Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời đêm tháng tư còn chút rét của mùa xuân, Nguyên Thiến mang một cái đệm gấm đến, nhẹ nhàng gập lại rồi đặt lên đầu gối của Vạn Tất, dịu dàng nhắc nhở: "Nương nương...... Giờ Tý."

Trong trí nhớ của Nguyên Thiến, nương nương nhà mình chưa bao giờ ngủ muộn như vậy. Nói một câu đại nghịch bất đạo, năm xưa Tiên Đế gia băng hà, Thái Hậu nương nương cũng nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ, cũng có một khoảng thời gian không nói năng gì, có lẽ vẫn cảm thấy khổ sở. Nhưng khó ngủ giống như đêm nay thì là lần đầu tiên, hơn nữa lại còn vì một tiểu thái giám của Tư Uyển Cục.

Sao Vạn Tất có thể ngủ được? Nô tài trong cung tham sống sợ chết, không muốn đến Ninh An Cung làm việc, chuyện này Vạn Tất đương nhiên là biết. Nhưng tên nô tài to gan lớn mật dùng cái chết để kháng lệnh như Diêu Hỉ thì nàng chưa từng nhìn thấy. Tên nô tài kia muốn chết? Nàng càng không cho chết. Tên nô tài kia không muốn đến Ninh An Cung? Nàng càng ép hắn ta phải đến. Trước nay chỉ có chủ tử chọn nô tài, đâu có lý nô tài chọn chủ tử?

"Không tìm thấy người?" Vạn Tất rất sợ tên tiểu thái giám kia thật sự đã chết. Nếu không thì nàng trút hết lửa giận hừng hực này vào ai bây giờ?

Nguyên Thiến nói theo lời của thái giám tổng quản: "Hắn không ở Tư Uyển Cục, người của Tư Uyển Cục nói Diêu Hỉ thông báo phải đến Ninh An Cung trực đêm, đã ra khỏi cửa từ rất sớm." Thái Hậu nương nương rất ghét thái giám, ngay cả thái giám tổng quản của Ninh An Cung cũng không được phép vào phòng nương nương đáp lời, có chuyện gì đều do nàng truyền lời lại. Còn việc tại sao Thái Hậu nương nương lại hận thấu xương thái giám? Đó là một câu chuyện khác.

Trong đầu Vạn Tất hiện lên rất nhiều khả năng. Tên Tiểu Yêm Lư kia chạy thoát rồi? Nhảy xuống giếng mà chết? Trên đường đến đây đã va chạm với ai rồi bị người ta xử lý?

Khả năng cuối cùng, Vạn Tất cảm thấy rất dễ xảy ra. Với tính cách lỗ mãng không biết trời cao đất dày của Tiểu Yêm Lư, nói không chừng hắn đã thật sự đắc tội với một phi tần tính tình không tốt nào đó rồi xảy ra chuyện. "Đi hỏi các cung một chút, cửa cung đã đóng kín, hắn không thể chạy ra ngoài được, một người sống sờ sờ sao có thể tự nhiên biến mất không thấy bóng dáng được?"

"Nô tỳ tuân chỉ." Nguyên Thiến đau lòng cho chủ tử, nàng khuyên nhủ bằng lời nói thấm thía mà thuyết phục: "Hay là nương nương nghỉ ngơi trước đi? Không đáng vì một tên tiểu nô tài mà tổn hại đến thân thể."

Vạn Tất cố chấp lắc đầu.

Bây giờ tâm tình của nàng có chút phức tạp, có sự phẫn nộ vì bị mạo phạm, có sự không cam lòng vì bị ghét bỏ, còn có chút lo lắng? Cả đời này nàng đã trải qua quá trôi chảy, khi còn nhỏ nàng có một người phụ thân yêu con gái như mạng sống, lúc trưởng thành có Tiên Đế thâm tình một lòng nuông chiều nàng, đột nhiên nhảy ra một tên nô tài như Diêu Hỉ ...... đáy lòng của Vạn Tất dâng lên một cảm giác ham muốn chinh phục quái dị, nàng muốn thuần phục tên Tiểu Yêm Lư đang cực kỳ ghét bỏ nàng.

Nhưng điều kiện tiên quyết là Tiểu Yêm Lư kia phải còn sống mới được! Trong đầu Vạn Tất không khỏi hiện lên gương mặt của tiểu thái giám kia.

***

Keng keng keng!

Tiếng mà Diêu Hỉ nghe thấy không phải là tiếng trống canh canh ba, mà là tiếng chuông tang báo hiệu sinh mệnh của nàng sắp kết thúc.

Nàng sờ vào bờ tường của hoàng cung trong bóng đêm, đi đến nơi có những ngọn đèn dày đặc. Diêu Hỉ biết, trừ phi Thái Hậu nương nương có tính tình Bồ Tát thì nàng mới có một đường sống, nhưng rõ ràng Thái Hậu nương nương không phải là người như thế. Ban ngày nàng mở miệng phạm thượng, ban đêm lại trốn việc kháng chỉ, với tính tình của nương nương, cho dù nàng có chín cái mạng cũng không đủ để trảm đâu!

Ngọn đèn càng ngày càng gần, chỗ có đèn thì chắc chắn là có người, Diêu Hỉ muốn nhanh chóng tìm người giúp đỡ dẫn đường đến Ninh An Cung, có lẽ nương nương đã sớm ngủ rồi, tiểu quản sự thủ vệ  chắc còn chưa kịp báo cáo tình hình đâu nhỉ? Chỉ cần nghĩ cách ngăn tin tức lại, cái mạng nhỏ của nàng sẽ được bảo vệ.

Đêm khuya, trong cung rất an tĩnh, Diêu Hỉ nghe thấy tiếng bước chân và tiếng nói chuyện, trong lúc Diêu Hỉ cho rằng mình đang trở về trục đường chính để về chủ cung, cuối cùng có thể đến Ninh An Cung rồi, nàng lại nghe thấy tên của mình.

"Tên Diêu Hỉ chết bầm, tự mình tìm chết còn muốn liên lụy người của Tư Uyển Cục chúng ta."

"Ngày mai đến lượt ta tặng đồ cho Thượng Thiện Giám, bị Diêu Hỉ nháo một trận, hai ngày tới ta ngủ cũng không ngon."

"Cung điện bên kia không có ai, không cần kiểm tra đâu nhỉ?"

"Vẫn nên xem thử một chút, sớm đưa người đến Ninh An Cung, chúng ta có thể trở về ngủ một lát. Chỉ sợ Thái Hậu nương nương không vồ được tên tiểu tử kia, sẽ trút giận lên đầu người của Tư Uyển Cục chúng ta, nếu như bị phạt cắt lương tháng, tiền riêng của ta và bạc của cha nuôi cũng không còn."

......

Hai người vừa nói chuyện vừa đi về phía Diêu Hỉ, may mà cung điện này chưa có người ở, hai người kia cầm đèn lồng soi không xa, không phát hiện ra nàng.

Diêu Hỉ biết nếu không kịp cứu vớt tình hình, Thái Hậu nương nương sẽ huy động nhân lực phái người bắt lấy nàng, nếu rơi vào tay của Thái Hậu nương nương thì sẽ không chết đơn giản như vậy. Thủ đoạn tra tấn trong cung rất nhiều, nàng nghe một số lão thái giám nói qua, so sánh với những hình phạt đó, sự đau đớn khi bị cắt trứng không tính là gì.

Diêu Hỉ chỉ nghe người ta nói đã cảm thấy dưới hông rét run. Nàng rón rén trốn vào trong bóng tối, muốn tìm một nơi an tĩnh để tự treo cổ trước khi bị người của Thái Hậu nương nương bắt được.

Nàng tìm một cái cây cao lớn một chút.

Xuyên qua một bụi cây hơi thấp, sờ soạng bò lên trên một sườn dốc, Diêu Hỉ nhìn thấy một cái đình treo đèn lồng xa xa, vị trí của cái đình kia ở giữa sườn núi, bên cạnh đình có cây đại thụ xanh um tươi tốt. Đứng ở trên lan can của đình, nàng có thể vừa vặn quăng đai lưng lên trên cây, cái cây kia quả thực là sinh ra để cho người ta thắt cổ.

Khi Diêu Hỉ đi đến đình hóng gió, nàng mới phát hiện trong đình có một nữ tử trẻ tuổi, trên bàn bày rượu ngon món ngon, người nọ đang ngồi trong đình tự rót tự uống. Nhìn trận thế của người này, chắc chắn nàng ta là một vị chủ tử nào đó trong cung, chỉ là không biết tại sao bên cạnh nàng ta lại không có người hầu hạ.

Chuẩn bị lên đường, Diêu Hỉ định đi vào xin một ly rượu, uống chút rượu rồi, có lẽ lúc đi sẽ không đau như vậy. Nếu bình thường nàng đương nhiên không có lá gan này, nhưng một khi đã có suy nghĩ muốn chết, thì nàng cũng không để bụng những thứ này nữa.

Nữ tử trong đình dường như đã say, nàng rót rượu mà tay run cực kỳ lợi hại, rượu rớt ra bàn còn nhiều hơn trong ly. Hỉ Bảo đi vào trong đình, cúi người với nàng: "Nô tài hầu hạ ngài."

Long Nghi ngẩn ra, ngẩng cái đầu đang say sẩm nhìn người bên cạnh, một thái giám dáng vẻ thanh tú đang nhận lấy bầu rượu, vững vàng rót cho nàng một ly rượu. Ngay sau đó, hắn lại cầm lấy một chiếc ly sạch, tự rót cho bản thân một ly.

"Muốn thưởng rượu sao? Vậy thì uống đi." Long Nghi chống tay nâng má, thần trí mơ hồ nở một nụ cười

"Xin chủ tử nể tình nô tài không sống được bao lâu nữa, thưởng cho nô tài một ly rượu lên đường." Không đợi Long Nghi phân phó, Diêu Hỉ đã ngồi xuống ghế đá, hào khí cạn sạch một hơi hết ly rượu. Dư vị của rượu đọng lại trong cổ họng nàng rất lâu, Diêu Hỉ chưa từng uống loại rượu nào ngon như vậy, liền rót thêm một ly để uống.

"Này! Chừa cho ta một chút." Long Nghi vui đùa nói, nghĩ thầm tên thái giám này thật là vừa to gan vừa thú vị. "Ngươi nói mạng của ngươi không giữ được lâu nữa? Là phạm tội gì hay là đã mắc bệnh?"

Diêu Hỉ một năm một mười nói ra việc mình đã đắc tội Thái Hậu nương nương như thế nào.

Long Nghi vỗ bàn cười ha hả: "Làm tốt lắm."

Lời này khiến Diêu Hỉ bị dọa sợ không nhẹ, nàng hồ ngôn loạn ngữ gây ra họa, trước mắt khó thoát khỏi tội chết, chỉ có thể chấp nhận số phận, nhưng nàng không thể nhìn vị tiểu chủ tử này say rượu nói lỡ miệng rồi gây hoạ cho bản thân được. "Ngài đừng giống nô tài, họa là từ miệng mà ra, bị người khác nghe thấy thì hỏng rồi. Chuyện này không thể trách Thái Hậu nương nương, nương nương tha cho ta một mạng là nhân hậu lắm rồi, nếu có trách thì chỉ có thể trách ta tối nay lạc đường."

"Lạc đường?" Long Nghi cảm thấy thái giám này phải ngu ngốc lắm mới có thể đi lạc trong cung được. Tuy rằng hoàng cung rất lớn, nhưng muốn đi đâu thì tùy tiện cản một người nào đó để hỏi đường là được. Nàng đang ở Vọng nguyệt đình, Ninh An Cung ở phương hướng hoàn toàn ngược lại, xem ra đầu óc của tên tiểu thái giám này không được tốt, đắc tội Thái Hậu xem ra cũng là vì vô tri nên không biết sợ.

Diêu Hỉ gắp mấy miếng đồ ăn, gật đầu nói: "Ta nhớ rõ đường đi đến nơi đó, nhưng càng đi càng thấy vắng vẻ, không có một chút ánh sáng, giống như quỷ đánh tường vậy, đi thế nào cũng không thoát ra được. Cũng không tìm thấy cung nhân nào để hỏi, cung điện đó hình như đang sửa lại, hoặc vị nương nương kia nào đó dời cung, ta cũng không rõ lắm."

Trong lòng Long Nghi căng thẳng. Cung nào sửa lại? Thật ra đúng là cung điện của nàng đang sửa lại. Nàng muốn ở trong cung một khoảng thời gian, lại có thói quen ở chỗ nào rộng rãi một chút, liền phá bỏ hai cung thất không có người ở, đường phân cách giữa hai cung đương nhiên là không còn. Nàng lại là một người sống rất tĩnh lặng, chỗ đó phần lớn không có người ở, đương nhiên là không có nhiều ánh sáng.

Nói như vậy xem ra, chuyện mà tiểu thái giám làm sai, kẻ phải chịu trách nhiệm thật sự lại là nàng. Long Nghi nói một lát, gió đêm lại thổi đến, nàng cũng tỉnh rượu được ít nhiều. Thấy sắc mặt của tiểu thái giám sầu khổ mà buồn rầu uống rượu, Long Nghi không nhịn được hỏi: "Vậy ngươi định làm như thế nào?"

"Ăn uống no nê rồi tự kết liễu. Bị Thái Hậu nương nương bắt được, không tránh khỏi sẽ phải chịu đựng nỗi đau da thịt, nô tài sợ đau." Diêu Hỉ nhấc một bầu rượu lên, phát hiện bầu rượu đã trống rỗng, nàng lắc cái ly một cái, trong ly chỉ còn một giọt, giọt rượu sáng trong giống như bầu rượu đang rơi nước mắt để tiễn đưa nàng.

Long Nghi cảm thấy mình đã quá say, nàng cảm thấy dáng vẻ khi thái giám nói đến cái chết dưới ánh đèn có một vẻ đẹp rất nghiêm nghị, làn da trắng không tì vết giống như được bao phủ trong ánh sáng nhàn nhạt, con ngươi u ám bình tĩnh như nước. Trong nháy mắt, Long Nghi cảm thấy người trước mắt giống như một tiên tử vô ý rơi xuống phàm trần vậy. Nàng đã từng gặp ngàn ngàn vạn vạn tên thái giám, nhưng người trước mắt mang đến cho nàng ấn tượng rất khác biệt.

"Biết đâu Thái Hậu nương nương không so đo với ngươi thì sao?" Long Nghi ngoài miệng thì nói như vậy, thật ra chính nàng cũng không tin. Người tên Vạn Tất kia bị người ta gọi là yêu hậu, có lẽ cũng hơi khoa trương, nhưng tuyệt đối không oan uổng.

Diêu Hỉ nghĩ vị tiểu chủ tử trước mắt này nhất định là mới vào cung, trước khi vào cung cũng chỉ bó chặt trong khuê phòng, hiển nhiên là chưa từng nghe thấy những việc Thái Hậu nương nương đã làm. Người sắp chết, lời lẽ cũng hướng thiện. Diêu Hỉ chân thành khuyên nhủ: "Sau này ngài ở trong cung, tốt nhất là tránh xa vị kia một chút. Trong hoàng cung này, chủ tử dễ nói chuyện như ngài không có nhiều đâu."

Mắt thấy rượu đã hết đồ ăn đã lạnh, Diêu Hỉ lo lắng người của Thái Hậu nương nương sẽ tìm tới chỗ này, nàng đứng dậy nói lời từ biệt: "Tạ ơn chủ tử thưởng rượu. Nô tài phải nhanh chóng lên đường, không dám trì hoãn thêm nữa." Nàng vốn định kết liễu ở cái đình này, nhưng có người ở đây, nàng không nên làm người ta hoảng sợ, vì thế nàng quyết định đi tiếp, tìm một cái cây khác.

Long Nghi thật lòng bội phục tên thái giám này có thể nói về cái chết bình đạm như thế, khi nghe hắn nói, nàng còn tưởng rằng hắn chỉ ra khỏi nhà một chuyến, nhưng Long Nghi biết, tên thái giám này đi rồi thì sẽ không về nữa. "Ta uống nhiều quá, đêm đen gió lộng ta không thể tự mình quay về, ngươi đưa ta đi một đoạn đường đi!"

Diêu Hỉ có chút do dự. Lẽ ra nàng đã được người ta thưởng rượu thì nên đưa người ta trở về, nhưng nàng lại lo lắng nửa đường gặp phải người của Thái Hậu nương nương. "Nô tài sợ bị người của Thái Hậu nương nương bắt đi......giờ không chết thì lát nữa lại chết không kịp."

Lần đầu tiên Long Nghi thấy một người tìm chết gấp như vậy, nàng chống vào bàn đá, nghiêng ngả lắc lư mà đứng lên: "Cung của ta cách vọng nguyệt đình không xa, nếu trên đường đi gặp phải người của Thái Hậu nương nương, ngươi bỏ ta chạy trước là được. Được không?"

Haizz! Diêu Hỉ cũng sợ vị tiểu chủ tử say khướt này sẽ xảy ra chuyện, coi như là tích đức cho kiếp sau, kiếp sau có lẽ có thể đầu thai vào một gia đình tốt. Nàng giơ cánh tay ra cúi mình nói: "Nô tài đưa chủ tử hồi cung."

Long Nghi đặt tay vào lòng bàn tay Diêu Hỉ, cười nói cảm ơn: "Tạ ơn công công."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro