Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diêu Hỉ đâu biết Thái Hậu nương nương lại nghĩ nhiều đến vậy.

Nàng thấy vị Lan quý nhân kia cứ nhìn chằm chằm mình, liền dời tầm mắt sang chỗ khác. Không thể không nói, Lan quý nhân thật sự là một đại mỹ nhân, nàng cũng muốn nhìn thêm vài lần cho no bụng đã con mắt. Nhưng đáng tiếc nàng không có lá gan đó, nàng ấy chính là nữ nhân của Hoàng Thượng. Nàng chỉ là một thái giám, dám nhìn chằm chằm nữ nhân của Hoàng Thượng trước mặt ngài ấy á? Coi như gan to bằng trời đi!

Thật ra cho tới bây giờ, Diêu Hỉ vẫn không rõ ràng lắm dung mạo của Thái Hậu nương nương dài ngắn thế nào.

Mỗi lần hầu hạ trước mặt nương nương, tầm mắt của nàng chỉ dám thoáng nhìn Thái Hậu nương nương một cái, sau đó hoặc là nhìn chăm chú về hướng khác, hoặc là cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào phượng nhan của nương nương.

Quy củ ở trong cung không cho phép nhìn thẳng vào mặt của chủ tử, không chỉ là long nhan của Hoàng Thượng, mà tất cả các chủ tử lớn nhỏ trong cung, đám nô tài đều không được nhìn thẳng.

Nghĩ như vậy, dưới sự thôi thúc của lòng hiếu kỳ, Diêu Hỉ liền lén nhìn về phía bóng lưng của Thái Hậu nương nương.

Thái Hậu nương nương ngồi trên ghế chếch về bên phải so với vị trí nàng đứng, chỉ cách nàng một bước chân, ngài ấy mặc một bộ thường phục màu tím đinh hương, eo thon, dáng vẻ lười biếng hơi đung đưa, không có nửa điểm phong tình của nữ nhân đã xuất giá, mỗi lần ngài ấy giơ tay nhấc chân đều là dáng vẻ yêu kiều của thiếu nữ xinh xắn. Đáng tiếc nàng không nhìn không thấy mặt của nương nương, lúc sáng nay nàng chỉ lo thổi đóa hoa hạnh trên mái tóc của nương nương, không chú ý đến dung mạo của nương nương trông như thế nào.

Trước mắt lòng hiếu kỳ trỗi dậy, muốn nhìn lại nhìn không thấy. Có điều cũng không sao, sau này nàng sẽ hầu hạ bên cạnh nương nương, có rất nhiều cơ hội để nhìn cho đủ.

Diêu Hỉ suy nghĩ, Thái Hậu nương nương chắc chắn là rất đẹp! Nữ tử có thể khiến Tiên Đế gia vừa phế hậu vừa lập di chiếu bảo vệ, ngoại trừ tâm hồn thú vị (quỷ dị) ra, chắc chắn phải có dung nhan kinh động lòng người.

Vạn Tất không biết Diêu Hỉ đang lén nhìn nàng, hoặc là trong mắt nàng, Diêu Hỉ không có lúc nào là không lén nhìn nàng. Giờ phút này, Diêu Hỉ thật sự đang nhìn nàng, nàng lại không biết. Tâm tư của Vạn Tất đều đặt trên người Lan quý nhân phía đối diện, sau khi dùng bữa xong, nàng giả vờ như đang nói chuyện phiếm để hỏi Lan quý nhân: "Nghe Hoàng Thượng nói, tối hôm qua Vu thị đã tự thiêu ở Cảnh Linh Cung? Ngươi không bị hoảng chứ?"

Hai tay của Diêu Song Lan đặt lên trên đầu gối, chậm rãi nói: "Thần thiếp tạ ơn Thái Hậu nương nương quan tâm. Mọi người phát hiện ra trận hoả hoạn rất sớm, liền mau chóng chạy ra ngoài, cho nên không bị hoảng sợ gì."

"Vu thị thật sự đã tự thiêu?" Vạn Tất hùng hổ doạ người nói: "Ai gia thấy nàng ta không giống loại người dám làm chuyện này."

"Nghe nói vậy." Diêu Song Lan trầm tĩnh đáp lại mỗi một vấn đề mà Thái Hậu nương nương ném sang.

"Nghe ai nói?"

"Sau khi vụ cháy xảy ra tình hình rất hỗn loạn, thần thiếp chỉ nghe người ta nói một câu, chưa kịp nghe rõ là giọng nói của ai."

"Ồ?" Vạn Tất ý vị thâm trường cười cười: "Vậy ai gia phải điều tra xem ai là người đầu tiên thông báo tin tức. Người đó rất có khả năng chính là kẻ đã giết chết Vu thị!"

Diêu Song Lan cười nhìn về phía Thái Hậu, trong lòng nàng đang rất lo lắng. Nàng có thể cảm nhận được địch ý từ phía Thái Hậu nương nương, nhưng lại không rõ vì sao. Trước khi vào lãnh cung, nàng từng đi theo Hoàng Thượng cầu kiến Thái Hậu nương nương vài lần, Thái Hậu nương nương thậm chí còn không nhớ được tên của nàng là gì. Nữ nhân trong hậu cung, ngoại trừ những người rất dễ nhận ra, Thái Hậu nương nương vẫn luôn không thèm để ý bất kỳ ai.

Hôm nay là làm sao vậy? Thái Hậu nương nương vẫn luôn ép hỏi nàng về vụ cháy ở Cảnh Linh Cung, chẳng lẽ nương nương đã điều tra được cái gì?

Diêu Song Lan càng nghĩ càng lo lắng. Nàng muốn nói sang chuyện khác, liền nhấc ấm trà trên bàn lên, rót cho Minh Thành Đế một ly trà rồi nói: "Hoàng Thượng mời uống trà." Lời nói là nói với Minh Thành Đế, nhưng bất luận là tâm tư hay ánh mắt nàng đều đặt ở nơi khác.

Vạn Tất bỗng nhiên phát hiện được vì sao nàng không thể thích nổi vị Lan quý nhân này.

Rõ ràng ngày đó khi nàng ngẫu nhiên gặp được nàng ta ở lãnh cung, nàng còn cảm thấy người này thân sống ở lãnh cung, nhưng vẫn có thể sống một cách có thể diện tôn quý, là một người không tầm thường. Nhưng khi nữ tử này đứng chung một chỗ với Minh Thành Đế, liền cho nàng một cảm giác rất không ổn. Nàng suy nghĩ nửa ngày mới nghĩ ra được, cảm giác này rốt cuộc là gì.

Tâm tư của vị Lan quý nhân này căn bản không đặt trên người hoàng đế.

Không phải tất cả nữ nhân trong hậu cung đều yêu hoàng đế, đại đa số đều có tâm tư uốn mình theo người, nhưng bất kể mục đích của đám nữ nhân này là gì, tâm tư hoặc nhiều hoặc ít vẫn đặt trên người hoàng đế. Dù sao nếu muốn tranh giành sự sủng ái của thiên tử, không dụng tâm một chút thì làm sao thành công được?

Nhưng vị Lan quý nhân này thì không phải như thế. Mới chỉ trải qua một bữa cơm thôi, mà số lần nàng ta nhìn Tiểu Yêm Lư còn nhiều hơn là nhìn Hoàng Thượng, đa số thời điểm ánh mắt đều rời rạc không biết nhìn đi đâu. Chỉ có một mình Hoàng Thượng là ngốc nghếch, đôi mắt vẫn luôn đặt trên người nữ nhân này.

Cuối cùng Vạn Tất cũng cảm nhận được cái gì gọi là cưới vợ thì quên mẹ.

Thượng Thiện Giám lại dâng lên vài món tráng miệng sau khi dùng bữa xong, Minh Thành Đế tự mình lấy cho Lan quý nhân một miếng bánh hoa mai, bẻ một miếng bánh muốn đút cho Lan quý nhân. Vạn Tất ăn dấm của nhi tử, chỉ vào món tráng miệng trước mặt Minh Thành Đế rồi nói: "Ai gia cũng muốn!"

Minh Thành Đế cười, đưa mắt ra hiệu cho cung nữ hầu hạ phía sau, cung nữ vội vàng đặt món tráng miệng mà Thái Hậu nương nương muốn ăn đến trước mặt nương nương. Minh Thành Đế hiếu thuận nói: "Thái Hậu thích thì là của Thái Hậu."

"Hoàng Thượng định để ai gia tự cầm ăn?" Trong lòng Vạn Tất đang rơi lệ. Nhi tử trên danh nghĩa quả nhiên không bằng nhi tử thân sinh, nàng đã nói dễ hiểu như vậy, nhi tử cũng không chịu đút cho nàng một miếng bánh.

Minh Thành Đế trừng mắt nhìn cung nữ vô tội: "Còn thất thần làm gì! Hầu hạ Thái Hậu nương nương dùng điểm tâm đi!"

"Càn Nhi! Ngươi bẻ miếng bánh cho ai gia!" Vạn Tất bướng bỉnh giống như một đứa con nít, không thể hiểu được mà bắt đầu tranh đấu thiệt hơn với Lan quý nhân.

Minh Thành Đế nhẫn nhịn chịu đựng ở trước mặt Vạn Tất đã quen, hắn không cảm thấy việc bẻ một miếng bánh cho Vạn Tất có gì to tát, hắn lo lắng một chuyện khác hơn. Người mù cũng có thể nhìn ra Vạn Tất đang phân cao thấp với Lan quý nhân, từ trước đến nay, Vạn Tất không quá để tâm đến các phi tử của hắn, nhưng hôm nay lại tràn đầy địch ý với Lan quý nhân.

Minh Thành Đế nghi ngờ, nha đầu Vạn Tất này thật sự có ý với hắn. Thấy hắn đối xử khác biệt giữa Lan quý nhân và những người khác, nàng mới để ý, cho nên liền bắt đầu tranh giành tình cảm.

Haizz! Đáng tiếc hắn chỉ có thể phụ lòng nha đầu này. Có điều ngay cả người trong nhà mà Thái Hậu cũng có thể nhớ thương, không khỏi quá bụng đói ăn quàng, hắn phải nhanh chóng tìm một nam sủng cho Thái Hậu mới được! Minh Thành Đế chua xót nhìn Vạn Tất "cô đơn thành bệnh", hắn gắp một miếng điểm tâm bỏ vào cái đĩa trước mặt nàng rồi nói: "Thái Hậu cũng tìm một người cùng dùng bữa với ngươi đi! Đừng liên tục chạy đến Càn Thanh cung."

Lan quý nhân mới trở về, Minh Thành Đế tạm thời an bài để nàng sống ở Càn Thanh cung. Không phải là hắn vội vã muốn làm gì đó với Lan quý nhân, mà là suy xét đến sự an toàn của Lan quý nhân. Những người đã hãm hại Diêu gia năm đó thấy Lan quý nhân được nhận thánh sủng, chưa chắc sẽ không tiếp tục ra tay. Trong cung, nơi hung hiểm nhất là Ninh An Cung, nơi an toàn nhất chính là Càn Thanh cung.

Minh Thành Đế nghĩ, hắn và Lan quý nhân xa cách rồi gặp lại đang ngọt ngào như mật, Vạn Tất cứ liên tục đến đây dùng bữa thì không hay. Không nói đến việc ảnh hưởng đến cuộc sống của hắn và Lan quý nhân, Vạn Tất một mình lẻ loi nhìn hắn và Lan quý nhân ân ái như vậy, trong lòng lòng khẳng định sẽ khó chịu.

"Ngươi nói cái gì?" Vạn Tất có cảm giác mình giống như là sau khi lên làm mẹ chồng, đứa con bất hiếu bị con dâu độc ác xúi giục đuổi mẹ ra khỏi nhà: "Ngươi bảo ai gia đừng đến Càn Thanh cung nữa?"

"Không phải là đừng đến nữa, mà là đừng liên tục đến đây. Ngươi xem ngươi, có nghe thôi cũng nghe nhầm." Minh Thành Đế thấy thần sắc của Vạn Tất không đúng, hắn không dám nói thêm nữa.

Vạn Tất thật sự tức giận! Nàng vẫn luôn cho rằng quan hệ giữa nàng và hoàng đế là bên ngoài lợi dụng lẫn nhau, nhưng nhiều ít vẫn có tình nghĩa mẫu tử bên trong. Không ngờ rằng hoàng đế chẳng qua chỉ tìm lại được một sủng thiếp mà thôi, hắn đã trở thành một kẻ bất hiếu như vậy.

"Các ngươi đi ra ngoài hết đi! Lan quý nhân ngươi tạm thời tránh qua một chút, ai gia có mấy câu muốn nói với Hoàng Thượng. Diêu Hỉ ngươi cũng đi ra ngoài, ai gia gọi ngươi mới được đi vào." Vạn Tất định nói rõ ràng cho tên Minh Thành Đế mắt mù này nghe, để hắn thấy rõ ràng nữ nhân mà hắn mang về là một kẻ yêu nghiệt như thế nào!

Diêu Song Lan không nghe rõ lắm, hình như lúc nãy Thái Hậu nương nương gọi vị tiểu thái giám có ngoại hình giống đệ đệ của nàng này là Diêu Hiển hay Diêu Hỉ?

Nàng đi ra khỏi phòng ăn, nhìn theo tiểu thái giám đang đi theo ra ngoài, bỗng nhiên có chút không xác định.

Khi nàng vào cung, đệ đệ mới mười ba tuổi, tính ra cũng đã có hai ba năm không gặp, thiếu niên lớn rất nhanh, dung mạo thay đổi rất lớn, người trước mắt này rất có khả năng chính là đệ đệ. Nhưng vì sao đệ đệ lại vào cung làm thái giám? Vì sao lại không dám nhận thân thích với nàng? Là có nỗi khổ gì sao?

Diêu Song Lan sắp xếp lại manh mối trong lòng. Nếu người này là đệ đệ, vậy chắc chắn là hắn không chủ động vào cung, mà bị người khác hại phải vào cung làm thái giám. Không dám nhận thân thích với nàng là vì hắn là tội thần – người đáng lý đã bị sung quân đến Nam Cương vào năm Vĩnh Thái thứ 4 rồi.

Diêu Song Lan đỏ mắt, đau lòng nhìn Diêu Hỉ, nàng cẩn thận dò hỏi: "Công công họ Diêu?"

Diêu Hỉ cung kính trả lời: "Bẩm quý nhân, nô tài họ Diêu."

"Ta cũng vậy." Diêu Song Lan cảm thấy đôi mắt đã căng đỏ rất lợi hại, rưng rưng cười hỏi Diêu Hỉ: "Công công vào cung năm nào thế?"

Diêu Hỉ lại nói: "Nô tài vào cung dịp trung thu năm Vĩnh Thái thứ 4."

Trung thu năm Vĩnh Thái thứ 4...... Diêu gia bị sung quân đến Nam Cương vào lúc đó, đệ đệ mất tích cũng vào lúc đó. Diêu Song Lan hầu như đã xác định, tiểu thái giám trước mắt chính là đệ đệ đã lớn lên của mình. Vóc dáng không cao thêm quá nhiều, không biết có phải là vì đã tịnh thân hay không.

Sau khi nam tử tịnh thân, giọng nói sẽ thay đổi, râu sẽ biến mất, vóc dáng cũng rất khó cao thêm. Nghe giọng nói của đệ đệ rất giống một cô nương, Diêu Song Lan thiếu chút nữa đã không nhịn được mà khóc ra tiếng.

"Có phải quý nhân thấy không khỏe đúng không?" Diêu Hỉ thấy sắc mặt của Lan quý nhân vô cùng tái nhợt, liền quan tâm hỏi.

Diêu Song Lan nhịn nước mắt xuống rồi lắc lắc đầu. Bây giờ chắc chắn là đệ đệ đang miễn cưỡng vui cười, thật ra trong lòng hắn còn khó chịu hơn nàng, rõ ràng đã nhận ra tỷ tỷ, nhưng vì thân phận là tội thần nên không dám nhận thân thích với nàng. Ở nơi này không tiện nói chuyện, nàng phải tìm cơ hội lén tâm sự với đệ đệ, hỏi rõ hơn mấy năm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Sau khi người trong phòng ăn đã đi ra ngoài hết, Vạn Tất ngồi thẳng người lại, không nói lời vô nghĩa, trực tiếp nói với Minh Thành Đế: "Ai gia nghi ngờ, đám cháy lớn ở Cảnh Linh Cung rất có thể có liên quan đến Lan quý nhân." Vạn Tất tạm thời vẫn chưa xác định, cho nên chỉ nói là nghi ngờ.

Trên mặt Minh Thành Đế không còn ý cười.

"Vu thị không thể tự thiêu được. Ngay ngày hôm sau sau khi xảy ra đám cháy lớn ở Cảnh Linh Cung, Lan quý nhân nàng ta liền trở về bên cạnh Hoàng Thượng. Hoàng Thượng không cảm thấy ngọn lửa kia cố ý dẫn dụ ngươi đến sao?" Vạn Tất rối rắm việc này không phải vì muốn báo thù cho Vu thị, Vu thị chết một trăm lần cũng xứng đáng.

Nàng không muốn cho một nữ nhân giống như Lan quý nhân ở lại bên cạnh Hoàng Thượng, nữ nhân tâm tư phức tạp như vậy có một mình nàng là đủ rồi, nếu có thêm một người nữa sẽ chỉ khiến nàng và Hoàng Thượng xa cách nhau.

Vạn Tất quyết định, phải đưa Lan quý nhân về lãnh cung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro