Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vạn Tất vừa ra khỏi Thái Hòa Môn, Diêu Hỉ liền lập tức tiến lên đón.

"Lúc nãy nương nương thật uy phong, ở trước mặt nương nương, đám bá quan văn võ còn không dám thở mạnh." Diêu Hỉ thật sự bội phục Thái Hậu nương nương.

Vạn Tất liếc mắt nhìn Diêu Hỉ hôm nay cực kỳ chân chó, nàng vừa đi xuống bậc thang vừa hỏi: "Lúc bãi triều, ngươi ở ngoài cửa có nghe thấy ai ra ngoài mắng ai gia không?"

Trong lòng Diêu Hỉ rơi lộp bộp. Xem ra nương nương rất tự hiểu lấy mình, lúc nãy khi rời đi, có rất nhiều người lẩm nhẩm lầm nhầm mắng Thái Hậu nương nương. Dù sao các đại thần đều là người có ăn có học, đương nhiên không mắng người thô tục như phường chợ búa, nhưng khi người làm công tác văn hoá chửi mắng người ta, họ không dùng lời thô tục nhưng ý nghĩa câu chửi còn ác độc hơn nhiều. Diêu Hỉ nghe hiểu không ít, nhưng nàng không có can đảm thuật lại.

Tính cách của nương nương âm tình bất định, vạn nhất ngài ấy trị tội nàng thì phải làm sao?

"Làm gì có ai dám mắng nương nương đâu? Có điều nô tài thật sự đã nghe thấy vài tiếng oán giận." Diêu Hỉ nói.

Vạn Tất không hỏi lại. Tiểu Yêm Lư không quen biết những tên đại thần đó, nàng không thể hỏi ra là tên thần tử nào đã nói năng lỗ mãng với nàng, hơn nữa số người mắng nàng quá nhiều, nếu thật sự so đo thì so đo không xuể.

"Trở về gọi Nguyên Thiến, hôm nay hai ngươi cùng ai gia đến Càn Thanh cung dùng cơm trưa!" Vốn dĩ không gọi Nguyên Thiến cũng không sao, tuy rằng tay chân của Diêu Hỉ hơi vụng về một chút, nhưng vẫn có thể hầu hạ được. Chủ yếu là Vạn Tất muốn xem náo nhiệt của Nguyên Thiến và Đường Hoài Lễ, liền cố ý kéo Nguyên Thiến đi cùng.

Nghĩ lại, bây giờ những người bên cạnh mà nàng tín nhiệm nhất, một người là Nguyên Thiến, người còn lại chính là Diêu Hỉ. Cho nên cho dù Diêu Hỉ ngẫu nhiên sẽ làm ra cử chỉ bất kính, nàng cũng sẽ nhẫn nhịn.

Số người muốn giết nàng quá nhiều, bỗng nhiên lại xuất hiện một người thật lòng để ý đến an nguy của nàng như Diêu Hỉ, thật sự rất khó có được, cho dù sự để ý đó là vì hắn ái mộ nàng. Số người sợ nàng cũng quá nhiều, bỗng nhiên lại xuất hiện một người không hiểu quy củ không sợ chết như Diêu Hỉ, cũng rất khó có được. Nô tài vừa trung thành vừa thú vị như vậy, Vạn Tất không nỡ giết.

Nàng thấy Diêu Hỉ vẫn đang cười ngây ngô, liền hỏi: "Cười ngây ngô cái gì?"

Diêu Hỉ vẫn đang đắm chìm trong hành động vĩ đại của Thái Hậu nương nương khi đại náo Thái Hòa Môn: "Nô tài khâm phục nương nương! Nghĩ đến chuyện lúc nãy ở Thái Hòa Môn, nô tài cảm thấy có thể được hầu hạ bên cạnh chủ tử lợi hại như nương nương, đây thật sự là phúc khí đã tu luyện mấy đời mới có được."

Vạn Tất nhớ tới đêm qua cũng có một kẻ cười ngây ngô - Nguyên Thiến. Nguyên Thiến nhớ tới Đường Hoài Lễ nên cười, Tiểu Yêm Lư nhớ tới nàng liền cười, hây da, tình yêu nha! Vạn Tất bỗng nhiên có một suy nghĩ: Nếu Tiểu Yêm Lư không phải thái giám thì tốt rồi.

Nuôi một nam sủng thật lòng ái mộ mình, dung mạo vóc dáng xinh đẹp, tâm tư cũng sạch sẽ như vậy đúng là không tệ.

Nàng nghĩ như vậy, liền không khỏi nhìn Diêu Hỉ thêm vài lần, da trắng mắt hạnh má đào, khí chất nam tử thì hơi thiếu một chút, nhưng lại khiến người ta sinh ra xúc động muốn kéo vào lòng mà thưởng thức.

Haizz! Sao Tiểu Yêm Lư lại không phải một nha đầu chứ! Vì sao nhất định phải là thái giám?

Vạn Tất hận thái giám là một chuyện, mấu chốt nhất là nàng không tiếp thu được thân thể của thái giám, tuy nàng chưa từng nhìn thấy, nhưng cũng biết đại khái chuyện là như thế nào. Thân thể như vậy thật đáng sợ, Vạn Tất nghĩ đến vết thương bên dưới của Diêu Hỉ, nghĩ đến đây, tâm tư muốn nhận Diêu Hỉ làm nam sủng trong nháy mắt liền không còn.

Hơn nữa Tiểu Yêm Lư đã có nhân tình, mặc kệ tâm tư của hắn có đặt trên người cung nữ ở Chung Linh cung hay không, ít nhất hai người họ là người yêu danh chính ngôn thuận.

"Ngươi không cần đến Càn Thanh cung nữa. Vừa được thăng chức, ai gia cho ngươi nửa ngày nghỉ phép, đến Chung Linh cung báo tin vui cho nhân tình của ngươi đi!" Trong lòng Vạn Tất có chút chua chua. Mặc kệ phân lượng của nàng trong lòng Tiểu Yêm Lư nặng bao nhiêu, trong mắt người khác, Tiểu Yêm Lư vẫn là người của cung nữ kia.

Chung Linh cung? Nhân tình?

Diêu Hỉ nghĩ nghĩ. Không phải Thái Hậu nương nương đã hiểu lầm nàng và Hạ Thu cô cô có gì đó chứ?

"Người nương nương đang nói đến là Hạ Thu cô cô bên cạnh Từ mỹ nhân sao?" Chuyện này không thể nói đùa được, nàng chỉ là một thái giám thì không sao, nhưng không thể để ảnh hưởng đến sự trong sạch của Hạ Thu cô cô được! Thật ra các cung nữ đều không tình nguyện có quan hệ với thái giám, họ đều muốn làm tiểu chủ tử, hoặc là sau khi xuất cung sẽ gả cho người ta, chỉ có kẻ điên mới yêu đương với thái giám.

Diêu Hỉ lập tức giải thích nói: "Nương nương hiểu lầm rồi. Hạ Thu cô cô sao có thể để ý nô tài được?"

Sắc mặt của Vạn Tất không tốt lắm: "Cung nữ ở Chung Linh cung dám chướng mắt ngươi? Xét về thân phận ngươi chính là Thiếu giám tứ phẩm, là người hầu ha của ai gia, nàng ta chẳng qua chỉ là một tỳ nữ bên cạnh Từ mỹ nhân mà thôi." Tiểu Yêm Lư đang vào độ xuân thì, cung nữ ở Chung Linh cung còn già hơn nàng. Tuổi tác coi như bỏ qua đi, nhưng xét về dung mạo thì cung nữ kia còn kém xa Tiểu Yêm Lư! Nàng ta còn dám chướng mắt Tiểu Yêm Lư?

Diêu Hỉ không hiểu vì sao nương nương lại đột nhiên tức giận đến mức như vậy. Chẳng lẽ...... Ngài ấy giận vì nàng tự coi nhẹ mình, làm mất mặt Ninh An Cung?

Hây da! Thật đúng là. Bây giờ nàng là người của Ninh An Cung, là người của Thái Hậu nương nương, nàng không thể hạ thấp chính mình.

"Nương nương nói đúng ạ." Diêu Hỉ vội phụ họa nói: "Tóm lại nô tài và Hạ Thu cô cô không có gì."

Đã đi đến trước kiệu, Vạn Tất lại hỏi: "Không có yêu đương với cung nữ nào sao?"

Diêu Hỉ trả lời theo tình hình thực tế: "Bẩm nương nương, không ạ." Nàng chỉ là một thái giám giả, nào dám gieo họa cho con gái nhà người ta, trước kia đã từng có tiểu cung nữ vẫy cành ô liu với nàng, Diêu Hỉ đã quyết đoán từ chối.

"Sau khi vào cung cũng chưa từng thích ai?" Trên mặt Vạn Tất có ý cười.

"Bẩm nương nương, không ạ." Diêu Hỉ trả lời rất chân thành.

Vạn Tất khẽ cười một tiếng rồi vào cỗ kiệu. Đâu phải không có, rõ ràng là thân phận quá cách biệt nên không dám nói thôi. Ai gia còn không biết một chút tâm tư nhỏ này của ngươi à? Vạn Tất "sáng mắt sáng lòng", đắc ý mà nghĩ.

Vạn Tất trở về cung điện của Long Nghi thay một bộ thường phục, hôm nay bộ quan phục nàng mặc lên triều đình quá long trọng, bây giờ chỉ là ăn cơm với con trai và con dâu thôi, vẫn nên ăn mặc tùy ý một chút. Thay y phục xong, nàng dẫn theo Diêu Hỉ cùng đến Ninh An Cung gọi Nguyên Thiến, sau đó đến Càn Thanh cung.

Đến Càn Thanh cung, Vạn Tất gác tay lên tay Diêu Hỉ đi ở đằng trước, Nguyên Thiến dẫn theo mấy tiểu cung nữ đi ở đằng sau.

Nguyên Thiến cảm thấy mình đã hoàn toàn bị thất sủng, trước đây vẫn luôn là nàng đỡ Thái Hậu nương nương, từ khi có Diêu Hỉ rồi, bên cạnh nương nương đã không còn vị trí của nàng nữa. Haizz, trước nay chỉ thấy người mới cười, đâu biết người xưa khóc. Nguyên Thiến bi thương mà đi theo vào bên trong.

***

Minh Thành Đế cũng thay một bộ thường phục, ngồi trên giường nói chuyện với Lan quý nhân.

Minh Thành Đế vẫn muốn hỏi cho rõ ràng, năm đó vì sao Lan quý nhân đang tốt như vậy bỗng nhiên muốn vào lãnh cung, người yêu trong truyền thuyết của Lan quý nhân rốt cuộc là ai: "Vậy chuyện năm đó chỉ là lời đồn thôi?"

Diêu Song Lan gật đầu: "Trước khi thần thiếp vào cung vẫn luôn ở khuê phòng, làm sao có thể quen biết được vị nam tử nào chứ? Năm đó có người tung lời đồn đại, nói trước khi thần thiếp vào cung đã tự định chung thân với một người ở ngoài cung, thần thiếp đã cảm thấy không đúng. Sau đó trong cung của thần thiếp quả nhiên xuất hiện một thái giám chưa tịnh thân, không biết hắn đã trà trộn vào cung như thế nào. Thần thiếp liền biết, lời đồn chỉ là sự khởi đầu, có người trăm phương ngàn kế để vấy bẩn sự trong sạch của thần thiếp, đẩy Diêu gia vào chỗ chết!"

"Vì sao chuyện của tên thái giám kia nàng không nói cho trẫm biết?" Minh Thành Đế có chút thất vọng, nàng không tin hắn có thể bảo vệ được nàng hay sao?

"Tên thái giám giả kia đã bị thần thiếp diệt trừ. Thần thiếp không nói cho Hoàng Thượng là vì thần thiếp biết Hoàng Thượng tin thần thiếp, chắc chắn sẽ làm chủ thay thần thiếp. Nhưng lúc đó chuyện Hoàng Thượng không nên làm nhất chính là để ý đến thần thiếp."

Diêu Song Lan kiên nhẫn giải thích những chuyện năm đó đã xảy ra với nàng: "Năm đó sau khi phụ thân bị khép tội không lâu, trong cung liền có lời đồn thần thiếp bất trung với Hoàng Thượng. Kẻ hãm hại thiếp và kẻ hãm hại Diêu gia chắc chắn là cùng một người, lúc Diêu gia bị buộc tội cũng là lúc thần thiếp đang được nhận thánh sủng, chỉ cần thiếp còn ở bên cạnh Hoàng Thượng, những người đó sẽ biết Diêu gia không thể tồn tại được. Thậm chí giả sử thần thiếp sinh hạ được long tử, Diêu gia Đông Sơn tái khởi chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian. Cho nên, đối với bọn họ mà nói, thần thiếp là người mà họ bắt buộc phải diệt trừ!

Nhưng một khi thần thiếp đã vào lãnh cung, đối với bọn họ mà nói, thần thiếp chỉ là một phế nhân không có khả năng uy hiếp, bọn họ sẽ không vì giết một người không có sức uy hiếp mà mạo hiểm phái người vào lãnh cung hành thích."

"Năm đó thần thiếp rời khỏi Hoàng Thượng chỉ vì muốn sống." Diêu Song Lan nhìn Minh Thành Đế, nàng nói những câu này đều là thật. "Thần thiếp dám vào lãnh cung trước khi Diêu gia bị định tội, là vì thần thiếp tin tưởng Hoàng Thượng sẽ trả lại sự trong sạch cho Diêu gia."

"Trẫm khiến nàng thất vọng rồi." Minh Thành Đế thở dài nói: "Vụ án của phụ thân bằng chứng như núi, trẫm chỉ có thể sung quân Diêu gia đến Nam Cương, đó là kế sách tạm thời."

"Thần thiếp hiểu rõ. Ít nhất Hoàng Thượng đã giữ lại mạng sống cho tất cả mọi người trong Diêu gia." Diêu Song Lan cảm kích nói.

"Vậy tại sao nàng lại nguyện ý rời khỏi lãnh cung?" Trong lòng Minh Thành Đế đang trông chờ một đáp án.

Diêu Song Lan cười nói: "Thần thiếp vẫn luôn nhớ đến Hoàng Thượng. Năm đó thần thiếp quá hồ đồ, cũng rất sợ chết. Sau khi ly biệt với Hoàng Thượng, so với cái chết, thần thiếp còn sợ không được gặp Hoàng Thượng hơn."

Minh Thành Đế rất cảm động, đang muốn nhân cơ hội không khí ngập tràn tình yêu, hắn nắm lấy tay nhỏ của Lan quý nhân, sau đó thăm dò thái độ của Lan quý nhân đối với việc thị tẩm. Hắn nghĩ trước đây nàng ấy không muốn, sau này lại chia ly lâu như vậy, nhất thời tình cảm dâng lên có lẽ sẽ nguyện ý cũng không chừng.

Kết quả tay còn chưa nắm được, Đường Hoài Lễ đã ở bên ngoài truyền lời: "Bẩm Hoàng Thượng, Thái Hậu nương nương tới."

Nha đầu chết tiệt kia! Đến chẳng đúng lúc gì cả. Minh Thành Đế thầm mắng Vạn Tất ở trong lòng vì đã làm hỏng chuyện tốt của hắn, lạnh mặt nói với Đường Hoài Lễ đang hầu hạ ở bên ngoài: "Sai người truyền thiện đi!" Vạn Tất mau chóng ăn xong rồi mau chóng về cung điện của Long Nghi đi, nàng ta không thể vì mình cô độc mà không cho người khác ngọt ngọt ngào ngào chứ!

Vạn Tất không khách khí, nàng không đợi Minh Thành Đế tới đã ngồi xuống trong phòng ăn, phía sau đứng bên trái là Nguyên Thiến, bên phải là Diêu Hỉ.

Vạn Tất  chơi ác quay đầu cười nói với Nguyên Thiến: "Có Diêu Hỉ hầu hạ là được, ngươi khó có dịp được tới Càn Thanh cung, không tìm ai kia để nói vài câu riêng tư à?"

Nguyên Thiến đỏ mặt: "Nương nương đừng chê cười nô tỳ."

Đường Hoài Lễ truyền lời cho Minh Thành Đế xong, lúc quay lại đây thì nghe thấy câu nói của Thái Hậu nương nương, thấy Thái Hậu nương nương cười nhìn hắn, trong lòng không khỏi có chút run rẩy. Từ trước đến nay, Thái Hậu nương nương không thèm nhìn đám thái giám bọn họ bằng nửa con mắt, sao hôm nay lại có một tiểu thái giám đi theo hầu hạ đằng sau, còn quỷ dị  cười với hắn?

Hắn bỗng nhiên có cảm giác bất an vì họa sắp ập xuống đầu. Không phải trong lúc vô ý, hắn đã đắc tội vị tiểu tổ tông này rồi chứ?

"Đường công công." Hôm nay Vạn Tất nhìn Đường Hoài Lễ cũng không cảm thấy đáng ghét như thường ngày. "Ai gia thăng cho tiểu Diêu tử nhà ta lên làm Thiếu giám, nhưng vẫn chưa đi theo trình tự của Tư Lễ Giám, làm phiền ngươi hao tâm tổn trí rồi?"

Diêu Hỉ kinh sợ. Nàng đã mặc y phục của Thiếu giám vào rồi, còn đến Tư Uyển Cục nghênh ngang đi vòng quanh một vòng, hóa ra nàng vẫn chưa phải là Thiếu giám chính thức? Chỉ là Thiếu giám Thái Hậu nương nương thăng bằng miệng? Nương nương thật là không thèm để Đường công công vào mắt nha, thái giám lên chức là chuyện của Tư Lễ Giám, vậy mà ngài ấy không thèm nói một tiếng, muốn thăng là thăng. Đỉnh của chóp!

"Sao nương nương lại nói vậy, mấy việc nhỏ này ngài phân phó người tới nói một tiếng là được. Có điều, vị công công bên cạnh nương nương muốn trực thuộc nha môn nào ạ?" Đường Hoài Lễ cúi người hỏi.

Vạn Tất không hề nghĩ ngợi: "Trực thuộc Tư Lễ Giám của các ngươi đi." Sau đó nàng nói với Nguyên Thiến: "Làm phiền cô cô nói chuyện của Diêu Hỉ cho Đường công công nghe, ở đây không cần ngươi hầu hạ nữa." Nói xong nàng còn nháy mắt với Nguyên Thiến.

Chuyện của Diêu Hỉ có ai hiểu rõ hơn chính bản thân Diêu Hỉ chứ? Nương nương chẳng qua là muốn trêu chọc nàng thôi! Nguyên Thiến không dám nói gì nữa, chỉ có thể đi đến chỗ Đường Hoài Lễ, lễ phép nói: "Mời Đường công công."

"Ngày thường hai ngươi cũng xa lạ như vậy sao?" Vạn Tất bị dáng vẻ ngượng ngùng của hai người chọc cười ra tiếng.

Nguyên Thiến đỏ mặt nhanh chóng bước ra khỏi phòng ăn, Đường Hoài Lễ như rơi vào trong sương mù mà đi theo.

Vạn Tất đang ở đây trêu chọc hai phu thê người ta đến mức sung sướng, Minh Thành Đế liền dẫn Lan quý nhân tới. Vạn Tất dừng cười nhìn về phía nữ nhân đằng sau Minh Thành Đế: "Vị này chính là Lan quý nhân trong lời Hoàng Thượng nói đúng không?" Nhìn kỹ còn tưởng rằng Tiểu Yêm Lư mặc váy đấy, có điều chỉ là thần thái trông rất giống mà thôi, nếu nhìn gần sẽ phát hiện hai người không thật sự giống nhau.

Nàng có ấn tượng với người này, ngày ấy khi nàng đến lãnh cung để sắp xếp trêu đùa Tiểu Yêm Lư, nàng đã gặp nữ tử này rồi. Nữ tử này thật sự không giống những nữ nhân khác ở trong lãnh cung, cho nên nàng mới nhớ rõ. Hôm nay chỉ nhìn thoáng qua, Vạn Tất liền không thích Lan quý nhân, nàng không thể nói ra tại sao, nhưng vừa nhìn đã cảm thấy không thích.

"Thần thiếp khấu kiến Thái Hậu nương nương." Diêu Song Lan hành lễ.

"Đứng lên đi!" Vạn Tất cười nói.

Khi Diêu Song Lan đứng dậy, nàng liền nhìn thấy tiểu thái giám đứng sau lưng Thái Hậu nương nương, phản ứng đầu tiên của nàng là giật mình, dung mạo của thái giám kia thật sự rất giống đệ đệ của nàng Diêu Hiển. Nàng nhìn chằm chằm thái giám kia, thái giám kia cũng mờ mịt mà nhìn nàng. Ánh mắt thái giám nhìn nàng rất xa lạ, ánh mắt đó đã xua tan suy nghĩ của Diêu Song Lan rằng người này có thể là đệ đệ của nàng.

Nếu là đệ đệ, không thể nào lại không nhận ra nàng.

Trước khi ngồi xuống, nàng không khỏi lại nhìn tên thái giám kia thêm vài lần, tuổi tác tương đồng, dung mạo cũng giống nhau, nhưng vóc dáng hơi thấp hơn một chút. Nếu đệ đệ không có chuyện gì, mà nam hài tử lớn rất nhanh, hẳn là sẽ cao hơn tên thái giám này một chút. Diêu Song Lan nghĩ đến đệ đệ liền có chút thất thần, có thiện ý mà cười với tiểu thái giám một cái.

Vạn Tất vẫn luôn nhìn Lan quý nhân, cũng chú ý tới ánh mắt không an phận của vị quý nhân này luôn dừng trên người Tiểu Yêm Lư, sau khi nhìn vài lần còn cười với Tiểu Yêm Lư nữa.

A, thật là tuỳ tiện.

Ấn tượng của Vạn Tất đối với người này lại càng xấu hơn. Làm trò trước mặt Hoàng Thượng thì thôi, nhìn thấy thái giám có dung mạo ưa nhìn cũng dám liếc mắt đưa tình? Nàng quay người nhìn Tiểu Yêm Lư đằng sau, Tiểu Yêm Lư căn bản không phản ứng lại Lan quý nhân, nàng lạnh lùng liếc mắt nhìn Lan quý nhân một cái rồi dời ánh mắt đi.

Hừ! Tiểu yêu tinh mị quân hoặc chủ, muốn câu dẫn Tiểu Yêm Lư nhà ta? Đáng tiếc trong lòng Tiểu Yêm Lư chỉ có ai gia, khuyên ngươi đừng có uổng phí sức lực nữa!

Ánh mắt của Vạn Tất nhìn Lan quý nhân vốn không vui vẻ gì, nay còn mang một chút địch ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro