Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"A...... Ui...... Đau đau đau đau đau......" Diêu Hỉ đã dùng hết dũng khí để dùng sức cắn đầu lưỡi một cái, thiếu chút nữa đã đau đến sắp ngất đi. Nàng ngoan cường thử nín thở tiếp, nháy mắt khi cảm thấy ngực căng tức đến sắp hít thở không thông, một khát vọng cầu sinh cường đại phá tan sự cách trở, không khí lọt vào thân thể của nàng.

Quả nhiên, chết không phải là chuyện dễ dàng như vậy, nhất là một khắc cuối cùng khi nín thở, nàng liền sợ chết hơn bất kỳ lúc nào, khát vọng được tiếp tục sống sót hơn bất kỳ lúc nào, cho nên mới không tiếp tục chống cự, tùy ý để hơi thở mạnh mẽ kia kéo nàng ra khỏi thống khổ.

Hơn nữa sự thật chứng minh, nín thở không thể khiến người ta nghẹn chết, nín thở là dùng sức mạnh của toàn thân đối kháng lại động tác hô hấp theo quán tính, lúc ngực căng tức vì hít thở không thông, con người sẽ dần dần mất đi sức mạnh đối kháng, chỉ có thể khuất phục quán tính, tiếp tục hít thở.

Chuyện tự sát này, đại đa số những người thành công thật ra đều là dùng ngoại lực.

Ví dụ như thắt cổ tự tử, thắt một cái thòng lọng treo lên cao, thò đầu vào trong thòng lọng, phía dưới chân đạp rơi ghế, liền chặt đứt hô hấp. Đây không phải là tự mình giết mình, kẻ giết người là thòng lọng và trọng lực, khi người ta đã đến giây phút cuối cùng, có mấy ai sau khi đạp ghế rồi không điên cuồng giãy giụa một chút? Có người nói đó là đau đớn, là phản ứng tự nhiên.

Thật ra không phải. Đó là sợ. Là hối hận.

Khi thật sự mặt đối mặt với tử vong, ngươi sẽ cảm thấy chuyện gì cũng không đau khổ bằng chuyện này, chuyện khó đến mức nào cũng còn đường sống để giãy giụa, nói không chừng chỉ cần chịu đựng là sẽ vượt qua.

Khi Diêu Hỉ đang suy nghĩ lung tung rối loạn, thái giám liền áp giải nàng đến cửa đại điện, hai cung nữ tiến lên kéo nàng đi vào.

Ninh An Cung thật là lớn nha! Nàng biết đây là lúc nàng phải gặp Thái Hậu nương nương, nhưng đi một đoạn đường rất dài rồi mà vẫn chưa tới.

Diêu Hỉ bỗng nhiên có chút khổ sở. Trưởng công chúa nói mình đã tận lực, nhưng đường đi gặp Thái Hậu dài như vậy, nghĩ đến lúc nãy, thời gian từ lúc trưởng công chúa đi vào điện đến lúc đi ra, rõ ràng không tốn bao nhiêu thời gian. Thời gian ngắn như vậy sao có thể nói là đã tận lực được? Rõ ràng chỉ là chào hỏi Thái Hậu nương nương rồi đi ra thì có.

Nàng chỉ khổ sở, chứ không trách trưởng công chúa. Thứ nhất Thái Hậu nương nương không dễ chọc, cho dù trưởng công chúa có tôn quý cũng không thể đối nghịch lại Thái Hậu nương nương. Thứ hai, trong mắt chủ tử mạng của nô tài đều là mạng quèn, giết một tên nô tài không làm chủ tử hài lòng thật sự không phải chuyện gì lớn. Trưởng công chúa nguyện ý vì nàng đi một chuyến, đã rất khó có được rồi.

Vạn Tất giống như đứa trẻ có được món đồ chơi mới, nàng hưng phấn đến mức không buồn ngủ chút nào. Nàng nhìn Tiểu Yêm Lư bị người ta dẫn vào, vai gục xuống, không dám ngẩng đầu lên, dáng vẻ rất uất ức, quả thực khiến người ta không nhịn được muốn ức hiếp.

Diêu Hỉ tiến vào điện liền "bạch" một cái quỳ xuống trước mặt Vạn Tất: "Nô tài thỉnh an Thái Hậu nương nương." Nàng không có dũng khí tự sát, cũng không có sức lực giãy giụa, vì thế nàng dập đầu xuống mà tử khí trầm trầm, chuẩn bị tiếp nhận lửa giận của Thái Hậu nương nương.

"Công công thật là phô trương, khiến tất cả người trong Ninh An Cung đều không ngủ không nghỉ, chỉ chờ một mình ngươi." Vạn Tất nhìn Diêu Hỉ nói.

Diêu Hỉ cảm thấy lạc đường đến muộn vài canh giờ thật sự là lỗi sai của nàng, nhưng người của Ninh An Cung không ngủ được rõ ràng là do phải thức đêm cùng Thái Hậu nương nương lão nhân gia ngài mà, chủ tử chưa ngủ có nô tài nào dám ngủ? Sao lại đẩy trách nhiệm lên đầu nàng?

"Nô tài đáng chết." Nàng chỉ dám nghĩ như vậy ở trong lòng, không dám nói ra. Có phải chết hay không, phải chết như thế nào, tất cả đều dựa vào một câu nói của Thái Hậu nương nương, nàng không dám làm bậy.

"Mặt mũi của công công thật là lớn, nửa đêm nửa hôm, Long Nghi công chúa đến Ninh An Cung hóa ra là để cầu xin thay cho ngươi." Vạn Tất cố ý kích thích Diêu Hỉ, nàng thích nhất là dáng vẻ của Tiểu Yêm Lư khi hắn ta tham sống sợ chết biện giải cho mình.

Diêu Hỉ âm thầm nói tạ ơn trưởng công chúa trong lòng, ngoài miệng nàng nói: "Nô tài đáng chết." Xem ra trưởng công chúa thật sự muốn giúp nàng, không phải công chúa không trượng nghĩa, chỉ hận Thái Hậu quá ác độc thôi!

"Ngoại trừ câu này không còn câu khác sao?" Vạn Tất hừ nhẹ một tiếng. Thật là kỳ quái, Tiểu Yêm Lư biết ăn nói trong rừng hoa anh đào đã đi đâu rồi? Diêu Hỉ không cùng nàng già mồm, Vạn Tất liền cảm thấy thiếu đi vài phần thú vị.

Nàng bị nhốt ở trong cung, đã nhàm chán vô cùng, người đời nghĩ về nàng như thế nào Vạn Tất đều biết rõ, không ai dám treo hai chữ "Yêu hậu" ở ngoài miệng, nhưng số người nhắc mãi trong bụng hẳn là không ít. Còn những việc nàng làm, đa số việc đều có nguyên nhân, nhưng cũng có một phần nhỏ thuần túy là do nàng thấy quá nhàm chán. Nàng vào cung mười mấy năm, không có một người thân bạn bè, kẻ thù lại có ở khắp nơi, không tìm cho mình chút việc vui thì làm sao có thể chịu đựng những đêm dài tịch mịch trong cung được?

Diêu Hỉ chính là "niềm vui mới" của nàng.

Tên tiểu thái giám Diêu Hỉ này rất kỳ quái, không có chút nào giống thái giám cả, đúng là có hơi "yểu điệu", nhưng sự yểu điệu này giống như sự yểu điệu của cô nương hơn là sự ẻo lả của thái giám. Vạn Tất rất ghét thái giám, nhưng lại không chán ghét người trước mắt, có thể là vì dung mạo của hắn ta đẹp? Tên tiểu thái giám trước mắt này đang cúi người quỳ gối trước mặt nàng, đôi con ngươi màu đen uất ức nhìn chằm chằm xuống dưới, an tĩnh ngoan ngoãn giống như một con thỏ con đang bị sợ hãi.

"Nương nương hỏi ngươi đấy." Nguyên Thiến thấy Diêu Hỉ chậm chạp không trả lời, tiến lên nhẹ nhàng đẩy nàng một cái. "Còn không mau trả lời." Nàng cũng là có lòng tốt, với sự hiểu biết của nàng đối với chủ tử nhà mình, nương nương đã không còn tức giận giống như lúc trước, nếu thái giám này trả lời cho hợp lý, nói không chừng còn có thể giữ được mạng nhỏ.

"A?" Lúc trước Diêu Hỉ uống rượu, tác dụng đến rất chậm, nàng mới chỉ uống một ly, lúc này men say đã bùng lên, nàng có chút hoảng hốt, nên không nghe thấy lúc nãy Vạn Tất đã hỏi cái gì.

Vạn Tất lại bị chọc giận, nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể trút giận được. Giết đi, nàng cảm thấy chưa hết giận. Đánh hắn, nhìn thân thể nhỏ bé của Tiểu Yêm Lư xem ra căn bản không chống đỡ nổi. "Ai gia hỏi ngươi, ngoại trừ câu "nô tài đáng chết", ngươi không còn câu nào khác sao? Không muốn thuyết phục ai gia tha tội chết cho ngươi sao?"

Diêu Hỉ cười khổ lắc đầu. Men say của nàng dần dần dày đặc, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ, nàng đã không còn đủ tỉnh táo để biện giải cho mình nữa. Hơn nữa rượu khiến người ta can đảm hơn, men say bùng cháy, nàng thật sự không sợ gì nữa. Bây giờ đừng nói là bắt nàng chết, cho dù bắt nàng lên núi đánh hổ nàng cũng lên. Đáng tiếc tay nàng mềm nhũn như mì sợi, miệng giống như cái quần bông, có dũng khí nhưng không có sức lực.

"Muốn chết như vậy sao?" Vạn Tất hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Ai gia càng muốn dùng hết sức lực của ngươi, ngày mai ngươi phải đến Ninh An Cung trực đêm." Vạn Tất đang nói chuyện, có một cung nữ bưng chén cháo phục linh nhà bếp mới làm lên, đây là chén cháo mà lúc trước Nguyên Thiến đã phân phó để hạ nhân làm. Vạn Tất không ngủ cả đêm, bữa tối lại dùng từ sớm, nàng đương nhiên sẽ đói bụng, chỉ là bị Diêu Hỉ làm cho tức giận nên không cảm thấy mà thôi.

Nguyên Thiến nhận lấy cái chén, đút cho Vạn Tất một thìa nhỏ, Vạn Tất vừa ăn vừa khen: "Nấu không tệ, ngon hơn trước."

Nguyên Thiến cười nói: "Cháo vẫn giống như trước, chỉ là nương nương đói bụng mà thôi." Đâu chỉ là đói, quả thực là đói lả. Nguyên Thiến thật sự không nghĩ ra, vì một tên tiểu thái giám mà không ngủ cả đêm, xứng đáng sao? Cũng khổ cho người hầu hạ trong Ninh An Cung, đều chưa được ngủ, ngày mai chủ tử có thể ngủ bù, nhưng bọn nô tài vẫn phải làm những chuyện cần làm.

Vạn Tất ăn uống không tệ, ngày thường nàng ăn nhiều nhất chỉ nửa non chén, hôm nay nàng đã ăn đến mức cái chén sắp nhìn thấy đáy. Nguyên Thiến lại múc một muỗng đến trước miệng chủ tử, Vạn Tất đột ngột dừng một chút: "Thanh âm gì thế?"

"Hình như là...... Có người ngáy?" Nguyên Thiến nhìn Diêu Hỉ đang quỳ trên mặt đất phát ra tiếng ngáy, nàng sợ tới mức thiếu chút nữa ném cái chén trong tay xuống.

Diêu Hỉ vốn đang quỳ trên mặt đất, không biết khi nào biến thành tư thế ngồi của vịt, hai tay ngoan ngoãn đặt giữa đầu gối, rũ đầu, ngủ đến mức trời đất u ám.

Nguyên Thiến lo lắng sốt ruột nhìn chủ tử nhà mình, trong lòng nghĩ, xem ra tối nay Ninh An Cung chắc chắn sẽ đổ máu. Nàng hầu hạ bên cạnh Thái Hậu nương nương nhiều năm, hiểu rõ nương nương không phải yêu hậu lạm sát kẻ vô tội vô pháp vô thiên trong miệng người đời, nhưng cũng minh bạch nương nương tuyệt đối không phải người sau khi bị người ta mạo phạm lại tươi cười bỏ qua không so đo với người ta.

Tên thái giám không biết tốt xấu này, ngang nhiên thất lễ ngay vào thời điểm mấu chốt khi Thái Hậu nương nương sắp tha cho hắn? Đây chính là làm tổn hại đến mặt mũi của Thái Hậu nương nương đấy!

Vạn Tất liếc mắt nhìn Diêu Hỉ trên mặt đất một cái, mặt nàng đen xì: "Khiêng ra ngoài điện đi, ai gia mệt rồi." Bây giờ tên thái giám này có làm bất cứ chuyện gì nàng cũng sẽ không giật mình, bởi vì nàng đã quen rồi, chờ nàng chơi chán rồi, sớm hay muộn cũng làm thịt tên nô tài này.

Nghĩ đến nàng vẫn chưa hết giận mà bổ sung một câu: "Nói hắn ngày mai không cần đến Ninh An Cung nữa, đến canh gác ở lãnh cung đi."

Lãnh cung là nơi âm trầm đáng sợ nhất trong hoàng cung, ngày thường không cần ai phải hầu hạ gác đêm gì cả, nhưng bởi vì lãnh cung rất đáng sợ, cho nên không biết từ khi nào, gác đêm ở lãnh cung đã trở thành một hình phạt "không tệ". Vạn Tất muốn nhìn một chút, Diêu Hỉ ngươi gan lớn không sợ chết, có phải ngay cả quỷ cũng không sợ hay không? Phải biết rằng, trước kia ở trong cung có một thái giám phạm phải sai lầm, bị phạt đến lãnh cung gác đêm, hắn đã bị dọa đến mức hóa điên.

"Sáng mai đuổi hết những người tới thỉnh an, bao gồm cả Hoàng Thượng." Trước khi ngủ, Vạn Tất phân phó: "Ban ngày các ngươi cũng ngủ một lát đi, buổi tối cùng ai gia đến lãnh cung xem náo nhiệt."

Nguyên Thiến rưng rưng gật đầu. Nghe ý của chủ tử, tối mai còn phải thức đêm nữa! Nói là cho các nàng ngủ một lát vào ban ngày, nhưng ai dám ngủ say chứ? Đều là cảnh giác thời thời khắc khắc, sợ chủ tử tỉnh lại có gì phân phó. Hầu hạ Thái Hậu ngủ xong, Nguyên Thiến liền ra ngoài tẩm điện gọi các cung nữ đến trước mặt: "Chúng ta chia thành ba ca, thay phiên nghỉ một chút. Ngày mai còn phải thức đêm, những chuyện trong tay phải làm, nếu không quan trọng thì cứ bỏ qua, thân thể quan trọng hơn."

"Đa tạ Nguyên Thiến cô cô." Các cung nữ ngáp một cái rồi tan đi, chỉ để lại Nguyên Thiến và các cung nữ ca đầu tiên canh giữ ở bên ngoài tẩm điện.

***

Khi Diêu Hỉ tỉnh lại, nàng phát hiện trên mặt lạnh lạnh, vừa định thần được, mới biết mình đã ngủ một đêm trên mỏm đá bên ngoài Ninh An Cung. Lúc này trời đã sáng, nhưng Ninh An Cung lại yên tĩnh đến đáng sợ.

Nguyên Thiến thay ca đang muốn trở về phòng ngủ, lúc này nàng đã ra bên ngoài điện, Diêu Hỉ còn hồ đồ, không nhớ nổi tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì. Nàng và trưởng công chúa điện hạ cùng đến Ninh An Cung, sau đó đi gặp Thái Hậu nương nương...... Nhưng sao nàng lại ngủ ở đây?

"Cô cô. Nương nương không xử lý ta sao?" Diêu Hỉ bò dậy hỏi Nguyên Thiến.

Nguyên Thiến đúng lúc liền truyền chỉ thay Thái Hậu nương nương, đẩy Diêu Hỉ ra xa một chút mới nói: "Nói nhỏ chút, nương nương còn ngủ. Công công đúng là người phúc lớn mạng lớn, nương nương niệm tình ngươi đến trễ là có nguyên nhân, chỉ phạt ngươi đến lãnh cung can gác ba đêm."

"Nô tài tạ ơn Thái Hậu nương nương tha mạng." Diêu Hỉ kích động đến mức nói không rõ. Đây là chuyện tốt đến mức nào, chỉ phạt nàng canh gác ban đêm? Đừng nói ba ngày, ba năm cũng được!

"Mau trở về đi! Động tĩnh nhẹ một chút!"

Diêu Hỉ vui mừng hớn hở trở về Tư Uyển Cục, dọc theo đường đi nàng thổn thức không thôi, vốn dĩ cảm thấy mình chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, không ngờ rằng cứ như vậy tránh thoát một kiếp. Nghĩ đến cũng là nhờ trưởng công chúa ra mặt cầu xin, Thái Hậu nương nương phỏng chừng là nể mặt trưởng công chúa, cảm thấy không cần thiết phải vì một tên tiểu nô tài mà làm ảnh hưởng đến mối quan hệ với trưởng công chúa.

Nàng nghĩ bất kể thế nào nàng cũng nên cảm ơn trưởng công chúa điện hạ, đúng lúc Trịnh Đại Vận từ Chiết Giang trở về, mang đến cho nàng không ít đồ tốt, nàng sẽ chọn một ít đồ cực kỳ tốt, lát nữa đưa đến chỗ trưởng công chúa. Làm người phải biết tri ân báo đáp, huống chi còn là ơn cứu mạng.

Vừa mới đến cửa lớn của Tư Uyển Cục, Diêu Hỉ liền cảm thấy không khí trong nha môn có chút kỳ quái, tất cả mọi người đều nhìn nàng, ánh mắt không còn thân thiện như trước. Nàng ở Tư Uyển Cục tuy rằng không có một người bạn có gia thế nền tảng, nhưng nhân duyên cũng không tệ, hôm nay bị làm sao vậy?

Chẳng lẽ là vì chuyện đêm qua liên lụy mọi người phải thức đêm? Nhất định là như vậy. Tối hôm qua Thái Hậu nương nương ra lệnh cho mọi người tìm nàng suốt đêm, nàng lại không phải đại nhân vật gì, những người biết nàng chỉ có những người trong Tư Uyển Cục này, cho nên đêm qua lăn lộn đi lăn lộn lại, liên lụy đến người của Tư Uyển Cục đều chưa được nghỉ ngơi. Chuyện ở trong nha môn vừa nhiều vừa nặng nề, mọi người vất vả cả đêm, ngày hôm sau vẫn phải làm việc, đương nhiên tâm tình không thể tốt được.

Diêu Hỉ lảng tránh ánh mắt không có ý tốt của mọi người, nàng bước nhanh hơn trốn vào phòng mình, nàng luôn cảm thấy chậm nửa khắc nữa thôi, sẽ có người xông lên đánh nàng.

Mới vừa vào phòng, Diêu Hỉ liền ngây dại, trong phòng loạn cào cào giống như bị trộm vậy. Gối đầu đệm chăn bị ném xuống đất, ngay cả mấy quyển sách nàng coi là bảo bối cũng bị vứt bừa bãi trên ghế trên, có quyển bay đến góc tường, bộ ấm chén duy nhất cũng bị người ta ném vỡ nát.

Ngay sau đó, Diêu Hỉ phát hiện ra tất cả những món đồ Trịnh Đại Vận đưa cho nàng đều không còn, nàng kéo ngăn kéo ra, phát hiện mấy trăm đồng tiền trong cái túi màu lam cũng không còn.

Trước khi nàng ra ngoài đã khóa cửa, mà chìa khóa, ngoại trừ nàng ra, chỉ có người quản nhà kho của Tư Uyển Cục - Liêu Binh có.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro