề chỗ ở.

***

"Vui đến quên trời quên đất ha!" Vạn Tất đang đọc sách, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn ra cửa rồi nói một câu không đầu không cuối như vậy.

Đã thất tình một canh giờ, Nguyên Thiến cô cô không nghe rõ Thái Hậu nương nương nói gì, nàng cho rằng chủ tử có gì cần phân phó, liền vội vàng xốc lại tinh thần rồi hỏi: "Nương nương nói gì ạ?"

"Không có gì!" Vạn Tất liếc mắt nhìn cánh cửa trống rỗng. Xem ra Tiểu Yêm Lư và Long Nghi công chúa quả nhiên rất hợp ý, lần đầu tiên gặp mặt, họ vừa uống vừa trò chuyện đến nửa đêm, gặp lại nhau lại uống nữa. Có lẽ đây là cái gọi là "rượu gặp tri kỷ thì ngàn ly cũng ít"!

Long Nghi còn muốn đưa vật nhỏ Diêu Hỉ đến đất phong? Nằm mơ đi! Đồ mà Vạn Tất nàng đã nhìn trúng, nàng chưa bao giờ để ai cướp mất!

"Nguyên Thiến!" Vạn Tất ném quyển sách trong tay sang một bên, bực bội nói: "Đến nhà kho lấy mấy vò rượu ra đây. Rượu mạnh nhất ấy!" Tiểu Yêm Lư uống rượu giỏi như vậy, vậy nàng sẽ cho hắn uống đủ!

Nguyên Thiến kinh sợ: "Phó thái y đã từng dặn dò, nương nương mấy ngày nay không được uống rượu mạnh."

"Bảo ngươi đi thì đi đi!" Vạn Tất có chút buồn bực. Nàng cảm thấy mình hơi điên rồi, từ lúc sáng mở mắt cho đến bây giờ chỉ tìm Tiểu Yêm Lư.

Muốn viết chữ để Tiểu Yêm Lư sáng mắt, sẵn tiện sùng bái mình một chút! Kết quả người ta đi đến chỗ Long Nghi.

Nhìn lá thư không biết của tên thái giám nào viết cho Tiểu Yêm Lư, muốn biết Tiểu Yêm Lư sau khi đọc xong thư sẽ phản ứng thế nào. Kết quả người ta vẫn ở chỗ Long Nghi.

Nhàm chán muốn trêu chọc Tiểu Yêm Lư, đọc sách mệt mỏi muốn gặp Tiểu Yêm Lư. Kết quả người ta tiếp tục ở chỗ Long Nghi.

Bây giờ là mấy giờ? Còn chơi ở bên ngoài? Quên mất mình là người của Ninh An Cung rồi à?

Tiểu Yêm Lư chính là loại nô tài khi cứ lắc lư ở trước mặt ngươi, ngươi sẽ thấy phiền, nhưng lâu dài không thấy thì lại có chút nhớ thương.

Vạn Tất cực ít nhớ thương bất kỳ ai hay bất cứ thứ gì, cảm xúc bực bội bất an này khiến nàng rất khó chịu, hơn nữa nó còn là sự khó chịu chưa bao giờ có.

Bỗng nhiên cảm thấy bên ngoài có bóng người màu đen, Vạn Tất ngẩng đầu lên liền nhìn thấy người tới là Minh Thành Đế, Đường Hoài Lễ vẫn giống như thường lệ, hắn chờ ở cửa điện, không đi vào trong.

Vạn Tất thấy là Minh Thành Đế liền lãnh đạm cúi đầu: "Không phải đã nói rồi sao? Hoàng Thượng không cần ngày ngày tới thỉnh an. Ngươi không chê phiền toái, ai gia cũng thấy phiền!"

Minh Thành Đế nhận lấy bầu rượu trong tay Đường Hoài Lễ, đi vào trong điện rồi nói: "Trẫm có chút chuyện phiền lòng, muốn tâm sự với Thái Hậu."

Lúc này Nguyên Thiến đang cùng mấy cung nữ ôm hai vò rượu đến đây, Minh Thành Đế cười nói: "Thái Hậu thật là liệu sự như thần, biết trẫm muốn tìm ngươi uống rượu, ngay cả rượu cũng chuẩn bị rượu sẵn."

Vạn Tất trừng mắt nhìn Minh Thành Đế một cái. Biết cái đếch gì, bây giờ nàng không có tâm tình nghe Minh Thành Đế lải nhải.

Nguyên Thiến nghe Hoàng Thượng nói muốn tìm Thái Hậu uống rượu, liền thức thời mà ra ngoài điện.

Đường Hoài Lễ nhìn Nguyên Thiến cười vô cùng dịu dàng, rồi chào hỏi: "Nguyên Thiến cô cô." Hôm nay Hoàng Thượng chỉ dẫn theo ông đến đây, không biết tại sao cung nhân của Ninh An Cung cũng không ở đây, giờ phút này trước cửa chỉ có hắn và Nguyên Thiến đứng, Đường Hoài Lễ mới dám trò chuyện với Nguyên Thiến.

Thật ra không cần thật sự nói gì đó, chỉ cần chào hỏi một chút Đường Hoài Lễ đã cảm thấy rất tốt rồi. Hai người bọn họ đều là người được chủ tử sủng ái nhất, mà cũng bởi vì được sủng ái cho nên mỗi ngày mười hai canh giờ họ đều phải hầu hạ trước mặt chủ tử, lúc nào cũng phải sẵn sàng đợi lệnh. Đường Hoài Lễ nhớ mang máng, lần cuối cùng ông dùng cơm với Nguyên Thiến ở nhà riêng đã là chuyện của mấy tháng trước. Hai người quen biết nhiều năm, thời gian thật sự làm bạn lại ít ỏi không có mấy.

Đường Hoài Lễ đã sớm tích đủ của cải, nếu trở thành một thái giám bình thường, nói không chừng ông có thể dẫn theo người tình cùng nhau xuất cung sống những ngày tháng yên bình. Nhưng ông không cẩn thận leo lên quá cao, không xuống được, nếu thoái lui, ngày ấy chờ đợi ông không phải là cáo lão hồi hương, mà là cái chết. Chưa kể ông có rất nhiều chuyện phải làm, vụ án của lão hữu Diêu đại nhân, tiền đồ của mấy đứa con nuôi, còn có Mạnh Đức Lai như hổ rình mồi...... Nghĩ vậy, ánh mắt của Đường Hoài Lễ chua xót nhìn Nguyên Thiến, không biết những ngày tháng như vậy đến bao giờ mới kết thúc.

"Hừ ——" Nguyên Thiến hừ nhẹ một tiếng, đưa tầm mắt về phía núi xa.

Đường Hoài Lễ vừa thấy bầu không khí không đúng liền nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy? Nàng bị Thái Hậu nương nương mắng?"

Nguyên Thiến thật sự khổ sở trong lòng, nàng căn bản không muốn đứng chung một chỗ với Đường Hoài Lễ, nhưng nàng sợ Thái Hậu nương nương lúc nào cũng có thể phân phó, nàng chỉ có thể đứng chờ ở ngoài điện. Đường Hoài Lễ ở bên cạnh liên tục hỏi nàng làm sao vậy, sợ có người đi ngang qua nghe thấy cái gì, Nguyên Thiến chỉ đành thấp giọng nói: "Đường công công hà tất phải giả bộ hồ đồ?"

Đường Hoài Lễ không có giả vờ, ông là thật sự hồ đồ. Có rất nhiều lúc, ông cảm thấy tâm tư của nữ nhân còn khó đoán hơn tâm tư của đế vương.

Nguyên Thiến không muốn tiếp tục hàn huyên, sợ mình không nhịn được sẽ khóc ra tiếng. "Ở đây không tiện nói chuyện." Nguyên Thiến nói xong câu này liền đưa tầm mắt ra núi xa, nước mắt đã vỡ đê ở trong lòng.

***

Thần sắc Minh Thành Đế sầu khổ, hắn rót rượu cho Vạn Tất, rượu vừa chảy ra, Minh Thành Đế đã ngửi thấy mùi vị không thích hợp: "Rượu mạnh? Không phải Thái Hậu không uống được sao?"

Hắn bưng ly rượu của Vạn Tất lên ngửi thử, rồi đẩy cái ly đến trước mặt mình, lấy cái ly rỗng rót cho Vạn Tất loại rượu nhẹ mà hắn mang tới rồi nói: "Thái Hậu uống cái này đi, không tổn hại đến thân thể."

"Ai gia không uống gì hết." Vạn Tất đẩy ly rượu ra. Minh Thành Đế vừa uống rượu sẽ lải nhải không yên, không những lải nhải còn thích khóc, hôm nay Vạn Tất có chút phiền lòng, thật sự không muốn nghe Minh Thành Đế kể khổ, dù sao nói đi nói lại cũng chỉ có những lời này. "Có phải người Phùng gia các ngươi đều thích uống rượu đúng không? Long Nghi cũng thế, mỗi ngày quá nửa đêm đều chạy đến Vọng nguyệt đình uống say mèm, nếu không huynh muội hai ngươi uống cùng nhau đi? Vì sao còn muốn làm tổn thương ai gia?"

Minh Thành Đế cười khổ nói: "Nha đầu Long Nghi kia không muốn uống với trẫm, Thái Hậu không phải không biết, tính tình của nó rất độc."

Vạn Tất nói với vẻ mặt chân thành tha thiết: "Ai gia cũng không muốn!"

"Thái Hậu hà tất phải khẩu thị tâm phi chứ? Nào. Trẫm kính Thái Hậu một ly trước." Minh Thành Đế bưng ly rượu lên muốn uống.

"Không được uống!" Vạn Tất có chút đau đầu: "Hoàng Thượng ngươi thật sự không nhớ rõ hay là giả ngu? Ngươi có biết sau mỗi lần uống say, ngươi sẽ làm cái gì hay không? Một chút ấn tượng cũng không có sao?"

Minh Thành Đế bị dọa đến ngây ngẩn cả người.

Ý gì? Hắn làm cái gì?

Một ý nghĩ vô cùng đáng sợ, hoang đường không thể tha thứ dần hiện lên trong đầu Minh Thành Đế ...... Hắn sẽ không say rượu thất thố, ép Vạn Tất làm cái gì đó chứ?

Trời ạ!

Sầu cũ chưa đi, sầu mới đã đến! Tuy hắn không coi Vạn Tất là mẫu hậu, nhưng hắn vẫn luôn coi Vạn Tất là nữ nhân của phụ hoàng hắn. Cho dù phụ hoàng hắn đến chết vẫn chưa chạm vào Vạn Tất, nhưng cương thường luân lý không thể làm trái được! Nếu như thật đã xảy ra chuyện gì, vậy lần đầu tiên của Vạn Tất chẳng phải là......

Trời ạ!

Minh Thành Đế rất muốn khóc. Hắn uể oải vò đầu mình rồi hỏi Vạn Tất: "Sao ngươi không ngăn trẫm chứ! Trẫm uống say nhưng ngươi không say!" Minh Thành Đế bỗng nhiên có một suy nghĩ càng không tốt hơn, đừng nói nha đầu Vạn Tất này vẫn luôn dành trái tim cho hắn nha?

Cho nên mới cự tuyệt phụ hoàng?

Trời ạ!

Minh Thành Đế sắp điên rồi. Bên ngoài sắc trời bỗng nhiên thay đổi, tiếng sét đánh ầm ầm vang lên, giờ phút này, tâm cảnh của Minh Thành Đế không khác gì thời tiết bên ngoài. Thiên lôi cuồn cuộn! Mưa to gió lớn!

Vạn Tất sầu bi nói: "Cản ngươi? Ai gia cản được chắc?" Mỗi lần Minh Thành Đế uống say đều lôi kéo nàng luyên thuyên lảm nhảm, bịt chặt lỗ tai cũng không có tác dụng, nàng cũng không thể dùng đồ vật bịt chặt miệng Minh Thành Đế chứ? Dù sao hắn cũng là thiên tử, Vạn Tất chỉ dám đấu võ mồm với Minh Thành Đế, nào dám ra tay với thiên tử? Nàng đâu có điên.

"Ngươi không ngăn cản được thì gọi người hỗ trợ được mà! Nô tài của Ninh An Cung nô tài của Càn Thanh cung!" Minh Thành Đế rối rắm che mặt, không dám nhìn Vạn Tất. Hắn thật sự không nhớ nổi cái gì, một chút ấn tượng cũng không có. Mỗi lần tới Ninh An Cung uống say, ngày hôm sau tỉnh lại hắn đã ở Càn Thanh cung, trong khoảng thời gian đó đã xảy ra chuyện gì, hắn căn bản không nhớ nổi.

"Bao lâu nay lúc hai ta uống rượu nói chuyện có người nào khác ở đây không? Hơn nữa, dù bọn nô tài có gan tày trời, cũng không dám động thủ với Hoàng Thượng ngươi!" Vạn Tất vô cùng ghét bỏ nhìn Minh Thành Đế rồi nói: "Tóm lại hôm nay Hoàng Thượng đừng uống rượu. Ai gia thật sự không có hứng."

Không có hứng? Minh Thành Đế lấy hết can đảm khó có thể tin nhìn về phía Vạn Tất: "Ý của Thái Hậu là...... Hôm nay ngươi không có hứng...... Vậy là cũng có lúc ngươi có hứng sao......"

"Không phải có đôi khi ta thấy Hoàng Thượng rất đáng thương hay sao?" Vạn Tất thở dài nói: "Dù sao chuyện cũng không lớn, ráng nhịn chút là nó đi qua. Ai gia hiểu quốc sự nhiều, áp lực của Hoàng Thượng cũng lớn, thôi thì thỉnh thoảng để Hoàng Thượng phát tiết với ai gia một chút cũng được."

Phát tiết? Minh Thành Đế đã bị dọa sắp ngất đến nơi, Vạn Tất cởi mở đến vậy sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro